S.C.I. Mê Án Tập

Chương 30: Chân tướng




“Cái gì yan cơ?” Bạch Ngọc Đường không giải thích được hỏi.
“Kỳ thực cái Đặng Xa muốn nói cho chúng ta biết, chỉ là chữ “mắt” trong “đôi mắt” mà thôi.” Triển Chiêu nói, “Nói đơn giản là, Đặng Xa muốn nói cho chúng ta và Triệu Tước về người đàn ông sử dụng tròng mắt điện tử kia. Có lẽ là muốn nhắc nhở chúng ta, người này có tồn tại.”
mắt: yǎn
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, rồi hỏi, “Sau đó sao?”
“Sau đó, lúc chúng ta bước vào xử lý án tử này, đã đi chệch hướng.” Triển Chiêu cười cười, rồi hỏi, “Còn nhớ lần trước đọc báo có một tin rất thú vị không?”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày… Ý là, tin tức thú vị ngày nào chả có, con mèo cậu muốn nói cái nào?
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, rồi nói, “Một diễn viên bình thường hay đóng vai sát nhân trong phim kịnh dị, một ngày nọ bị cảnh sát giao thông chặn lại thì bỏ chạy mất, cảnh sát giao thông thấy thế thì gọi điện báo cảnh sát, nhớ không? Cậu sau khi đọc xong còn cười rũ rượi.”
“Nga…” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Nhớ.”
“Án kiện lần này chúng ta theo dõi, phân nửa trong đó, kỳ thực là đóng kịch.” Triển Chiêu cười, “Là cố ý trộn lẫn tung hoả mù, mục đích là để che giấu một chữ “mắt” này.”
Mọi người nhíu mày, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Đóng kịch ư?”
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, hỏi Tương Bình, “Mấy cái đĩa này, xem cả chưa?”
“Xem rồi.” Tương Bình gật đầu, “Nội dung so với video lần trước chúng ta xem không khác là mấy, cờ phát xít, còn có người chết vì Xác chết mỉm cười, thật giống như một loại nghi thức, nơi nào trên thế giới cũng có.”
“Mọi người nghĩ xem, vì sao phải áp dụng thí nghiệm này ở khắp nơi trên thế giới?” Triển Chiêu cười nói, “Chúng ta nếu như tỉ mỉ phân tích một chút, sẽ phát hiện, thứ này nếu nói là một loại nghi thức, thì nó càng giống một loại thực nghiệm nào đó hơn.”
“Thực nghiệm?” Mọi người không giải thích được.
“Giống như mỗi quốc gia có một kiểu địa lí khác nhau, một tổ sản xuất phim theo dõi để đưa tin về một hiện tượng nào đó, nên đã đi khắp nên trên thế giới để quay chụp.” Triển Chiêu cười nói, “Việc này cần kinh phí cùng đội ngũ chuyện nghiệp, không phải thứ một tổ chức thông thường có thể gánh vác.”
“Như thế!” Tương Bình gật đầu nói, “Tôi xem video cứ có cảm giác như người làm chỉ có một, đúng là có chút giống với làm chuyên đề về địa lí lãnh thổ.”
“Dựa theo thời gian trên video, có thể thấy được đó là một nhóm người dựa theo những quy trình nhất định, đến các nơi trên thế giới, tìm những đoàn người khác nhau để quay thực tế, mục đích là để ghi lại kết quả thực nghiệm.”
“Đúng.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cùng một nhóm người, đến các nơi trên thế giới… Bọn họ đang nghiên cứu sự khác nhau giữa các tộc người?”
“Người ở những khu vực khác nhau, tình trạng tâm lý cùng tư duy logic sẽ khác nhau, nhưng mặt sinh lý thì không khác nhau nhiều lắm.” Triển Chiêu nói, “Giống như chúng ta ăn cyanua sẽ chết, người nước ngoài ăn cyanua cũng chết, không có gì hay để thí nghiệm hết, hơn nữa thí nghiệm kiểu đó không tính là tiêu chuẩn được.”
“Vậy thứ bọn họ thí nghiệm chính là… mắt điện tử?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu gật đầu, “Không sai… loại độc Xác chết mỉm cười, sự tồn tại của nó có rất nhiều người biết, hơn nữa, là một loại độc dược, nó có một số giá trị nhất định, như không cần tốn quá nhiều kinh phí để nghiên cứu. Nhưng cái được không bù nổi cái mất, hơn nữa đây chỉ là một loại độc dược khi ăn phải sẽ hoà tan trong máu, rất bình thường, cũng không có khả năng trở thành vũ khí sát thương trí mạng nào đó.”
“Thế nhưng mắt điện tử lại không giống vậy.” Công Tôn gật đầu, “Một ngày nào đó mắt điện tử này thành công, con người có khả năng hạ ám chỉ trong nháy mắt mà không ai biết, đến lúc đó, chết kiểu này chưa hẳn là vì ăn phải Xác chết mỉm cười rồi chết vào đúng thời điểm nào đó, người bị hại cứ dựa theo yêu cầu của người thôi miên, đến giờ đó phút đó tự dưng mạc danh kỳ diệu mà chết thôi … A, cùng Quyển Sổ Thiên Mệnh không khác gì lắm nha.”
Quyển sổ thiên mệnh (Death Note) là một bộ truyện tranh và hoạt hình Nhật Bản ban đầu được viết bởi Ohba Tsugumi và do Obata Takeshi minh họa. Bộ manga và là câu chuyện chủ yếu xoay quanh một học sinh cấp 3 quyết định sẽ loại trừ cái ác ra khỏi thế giới nhờ vào một cuốn sổ thần bí sẽ giết chết bất cứ người nào bị ghi tên trong đó.
“Công Tôn anh cũng đọc truyện đó rồi nha?” Bạch Trì mở to hai mắt hỏi, “Em cũng rất thích á.”
Công Tôn nhìn Bạch Trì một chút, rồi vươn tay xoa xoa đầu cậu … Lập tức cái đuôi của Bạch Trì như ló ra vẫy a vẫy.
Triển Chiêu nói tiếp, “Thế nhưng trong giai đoạn thí nghiệm mắt điện tử này, người chết toàn bộ đều bị giả thành kiểu chết do trúng phải độc Xác chết mỉm cười … Mục đích là gì a?”
“Đánh lừa dư luận, để chúng ta cho rằng đây là do phần tử cực đoan của phát xít mới tác quái?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Còn nhớ chuyện Quách Thành bọn họ không?” Triển Chiêu hỏi, “Bọn họ chết vì khí cười.”
“Ừ.” Công Tôn gật đầu.
“Kỳ thực tính chất của lần đó với cái này là như nhau.” Triển Chiêu nói, “Người chết khác nhau, nhưng đều ngụy trang thành một loại, lúc đó chúng ta nghĩ đến chứng ám ảnh cưỡng chế, đương nhiên, cũng na ná cả thôi, biểu hiện khi tử vong có thể che giấu được ý đồ chân chính của hung thủ.”
“Ừm.” Triển Chiêu nói tiếp, “Chủ nghĩa phát xít mới, bất quá chỉ là trò đùa của mấy thanh niên mà thôi, ban đầu chỉ có vài người, sau lan tràn dần, rồi trở nên phổ biến, giống như Lưu Tung vậy … Mà, Lưu Tung, cùng những người tham gia hành động, kể cả những người chết cuối cùng … Đều bất quá chỉ là hung thủ thay thế, được đưa ra để đóng kịch, đánh lừa chúng ta mà thôi, nên tuỳ thời có thể bỏ đi!”
“Này quả thật là một cách che dấu vô cùng tốt.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày nói, “Đến tận cuối cùng, chúng ta cũng chỉ nghĩ rằng đó là một tổ chức nào đó lấy giết người làm vui mà thôi … hoá ra là có mục đích khác, giết người bất quá là thủ thuật che mắt… Không đúng, phải nói là, lợi dụng chủ nghĩa phát xít để che mắt, giết chết toàn bộ nhân vật tham gia vào án kiện, chính là giết người diệt khẩu, tất cả đều thuận lợi tiến hành, rất may Đặng Xa ở đây biết chuyện… nên đã lợi dụng Hoàng Lang, đến mật báo với chúng ta!”
“Là bởi vì sợ bại lộ tin tức về mắt điện tử, nên mới ám sát anh sao?” Bạch Trì hỏi.
“Chuyện của Hoàng Lan xảy ra vào ngày hôm qua.” Triển Chiêu mỉm cười, “Nếu như bọn họ muốn giết anh, lúc anh ra ngoài gọi điện thoại kỳ thực cũng có thể động thủ, vì sao lại chọn đúng lúc Đặng Xa vừa chết xong? Nói cách khác, chuyện Đặng Xa nói cho anh biết từ yan then chốt kia, bọn họ biết, anh sẽ đem án tử này, cùng mắt điện tử liên hệ với nhau.”
Mọi người nhịn không được nhíu mày.
“Bởi vì cậu nghe được từ “mắt” kia?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Nhưng tay súng bắn tỉa đó làm sao mà biết được? Có người ra lệnh cho hắn?”
“A.” Triển Chiêu cười cười, “Vấn đề là ở chỗ này nha, ai có thể ung dung giám sát tình hình trong ngục giam? Nghe được từ “mắt” mà Đặng Xa nói với tôi?”
Mọi người sửng sốt —— trong đầu đều hiện ra một ý niệm, chẳng lẽ là nhân viên công tác trong nhà giam?
“Hành vi của Đặng Xa, giống với kiểu tự bỏ tù chính mình.” Triển Chiêu cười, “Hắn ở trong ngục giam, được cảnh sát bảo hộ kĩ càng, bởi vì nơi này là nhà giam đặc thù, vào đây rồi, hầu như chuyện gì cũng biết một chút.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, hai mắt nhìn về phía mấy nhân viên đang đứng bên ngoài gian phòng … Ánh mắt quét qua, thì thấy Ngô Mạnh cũng đang giương mắt nhìn anh.
Ánh mắt hai người gặp nhau, Bạch Ngọc Đường trong lòng lộp bộp một chút, nghĩ có chút cổ quái.
“Miêu Nhi …” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
“Đặng Xa ở trong ngục giam, trước đó ông ấy đã có một khoảng thời gian bị giam giữ, khoảng thời gian này, là thời điểm tốt nhất để hạ thôi miên.” Triển Chiêu nói, “Ngoại trừ lần đó ra, không ai có thể hạ thủ!”
“Có quỷ trong nhà giam?” Công Tôn suy nghĩ một chút, nói, “Cũng đúng a, Đặng Xa bị bỏ tù, nếu ông ta quả thật đã biết gì đó, nhưng không thể ra tay, vậy biện pháp tốt nhất là phái người theo dõi ông ta, phát hiện ông ta có hành động kỳ quái nào, trực tiếp giết chết…”
“Lúc chuyện của Hoàng Lang phát sinh, trong này không phải có sự thay đổi nhân sự sao?” Triển Chiêu liếc Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn Ngô Mạnh bọn họ, đột nhiên gọi, “Ngô thúc, chú qua đây chút.”
Ngô Mạnh ngẩn người, tựa hồ có chút do dự.
Mọi người trong lòng khẽ động, có cổ quái.
“Ngô thúc?” Bạch Ngọc Đường vẫy ông ấy, cười nói, “Qua đây, có chuyện muốn hỏi chú.”
Bạch Ngọc Đường vừa dứt lời, đột nhiên… Ngô Mạnh xoay người bỏ chạy.
“Ngô Mạnh!” Bạch Ngọc Đường hô một tiếng, hai cảnh ngục bên cạnh Ngô Mạnh cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng một người trong đó đã lao ra chặn phía trước Ngô Mạnh, Ngô Mạnh tạm thời chạy không được nữa.
Triển Chiêu bước hai bước, giơ tay lên ấn vào nút khẩn cấp …
Ngay lập tức, chuông reo vang, toàn bộ cửa sắt trong nhà giam tự động đóng lại, Ngô Mạnh thấy không thể ra ngoài, liền trở tay rút súng ra, tóm lấy một cảnh ngục bên cạnh, ép vào mình, rồi quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường bọn họ.
Bạch Ngọc Đường đã sớm rút súng chĩa về phía ông ta.
Triển Chiêu được Bạch Ngọc Đường hộ ở sau người, thò đầu ra nói với Ngô Mạnh, “Ngô thúc, chú còn hồ đồ nữa sao? Còn không mau buông súng!”
Ngô Mạnh nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu, “Lợi hại, không hổ là con của Khải Thiên … lợi hại y hệt Triệu Tước năm đó.”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, cảm thấy tình huống của Ngô Mạnh có chút cổ quái, Triển Chiêu nói khẽ với Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường, ông ấy là đầu mối quan trọng, rất có thể có quan hệ với tổ chức kia … Mắt điện tử là thứ có thể thu lợi về cho tổ chức kia!”
Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu, ý của Triển Chiêu là, Ngô Mạnh không thể chết được!
Lúc này, bên ngoài đã có một lượng lớn cảnh ngục bao vây, Bạch Ngọc Đường giơ súng nói với mọi người, “Toàn bộ lui lại phía sau, đi ra ngoài, không ai được tiến đến!”
Chúng cảnh ngục hai mặt nhìn nhau, rồi đành lui về phía sau.
Bạch Ngọc Đường nhìn thấy một cảnh ngục đang đứng ngốc một chỗ thì vẫy vẫy tay, ý bảo cậu ta qua đây!
Cảnh ngục nọ vội vã chạy lại, Bạch Ngọc Đường chờ tất cả lui hết ra ngoài, Triển Chiêu vẫn bị Bạch Ngọc Đường ngăn đằng trước, bởi vì mới vừa có người muốn giết Triển Chiêu, lúc này tự nhiên muốn phòng bị chặt chẽ.
Ngô Mạnh có vẻ rất khẩn trương, ông nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Đường, nói, “Chú cũng có nỗi khổ tâm.”
Triển Chiêu đột nhiên nhíu mày, nói với Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường, coi chừng ông ấy tự sát.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt.
Quả nhiên, Ngô Mạnh đột ngột đẩy tiểu cảnh viên kia ra, giơ súng lên ngắm vào đầu mình.
Bạch Ngọc Đường sớm có chuẩn bị, giơ súng hướng về cổ tay ông ta, bóp cò …
Tiếng súng vang lên, súng trong tay Ngô Mạnh rơi xuống đất, người thì lảo đảo ngã xuống, rất may chưa có bóp cò, cảnh viên nọ cũng tránh sang một bên. Lạc Thiên chỉ chờ có thể lập tức chạy lại, bắt lấy ông ta, Bạch Ngọc Đường vội nói, “Đưa về cảnh cục! Phải còn sống!”
Nhân viên SCI ép Ngô Mạnh ra khỏi nhà giam, lên xe rời đi.
“Thật không nghĩ tới!” Bạch Ngọc Đường thu súng nói với Triển Chiêu, “Hoá ra là ông ấy.”
“Đến quán bar Lan quý nhân bắt người thôi.” Triển Chiêu nói, “Nơi này hẳn là cứ điểm, coi chừng có người trốn mất.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, cười cười với Triển Chiêu, “Miêu Nhi.”
“Gì thế?” Triển Chiêu giương mắt nhìn anh.
Bạch Ngọc Đường nhướn mày, lời nói pha chút tán thưởng, “Quả nhiên không thông minh bằng cậu.”
Triển Chiêu ngẩn người, ngược lại có chút không được tự nhiên, nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ, anh cười cười cùng Bạch Ngọc Đường đi ra ngoài.
Sau đó, SCI bắt đầu tiến công không ngừng, đầu tiên là xuất quân bất thình linh ập vào quán bar Lan quý nhân, lúc đến nơi, quán bar đã bị cháy, bất quá vì đến sớm, đại hỏa được dập đúng lúc, Triển Chiêu cứu ra được một lượng lớn tư liệu.
Có ghi chép về việc nghiên cứu thú đi bằng mũi, và một lượng lớn về thí nghiệm mắt điện tử.
Triển Chiêu đóng gói đống tư liệu này, tổng cộng được vài thùng, cùng nhau mang về SCI, chuẩn bị tỉ mỉ nghiên cứu. Phát hiện lần này, có thể nói bọn họ đã tìm ra được sự tồn tại của tổ chức thần bí kia, thu được đầu mối quan trọng nhất, nặng đô nhất.
Ngô Mạnh cùng Cổ Dư Hoa cùng thừa hưởng dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của SCI.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tự mình thẩm vấn, đợt thẩm vấn này, thu được rất nhiều đầu mối.
Thì ra, Cổ Dư Hoa cùng Ngô Mạnh, làm thuê cho tổ chức đó, Cổ Dư Hoa thông qua hội nghị truyền hình, hợp tác với chuyên gia tâm lý học Hà Lan, tiến hành thí nghiệm về mắt điện tử. Đồng thời thông qua khơi gợi các nhân cách khác của Lưu Tung, Hứa Hữu, tạo ra án giết người liên hoàn nhằm tung hoả mù, đổ tội cho Xác chết mỉm cười của phát xít mới.
Cùng một chiêu này bọn họ thực hiện khắp nơi, cũng bởi vì thế khiến cho Leonard chú ý, liền phái Eugene đến đây điều tra chuyện này.
Mặt khác, mọi người trong quá trình thẩm vấn, ngoài ý muốn phát hiện ra địa chỉ của xưởng sản xuất mắt điện tử, dĩ nhiên lại ở ngay Nam Thành, ở một nơi hoang vu rất ít người lui tới.
Triệu Hổ vừa đến đó, lập tức huyên thuyên với Mã Hán, “Nơi lần trước lão tử nói muốn đến tị nạn chính là chỗ này nha, tại chỗ này có nhiều cống thoát nước ngầm, lại có nắp đậy lên, em còn tưởng là công trình quân sự gì chứ … Hoá ra con mẹ nó là xưởng sản xuất mắt điện tử!”
Mã Hán có chút không hiểu hỏi hắn, “Cậu nghĩ gì mà chạy đến chỗ hoang vắng thế này? Còn chui vào cống thoát nước?”
Triệu Hổ trừng mắt nhìn, rất nghiêm túc nói, “Tìm chỗ tránh nạn a.”

Vào trong xưởng, mọi người tìm một hồi thì phát hiện ra phòng thí nghiệm mắt điện tử, còn tìm được một trung tâm nuôi trồng không ít cây cỏ kỳ quái, còn có vài nhân viên, toàn là người nước ngoài, tất cả đều là chuyên gia sinh hóa.
Án kiện lần này, sau khi trải qua không ít trắc trở liên tiếp, cuối cùng nhờ vào di ngôn của Đặng Xa, triệt để công phá.
Triển Chiêu còn đang nghiên cứu tư liệu, anh dự định theo đầu mối này điểu tra tiếp, tốt nhất là có thể truy đến tận cùng, tìm ra được tổ chức thần bí kia … Thế nhưng đầu mối tới Cổ Dư Hoa cùng Ngô Mạnh thì bị chặt đứt, đối phương lần này vô cùng chuyên nghiệp cùng cẩn thận.
Cái người tập kích Triển Chiêu lần trước vẫn không tìm được, Mã Hán phân tích hướng bắn của hắn, chỉ ra hắn là một sát thủ đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, hơn nữa hẳn là người nước ngoài, súng đạn hắn dùng không phải kiểu người trong nước có thể mua được, thủ pháp cũng rất giống thói quen của sát thủ ngoại quốc.
Triển Chiêu vốn muốn liên hệ với cảnh sát quốc tế, tiếp tục truy lung đầu mối về mắt điện tử, nhưng Bao Chửng đã ra lệnh cho anh đình chỉ điều tra, án tử giao cho cấp trên xử lý.
Triển Chiêu kháng nghị vô hiệu, không thể làm gì khác hơn là sinh hờn dỗi.
Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên lần này biểu hình không tồi, Bạch Ngọc Đường vốn đã chuẩn bị giữ hai người lại SCI, thế nhưng, tình hình ở Nam Thành vẫn tương đối hỗn loạn, tổng cục quyết định mở một cảnh cục ở nơi này, cũng giống phân cục trước đó, chỉ là nhân sự thì điều chỉnh hoàn toàn. Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên dưới sự tiến cử của Bạch Ngọc Đường, trở lại đảm nhiệm đội trưởng đội hình cảnh, dẫn dắt dội viên mới, độc lập điều tra án kiện, có thể tùy thời cùng SCI hợp tác.
Giá trị của thú đi bằng mũi rất cao, Công Tôn giao nó ột số chuyên gia cao cấp, những người đó sẽ bảo vệ và nghiên cứu nó thoả đáng.
Nếu như một án tử khi bắt đầu rất sôi nổi khẩn trương, thì khi kết thúc sẽ vô cùng trống rỗng cùng buồn chán, đặc biệt là Triển Chiêu… Án tử lần này đã thực sự kết thúc, nhưng tổ chức kia vẫn không bị phơi bày ra ánh sáng, bọn họ đến tột cùng là muốn làm gì? Việc này cùng Triệu Tước có quan hệ gì? Từ đầu đến cuối vẫn không biết được. Triển Chiêu cũng biết, đối phó với tổ chức kia không thể sốt ruột, lần này đã là tiến bộ không nhỏ rồi, may mà anh đã nhờ Tương Bình chép tư liệu ra một bản khác, chính mình cũng có thể tự điều tra.
Gió êm sóng lặng qua được một tuần, Triển Chiêu ngoài ý muốn nhận được một bưu kiện từ Triệu Tước.
Bưu kiện này rất nặng, sau khi Triển Chiêu mở ra, phát hiện bên trong chỉ có một tảng đá, màu nâu, hơi gồ ghề, thoạt nhìn rất bình thường, giống như một khối quặng vậy.
“Đây là cái gì?” Triển Chiêu mờ mịt cầm tảng đá lên nhìn, sau đó chạy đi hỏi Công Tôn.
Công Tôn sau khi phân tích sơ qua thành phần tảng đá thì kết luận, “Là một khối đá thiên thạch.”
“Đá thiên thạch?” Triển Chiêu cầm lấy tảng đá này nghiên cứu nửa ngày, rồi gọi điện thoại hỏi Triệu Tước, “Sao lại gửi cho tôi một khối đá thiên thạch?”
Triệu Tước đã thuyết phục anh rằng —— để trong nhà, có thể trừ tà, đồng thời bảo trì đời sống tình yêu hài hòa ổn định.

Triển Chiêu đen mặt muốn cãi lộn thì Triệu Tước cười xấu xa treo máy trước.
Sau khi Công Tôn kiểm tra kĩ càng, vẫn xác định đây chỉ là một hòn đá thiên thạch rất bình thường, không có chứa vật chất kì quái nào. Triển Chiêu bỏ tảng đá vào một cái hộp, đặt ở trong nhà, Triệu Tước nếu đã ình một tảng đá như vậy, nhất định là có lý do gì đó.
Về phần lý do đến tột cùng là cái gì… Triển Chiêu cũng không nóng nảy, cuối cùng, chân tướng sẽ lộ ra, anh sẽ đợi đến cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.