S.C.I. Mê Án Tập

Chương 21: Triệu Tước




Bao Chửng dừng xe, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ, không thể tin được đây là ở trong thành phố S, mà có cảm giác như đã đi qua nước ngoài.
Ô tô chạy gần ba tiếng đồng hồ mới đưa ba người tới nơi cần tới — thung lũng hoang vu hẻo lánh, một tòa nhà một mảnh thuần trắng. Bốn phía có hàng rào điện cao chót vót, thỉnh thoảng có tuần tra vai vác súng, đạn lên nòng đi qua đi lại, đây chắc chắn không phải là một nơi bình thường. “Thế nào? Có cảm tưởng gì?” Bao Chửng buồn cười, nhìn hai người đứng bên đang sợ ngây người như hai đứa trẻ.
“Cảm giác……” Bạch Ngọc Đường chớp mắt, “Giống như Guantanamo……” (nhà tù rất nổi tiếng của Mỹ ở Cuba)
“…… Rốt cuộc đây là chỗ gì?” Triển Chiêu hỏi Bao Chửng.
Bao Chửng châm một điếu thuốc: “Special Pathological Phenomena Research Center — Trung tâm nghiên cứu hiện tượng bệnh lý đặc biệt.”
Bạch Ngọc Đường cười: “Trông thế này, rốt cuộc là viện y học hay viện quân sự? Hay là nhà tù?”
Bao Chửng liếc anh một cái: “Nơi này đang giam giữ một trong những người điên thông minh nhất quốc gia này.”
“Chú muốn đưa bọn cháu đến đây để gặp ai?” Triển Chiêu hỏi.
“Hắn tên là Triệu Tước.” Bao Chửng nhàn nhạt nói, dụi điếu thuốc, “Vào thôi.”
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Cả nơi này mà cậu cũng không biết? Cậu không phải là chuyên gia sao?”
Triển Chiêu lẳng lặng đi thẳng phía trước: “Bọn họ đã từng viết thư qua, mong muốn tôi tham gia.”
“A?” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, “Vậy tại sao cậu không đi?”
Triển Chiêu cười nhạt, “Tâm lý học chính là nghiên cứu con người.”
“Ở đây giữ không phải là người sao?”
…… Trầm mặc một hồi, Triển Chiêu ảm đạm mở miệng: “Là tư liệu tham khảo…”
Bao Chửng quả nhiên vẫn hay đến chỗ này, những nhân viên mặc áo khoác trắng dài làm việc trong trung tâm thường chào hỏi với ông.
Ba người tiếp tục đi, đi qua đại sảnh, qua những hành lang dài như vô tận, những cánh cửa sắt cứ lần lượt mở ra đóng vào, phảng phất như giam ở bên trong là quái vật chứ không phải con người — tường trắng toát, sàn lát gạch men, ánh sáng lạnh lẽo âm u, không khí tĩnh mịch dọa người.
Cuối cùng, Bao Chửng đứng trước một cánh cửa sắt trông rất nặng, ngón tay đặt vào máy quét vân tay, “click” một tiếng, cửa mở ra.
Đẩy cánh cửa sắt ra, đập vào mắt là một căn phòng có một bên tường là tấm kính trong suốt, sau tấm kính là song sắt màu đen — nhà tù!
Căn phòng sau song sắt bày biện rất đơn giản. Bốn bức tường trắng như tuyết, ánh mặt trời từ song sửa sổ chiếu vào, phản chiếu lên tấm kính, làm toàn bộ căn phòng sáng lên với quang ảnh nhiều màu. Dọc theo tường để một hàng cây xanh, lẫn trong đó vài cây hoa trắng có dạng như phễu, Vân Môn trắng ở Châu Phi.
Ở giữa phòng giam để một cái ghế dựa màu đỏ, trên ghế có một người ngồi ngay ngắn, hắn đưa lưng về phía bức tường kính, chăm chú nhìn cây Vân Môn đặt dưới đất, trên tay cầm giấy bút hí hoáy vẽ. Vài tờ giấy nằm rải rác trên mặt đất, trên đó có hình những cây Vân Môn được vẽ với tốc độ chớp nhoáng… Giống như đúc.
Bóng lưng của người nọ nhỏ và gầy dị thường, thân mặc một bộ quần áo trắng đơn giản, tóc ngắn đen, trên cổ đeo một vòng kim loại, cấu tạo vòng phức tạp làm cho người ta gai mắt…
“Thiết bị hấp thụ âm thanh?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, các phạm nhân thường đeo loại vòng kim loại hấp thụ âm thanh này, cấu tạo phức tạp, một khi đã đeo vào, muốn mở ra phải dùng đến những dụng cụ cắt kim loại để mở. Đeo vòng vào, dù người có kêu to cỡ nào cũng không có bất cứ thanh âm gì phát ra…
“Tại sao hắn phải đeo vòng?” Triển Chiêu có chút tức giận nhìn Bao Chửng. Người trong phòng giam trông yếu ớt, vắng lặng, sống như vậy hai mươi năm sao… Thật tàn nhẫn.
Bao Chửng trầm mặc một hồi, nói: “Hắn chính là dùng thanh âm giết chết những người đó, nếu hắn không thể nói chuyện, căn bản không có gì nguy hiểm.” Nói, rồi mở một cánh cửa kính trên bức tường kính, đưa hai người đi vào phòng quan sát nằm giữa tấm kính và phòng giam.
Tấm kính thủy tinh kia quả nhiên là kính cách âm, tiếng động thình lình phát ra, quấy nhiễu người đang chuyên tâm vẽ tranh. Người nọ quay đầu, nhìn ba người.
Hắn là một người có làn da trắng nõn, ngũ quan nhu hòa, mang vẻ lịch sự tao nhã. Có lẽ quanh năm không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, làn da hắn trắng bệch, hắn trông có vẻ còn rất trẻ, hoàn toàn không có bộ dáng của một người bốn mươi tuổi.
Ánh mắt quét qua từng người, trên mặt hoàn toàn không có biểu tình, nhìn không ra hắn đang nghĩ gì, đôi mắt tĩnh như mặt nước, không hề gợn sóng.
Thấy Bao Chửng, đảo qua, không có phản ứng.
Sau đó nhìn qua Bạch Ngọc Đường, hắn thoáng nghiêng đầu, như là đang tự hỏi.
Sau cùng nhìn vào Triển Chiêu. Hắn như phát hiện có gì đó mới mẻ thú vị, ánh mắt dán chặt vào Triển Chiêu.
“Triệu Tước, tôi đem bọn nhỏ tới thăm cậu.” Bao Chửng nói, “Con của Duẫn Văn và Khải Thiên.”
Triệu Tước buông giấy bút trên tay, hắn đứng dậy, hướng cửa phòng giam đi tới, mắt vẫn chăm chú nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu cũng chăm chú nhìn lại hắn, cảm giác rất khác thường, anh nghĩ, hành động của Triệu Tước, đặc biệt là vẻ mặt, không giống như bị bệnh, mà là bị điên, hay có thể nói là đã mất đi ý thức bản thân…
Lúc này, Triệu Tước đã chạy tới trước cửa phòng, hắn run rẩy vươn tay ra, tựa như muốn sờ mặt Triển Chiêu…
“Chát!”
Trong nháy mắt tay của Triệu Tước chạm vào mặt Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường gạt tay hắn ra.
“Cạch” một tiếng, một con dao khéo léo giấu trong cây bút chì rơi trên mặt đất, trên ngón tay của Triệu Tước, xuất hiện một vết máu.
“Ai bảo hắn không nguy hiểm?” Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Triệu Tước, kéo Triển Chiêu ra sau mình.
Nhìn ngón tay dính máu của mình, Triệu Tước ngẩng đầu liếc Bạch Ngọc Đường, tựa như có chút oán trách.
Hắn xoay người quay trở lại ngồi trên cái ghế giữa phòng, cẩn thận liếm vết thương của mình.
“Hắn vì sao phải nổ súng bắn anh cháu?” Bạch Ngọc Đường hỏi Bao Chửng đứng bên cạnh.
“……” Bao Chửng trầm mặc, “Giết người diệt khẩu.”
“Có ý gì?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Người đầu tiên phát hiện hung thủ là hắn, chính là anh trai cậu!”
……!……
“Đáng tiếc…” Bao Chửng bổ sung, ” Anh trai cậu sau đó cái gì cũng không nhớ được.”
Triệu Tước cầm lấy giấy bút, bắt đầu phác tranh.
“Đi thôi.” Bao Chửng xoay người, gọi cả hai rời đi.
Bạch Ngọc Đường nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Triệu Tước, trong lòng bỗng nổi lên chán ghét, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Triển Chiêu đi sau cùng, anh vẫn đang quan sát hành động của Triệu Tước, những bức tranh này, dao giấu trong bút… Giữa lúc anh muốn đi ra thì Triệu Tước quay đầu, cười khẽ với anh, rồi giơ một ngón tay lên đặt trên môi, làm động tác “Xuỵt!”……
Ba người đi ra phòng quan sát, Triển Chiêu kéo Bao Chửng: “Cháu muốn nhìn báo cáo bệnh lý của Triệu Tước.”
Bao Chửng gật đầu: “Có thể, nhưng hai cậu cũng cần chú tâm vào vụ án, tốt nhất là tránh xa Triệu Tước ra.”
…………
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều trầm mặc, tình huống hiện tại của Triệu Tước, căn bản là không có khả năng đi ra ám thị cho người khác, có lẽ việc đánh số người chết, cùng vụ án giết người theo số này đơn giản chỉ là bắt chước cách gây án?
Thật vất vả mới thấy một ít manh mối lộ ra, thế mà bây giờ lại trở nên rối mù.
…………
Trong phòng nghiên cứu bệnh lý, Triển Chiêu chăm chú nhìn báo cáo bệnh của Triệu Tước.
Bạch Ngọc Đường một bên cúi đầu trầm tư.
Bao Chửng ngoài hành lang hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác.
Hơn nửa ngày, Triển Chiêu đột nhiên nhẹ nhàng “A?” một tiếng.
“Phát hiện gì sao?” Bạch Ngọc Đường lập tức đến bên cạnh.
Triển Chiêu chỉ vào một chuỗi tên cho anh thấy: “Đây là danh sách các chuyên gia năm đó chứng minh Triệu Tước bị chứng rối loạn tâm thần không bị kiểm soát.”
Người đứng đầu danh sách tên “Hứa Ngạn Cần”.
“Hứa Ngạn Cần?” Bạch Ngọc Đường cả kinh, “Chính là giáo sư Hứa kia à?”
Triển Chiêu gật đầu, “Nếu không có những chuyên gia này ra chứng minh, Triệu Tước chắn chắn sẽ bị phán tử hình.”
“Miêu Nhi!” Trong mắt Bạch Ngọc Đường hiện lên một tia hưng phấn, “Có liên quan đến vụ án!”
Triển Chiêu đã quen nhìn nét mặt này của Bạch Ngọc Đường, mỗi lần có manh mối, anh đều như vậy. Quay đầu lại nhìn Bao Chửng ngoài cửa, Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường ra chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Triệu Tước kia không có điên! Hắn đang giả vờ!”
“Làm sao cậu biết?” Bạch Ngọc Đường mở to mắt, hạ giọng hỏi.
“Bức tranh này!” Triển Chiêu thấp giọng giải thích, “Hành động của hắn đóng rất đạt, nhưng những bức tranh rớt trên đất được vẽ trong những đoạn thời gian khác nhau, tranh ở dưới cùng được vẽ rất đẹp, tranh ở phía trên chỉ được coi là được, càng lên trên, nét vẽ càng lộn xộn.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Cậu nói là hắn đang âm mưu kế hoạch gì đó, mà gần đây, hắn càng ngày càng nôn nóng?”
“Đúng hơn là càng ngày càng kích động.” Triển Chiêu nói, có hơi chút cúi đầu.
“Làm sao vậy? Miêu Nhi, cậu có ý gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Cậu không muốn Bao cục trưởng biết chuyện này?”
Triển Chiêu do dự: “Tôi nghĩ Triệu Tước khá nguy hiểm, tôi sợ hắn đã có kế hoạch cho tất cả, vạn nhất kéo cả Bao cục trưởng vào…”
Bạch Ngọc Đường vỗ nhẹ vai anh: “Tôi cũng nghĩ vậy, chúng ta tự mình thôi! Bước tiếp theo cậu muốn làm gì?”
Cắn môi, Triển Chiêu như hạ quyết tâm, nói: “Tôi nghĩ… muốn anh hai cậu gặp Triệu Tước.”
“……” Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Ý cậu là…”
“Hành động và biểu hiện của hắn còn quá ít, tôi muốn có thêm chi tiết để đoán ý đồ của hắn.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Mà anh hai chính là người tốt nhất có thể làm hắn kích thích.”
Triển Chiêu gật đầu, “Anh hai cậu cũng không phải là chán ghét nhớ lại chuyện cũ… Tôi định thôi miên anh ấy.”
Bạch Ngọc Đường vừa định đồng ý, đột nhiên vỗ đùi cái đét, hét to một tiếng: “Không xong!”
Hai người vốn đang ghé tai thì thầm với nhau, Bạch Ngọc Đường tự nhiên rống lên, Triển Chiêu kinh ngạc hoảng sợ, còn Bao Chửng ngoài cửa cũng giật mình đến xém chút nữa nuốt cả điếu thuốc.
“Cậu rống cái gì?!” Bao Chửng hùng hổ xông tới.
Bạch Ngọc Đường vẻ mặt như đưa đám, hỏi Triển Chiêu: “Miêu Nhi, bây giờ là mấy giờ?”
Triển Chiêu nhìn đồng hồ: “Tám giờ rưỡi.”
Bạch Ngọc Đường đập đầu vào tường: “Chết rồi! Tôi bỏ quên anh hai ở S.C.I. rồi…”
Triển Chiêu cùng Bao Chửng đều im lặng, một lát sau, hai người vỗ vai bạch Ngọc Đường: “Chuẩn bị ăn đập lần thứ hai đi…”
Cửa văn phòng S.C.I. lầu 17 cục Cảnh sát.
Bạch Cẩm Đường mặt xanh đen ngồi trên hành lí, nhìn đội viên lượn qua lượn lại âm thầm trong bóng tối, hình như là đang tan tầm đi về, chính xác hơn là đang chạy trốn.
“Tiểu tử thối! Đợi lát nữa ông lột da ngươi ra!” Bạch Cẩm Đường nhìn chằm chằm cánh cửa thang máy khép chặt, niệm như niệm Phật.
Cửa phòng pháp y mở, Công Tôn mặc thường phục đi ra, quay quay chìa khóa xe, đi về phía thang máy, khóe mắt thấy Bạch Cẩm Đường, liền liếc như liếc một con chuột chết…
“Này!” Bạch Cẩm Đường đột nhiên gọi anh, “Đêm nay cho tôi ngủ ở nhà anh.”
“Gì??” Vẻ mặt Công Tôn đầy khiếp sợ.
Bạch Cẩm Đường tự nhiên chỉ chỉ hành lý của mình: “Không có nhà để về!”
“A, tại sao tôi lại phải cho cậu ở?” Công Tôn buồn cười, khoanh tay đứng trước cửa thang máy nhìn anh.
“Chủ nghĩa nhân đạo!” Bạch Cẩm Đường trả lời như đấy là lẽ đương nhiên.
“Cậu có thể ra khách sạn.” Công Tôn ấn nút “xuống” gọi thang máy.
“Không có tiền!” Lời lẽ hùng hồn, xách hành lý đuổi theo.
“Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ cho cậu ở?” Công Tôn tiếp tục chắn cửa thang máy không cho anh tiến.
Bạch Cẩm Đường chỉ miệng mình, rồi chỉ hai má của Công Tôn: “Quan hệ rất sâu sắc!”
Thấy mắt Công Tôn bắt đầu nổi sát khí, Bạch Cẩm Đường lại bổ sung một câu, “Trong hành lí của tôi có một chai Bordeaux đỏ 86.”
………………………
Công Tôn cân nhắc một chút, buông tay.
Bạch Cẩm Đường phấn chấn vào thang máy, không chú ý tới tay kia của Công Tôn đang để đâu.
Vuốt con dao mổ sáng loáng, Công Tôn nói thầm trong lòng: “Đến chỗ vắng vẻ — hủy thi diệt tích!”
*Vân Môn trắng: ở Đà Lạt người ta gọi nó là loa kèn/thủy vu (mà nó chẳng thuộc loại hoa kèn cũng chẳng thuộc loại thủy vu). Cây thuộc chi Zantedeschia, các dạng thực vật thuộc chi này đều có độc, có khả năng giết chết gia súc và trẻ em khi ăn phải. Tất cả các bộ phận của cây đều có độc, gây ra kích thích và sưng miệng và họng, nôn mửa và tiêu chảy cấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.