Shipper Lục Giới

Chương 36: Chim sáo đá (2)




Edit: Hanglulu
Beta: Rysa
Bạch Ông cười nói: “Núi tuyết quá mức giá rét, ngươi không cần phải đi, chỉ là……”
Một trăm tám mươi năm nay ông không hề giữ ai ở lại, vậy mà lần này lại giữ lại thần tiên, Bạch Ông quả thật nghĩ không ra lý do, thời gian bịa đặt cũng không có, nói như thế nào để tiểu tiên nữ có thể ở lại đây?
Phong Minh nhíu mày nói: “Người rốt cuộc muốn giữ nàng ở lại làm cái gì? Thân là ma, dùng pháp thuật bay bay liền xong, một chút chuyện nhỏ như thế, vì sao phải giữ nàng ở lại.”
“……” Bạch Ông muốn gửi ngay cho Bạch Âm một phong thư, nói cho muội muội biết —— nhi tử của muội không cứu chữa được, vẫn là không nên vì nó mà gây tổn hại đến tiểu tiên nữ, sống cô độc quãng đời còn lại đi, cái gì mà sinh "tiểu quả lê"! Ông đã nghĩ không ra lý do, nó còn tới quấy rối, quả thật giống cha nó như đúc! 凸ಠ益ಠ)凸
A Phiến thấy ông lắp bắp nói không nên lời, vẫn cảm thấy có lẽ ông thật sự có nỗi khổ khó nói nào đó. Nếu ông là người xấu, A Phiến cũng không cần chờ đợi hỏi thăm, lập tức cất bước bỏ đi, nhưng thân là người trong Ma tộc, lại tự nguyện ở lại xóm nhỏ này, còn phơi nhiều thảo dược như vậy, nàng liền không đành lòng bỏ đi.
“Bá bá, trước hết cứ ở lại đây đi, có chuyện gì ngài nhớ tới nói lại với ta.”
Vốn dĩ là muốn giữ lại con dâu cho muội muội, Bạch Ông chợt cảm động, tiểu tiên nữ này thiện lương vô cùng. Phong Minh vừa nghe, liền nói: “Vậy ngươi ở nơi nào?”
“Phía sau nơi này là núi lớn, đi lên núi tìm vài cây trúc làm lều là xong, ngài biết ta làm lều trúc rất thoải mái. Đại ma vương, ngài không ở lại được sao?”
Phong Minh muốn nói không được, vì sao phải ở lại nhân gian, lại còn ở trong núi nữa, sao không trở về cung điện của hắn. Nhưng nàng quyết định ở lại đây, chẳng lẽ để nàng ở đây một mình?
Trên đời này có rất ít chuyện Bạch Ông không làm được, ngày xưa ông chính là trưởng lão Ma giới, giữ nàng ở lại, chắc chắn là có chuyện gặp nạn muốn giúp đỡ.
Vậy hắn càng không thể rời đi.
Hắn chấm dứt suy nghĩ, nháy mắt thỏa hiệp: “Ở lại.”
Bạch Ông hừ một tiếng, gỗ mục vẫn mãi là gỗ mục. Nếu không phải vì cháu nhỏ tương lai của ta, ta mới không giúp ngươi giữ lại tiểu tiên nữ. ( `д´)
- --
Phía sau ngọn núi này không lớn, rất nhanh A Phiến đã tìm được nơi ở thích hợp, trái phải có hai cây, mỗi cái dựng một cái lều. Nàng lại đi hái một bó hoa dại, cắm lên cái lều của mình.
Phong Minh ngồi ở phía trước cái lều bên cạnh, nhìn nàng cắm hoa, luôn luôn là vẻ mặt an nhàn thỏa mãn như vậy, dường như một chút niềm vui nho nhỏ cũng có thể làm cho nàng thấy đủ. Hắn nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên thấy trên tay nàng còn nắm một bông hoa nhỏ, dường như đang muốn đưa về phía hắn, hắn lập tức thu hồi tầm mắt, nói: “Không cần.”
A Phiến đang định hỏi hắn có muốn hoa hay không, chớp chớp mắt, lại nhìn vào trong lòng của mình, nói: “Đại ma vương, người có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người khác sao?”
Không phải có thể nhìn thấu, mà là vẫn luôn nhìn ngắm nàng, nên đã biết nàng muốn làm cái gì.
“Không thể.”
A Phiến nhẹ nhàng bay xuống lều của hắn, ngồi ngay ngắn hỏi: “Thật sự không cần? Lấy nhiều năm kinh nghiệm của ta, trước cửa cắm hoa, ngày hôm sau sẽ có chim nhỏ bay tới.”
Phong Minh không có trả lời, dựa vào trước lều, nâng mi nhìn nàng. A Phiến biết rõ hắn không nói lời nào chính là cam chịu, duỗi thân người đem một đóa hoa cắm lên, vì vậy chiếc lều nhỏ liền có thêm chút ấm áp.
“Chờ ta trở về Thần Phong Điện, có thời gian rảnh liền đi hái một bó hoa Thiên Lam cho Cải Trắng, ngài giúp Cải Trắng bảo quản tốt, không cần cho nó hết một lần, bằng không lấy tính tình của Cải Trắng, nó sẽ đưa hết cho mèo cái.”
“Ừm.” Nàng quả thật rất quan tâm Cải Trắng, ở Lê viên, nàng cũng chỉ quan tâm đến Cải Trắng.
“Còn có ngài.”
A Phiến bỗng nhiên thu hồi thân mình, trên tay còn có hai đóa hoa nhỏ chưa cắm xong, Phong Minh hơi dừng lại, hé mắt nhìn nàng: “Ta thì sao?”
“Cách nhận biết đường đi trước ta dạy ngài ở Viên Sơn, bây giờ ở tại đây ôn lại một chút đi”
Phong Minh nhíu mày hỏi: “Ngươi lúc nào ở Viên Sơn dạy ta nhận biết đường?”
A Phiến kinh ngạc: “Ngày ấy ta mang ngài đi trong rừng, để cho ngài nhận dạng hình dáng kỳ quái của những cái cây ấy, ngài đã quên?”
Trước kia nàng dành riêng một ngày đi Viên Sơn dạo qua một vòng, chọn được nơi cây cối lớn lên có hình dáng rất đặc trưng, sáng sớm hôm sau liền kéo hắn đi vào trong rừng, để cho hắn ghi nhớ những cái cây đó. Hắn không biết đông tây nam bắc liền thôi, nhưng ít ra có thể lợi dụng trí nhớ cùng sức quan sát cường đại của mình, đem các cây nhớ kỹ, chỉ cần nhận ra được cái cây này cái cây kia, liền không phải đi loanh quanh nữa.
Nàng cực khổ huấn luyện một ngày, cuối cùng cũng có chút hiệu quả.
Nhưng hiện tại Đại ma vương lại hỏi nàng hướng dẫn hắn nhận biết đường từ lúc nào, A Phiến đang muốn giận hắn không có lương tâm, nhưng lại nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác lớn hơn nữa. Nàng mở to mắt hỏi: “Đại ma vương, người không biết ngày đó ta mang người đi làm gì sao?”
“Không biết.”
“Vậy vì sao lại theo ta đi loanh quanh suốt cả một ngày?”
Không tức giận, cũng không nôn nóng, thậm chí hỏi cũng không hỏi.
Liền như thế nào loanh quanh đi theo nàng.
Nàng vẫn luôn cho rằng hắn biết.
Thật ra là không biết gì cả.
Phong Minh dường như cũng ý thức được vấn đề này, hắn lại ngừng một chút, tránh đi ánh mắt của nàng, nói: “Rảnh rỗi.”
A Phiến cười khúc khích: “Ta tin người.”
…… Rõ ràng là vẻ mặt không tin.
A Phiến xoay chuyển hoa trong tay, tâm tình đặc biệt tốt, thật giống như đứng ở trước Thần Phong Điện, niềm vui như nhìn thấy Nhận Vụ Thạch màu đỏ. Nàng thấy hắn ngẩng đầu nhìn hướng chân núi, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Có người tới, rất nhiều người.” Phong Minh nhìn kỹ, lại nói: “Tất cả đều là trẻ con.”
Thôn không lớn, chuyện có hai người ngoài đến rất nhanh liền truyền đi, hai người vừa xuất hiện liền có ánh mắt nhạy bén nhìn thấy, bởi vì chỉ có một con đường chính đi vào trong thôn, lại không có ai thấy bọn họ từ cửa thôn đi vào, lan truyền một mạch, bọn họ liền coi hai người là tiên nhân giống Bạch tiên sinh.
Một đám hài đồng tò mò gan lớn đi trước một bước, chạy tới vây xem khách ghé thăm. Chỉ chốc lát bọn họ liền chạy vào trong rừng, nhưng mà nơi đó không có người, cái gì cũng không nhìn thấy.
A Phiến đã dấu đi lều nhỏ cùng chân thân, nhìn bọn chúng tìm kiếm khắp nơi, khuôn mặt nhỏ bối rối, cười nói: “Thật đáng yêu.”
Nhắc đến hài tử, Phong Minh ngược lại nhớ tới một chuyện thật lâu lúc trước …… Ngẫm lại cũng không lâu, chẳng qua là hai tháng trước, chuyện ở trên đảo người khổng lồ. Hắn hỏi: “Ngươi thật sự cảm thấy hài tử nào cũng đáng yêu?”
“Đương nhiên nha.”
“Bao gồm cháu trai béo của Đông Hải Long Vương?”
A Phiến nhớ lại, hài tử béo ú kia ở trong yến hội chạy tới chạy lui, còn đâm vào bàn tiệc của Đại ma vương. Nàng tò mò hỏi: “Vì sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Chính là hắn muốn biết, có phải nàng vẫn cảm thấy chuyện kia là hắn làm sai hay không. Hắn làm việc từ trước đến nay không thích hỏi ý kiến người khác, cũng không để bụng người khác suy nghĩ cái gì. Chính bản thân hắn hiểu rõ những việc mình làm là đúng hay sai là được. Hắn nói: “Đột nhiên nhớ tới.”
“Không đáng yêu.” A Phiến cố sức nghĩ lại một phen nói: “Nhưng kia chính là Đông Hải Long Vương, quyền thế to lớn như vậy, không tùy tiện xung đột là tốt nhất, không phải sao?”
Cuối cùng Phong Minh cũng tìm được một từ hoàn toàn chính xác dành cho nàng, hắn nói: “Tiểu thỏ đế.”
“……” A Phiến ủ rũ nói: “Bởi vì ngài là chủ nhân của một giới, là Đại ma vương, nhưng ta chỉ là một tiểu tiên nữ nha. Tiểu tiên nữ không có địa vị, Đại ma vương người có tin hay không, nếu là ta xốc ngược cái bàn của Đông Hải Long Vương, ông ta nhất định sẽ đánh ta một trận.”
Phong Minh hơi dừng lại, nàng nói không phải không có lý, sự thật là như vậy. Hắn có thể không bị người khác làm phiền, phần lớn là do hắn chính là Ma Tôn. Hắn rất có hứng thú hỏi: “Nói cách khác, nếu như ngươi cũng có địa vị và quyền thế giống ta, ngươi sẽ đá cái bàn của Đông Hải Long Vương?”
A Phiến run lên, bông hoa trên tay rơi xuống dưới gốc cây, nàng trừng lớn mắt, nói: “Đương nhiên là không!”
“……” Cho nên bản chất vẫn là tiểu thỏ đế, không liên quan gì đến địa vị cùng quyền thế. Phong Minh đã không còn ôm một chút kỳ vọng nào với nàng, hắn bỗng dưng phục hồi tinh thần lại: “Vậy vì sao ngươi lại dám phát giận đối với ta? Còn mắng chửi ta?”
A Phiến dừng lại, đúng, vì sao nàng dám làm vậy?
Nàng lâm vào trầm tư, không thể nghĩ ra đáp án. Dưới tán cây bỗng truyền ra âm thanh vui sướng, chỉ vì bông hoa vừa rơi từ trên cây xuống bị lũ trẻ nhìn thấy, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy đó là một cái cây không có nở hoa, liền hiểu ra đó là tiên nhân. Bọn chúng vui sướng rời đi, nghị luận xôn xao, trở về liền nói cho các đại nhân trong thôn biết—— sợ rằng đó thật sự là hai vị thần.
A Phiến suy nghĩ hồi lâu, cũng chưa nghĩ ra duyên cớ trong đó. Nàng cúi đầu nhìn bông hoa đang không ngừng xoay trên tay, không biết nữa, không nghĩ ra được điều gì.
“Tiên nhân —— tiên nhân?”
Ở đằng xa vang tiếng la hét của một người nam nhân, vừa chạy vừa gọi, chạy đến thở hộc hộc, hắn chạy đến dưới tán cây hài tử vừa rồi chỉ, quả nhiên ngó trái ngó phải đều nhìn không thấy người, hắn bất chấp việc vị thần tiên kia có nghe thấy nhìn thấy hay không, cầu xin nói: “Cầu thần tiên hiển linh, cứu nương ta.”
A Phiến muốn hỏi, lại bị Phong Minh bắt lấy, ý bảo nàng không nên tùy tiện mở miệng.
Nam tử kia tiếp tục nói: “Ngày thường nương ta đều nhờ Bạch tiên sinh chữa bệnh, mới vừa rồi ông ấy nói phải đi xa nhà để hái thuốc, đến tối mới trở về, nhưng nương ta đột ngột phát bệnh, sợ rằng bà không thể đợi được đến tối. Tiệm thuốc gần nhất cách chúng ta, cũng hơn hai mươi dặm…… Tiên nhân, cầu ngài hiện thân, cứu nương ta, cầu ngài.”
“Chẳng lẽ Bạch Ông bá bá đã khởi hành đi núi tuyết?” A Phiến nhíu mày, đứng dậy nói: “Ta đi xem.”
Phong Minh nói: “Nếu dương thọ bà ấy đã tận, không cần phải quản nhiều.”
“Được rồi.”
Hắn thấy A Phiến rời đi, bỗng nhiên cảm thấy, cho dù người nọ dương thọ đã hết, nói không chừng nàng vẫn sẽ lén đưa một ngụm tiên khí cho người phàm kia, duy trì mạng sống của bà ta.
Cũng thật sự không phải là thỏ đế.
Người phàm kia còn đang quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin, chợt có một cơn gió nhẹ xẹt qua, trong lòng chợt nảy, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy vạt áo tung bay, là một cô nương chậm rãi từ trên cây bay xuống, đẹp như một bông hoa. Hắn giật mình, thật, thật sự là thần tiên!
Hắn vui mừng khôn xiết, vội vàng quỳ lạy, đem cái đầu đập bang bang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.