Thương Úc nhìn đến đây thì ném điện thoại xuống sàn, đường nét anh tuấn lạnh lùng dửng dung: “Chuyện vặt này không cần phải báo lại."
Thân là bốn trợ thủ thì tình cảnh như vậy sớm phải gặp thường xuyên.
Lưru Vân nuốt nước bọt, bước chậm tiến đến tẩm đioại lên, nhắc nhỏ: “Lão đại, anh...!nên xem đoạn sau."
Thật ra thì video này do Vọng Nguyệt gửi đến.
Lúc mới xem video, Lưu Vân cũng cho rằng Vọng Nguyệt chuyện bé xé ra to.
Nhưng khi anh ta xem cả đoạn sau thì suýt chút quỳ xuống tại chỗ.
Sao lại ngầu thế này hả trời!
Thương Úc chau mày, liếc nhìn Lưu Vân, ánh mắt lạnh lùng.
Thấy thế, Lưu Vân hắng giọng, chỉ vào hình ảnh trên điện thoại, dè dặt nói: “Cô Lê cũng có mặt ở hiện trường."
Đúng như dự đoán, anh ta vừa dứt lời, trong sảnh yên ắng như gió đông ập đến.
Thương Úc nhìn vào màn hình, môi mỏng mím chặt, cả người lộ ra hơi thở cực kỳ nguy hiểm.
Hình ảnh quay lại chưa đến năm phút, nhưng bầu không khí quanh anh càng lúc càng thấp.
Lưu Vân khom nửa người, mới đó thôi đã túa mồ hôi lạnh.
Tiêu rồi, ông chủ tức giận rồi.
Bầu không khí lạnh lẽo yên ắng trong sảnh khiến Lưu Vân nghẹt thở.
Video kết thúc.
Lòng bàn tay Lưu Vân đều là mồ hôi, anh ta lấy lại điện thoại, khàn giọng giải thích: "Lão đại, đây là video quan sát mà Vọng Nguyệt hack từ camera quốc lộ.
Chuyện xảy ra là thế này..."
Trong một phút ngắn ngủi, Lưu Vân kể tóm lược toàn bộ lời Vọng Nguyệt đã nói.
Đến chữ cuối cùng thì giọng của anh ta càng lúc càng nhỏ đi.
Một lúc sau, Thương Úc hé mắt, con ngươi sâu như biển: “Đã tìm được người cho nổ du thuyền chưa?"
Lưu Vân ngẩn người, vội chỉnh lý suy nghĩ, gật đầu nói: “Đã có diện mạo rồi, Truy Phong đang truy đuổi."
"Bảo cậu ta truy đuổi đến cùng, có tin tức gì lập tức báo cáo." Thương Úc vừa nói vừa đứng dậy, xắn tay áo lên, mặt mày kiêu ngạo: “Chuẩn bị đi, trở về Nam Dương."
"Vâng, lão đại."
Lưu Vân không dám trì hoãn phút nào, vừa ra ngoài cửa đã bắt đầu liên lạc hãng hàng không.
Mà chuyện xảy ra tối nay ở Nam Dương, chỉ sợ...!Lạc Vũ sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.
Chức trách của cô ta là bảo vệ cô Lê, nhưng lúc nào nguy hiểm cô ta lại là người được cứu.
Không biết do cô ta khinh địch hay quá sơ ý nữa.
Nếu những người đó nhắm vào cô Lê mà đến, hậu quả thật khó lòng tưởng tượng.
...
Đêm ấy, hai giờ khuya ở Parma.
Thương Tung Hải ưu sầu đúng ngoài cửa nhà chính nhìn Thương Úc cao ngất trước mặt: “Việc gì con phải gấp thế? Chẳng phải con bé kia không sao à?"
Kẽ ngón tay Thương Úc kẹp điếu thuốc, đôi mắt sâu thẳm hiện rõ nguy hiểm và sắc bén: “Chờ cô ấy gặp chuyện thì đã muộn rồi."
Thương Tung Hải câm nín, chỉ có thể lần Phật châu trong tay, nhìn bóng đêm dày đặc phương xa mà thở dài: "Được rồi, vậy con nhớ cẩn thận.
Còn nữa, việc nổ du thuyền lần này ắt hẳn liên quan mật thiết đến chú Hai của con."
"Cả mấy đường chủ Dược Đường khác nữa, gần đây cứ quạt gió thổi lửa, kẻ phản lại càng lúc càng nhiều, con nhớ phải đề phòng hơn nữa."
"Ba biết con muốn bảo vệ con bé Lê Tiếu kia, nhưng đừng quên, phải còn mạng mới có thể bảo vệ con bé, biết chưa?"
"Vâng." Thương Úc đáp lại, sau đó cúi người chào Thương Tung Hải, xoay người bước lên đoàn xe về nước.
Thương Tung Hải nhìn đoàn xe đi xa, xoa nắn Phật châu, nhìn màn đêm lẩm bẩm: “Ông bạn già, chỉ mong lần này con tôi có thể giữ được huyết mạch cuối cùng nhà các người.".