109. Chương 109
Nửa ngày sau, Liêu Túc vừa ăn cơm vừa nghe Lương Sở Lâm tự thuật lại một cách sinh động màn xuất sắc lúc trưa mà tâm ngứa tới khó nhịn, cơm cũng không ăn, hỏi:
"Sau đó thì sao?"
Lương Sở Lâm nói: "Sau đó sao à? Không có sau đó nữa, chỉ có đại kết cục thôi."
Đại kết cục là ý gì, Liêu Túc không hiểu, hỏi dứt khoát:
"Vậy Khang Thánh Triết thua hay thắng?"
Lương Sở Lâm cắn răng một cái, biểu tình phức tạp nói:
"...... Không thua!"
Đâu chỉ không thua, mà quả thực phóng túng tới nghĩ lại mà kinh sợ.
Nhớ tới biểu tình cùng toàn bộ sắc thái khuôn mặt của vị học trưởng đội bóng rổ kia, từ tự tin cho đến sụp đổ, Lương Sở Lâm quả thật muốn tiến đến an ủi, từ trước tới nay không phải hắn chưa từng chơi game với Khang Thánh Triết, nhưng chưa từng gặp tình huống nào động kinh như vậy.
1vs5, không, phải nói là 1vs9, dưới tình huống nguy hiểm trùng trùng, Khang Thánh Triết bình tĩnh tự nhiên chọn Luna, sau đó nói biểu hiện liền biểu hiện, nháy mắt hạ gục toàn bộ.
Trường hợp kia, từ đầu đến đuôi! Cuối cùng còn dành được danh giết 5!
Vài vị Vương giả cùng Tinh Diệu bàng hoàng, sửng sốt, đừng nói đến xạ thủ 1s đã bị diệt, còn pháp sư dù có full cấp đi nữa cũng chưa một lần bắt được đầu của Luna, ba kỹ năng tung ra toàn trật mục tiêu, câu cầu cứu còn chưa kịp thốt ra đã bị Khang Thánh Triết chém lấy đầu người rồi nhảy đi rất xa rồi.
.... Quả thực muốn mệnh.
Đại khai sát giới không chút lưu tình như vậy thì thôi đi, tới lúc cuối cùng khi 1 giết 5 xong, hắn còn cố tình nhảy vào nước suối của đối phương để tự sát, làm NPC dẫn theo quân lính đánh vỡ tháp thủy tinh của đối phương, trước khi hai chữ thắng lợi hiện lên, hắn còn đánh chữ ở kênh thể giới:
---- Cảm ơn đồng đội đã mang tôi bay.
Đồng đội của hắn là ai? Bốn cái NPC! Không chỉ không giết được người khác mà còn tặng đầu cho đối phương!
Mặt của vị học trưởng kia bị vả sưng lên.
Liêu Túc nghe vậy nhịn không được nở nụ cười, liên túc tán thưởng:
"666, không hổ là....."
Lương Sở Lâm: "Hử?"
Nụ cười của Liêu Túc thu lại trong 1s, đứng đắn nói:
"Như thế nào có thể làm như vậy, có chút quá mức."
Lương Sở Lâm gật đầu:
"Đúng vậy! Vị học trưởng kia thật đáng thương, một lời cũng không nói ra được."
Mặt ngoài Liêu Túc gật gật đầu đồng ý, nhưng trên thực tế trong lòng là fans cuồng hò hét, sảng khoái, hỏi:
"Vậy cuối cùng thì như thế nào? Có tham gia đội bóng rổ không?"
Lương Sở Lâm nói: "Có quỷ mới tham gia, người lười biếng như Khang Thánh Triết a, nếu hắn mà tự nguyện gia nhập đội bóng rổ thì em.... em, đời này cũng không cao lên được!"
Lời thề độc như vậy đủ để biểu hiện sự căm hận của Lương Sở Lâm, vừa lúc Liêu Túc cũng giơ tay đồng ý, không để ý nhiều nữa, hỏi:
"Vậy cậu ta đâu rồi? Hiện tại đi đâu mất rồi."
"Hẳn là trong ký túc xá, lười muốn chết." Lương Sở Lâm hừ một tiếng, nói tiếp:
"Em thật sự không muốn làm bạn bè với loại người này, bực mình muốn chết!"
Liêu Túc nói: "Đúng đúng đúng."
Hai người lại nói chuyện vài câu, ăn cơm xong, Liêu Túc nói:
"Đi thôi."
Lương Sở Lâm: "Anh đợi một chút."
"Ừ?"
Vẻ mặt Lương Sở Lâm lạnh nhạt nói:
"Chờ em đi lấy cơm cho tên đại hỗn đản kia."
Liêu Túc: "..."
Vừa phun tào xong Lương Sở Lâm đã biểu hiện ra "miệng dao găm, tâm đậu hũ" như vậy làm Liêu Túc không nhịn được hỏi:
"Vậy sao vừa rồi em không lấy luôn?"
Lương Sở Lâm rầu rĩ nói: "Lấy luôn không phải cơm canh sẽ lạnh ngắt hay sao? Lấy về kẻ kia ăn thế nào được a."
Liêu Túc: "....." emmm.
Lương Sở Lâm kỳ quái hỏi: "Tại sao anh lại dùng ánh mắt như vậy nhìn em?"
Liêu Túc nói: "Không có gì."
Hắn chỉ cảm thấy cậu bé này có chút đáng yêu thôi.
***
Tới giờ cơm chiều, Khang Thánh Triết lười biếng không muốn chen chúc trong nhà ăn nên nằm trên giường không thèm nhúc nhích, khi thanh âm tin nhắn Wechat tới hắn lại giống như cá chép lộn mình, cả người căng chặt nâng di động lên tựa như đang đối đãi với trân bảo tuyệt thế gì đó.
Vưu Lương Hành gửi tin nhắn cho hắn: ------ Nghỉ ngơi rồi.
Khang Thánh Triết tha thiết hỏi: ---- Anh ăn chưa? Có mệt không?
Vưu Lương Hành trả lời: ----- Đang ăn, cũng bình thường.
Khang Thánh Triết: ----- [Phóng ra tình yêu]
Cùng một lời nói, mỗi ngày đều hỏi 3 lần, thật không giống một nam sinh mà càng giống với một bà mẹ, nhưng không biết vì sao mỗi lần hắn nhìn thấy những câu chữ vô dụng vô nghĩa này, hắn luôn cảm thấy mệt mỏi được giảm bớt, ngay cả tâm tình cũng tốt hơn.
Vưu Lương Hành giơ di động lên chụp bức ăn bữa tối, rồi gửi qua cho Khang Thánh Triết. Ảnh chụp bốn món ăn và một bát canh, tuy rằng dùng đồ hộp đóng gói nhưng trịnh trọng hơn đồ ăn bình thường rất nhiều.
So sánh với những người khác, đãi ngộ của công ty có thể nói là khá tốt, không, có thể nói tốt quá mức.
Khang Thánh Triết bình luận: ---- Nhìn cũng được, chắp vá.
Vưu Lương Hành: --- Chắp vá?
Khang Thánh Triết: ---- Bởi vì trong lòng tôi, anh ăn sơn hào hải vị là bình thường nha ~~~.
Bất thình lình Vưu Lương Hành bị lời âu yếm ấu trĩ này làm ê răng:
---- Nghiêm túc nói chuyện đi, đừng lải nhà lải nhải.
Khang Thánh Triết: ---- Đây là bàn làm việc của anh sao?
Vưu Lương Hành: ---- Ừ.
Khang Thánh Triết: ---- Những người khác đâu?
Vưu Lương Hành nhìn văn phòng, một gian phòng to như vậy chỉ đặt một chiếc bàn làm việc, là văn phòng tổng giám đốc, tất nhiên chỉ có một mình hắn.
Tuy rằng như này bất quá cũng không có gì để nói nhiều, giờ này cũng đã tới thời gian nghỉ ngơi, cho nên hắn chỉ trả lời:
--- Tan tầm rồi.
Trả lời xong câu này, bên Khang Thánh Triết lại không đánh chữ nữa mà dùng tốc độ cực nhanh gọi video trò chuyện, Vưu Lương Hành khựng lại, theo phản xạ, hắn nhìn lên cửa kính ở một bên, trên cửa sổ chiếu rọi lại thân ảnh mặc tây trang của hắn, Vưu Lương Hành nhanh chóng cởi ra áo khoác, lúc này mới ấn vào nhận cuộc gọi.
Đồng thời, Vưu Lương Hành còn hơi hơi sửa sang lại kiểu tóc một chút, điều chỉnh lại dáng ngồi. Nhưng hình ảnh hiển lên màn hình là một mảnh đen nhánh, Vưu Lương Hành nhăn mày hỏi:
"Khang Thánh Triết?"
Khang Thánh Triết lên tiếng: "Chờ chút, tôi buộc cái tóc lên đã."
Vưu Lương Hành: "...."
Nếu muốn cột tóc thì hà tất phải gọi video nhanh như vậy, Khang Thánh Triết tựa như nghe thấy được tiến lòng của Vưu Lương Hành, rầu rĩ nói:
"Tôi gấp quá a ~~~"
Nói chuyện còn nhiễu nhiễu dính dính làm người nghe tâm phiền ý loạn, mấy ngày nay Vưu Lương Hành không nghe được hắn nói chuyện, vừa nghe được giọng lại có chút không quen, mà Khang Thánh Triết ở bên kia cũng như vậy, chẳng qua là ngược lại với Vưu Lương Hành ít nói, hắn lải nhải không ngừng thúc giục.
"Lương Lương, anh nhanh nói mấy câu đi, âm thanh của anh thật dễ nghe nha ~~~"
Vưu Lương Hành: "...... Cậu thành thật một chút đi."
Khang Thánh Triết nói: "Tôi thành thật mà, nếu không thành thật thì hiện tại tôi đã ở Bắc Kinh rồi, haizzzz, Lương Lương anh đợi một chút nhé."
Vưu Lương Hành: "?"
Khang Thánh Triết: "Tôi mở ghi âm, anh nói vài câu dễ nghe đi."
Vưu Lương Hành: "......" Cậu câm miệng đi.
Rốt cuộc Khang Thánh Triết mở màn ảnh, hắn buộc mái tóc thành đuôi ngựa, rồi để gần sát mặt vào màn hình, gương mặt rõ ràng ánh mắt thâm thúy mang theo ba phần ý cười, hắn nhìn chằm chằm Vưu Lương Hành trong chốc lát, rồi tựa như thỏa mãn, cảm thán:
"Quả nhiên Lương Lương thật soái."
Bất thình lình Vưu Lương Hành cười một cái.
Sức chống cự của Khang Thánh Triết đối với nụ cười lạnh này đã được tăng level, hắn hỏi:
"Sao vậy?"
Vưu Lương Hành trả lời: "Cách xa một khoảng thời gian như vậy, được cậu khen cảm thấy cũng không tệ lắm."
Khác hoàn toàn với lời nói lạnh nhạt mà Khang Thánh Triết dự đoán, bị một kích không kịp phòng ngừa như vậy làm hắn suýt chút nữa thăng thiên.
Vưu Lương Hành nói xong lời này thì đứng dậy, màn hình hơi đổi cảnh nền sang phong cảnh ngoài cửa kính, những ánh đèn rực rỡ sáng rọi vào đêm đen truyền qua màn hình.
Khang Thánh Triết rất phối hợp nói: "Thật đẹp."
Vưu Lương Hành nhẹ nhàng cười một tiếng, không biết là do cảnh đẹp xinh đẹp quá mức hay là hai người đều lâm vào những suy nghĩ riêng của mình mà không nghĩ trầm xuống, nhất thời không ai nói chuyện.
Thoáng chốc sau Khang Thánh Triết nói:
"Lương Lương, anh có mệt hay không?"
Vưu Lương Hành rũ mi xuống, kỳ quái hỏi:
"Gần đây cậu luôn hỏi về điều này."
Một tháng từ khi hắn rời trường, tuy rằng bảo trì liên hệ, cùng với những lời làm nũng cùng lải nhải của Khang Thánh Triết, mỗi ngày người này đều hỏi điều này, đặc biệt gần đây, thời gian càng lâu, hắn càng hỏi nhiều.
Khang Thánh Triết rũ mắt, nhàn nhạt nói:
"Có thể do tôi gấp gáp."
"Cậu gấp cái gì?"
Câu hỏi này Khang Thánh Triết cũng không trả lời, hắn dừng lại một chút sau đó mở miệng, với ngữ khí nửa thật nửa giả:
"Về sau tôi nuôi anh được không."
Vưu Lương Hành khựng lại: "Cậu nuôi tôi?"
Khang Thánh Triết gật đầu, Vưu Lương Hành nhịn rồi lại nhịn, nghiêng đầu che lại ý cười, chờ tới khi hắn cảm thấy có thể bày ra bộ dạng đứng đắn mới quay lại, trả lời:
"Cậu nghĩ thật đẹp."
Khang Thánh Triết sửng sốt, biểu tình này làm Vưu Lương Hành không nhịn được, nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Ý cười trên mặt lộ ra, trong lòng hắn càng hiểu biết sâu thêm về Khang Thánh Triết, nhận thức của hắn về người này không ngừng đổi mới.
Cảm giác này giống hệt một đêm nào đó rất lâu trước kia khi hai người nói chuyện phiếm, hắn cảm thấy Khang Thánh Triết tuy rằng biếng nhác nhưng người này có quy hoạch cực kỳ nghiêm cẩn nhân sinh của chính mình.
Người này muốn lười nhác trải qua cả một đời, nhưng đồng thời cũng muốn bảo trì sự thoải mái, vô ưu vô lự, vì thế, hắn sẽ hoàn thành tốt mọi thứ.
Mà hiện tại, khi mà Khang Thánh Triết nói lời kia ra, Vưu Lương Hành tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng không tránh khỏi động dung.
"Cậu vừa mới vào học, năm nhất còn chưa xong, không cần nghĩ quá nhiều, dựa vào quỹ đạo vốn có là được."
Vưu Lương Hành ít khi nói một hơi nhiều như vậy, hắn mím môi, ý cười vẫn bên khóe miệng nói:
"Khang Thánh Triết, nghe này, tôi không mệt, kinh doanh rất thích hợp với tôi."
Khang Thánh Triết nói: ".... Thật sao?"
Vưu Lương Hành: "Ừ."
Khang Thánh Triết chớp chớp mắt, ánh sáng dần dần nổi lên trong ánh mắt, Vưu Lương Hành nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
"So với việc cậu nuôi tôi thì nói không chừng tôi nuôi cậu còn thích hợp hơn."
Khang Thánh Triết nói: "Anh nuôi tôi sao? Vậy tôi....."
"Chẳng phải là quá tốt đẹp hay sao?"
Vưu Lương Hành: "...."
Sầu lo của Khang Thánh Triết qua đi, hắn cười hì hì ra tiếng, tạm thời buông bỏ ưu sầu, bắt đầu đàm luận với Vưu Lương Hành những việc gần đây, nói đến việc sắp thi đấu bóng rổ thì không nhịn được nói nhiều vài câu.
"Mấy người chạy tới chạy lui trong sân bóng như vậy chỉ vì ném bóng vào rổ, xem ai ném được nhiều hơn, hừm, thật nhàm chán, thời tiết nóng như vậy, quan trọng nhất là vận động rất mệt mỏi a."
Vưu Lương Hành yên lặng nghe xong rồi nói:
"Nhưng cảm giác thắng lại rất tốt."
Khang Thánh Triết nói: "Anh từng tham gia rồi à?"
Với chiều cao cùng thể trạng của Vưu Lương Hành vào năm nhất có hoạt động gì mà hắn bỏ lỡ đâu
"Từng tham gia."
"Thắng mấy trận?"
Vưu Lương Hành nói: "Toàn thắng."
Khang Thánh Triết không khỏi huýt sáo: "Thật lợi hại ~~~"
Vưu Lương Hành hỏi: "Cậu xác định không tham gia sao?"
Khang Thánh Triết: "Không tham gia."
"Vậy sao." Vưu Lương Hành tựa như thuận miệng nói:
"Chán nhỉ, nam sinh chơi bóng rổ soái như vậy mà."
Khang Thánh Triết: "..... Anh nói gì vậy?"
Vưu Lương Hành hỏi ngược lại: "Tôi nói gì cơ?"
Khang Thánh Triết nói: "Anh vừa nói tôi rất tuấn tú."
Vưu Lương Hành: "...." Tôi không có nói vậy.
Bỗng chốc thanh âm của Lương Sở Lâm và Liêu Túc xa xa vọng lại, tránh cho nhiều chuyện phát sinh, Vưu Lương Hành đơn giản kết thúc điện thoải, Khang Thánh Triết cũng không thất vọng, hắn đi giày chạy về ký túc xá của khoa Văn học.
Lương Sở Lâm kêu lên:
"Khang Thánh Triết, đi đâu đó!"
Khang Thánh Triết trả lời từ phía xa: "Chơi bóng rổ."
Lúc đầu Lương Sở Lâm khá sửng sốt, ngay sau đó mặt hắn đen lại.
Sau khi giằng co vài giây, hắn tựa như máy móc hỏi lại:
"Liêu ca..... Vừa nãy, có phải em đã phát ra lời thề khó lường gì đó không."
Liêu Túc: "Đúng vậy..... A.... Mới là lại! Anh chưa nghe thấy gì hết, thật sự!"
Lương Sở Lâm: "..... QAQ!" Thật đáng giận! Khang Thánh Triết đại hỗn đản này!