Sau Lại, Hắn Thành Vú Em Ngự Dụng

Chương 43:




43. Chương 43.
"Haizzz, yêu xa rất vất vả a."
Bác gái tựa hồ từng trải đề tài nói càng ngày càng nhiều, vạn hạnh trên đường đi tới vườn bách thú phải đổi tàu, vừa tới sân ga, Vưu Lương Hành lập tức rời đi.
Lúc gần đi bác gái còn cười cười gật đầu với Vưu Lương Hành, trong nụ cười tươi kia còn bao hàm sự chúc phúc trong tình yêu mặc dù chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn khẽ cau mày, tâm tình ngũ vị tạp trần a.
Yêu xa sao..... Vưu Lương Hành cảm thấy chữ yêu có thể bỏ đi, hắn và A Thành chỉ nhiều nhất là quen biết từ xa mà thôi.
Bất quá bị hiểu lầm như vậy, Vưu Lương Hành không tiếp tục cúi đầu nhìn di động nữa, hắn gõ đại một câu vào WeChat rồi mãi tới lúc đến vườn bách thú mới mở WeChat nói chuyện với A Thánh.
Gấu trúc ở vườn bách thú được thiết lập tại một khu riêng, hắn đi dọc theo biển báo, mỗi khi rẽ hai có biển báo đều dừng lại chụp một tấm ảnh, gửi cho A Thánh, người kia luôn luôn trả lời trong vòng 1s.
[A Thánh]:  ----- Gửi cho streamer Lương Lương một cái Dạ Hạ chi luyến.
[A Thánh]: ------  Gửi cho streamer Lương Lương một cái Bạch Long ngâm.
[A Thánh]: ------  Gửi cho streamer Lương Lương một cuộc gọi điên cuồng.
Dạ hạ chi luyến và Bạch Long ngâm đều là thứ khá quý giá trong Vương Giả Vinh Diệu, Vưu Lương Hành biết hắn đang đùa giỡn, nhưng nói thật hắn có cảm giác mình đang livestream về một buổi đi thăm vườn bách thú.
Xuyên qua một rừng trúc nhỏ, Vưu Lương Hành đi mua vé vào cửa, trước kia đi vào hắn dừng lại hít thở một hơi, trong lòng có một chút cảm giác khẩn trương khó mà miêu tả.
Nhìn gấu trúc thì có gì mà khẩn trương, hắn bị A Thánh cảm nhiễm a.
Đi theo dòng người, cách đó vài bước, có một khoảng không gian được thiếp lập cho quốc bảo sinh sống, du khách và gấu trúc được ngăn cách bằng những tấm kính, nếu có chú gấu nào ở gần cửa kính, trừ bỏ việc sờ tay chạm vào nó thì hiệu quả thị giác chỉ là cách nhau 1 bước chân.
Các du khách nghỉ chân trước tấm kính rộng lớn, đên phiên Vưu Lương Hành thì vừa vặn ở vị trí trung tâm với tầm nhìn tốt nhất, thứ tròn vo kia đang ơ khu trò chơi không nhúc nhích, hai mắt nhắm lại giống như lão tăng nhập định.
Nhưng gấu trúc chính là gấu trúc, mị lực không giống bình thường, cho dù không nhúc nhích vẫn chọc cho đoàn người chung quanh chụp ảnh không ngừng, tranh nhau ca ngợi nó thật manh a.
Vưu Lương Hành nghiêm túc nhìn trong chốc lát, luôn cảm thấy bộ dạng chú gấu trúc kia đang ngủ có chút kỳ diệu, đang nghĩ ngơi thì chờ nó mở mắt, mơ mơ màng màng đi về phía trước hai bước, sau đó ngã xuống đất một cái lại tiếp tục ngủ.
Trong đầu hắn chợt lóe lên, không khỏi nhớ tới cảm giác quen thuộc này từ đâu, buổi sáng lúc cùng A Thánh chạy bộ, người nọ đi ngang qua chiếc ghế dài, trực tiếp nằm xuống ngủ không phải bộ dạng này hay sao.
Liên hệ hình ảnh A Thánh cùng với gấu trúc, khóe môi của Vưu Lương Hành cong lên, không khỏi phì cười.
Bên tai vang lên tiếng du khách hoan hô:
"Oa! Nó động đậy kìa, nó động đậy a!"
Hắn hoàn hồn, quả nhiên nhìn thấy cục bụ bẫm tròn vo kia lại mở to mắt, tay ôm một thanh trúc, vừa ăn vừa đi về phía cửa kính, khoảng cách càng lúc càng gần, cái mặt lông xù xù đối diện với hắn, đôi mắt tròn đen to bóng bẩy mơ màng nhìn thẳng vào hắn, Vưu Lương Hành nhanh chóng lấy di động ra, chụp một bức ảnh rất rõ ràng.
Hắn không chút chần chờ gửi cho [A Thánh], đáng kinh ngạc là người kia thường trả lời lại trong vòng 1 giây, lúc này vài giây sau mới phản ứng.
[A Thánh]: ------..... Không xong rồi.
Vưu Lương Hành không khỏi sửng sốt: ----- Làm sao vậy?
[A Thánh]: ---- Ừm, là, là cảm giác động tâm.... [khuôn mặt xấu hổ]
Vưu Lương Hành:.........
Đột nhiên Vưu Lương Hành cảm thấy khó chịu, chỉ muốn tung một cú đấm.
[A Thánh] nhẹ nhàng cảm thán nói: ------- Haizzz, gấu trúc thật là đáng yêu, vừa nhìn liền cảm thấy.....
[A Thánh]: ----- Thật hâm mộ.
Vưu Lương Hành:......
Hắn không chút nào kinh ngạc, thậm chí đã có dự cảm từ trước.
Vườn bách thú không chỉ có một con gấu trúc, Vưu Lương Hành tiếp tục di chuyển, quay video một chú gấu trúc thứ hai rồi gửi đi, mỗi giây mỗi phút A Thánh đều nói chuyện với hắn, đi một vòng xong có loại ảo giác hai người đồng hành cùng nhau đi dạo vườn bách thú.
Khi xem xong [A Thánh] nói: ---- Có chút đói bụng.
Vưu Lương Hành: -----Sớm như vậy sao?
[A Thánh]: ----- Ừ, có khả năng do đi dạo nhiều, mệt mỏi.
Vưu Lương Hành:......
Hắn bị tức giận mà cười a, người đi đường nhiều rõ ràng là mình, người kia mở miệng còn kêu mệt mỏi, rốt cuộc hắn không nhịn được nữa gửi cho người kia một cái sticker mà trước đó Liêu Túc đã gửi cho hắn: 
[tin hay không, tung một quyền này ra, khả năng ngươi sẽ chết].
[A Thánh]: ----- Ô?
[A Thánh]: ------ Bạn cũng có sticker như vậy sao?
Vưu Lương Hanh kỳ quái hỏi: --- Vì sao lại không có?
[A Thánh] phi thường nghiêm túc trả lời:  ---- trong lòng tôi, bạn hẳn là người không có những sticker như này a.
Vậy mà bị nói trúng rồi, nhất thời Vưu Lương Hành không biết nói gì, vừa lúc A Thánh lại nói: 
- ------- Tôi mang bạn đi ăn ngon nhé.
Ngay sau đó, [A Thánh] đã phát ảnh chụp tới, bối cảnh là một đường phố, hai bên trong ảnh có thể nhìn thấy những tấm biển bán mỹ thực muôn màu:
[A Thánh]: ----- Muốn ăn cái gì nào?
Hỏi như vậy phảng phất như cố tình trêu đùa, bởi vì vô luận muốn ăn gì, thì chỉ có ảnh chụp không thể ăn tới.
Vưu Lương Hành nhíu mày, đáng sợ là, xác thật hắn có chút đói bụng, vừa vặn những tấm biển trong ảnh chụp hắn rất quen thuộc, là cửa hàng Vưu Lương Hành từng đi ăn.
Vưu Lương Hành:........
Từ từ! đột nhiên hắn dừng lại, nhìn kỹ bức ảnh kia, sửng sốt cả người.
Hắn không hề nghĩ tới, đây là chẳng phải là phố ăn vặt trước cửa đại học A hay sao.....
Trước kia hắn đã tới vài lần, khó trách ảnh chụp lại có thể quen thuộc như thế. Nhưng mà..... tại sao [A Thánh] lại gửi bức ảnh con phố này, hắn cũng là người của thành phố A sao? Chẳng lẽ cũng là học sinh của đại học A?
Nhất thời suy nghĩ của hắn quá hỗn loạn, ngón tay cứng đơ, lâu sau mới đánh chữ nói:
- ----- Đây là đâu?
[A Thánh]:  ------ Phố ăn vặt ngon nhất thành phố, cách nhà tôi rất gần, cách đại học cũng rất gần.
Vưu Lương Hành: ----- Đại học?
[A Thánh]: --- Ừ.
Vưu Lương Hành do dự một lát, không tiếp tục hỏi, nếu lại hỏi thêm, hắn cảm thấy đi quá sâu vào đề tài này. Hắn dừng lại, không nói rõ mình là học sinh của đại học A, trong lòng cảm khái, thế giới này thật trùng hợp.
Thanh âm WeChat vang lên lần thứ 2, [A Thánh] đã phát ra một bức ảnh, ghi chú: Ăn ngon.
Vưu Lương Hành ấn vào hình ảnh, thấy là một chiếc hộp giấy bên trong là 8 viên bạch tuộc nướng Takoyaki tràn đầy làm người rất muốn ăn, đã đẹp còn dụ hoặc.
Vưu Lương Hành tắt WeChat đi tìm tàu điện ngầm, khi sắp về tới khách sạn thì A Thánh lại gửi ảnh tới đây, lúc này đổi thành món bạch tuộc nướng vỉ ngon nhất đại học A.
Cảm giác đói khát càng ngày càng rõ ràng, nhất thời Vưu Lương Hành ngoài ý muốn cảm nhận được câu ""rải độc lúc đêm khuya" là như thế nào.
Hắn nghĩ [A Thành] này, tám phần là có độc đi.
***
Một ngày lại qua, tới thời giàn nhàn tản buổi tối, Vưu Lương Hành và [A Thánh] đã hẹn 10h rưỡi mỗi ngày tiếp tục đánh solo 1 chọi 1.
Lúc trước khi quyết đấu đều chọn tướng mạnh về tính linh hoạt, cơ động, lúc này Vưu Lương Hành đổi lại chọn tướng chuyên là tường thịt, không nghĩ tới hắn sửa lại chọn tướng Đông Hoàng Thái Nhất, [A Thánh] cũng vừa khéo đổi thành tướng Lưu Thiền.
Hai tướng này đều là tường thịt, lượng máu dày, nhất thời đánh không chết, trong kỹ năng còn mang thêm khống chế đối phương, trong lúc chơi game có thể không chế đối phương vài giây không thể động đậy.
Hai tướng như vậy mà đánh nhau thì hao phí thời gian rất dài, một ván có khi mất cả đêm.
Thời gian tuy dài nhưng không ít lạc thú, trong quá trình chơi [A Thánh] luôn tung ra những câu kinh người, làm Vưu Lương Hành buồn cười hoặc là tức đến phì cười.
Thời gian vội vã trôi qua nhoàng cái đã qua một đêm, ngày đêm giao nhau, mặt trời lại mọc, Vưu Lương Hành tiếp tục mang theo sâu ngủ A Thánh chạy bộ buổi sáng, tới chiều hắn ra ngoài ngắm phong cảnh, thuận tiện gửi ảnh chụp cho A Thánh.
Có qua có lại, một người du lịch biến thành hai người cùng đi, khúc đầu là hắn đi cùng Lương Sở Lâm  du ngoạn đế đô, khúc sau là A Thành cùng hắn du ngoạn.
Qua vài ngày, lịch sử trò chuyện giữa hai người không ngừng nhiều lên, bất tri bất giác, thời gian Vưu Lương Hành cúi đầu nhìn di động càng ngày càng dài, xuất hiện hiện tượng gần như thiếu niên nghiện internet.
Trong thời gian nghỉ, [A Thánh] gửi tin tới, Vưu Lương Hành click mở hình ảnh, phát hiện bên trong là một lọ kẹo được đóng gói màu hồng phấn.
[A Thánh]: ----- Lương Lương, cậu nhìn kẹo này đi~~~
Vưu Lương Hành: ---- Kẹo này làm sao?
[A Thánh]: ----- Kẹo này ngọt a.
Vưu Lương Hành:......
[A Thánh]: ---- Ý của tôi là vị ngọt này rất đặc biệt, sau khi ăn xong tâm tình sẽ tốt lên.
Vưu Lương Hành chưa từng nghe thứ kẹo nào sau khi ăn xong có thể làm cho tâm tình tốt lên, bất quá [A Thánh] nhắc tới, hắn nhìn thoáng qua tên của kẹo, "tiểu đường tâm", trước giờ chưa từng nghe qua.
[A Thánh]: ----- Kẹo này rất ít bán, đã lâu rồi tôi không thấy có, không nghĩ tới hôm nay có thể mua được. [mặt mèo tươi cười]
Ngay cả sticker cũng dùng đến, xác thật rất vui vẻ đi, bất quá đề tài này như việc hàng ngày, Vưu Lương Hành nhìn xong sẽ để một bên, nhưng khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, không biết như thế nào đột nhiên lại nghĩ tới.
Vưu Lương Hành đi tới kệ bán kẹo, tìm vài phút, quả nhiên không thấy loại kẹo màu hồng phấn này, hắn nghĩ nghĩ rồi đi qua một siêu thị khác, nhưng vẫn không tìm được.
Buổi tối khi ở WeChat hắn trả lời: ------- Đế đô không có.
Lúc đó Khang Thánh Triết đang ngậm một viên "tiểu đường tâm" trong miệng, vỏ giấy màu hồng phấn được hắn gấp chỉnh tề như những cánh bướm.
Nhìn thấy Vưu Lương Hành gửi một câu không đầu không đuôi, nếu là người khác thì sẽ thấy rất khó hiểu, hắn lại chỉ liếc mắt một cái là hiểu vì vậy trả lời:
- ---- Bạn đi mua sao?
Vưu Lương Hành: ---- Ừ.
[A Thánh]: ------ Không mua được a?
Vưu Lương Hành: ---- Ừ.
[A Thánh]: ----- Tôi đã nói mà.
[A Thánh]: ----- Bạn muốn ăn không?
Hai câu nói tựa hồ không cần nghỉ, nhất thời Vưu Lương Hành chưa phản ứng lại, hắn cho rằng A Thánh sẽ gửi cho hắn bức ảnh vỏ giấy gói kẹo thì đột nhiên [A Thánh] gửi một câu:
- --------- Ngày mai tôi đi Bắc Kinh.
Vưu Lương Hành sửng sốt.
A Thánh tới Bắc Kinh thì có liên quan gì tới việc hắn muốn ăn kẹo hay không, hắn chỉ có thể nghĩ tới.....
Trong lúc đối thoại, thời gian đã tới 7h rưỡi, Khang Thánh Triết vội xóa đi dòng chữ "Chúng ta gặp mặt được không" trong khung chat, vội vã đổi thành câu: 
- --------- Tôi có việc bận chút, chốc lát thấy nhé.
Vưu Lương Hành:...... Được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.