Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 106: Anh Thề Anh Có Thể Làm Được






Lê Tiếu lạnh nhạt nhìn Lê Thiếu Quyền, liếc dụng cụ báo động trên mặt đất: “Còn chưa đóng cửa?"
Lê Thiếu Quyền sợ run hai giây: “Ờ, ờ." Anh ta ném gây bóng chày lên sofa, nhanh chân cất dụng cụ báo động về vị trí cũ.
Thế giới tĩnh lặng.
Không biết anh ta thật sự sợ hãi hay do rồi loạn quá nữa đây.
Lê Tiếu xoa thái dương, câm nín đánh giá Lê Thiếu Quyền: “Điên à? Đến mức phải đặt tới ba dụng cụ báo động?"
Lê Thiếu Quyền ngượng ngùng đóng cửa lại, cúi đầu, phiền muộn vò tóc: “Còn không phải do anh sợ họ lại đến gây phiền chứ là gì?"
Hai người một trước một sau vào phòng khách.
Lê Tiếu ngửi được mùi khói thuốc nồng nặc bên trong, không khỏi nhíu mày: “Nói đi, rốt cuộc anh tính thế nào?"
Lê Thiếu Quyền chột dạ làm ổ trên sofa, ôm gối che mặt lẩm bẩm: "Tính gì chứ?"
"Quan Minh Ngọc."
Nghe thấy cái tên này, Lê Thiếu Quyền cứ như bị giẫm phải đuôi, bật người thẳng lưng, phụng phịu: “Cô ta muốn gì? Lại đòi anh chịu trách nhiệm à? Trời đất, anh còn chưa nắm tay cô ta nữa là.
Anh..."
Anh ta còn chưa nói hết, Lê Tiếu đã ra hiệu ngừng lại, rõ ràng thiếu kiên nhẫn: “Em đang hỏi anh, thật sự cắt đứt hết với Quan Minh Ngọc à? Em có xem qua lịch sử trò chuyện của hai người rồi.
Anh có cần em nhắc lại anh đã ân cần hỏi han, không ngừng hối thúc gặp mặt thể nào không?"
Tuy rằng anh em nhà họ Quan cũng có trách nhiệm trong chuyện này, nhưng Lê Thiếu Quyền mới là bên chủ động.
Hay có thể nói anh ta là một tên cặn bã.
Lúc này, Lê Thiếu Quyền bật người giơ ba ngón tay thề thốt: “Cắt đứt hết cả, không còn liên quan, anh thể anh có thể làm được!"
Tất cả tai họa là do ảnh chụp gây ra.
Anh ta quyết định về sau sẽ không tin vào việc yêu đương trên mạng nữa.
Lê Tiếu thấy anh ta nói năng cứng rắn, thì nhìn anh ta bằng ánh mắt sâu xa một lúc, chẳng bao lâu sau thì rời khỏi Giang Cảnh Hào Đình.
...
Cùng lúc đó, tầng 101 trụ sở chính Diễn Hoàng.
Chưa đến sáu giờ rưỡi, cuộc họp của hội đồng quản trị kết thúc, Thương Úc dẫn theo ba trợ thủ về lại văn phòng.
Ngoài cửa sổ nắng chiều nghiêng nghiêng, hào quang vô vàn.
Thương Úc cúi người ngồi trước bàn giám đốc, ba người kia đứng bên cạnh.
Vọng Nguyệt trầm tĩnh bước lên trước nói: “Lão đại, gần đây bên Honker Union bắt đầu chiêu mộ người mới.
Danh sách năm nay chi có ba.
Tôi chọn ra mấy người rất được để đề cử, đã gửi tư liệu về họ vào email của anh.
Anh có rảnh mời xem qua."
Thương Úc không nói gì, nhìn tờ giấy ghi chú màu vàng trên bàn, môi khẽ nhếch, gương mặt đang chau lại cũng dần thả lỏng.
Chữ viết trên giấy ghi chú rõ nét đẹp đẽ, từng đường nét lộ rõ sự đường hoàng, sắc bén.
"Diễn gia, tôi tan làm đây,mai gặp lại." Ở cuối còn vẽ một mặt cười đáng yêu.
Thương Úc vuốt ve giấy ghi chú, chỉ “Ừm" một tiếng với Vọng Nguyệt, không buồn ngẩng đầu lên.
Lưu Vân cũng tiến lên bẩm báo công tác đôi câu, nghe được lời đáp của Thương Úc thì lui ra sau.
Lúc này, Thương Úc mới chậm rãi nhìn lên, thuận tay đặt giấy ghi chú ở nơi có thể tiện nhìn thấy, đôi mắt lạnh lẽo lướt qua Lạc Vũ: "Cô ở lại."
Anh vừa dứt lời, Lưu Vân và Vọng Nguyệt ngầm hiểu mà xoay người ra khỏi cửa.
Trong văn phòng, Thương Úc dựa ra lưng ghế, mím môi, thuận tiện cỏi một cúc trên cổ áo: "Liên hệ với Truy Phong về công tác ở Parma chưa?"
Lạc Vũ gật đầu, trả lời đâu ra đấy: “Việc liên lạc đã ổn, những thứ cậu ta đắn đo không nắm chắc thì chúng tôi sẽ liên lạc đường dài làm rõ."
“Ừ." Thương Úc kéo dài âm đuôi, châm điếu thuốc, sương khói lượn lờ khiển nét mặt anh trong mơ hồ: “Chuyện trưa nay, cô có gì muốn nói?"
Nhắc đến trưa nay, ánh mắt Lạc Vũ nặng nề, cô ta không do dự đáp lại: “Lão đại, trước mắt theo tôi thấy, cô ấy không xứng với anh.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.