Sau Lại, Hắn Thành Vú Em Ngự Dụng

Chương 82:




82. Chương 82.
Vưu Lương Hành không biết mình bị chạm vào dây thần kinh nào vậy mà ma xui quỷ khiến bị Khang Thánh Triết dắt ra ngoài, chờ tới khi hắn phản ứng lại thì mình đang đi song song với Khang Thánh Triết trên con đường dưới hàng lá phong.
[biểu tượng anh da đen đặt dấu chấm hỏi]
........ Tại sao hắn lại đi theo ra tới đây?
Hội viên hội học sinh còn đang ở trong ký túc xá đó.
Ý tưởng xoay người trở về chỉ dâng lên trong đầu đúng 1 giây sau đó hắn bắt gặp mi mắt cong cong của Khang Thánh Triết ý tưởng đó liền tan rã không thấy nữa, Vưu Lương Hành tự nói cho mình rằng chỉ lần này sẽ không có lần sau, hắn gửi một tin nhắn cho Liêu Túc, sau đó tiếp tục đi cùng Khang Thánh Triết trên đoạn đường vô số lần hắn đi qua trong vòng hai năm nay.
Vẫn là phong cảnh cũ, nhưng không biết vì sao, bên cạnh là người này mà cảm giác lại rất khác so với dĩ vãng.
Vưu Lương Hành không thể hiểu được giờ phút này chính mình lại có chút mẫn cảm như vậy, nhìn chung quanh hết thảy đều mang chút gì đó mà ngày thường không có.
Tâm tình của Khang Thánh Triết không tồi, khi đi ngang qua sân bóng, hắn khẽ cười nói:
"Khi còn nhỏ, tôi rất thích tới đại học A để chơi, mẹ tôi là sinh viên tốt nghiệp tại trường, nhà còn gần nữa, ngày thường không có việc gì  bà luôn thích mang tôi tới đây tản bộ, cái sân bóng này khi tôi còn nhỏ không phải là mặt cỏ đâu, mà hoàn toàn là sân thể dục bằng đất, tôi vấp ngã trên sân này khá nhiều đó."
Mới quen biết nhau một thời gian, còn cách một khoảng thời gian không gặp, có thể tâm bình khí hòa nói chuyện phiếm như này thực sự cũng không được vài lần, Vưu Lương Hành nói:
"Té ngã sao, tôi cho rằng cậu....."
Khang Thánh Triết nói:
"Anh cho rằng thế nào?"
Vưu Lương Hành suy tư nói:
"Tôi cho rằng, cậu là loại người chỉ đứng bên ngoài nhìn xem người khác vấp ngã, còn mình thì không thèm nhúc nhích."
Khang Thánh Triết cười hắc hắc nói:
"Lương Lương, anh thật sự rất hiểu biết tôi nha, tôi là loại người mà nếu có đánh nhau chờ đám nhỏ khác đánh xong thì chính mình lăn một vòng dưới đất, phối hợp diễn xuất với họ, sau đó mang một thân bùn đất trở về rầm rì ăn vạ giả vờ bị thương không muốn đi học a."
Vưu Lương Hành kinh ngạc nói:
"Xin nghỉ được sao?"
Khang Thánh Triết trưng ra vẻ mặt tự hào:
"Không xin nghỉ được."
Vưu Lương Hành: "...."
Mà người kia lại tỏ vẻ kiên cường:
"Bất quá, cuộc sống mà phải nếm thử vài thứ mới vui chứ."
Vưu Lương Hành có chút cảm khái:
"Cũng mệt khi cậu thi đỗ được vào đại học A."
Khang Thánh Triết không chỉ thi đỗ vào đại học A, mà còn là Trạng nguyên của thành phố A, xem thành tích của hắn, thì ai có thể nghĩ hắn thi muộn 1 năm do ngủ nướng, còn tính tình lười biếng từ nhỏ tới lớn này nữa.
Khang Thánh Triết cười nói:
"Đối với tôi thì mọi việc trong cuộc sống này chia làm hai loại, có thể không làm và cần thiết phải làm, tôi đem mọi việc cần phải làm làm tốt, còn lại thì trộm lười, như vậy thật vui vẻ."
"Trừ bỏ những việc cần phải làm ra thì mặt khác đều không làm sao?"
Khang Thánh Triết nói:
"Đúng vậy."
"Vậy thì tại sao lại kéo tôi ra để cùng lười biếng chứ?"
Khang Thánh Triết chớp chớp mắt, sửa đúng:
"Không phải kéo anh cùng lười biếng, mà chúng ta cùng nhau tản bộ nha, đối với tôi mà nói, cùng đi tản bộ với anh là điều tôi cần phải làm."
Lời này có chút ý vị thâm trường, Vưu Lương Hành không khỏi ngẩng đầu nhìn liếc qua Khang Thánh Triết một cái, ánh mắt của hắn vừa vặn va vào ánh mắt mang theo ý cười của người kia, rất nhanh Vưu Lương Hành như bị thiêu đốt nhanh chóng rời tầm mắt đi.
Khang Thánh Triết cũng không truy đuổi, ngược lại nói:
"Lương Lương, anh nghe đi."
Vưu Lương Hành nói: "Nghe gì?"
Khang Thánh Triết nói: "Tiếng gió."
Trong sân trường của đại học A, thỉnh thoảng có học sinh đi qua lại, sân bóng rổ ở nơi xa còn truyền tới những tiếng ồn ào, trong không khí còn vương chút oi bức của ngày hè, hoàn cảnh như này, mà nghe tiếng gió sao?
Trong lòng Vưu Lương Hành cảm thấy kỳ quái nhưng nhìn sắc mặt đứng đắn của Khang Thánh Triết, hắn không nói rõ được nghi vấn trong lòng, chỉ có thể cẩn thận cảm thụ một chút rồi trả lời:
"Nghe không thấy."
Khang Thánh Triết nói:
"Anh nhắm mắt lại."
Vưu Lương Hành làm như lời nói của hắn, nhắm mắt lại, trước mắt tối om, âm thanh chung quanh bắt đầu như phóng đại, bỗng nhiên, bên tai Vưu Lương Hành có dị biến, phù một tiếng, có người đang thổi một hơi sát ở gần bên tai hắn.
Vưu Lương Hành: "..."
Hắn mở mắt ra, thiếu chút nữa nghẹn ra một câu mắng chửi, hắn chỉ có thể nhịn rồi lại cố nhịn, khó khăn lắm mới nói được:
"Ngươi có bệnh sao?"
Khang Thánh Triết vô tội nói:
"Lương Lương ~~ dù anh có soái đi chăng nữa nhưng không thể không chút tình thú như vậy a."
Vưu Lương Hành không thấy một chút tình thú nào, chỉ cảm thấy Khang Thánh Triết vừa trêu đùa hắn vừa chiếm tiện nghi của hắn, Vưu Lương Hành cười lạnh một tiếng, vung ra một quyền hung hăng đấm vào bụng kẻ kia, một quyền này tung ra làm Khang Thánh Triết ngoan ngoãn 1 phút.
Một phút sau, người này hòa hoãn lại rồi vẫn cười hì hì nói:
"Thật giá trị, thật giá trị ~~~"
Vưu Lương Hành: "...."
Hắn bị chọc tức đến đầu óc kêu ong ong, nhưng mà nắm tay của hắn cũng không ngăn cản được kẻ độc vật Khang Thánh Triết kia, dù có tức giận cũng không có chỗ trút. Sau khi đi dạo hết vườn trường đại học A cũng đã tới 8 giờ, Vưu Lương Hành mở miệng nói:
"Được rồi, trở về thôi."
Hắn nhìn thời gian một cái rồi hỏi:
"Hôm nay cậu không livestream sao?"
Khang Thánh triết nói:
"Chưa chuẩn bị được nên tôi xin nghỉ."
Trách không được, mà ngẫm lại xác thật khai giảng ở đại học cũng khá bận rộn, xin nghỉ là không thể tránh được, đột nhiên, Vưu Lương Hành lại nhớ tới hai tân sinh trong phòng 507 có nói Khang Thánh Triết còn chưa thu thập đồ đạc, lúc này không quay về, tới khuya không biết còn phải dọn dẹp tới khi nào.
Khang Thánh Triết nói:
"Không cần thu thập, tôi sẽ không ở trong ký túc của trường."
Vưu Lương Hành biết tình huống của hắn, Khang Thánh Triết cũng thuận tiện giải thích:
"Tối mỗi ngày tôi đều livestream, ở trong ký túc xá không có phương tiện, cần phải ra ngoài tìm phòng ở, hôm nay vì đăng ký nên có chậm trễ một chút, qua vài ngày tôi sẽ dọn ra ngoài."
"Vậy còn trong nhà?"
Khang Thánh Triết nói:
"Tôi đã nói qua với cả nhà, mỗi ngày tôi đều livestream cũng có chút ảnh hưởng đối với sự nghỉ ngơi của ba mẹ, hiện tại đã vào đại học, nhân lúc này dọn ra ngoài ở luôn."
Thì ra là vậy, Vưu Lương Hành gật gật đầu nói:
"Đã tìm được phòng ở chưa?"
Khang Thánh Triết lắc đầu:
"Còn chưa có, phòng không dễ tìm, nếu phải liên hệ rồi tìm kiếm từng nhà một, tôi thật sự lười động."
Vừa nói tới chữ lười, Khang Thánh Triết tỏ vẻ cực kỳ đúng lý hợp tình, Vưu Lương Hành cười cười không tiếng động:
"Nếu cậu tìm không được, bên tôi....."
Mới nói được một nửa, bỗng nhiên Vưu Lương Hành khựng lại, lỗ tai nhạy bén của Khang Thánh Triết như dựng thẳng lên, chờ mong nói:
"Cái gì, cái gì?"
Nhất thời Vưu Lương Hành thấy do dự, trước khi mở lời còn nghiêm túc tự hỏi hậu quả sau khi nói những lời tiếp theo ra, suy tư một lúc hắn vẫn nói:
"Chung cư tôi ở.... điều kiện cũng không tồi, hoàn cảnh tốt, rất an tĩnh."
Quả nhiên, vừa nói những lời này ra, đôi mắt của Khang Thánh Triết sáng lên, Vưu Lương Hành ở chung cư, nếu dọn tới đó, chẳng phải mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hay sao?
Biểu tình hưng phấn của hắn hiện hết lên trên mặt, hắn vui vẻ nói:
"Được nha, được nha, ~~~ Lương Lương nói là tốt vậy khẳng định là cực kỳ tốt đi, ngày mai tôi liền dọn tới!"
Lập tức Vưu Lương Hành thấy đau đầu:
".... Đừng đùa giỡn, ngay cả phòng ở cậu cũng chưa xem qua đâu."
Khang Thánh Triết nói:
"Không bằng hiện tại đi xem sao."
Toàn thân Vưu Lương Hành dâng lên một cỗ cảm giác vô lực, hắn bị Khang Thánh Triết lôi kéo vạn bất đắc dĩ lại phải đi theo ra cửa.
Trăm triệu lần không nghĩ tới rằng vốn dĩ đã chuẩn bị ai về nhà nấy, vậy mà chỉ chớp mắt sau, hai người thật sự cùng nhau ra khỏi trường gọi xe đi thẳng tới chung cư của Vưu Lương Hành, nói đi là đi, muốn tiêu sài bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Cả đường đi, Khang Thánh Triết cực kỳ vui vẻ, Vưu Lương Hành có thể cảm thấy sự hưng phấn của Khang Thánh Triết.
"Cao hứng như vậy sao?"
Khang Thánh Triết nói:
"Đúng vậy ~~~"
Nụ cười hồn nhiên của hắn không hề có sự giả bộ, tuy rằng Vưu Lương Hành yên lặng không tiếng động chỉ nhìn nhưng tâm tình cũng được tăng lên rất nhiều, khóe miệng hắn vừa hơi cong lên một chút, Khang Thánh Triết híp mắt vui vẻ nói:
"Anh nghĩ đi ~ hiện tại chúng ta đi tới chung cư của anh, nhất định là không kịp về trường, vậy không phải chỉ có thể ở lại trong nhà của Lương Lương hay sao? Ngủ lại đó nhé, hiện tại phim thần tượng cũng không dám diễn như vậy đâu."
Vưu Lương Hành: "...."
Nụ cười của hắn dần dần biến mất, hận không thể đạp một phát cho kẻ kia lăn từ xe xuống.
Khi xe tới nơi đã qua hơn 1 giờ, chung cư của Vưu Lương Hành gần ngay trước mặt, hắn chào hỏi qua với vị quản lý của tòa nhà, báo có người muốn xem phòng, dì quản lý lưu loát đưa cho Vưu Lương Hành một chuỗi chìa khóa nặng nề, sau đó lại cúi đầu tiếp tục xem phim, phảng phất như chuỗi chìa khóa kia không phải tài sản của toàn bộ chung cư mà chỉ như một cọng hành lá hay rau thơm gì đó.
Khang Thánh Triết kỳ quái nói:
"Dì ấy không cần đi cùng sao?"
Vưu Lương Hành nói: "Không cần."
Thấy Khang Thánh Triết khó hiểu, Vưu Lương Hành đơn giản nói:
"Tôi quen biết với dì quản lý của tòa nhà."
"Ồ."
Vấn đề này tạm thời bỏ qua, Khang Thánh Triết và Vưu Lương Hành đi thẳng lên tầng cao nhất, tâm tư của Khang Thánh Triết rất đơn giản, một lòng muốn làm hàng xóm của Vưu Lương Hành, khi đi ngang qua cửa phòng của người kia, hắn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm không muốn đi, sau khi bị Vưu Lương Hành đấm cho một quyền mới miễn cưỡng dịch chân.
Ấn vào công tắc đèn, bên trong một căn phòng có không gian rộng rãi thông suốt đập vào mắt, cả gian phòng trống trải với sàn nhà bằng gỗ màu xám, không chỉ có đồ dùng gia cụ mà điện nước cũng đầy đủ, chỉ cần xách va ly là có thể vào ở.
Khang Thánh Triết dạo quanh một vòng, cực kỳ vừa lòng, hơn nữa còn mang theo chút tâm tư nên lập tức đánh nhịp.
"Chọn gian này đi."
Vưu Lương Hành nói: "Cậu xác định chưa?"
Khang Thánh Triết nói: "Xác định."
Thời gian quyết định nhanh như vậy làm Vưu Lương Hành không có lời gì để nói thêm, hắn đứng ở cửa sổ chung cư nhìn xuống, ở góc độ này có thể nhìn được cảnh đêm của thành phố A, ánh đèn lấp lánh, quanh ảnh trùng điệp.
Khang Thánh Triết nói: "Thật đẹp."
Vưu Lương Hành nói: "Ừ."
Cứ như vậy vài chục giây hai người đều không nói chuyện, trong lúc yên tĩnh Khang Thánh Triết có chút cảm xúc không giống bình thường phảng phất như hắn đã bước thêm một bước nhỏ về phía trước, tựa như trước kia Vưu Lương Hành chỉ có một mình nhìn khung cảnh này rất nhiều lần, mà về sau, hắn có thể cùng ngắm cảnh với người kia vậy.
"Lương Lương, tiền thuê nhà ở đây bao nhiêu vậy?"
Theo đạo lý thì vấn đề đơn giản như thuê nhà ở đây với Vưu Lương Hành chỉ như một bữa ăn sáng, nhưng không biết như thế nào, Vưu Lương Hành lại chợt dừng một chút, suy tư nói:
"Tiền thuê nhà, 2000? 2500?.... Ừm, cậu trả 2000 là được rồi."
2000 hay 2500 đối với Khang Thánh Triết mà nói thì không nhiều, có thân phận streamer tuy rằng mới vừa vào đại học nhưng với giá trị con người hắn vẫn có dư giả, ở chung cư với giá thuê mấy ngàn một tháng đối với hắn hoàn toàn không phải vấn đề, điều làm Khang Thánh Triết thấy hứng thú chính là khẩu khí của Vưu Lương Hành, tựa như người kia có thể quyết định giá cả thuê nhà vậy.
Khang Thánh Triết cười nói:
"Anh quen biết với quản lý tòa nhà như vậy sao, có thể trộm chiết khấu cho tôi nhiều như vậy?"
Vưu Lương Hành không tỏ rõ ý kiến, Khang Thánh Triết cũng không hỏi sâu thêm chỉ đơn giản nói:
"Hiện tại tôi đi giao tiền thuê nhà, đỡ phải bị người khác cướp đi, đúng rồi, giao tiền cho dì quản lý dưới tầng có được không?"
Vưu Lương Hành nói:
"Kỳ thật đưa tôi là được rồi."
Khang Thánh Triết kỳ quái nói: "Đưa cho anh sao?"
Vưu Lương Hành nói: "Ừ, dù sao cả tòa chung cư này đều là của tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.