Siêu Cấp Gen

Chương 1: Đá Vận Khí




Tại thư viện thành phố.
Ở một khu vực mà đã lâu không có người đặt chân, bên trên có một tầng tro bụi thật dày che kín, có một người trẻ tuổi đang ở bên trong tìm kiếm cái gì đó.
"Không có... Vẫn không có..."
Người trẻ tuổi tự lẩm bẩm, có một chút thất vọng.
Hắn lắc đầu, đem quyển sách khép lại.
"Xẹt!"
Một cảm giác nhoi nhói, ngón tay của hắn bị vạch ra một vết máu thật dài.
"Lại xảy ra chuyện này..."
Người trẻ tuổi cười khổ một tiếng, hắn đã rất cẩn thận, không ngờ được lại bị trang sách làm cho bị thương. Bất quá hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, chuẩn xác hơn mà nói, hắn đã quá quen thuộc với chuyện này.
Hắn gọi là Trần Phong, năm nay 22 tuổi, từ ngày ra đời cho đến bây giờ, vận rủi liền bám vào người của hắn.
Vào thời điểm vừa mới tròn 1 tuổi trong lúc bú sữa mẹ thiếu chút nữa bị sặc chết, ba tuổi mẫu thân qua đời, năm tuổi phụ thân qua đời, mười tuổi viện mồ côi mà hắn ở đóng cửa, về sau được đưa đến một viện mồ côi khác, chuyện này cứ lặp đi lặp lại cho đến khi hắn trưởng thành mới thôi, mười ba viện mồ côi mà hắn ở bởi vì đủ loại nguyên nhân mà đóng cửa.
Ngoại trừ mấy cái đó ra, mỗi lần hắn đi ra ngoài tất nhiên cũng xảy ra chuyện.
Theo sự thống kê không trọn vẹn của hắn, cho đến tận hôm nay, hắn bị lão thái thái đe doạ 85 lần, xảy ra tai nạn xe cộ 36 lần, bị ăn trộm vào nhà thăm 76 lần, rơi vào cống thoát nước 10 lần, bị chó đuổi theo cắn 15 lần, hắn có thể sống gập ghềnh cho đến bây giờ, đã là một kỳ tích.
So ra mà nói, sự tình hôm nay không đáng kể một chút nào.
Mục đích mà hôm nay hắn tới nơi này, chính là vì tìm kiếm " Thần Khí May mắn " trong truyền thuyết. Hắn mặc dù không tin cái này, nhưng sự tình hắn kinh lịch từ nhỏ đến lớn đã khiến cho hắn không thể không tin tưởng, trên thế giới này, là có loại đồ vật vận khí này tồn tại, mà vận rủi bám theo hắn cả đời cũng vậy! Cho nên, từ lúc biết đọc sách, hắn liền tìm đọc các cuốn sách thần thoại, tìm kiếm đồ vật có thể làm cho hắn chuyển vận!
Ngọc chuyển vận, ngọc cá chép, cỏ bốn lá...
Những đồ vật đại biểu cho sự may mắn hắn đều đã thử qua, toàn bộ đều vô hiệu!
Vận rủi của hắn, chưa bao giờ thay đổi.
Thẳng đến một ngày nào đó, hắn từ trong tư liệu mà phụ thân lúc còn sống lưu lại nhìn thấy một số ghi chép văn tự —— Đá Vận Mệnh, trong truyền thuyết, có được Đá Vận Mệnh thì sẽ có thể cải biến được vận mệnh của chính mình.
Phụ thân của hắn chính là một nhà khảo cổ học, khảo cổ cả một đời cũng không có khảo cổ ra được đồ vật nào có giá trị, ngược lại còn đem sinh mạng của mình ném đi mất. Tư liệu liên quan tới Đá Vận Mệnh, cũng không có lưu lại quá nhiều. Những năm này, hắn đi qua đủ loại địa phương kỳ quái, nhưng cái gì gọi là Đá Vận Mệnh, lại chưa từng thấy qua.
Vật kia, thật sự có tồn tại hay không?
Hắn hết sức hoài nghi về cái vấn đề này.
Yêu cầu của hắn cũng không cao, hắn chỉ muốn được sinh hoạt bình thường giống như mọi người, chỉ như thế thôi.
Thế nhưng mà...
Sinh hoạt bình thường sao?
Không, vẻn vẹn muốn sống sót đã hết sức khó khăn, hắn mỗi lần đi ra ngoài tất nhiên phải cảnh giác mười vạn phần, chỉ cần hơi có một chút lơ đãng, hắn cũng sẽ có thể bị xe hơi leo lên vỉa hè cán chết!
Cái thế giới này đối với hắn mà nói, khắp nơi đều là chiến trường.
"Đến tột cùng thì Đá Vận Mệnh ở đâu?"
Trần Phong thở dài, bất động thanh sắc từ bên trong túi xách lấy ra rượu cồn trừ độc cho vết thương, dùng băng gạc quấn ngón tay lại kỹ lưỡng. Làm một người mỗi ngày đều bị thương, trong túi xách của hắn đúng là một hòm thuốc nhỏ.
Sắc trời đã dần tối.
Thư viện cũng đã sắp đóng cửa, Trần Phong chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên trượt chân, lảo đảo một cái, đụng vào bên cạnh trên của giá sách, một chồng sách rầm rầm rơi xuống đầu của hắn.
"M* kiếp."
Trần Phong chửi tục một câu.
Biết ngay là sẽ không thuận lợi như thế mà!
Hắn nhìn xuống nơi mà mình ngã xuống, mặt đất xuất hiện một bãi nước đọng, hắn ngẩng đầu lên nhìn, thì ra nơi này đã lâu không được tu sửa, trên nóc phòng thế mà đang rỉ nước.
"Thực sự là..."
Trần Phong bất đắc dĩ cười khổ.
Vận rủi lại phát huy ra tác dụng a.
Hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đang chuẩn bị đứng lên rời đi, chợt sửng sốt. Bên trong đống sách xưa nện lên đầu của hắn kia, vậy mà lại có một quyển sách hấp dẫn ánh mắt của hắn.
—— 《 VẬN THẾ 》.
"Cuốn sách này..."
Trần Phong có một chút hiếu kỳ, thế mà lại thực sự có một cuốn sách liên quan đến vận khí?
Hắn cẩn thận lật sách ra, ở bên trong cuốn sách giới thiệu đủ loại vận thế kỳ kỳ quái quái, từ tinh tượng vũ trụ cho đến các chòm sao, có không ít thứ mà Trần Phong đã từng thấy qua bên trong các quyển sách khác, đại bộ phận nội dung của cuôn sách đều là nói mò, cuốn sách này càng giống như là một nồi lẩu thập cẩm 20 khối tiền một bản.
"Quả nhiên là mình đã suy nghĩ nhiều."
Trần Phong cười một tiếng tự giễu, thần sắc bỗng nhiên cứng đờ.
Bởi vì ở bên trên trang sách mà hắn mới lật ra, thế mà xuất hiện một cái tên —— Đá Vận Mệnh!
Vô luận là cuốn sách thập cẩm này sao chép nội dung này từ đâu cũng không trọng yếu, bởi vì giới thiệu liên quan tới Đá Vận Mệnh trên trang sách này, vậy mà lại rất kỹ càng, trước đó chưa từng có.
Đá Vận Mệnh: Thần Khí chuyển vận trong truyền thuyết.
Theo như truyền thuyết, có một loại lực lượng áp đảo ở phía trên lực lượng bình thường, loại lực lượng này không nhìn thấy cũng không sờ được, lại có thể ảnh hưởng đến hết thảy, đến nay vẫn không có ai biết được loại lực lượng kia đến tột cùng là như thế nào, chỉ biết là nó có lẽ có quan hệ cùng với vận khí, mà Đá Vận Mệnh, lại có thể khống chế được loại lực lượng này!
"Thật sự có!"
Trần Phong kích động đến mức miệng đắng lưỡi khô.
Hắn vội vã lật qua trang giới thiệu, ánh mắt lại đột nhiên trợn to!
Trên trang tiếp theo, xuất hiện hình ảnh của Đá Vận Mệnh, cũng chính là lần thứ nhất mà Trần Phong thấy bộ dáng thật sự của Đá Vận Mệnh, hắn hoàn toàn ngây người.
Đó là một vật thể có kích cỡ bằng một đồng tiền xu, phía trên có một vài đồ án kỳ quái.
"Đây là Đá Vận Mệnh sao?"
Thanh âm của Trần Phong có chút run rẩy, không phải là bởi vì bộ dáng của thứ này, mà là bởi vì thứ này... Trần Phong có chút run tay kéo cổ áo ra, lộ ra đồ vật đeo trên cổ của mình, chính là Đá Vận Mệnh mà bên trong cuốn sách này nói tới!
"Cái này sao có thể?"
Trần Phong kinh hãi.
Đá Vận Mệnh, thế mà một mực được mình mang theo?
"Chính là một đồ vật mà phụ thân của mình năm đó khảo cổ được, sau khi mình sinh ra đời, lễ vật mà phụ thân đưa cho mình, cũng là di vật duy nhất mà phụ thân lưu lại cho mình, lại chính là Đá Vận Mệnh? Thế nhưng nếu như cái đồ chơi này chính là Đá Vận Mệnh, thì chính mình vì sao lại trở nên xui xẻo như vậy?"
Giả? Hoặc là nói, đây là hàng nhái do phụ thân chế tác?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.