Hoàng hôn sắp buông.
Sau cơn mưa, mây đen trên trời dần tan, nắng chiêu buông bóng người nghiêng chếch trong quầng sáng mờ.
Gần bãi đỗ xe.
"Em chắc chắn về cùng cô ta không sao chứ?" Lê Thừa kẹp điếu thuốc trong tay, quan sát Lạc Vũ cách đó không xa.
Từ lúc xuất hiện đến giờ, người này không nói một lời, chi đi theo sau em gái anh.
Nhìn khí chất hẳn là người có luyện võ, Lê Thừa thấy quen mắt nhưng không mấy ấn tượng, trong thời gian ngắn không nghĩ ra được là ai.
Lê Tiếu đứng dưới nắng chiều, mắt nhìn bầu tròi xa, chậm rãi đáp lại: “Ừ, không sao hết.
Anh và Nam Hân đi làm việc đi, đừng để ý đến em.
"
Sau khi chuyện từ hôn kết thúc, vài hôm nữa Lê Thừa và Nam Hân phải quay lại biên giới.
Họ vẫn còn nhiều việc lặt vặt cần xử lý, mà thời gian lại không còn nhiều.
Lê Thừa híp cặp mắt lạnh lẽo, liếm má trong: “Được rồi, về nhà thì nhắn tin báo anh.
"
“Được.
"
Lê Tiếu đồng ý, sau khi tạm biệt Nam Hân thì xoay người đi về phía Lạc Vũ.
Không lâu sau, siêu xe màu đỏ của Nam Hân chở theo Lê Thừa lái ra khỏi sân vận động.
!
Trên xe SUV, Lê Tiếu ngồi ghế phó lái nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc nãy uống rượu, giờ mới ngầm, cô có hơi buồn ngủ.
Lạc Vũ lái xe, thinh thoảng liếc mắt nhìn Lê Tiếu, đầu ngón tay cầm vô lăng siết chặt, bỗng phá vỡ yên lặng: “Cô không sợ tôi báo lại lão đại chuyện cô cho người điều tra hồ sơ bệnh lý của người khác sao?"
Lê Tiếu lười nhác hé mí mắt, nghiêng đầu tìm tư thế thoải mái, chậm rãi nói: “Lúc đấy không bảo cô tránh đi, đương nhiên sau này cũng chẳng ngại cô lắm miệng.
"
Lạc Vũ: "! "
Dường như mỗi lần giao tranh với Lê Tiếu, cô ta đều rơi vào thế bí.
Nghĩ đến đây, Lạc Vũ không nói gì nữa, đanh mặt tăng tốc, lái về nhà họ Lê.
!
Sáng hôm sau, Lê Tiếu đang in hồ sơ trong văn phòng Chủ tịch.
Gần mười giờ thì cửa văn phòng bị đẩy ra.
Lê Tiếu đứng trước máy in nhìn ra, thấy Thương Úc treo áo vest trên khuỷu tay, nhàn nhã bước vào phòng làm việc.
Bên tại bất ngờ vang lên câu nói của anh: Ở chỗ làm phải ăn mặc cho chỉn chu.
Lê Tiếu nhìn áo sơ mi thẳng nếp của anh, cổ áo gài đến yết hầu, trong nghiêm túc lại lộ ra nét quyến rũ.
Cô nuốt nước bọt, dời mắt, cầm hồ sơ từ máy in.
Thương Úc vắt áo khoác trên ghế, vừa ngồi xuống đã gõ lên bàn, môi mỏng khẽ nhếch: "Tối có rảnh không?"
Lê Tiếu quay lại bàn làm việc, khóe môi cong lên: “Diễn gia muốn hẹn tôi sao?"
Thương Úc rút tập hồ sơ, ung dung liếc nhìn cô: “Thu Hoàn muốn mời em ăn cơm.
"
Ồ, tự mình đa tình!
Lê Tiếu yếu thể chống lại ánh mắt cố giấu đi vẻ ranh ma của Thương Úc, bĩu môi: "Anh ta mời tôi ăn cơm, sao không đích thân ra mặt hẹn?"
"Cậu ta không có số của em.
" Anh nhìn hồ sơ, nét mặt thản nhiên.
Thu Hoàn đang ở xưởng cơ giới nểu nghe mấy lời này chắc phải mắng lớn ba con phố.
Đúng là dóc tổ, Thu Hoàn anh không biết tại sao bản thân không dám tự mình hẹn Lê Tiếu à? Nếu anh ta thật sự hẹn riêng Lê Tiếu, Thương lão đại còn không san bằng xưởng cơ giới của anh ta sao?
Gần tan tầm, Lê Tiếu xử lý xong toàn bộ công việc, đang tính tắt máy thì chợt nghe Thương Úc nói: “Lê Thiếu Quyền là anh họ của em?"
Lê Tiếu thoáng ngừng lại, nhìn về bàn làm việc.
Thương Úc cũng vừa khéo nhìn lên, nhướng mày như đang đợi cô trả lời.
.