Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 26:






"Lý Cách thời điểm xảy ra cãi vã đang vô cùng bực dọc vì Chu Huyên bám mãi không tha, sau khi Chu Huyên ngã xuống sông gã ta khai không thấy nạn nhân có vấn đề gì, xác định Chu Huyên có thể an toàn bơi lên mới bỏ đi."
"Giả sử lời khai của gã ta là thật, vậy có thể suy ra trong suốt quá trình Lý Cách và Chu Huyên xảy ra tranh cãi cho đến khi nạn nhân rơi xuống sông, hung thủ là người ẩn nấp gần đó và chứng kiến toàn bộ sự việc.
Sau đó đợi Lý Cách rời đi hắn mới xuất hiện, đơn thương độc mã gây ra tội ác đối với Chu Huyên."
Đoạn Vũ tổng kết lời khai: "Lý Cách đến bây giờ vẫn luôn nghĩ rằng, cái chết của Chu Huyên là do hắn thấy nạn nhân rơi sông mà không cứu."
Lý Việt Mình cười lạnh: "Cứ để gã tự dằn vặt đi, loại cặn bã."
Tuy rằng không phải hung thủ nhưng hành vi của gã cũng bị coi là nguyên nhân gián tiếp gây ra cái chết thương tâm của Chu Huyên.
Nếu như gã ta giúp nạn nhân leo lên bờ thì bi kịch có lẽ đã không xảy ra.
Lâm Mạc nói: "Trong video, thân ảnh của hung thủ hoàn toàn không giống Lý Cách.
Kẻ ra tay sát hại Phương Tình Lam, Ngô Y Y và Chu Huyên khẳng định là một người."
Lời còn chưa dứt, Tôn Học Thần đột nhiên đứng dậy hô lớn: "Mau lại đây xem! Người này rất quen!"
Đường Diễn Sơ và mọi người khẩn trương chạy tới.
Kẻ theo dõi Phương Tình Lam cố ý đội mũ và đeo khẩu trang che kín khuôn mặt, lại tìm cách tiêu hủy camera quan sát hòng che giấu diện mạo và thân phận.
Nhưng trong video cắt ghép mà Lệ Trì cung cấp, trùng hợp có một cảnh quay được chính diện gương mặt hung thủ.
Căn cứ vào tư liệu phân tích ngũ quan, hình dạng khuôn mặt, vóc dáng thân thể,...!kết hợp với phần mềm tái tạo gương mặt kẻ tình nghi, cuối cùng một bức chân dung có độ chính xác hơn 50% đã được xuất ra.
Trên màn hình của Tôn Học Thần là hình ảnh hung thủ được khôi phục đại khái, khuôn mặt tròn béo mượt, hai con mắt nhỏ ti hí, cặp môi dày, dáng người lùn thấp lại phát tướng...!
Lâm Mạc thốt lên: "Đội trưởng đội vớt xác Tân Duẫn."
"Đúng vậy, chính là hắn!" Tôn Học Thần xác nhận.
"Sếp, giáo sư Trạm, tôi dám cam đoan bức hình này được xử lý dựa trên số liệu khách quan, tôi thậm chí không hề nghĩ tới họ Triệu này, chính là sau khi xuất bản trùng hợp lại thấy rất giống với bộ dạng của ông ta."
"Thành viên của đội trục vớt khai rằng người tiếp nhận phỏng vấn của Ngô Y Y chính là đội trưởng Triệu, tuy nhiên lúc cô gái tìm đến ông ta lại vắng mặt, cho nên mới đành phỏng vấn những người còn lại."
"Có khi nào sau khi rời đi, nạn nhân trùng hợp gặp được họ Triệu.
Lúc sau ông ta lợi dụng cơ hội phỏng vấn một mình liền xuống tay sát hại Ngô Y Y?"
Rất có khả năng.
Bọn họ tìm ra địa chỉ của đội trưởng họ Triệu, so sánh với địa chỉ của công ty trục vớt liền phát hiện ra cả hai nơi này trùng hợp đều rất gần với con đường đi dạo của Phương Tình Lam và nơi Chu Huyên rơi xuống nước.
"Họ Triệu sinh sống tại đây đã 40 năm, làm nghề trục vớt hơn mười năm, vô cùng quen thuộc địa thế huyện Lĩnh, cũng đã lăn lộn ở sông Giang hành nghề, ông ta biết bơi lặn, có thể nín thở lâu, kỹ thuật dưới nước vô cùng tốt..."
Trạm Văn Sương phân tích: "Đội trục vớt Tân Duẫn gần như bao thầu toàn bộ các vụ làm ăn liên quan đến sông nước ở huyện Lĩnh, nói như vậy rất nhiều người sẽ nhận ra ông ta, đặc biệt là cảnh sát."
Chu Xuyên gật gù: "Đúng vậy."
Trạm Văn Sương tiếp tục: "Nếu đã như vậy, thân phận "đội trưởng đội trục vớt" khiến cho ông ta hành sự vô cùng thuận tiện, ông ta có một con thuyền của riêng mình, dùng của công làm việc riêng cũng không ai dám dị nghị, bơi thuyền ra sông sẽ không khiến người khác hoài nghi."
Đường Diễn Sơ tiếp lời: "Quá nhiều sự trùng hợp sẽ không còn là trùng hợp, khẳng định là cố tình sắp đặt."

"Chu Xuyên, xin lệnh bắt giữ khẩn cấp, chúng tôi sẽ khám xét nhà của đội trưởng Triệu trước."
"Được! Tôi lập tức chuẩn bị." Chu Xuyên vội vã rời đi.
Tổ Chuyên án khẩn trương lên đường, Tôn Học Thần ở lại phân cục xử lý dữ liệu.
Cậu mở lại video ghi hình Phương Tình Lam, một lần nữa chăm chú quan sát từ đầu đến cuối.
Dần dần, cậu ngồi thẳng người lên, hai mắt nhìn chằm chằm video ghi hình, lẩm bẩm nói: "Quái lạ...!phía sau Phương Tình Lam hình như có một nữ nhân vẫn luôn đi theo..."
Người này trốn trong đám đông cách nạn nhân rất xa, trong video ghi hình chỉ xuất hiện một thân hình vô cùng nhỏ bé, khuôn mặt cũng không rõ ràng, thân ảnh thường biến mất khỏi khung hình nhưng chỉ một lát sau sẽ xuất hiện trở lại.
Không trách bọn họ lúc trước đã bỏ qua.
Nhưng không hề nghi ngờ, chỉ dựa vào quần áo bên ngoài và tần suất xuất hiện trong video ghi hình có thể khẳng định...!
Người này đã âm thầm đi theo Phương Tình Lam rất lâu.
"Cô ta là ai..."
...!
Từ phân cục Cảnh sát rời đi, trong lòng Tô Hồng vô cùng rối rắm.
Cô ta đã nói dối.
Không, thực ra lời khai của cô ta không sai.
Chỉ là cô ta cố tình che giấu một phần sự việc, cố tình không đề cập tới một chuyện.
Tô Hồng hoảng loạn cắn môi, đáy mắt hiện lên sự e ngại, chần chừ...!
Cô ta đang suy nghĩ lại về hành động của mình.
Kỳ thật, thời điểm Phương Tình Lam muốn yên tĩnh một mình, cô ta chưa hề rời đi mà là âm thầm đi theo phía sau, sung sướng nhìn bộ dạng mất mát đau lòng của bạn mình.
Tô Hồng đố kỵ với Phương Tình Lam.
Dựa vào cái gì mà họ Phương kia lại hoàn hảo hơn cô ta về mọi mặt.
Bất kể là diện mạo, dáng người, năng lực học tập, gia thế,...!Cô ta một chút cũng không sánh bằng Phương Tình Lam.
Nhưng trớ trêu thay, bọn họ vẫn là bạn thân của nhau.
"Không! Phương Tình Lam chưa bao giờ coi mình là bạn, cô ta chỉ xem mình như một con hầu, hễ gọi một tiếng liền xuất hiện giúp đỡ." Tô Hồng siết chặt nắm tay nói.
Cô ta thấp giọng cười lạnh: "Haha, xinh đẹp thì làm được gì, không phải cũng bị đàn ông từ chối đấy sao..."
Đi theo Phương Tình Lam một đường, sau đó rõ ràng nhìn thấy Phương Tình Lam lên thuyền của một ông chú trung niên,...!Sau đó không thấy cô trở về nữa!
Khi nghe tin Phương Tình Lam tử vong, Tô Hồng có linh cảm mãnh liệt trong lòng...!
Gã trung niên kia chính là hung thủ!
Chắc chắn không sai.
Cô ta vốn định khai với cảnh sát, nhưng lời nói đến bên miệng lại quyết định nuốt vào.
Không nói thì có sao!
Dù sao cũng không liên quan gì đến mình...!
Phương Tình Lam đã chết, là do số phận cô ta xui xẻo, cô ta đáng chết! Ai bắt cô ta lên thuyền cùng gã kia...!Nếu cô ta không tự bước lên thì đã chẳng mất mạng...!
Cũng không phải do mình hại chết cô ta!
Tô Hồng tự an ủi bản thân một hồi, trong lòng dần bình tĩnh trở lại.
Thời điểm cô ta tính toán quay về khách sạn thu xếp hành lý rời khỏi huyện Lĩnh, một người xa lạ nhưng rất quen mắt tiến tới trước mặt Tô Hồng, bộ dạng gã lùn thấp mập mạp, trên mặt là nụ cười âm hiểm...!
Mục tiêu của ông ta rõ ràng là Tô Hồng, sau khi áp sát, ông ta móc dao trong lồng ngực, nhỏ giọng uy hiếp: "Cấm hét, nếu không tao cắt đứt cổ."
Chân tay Tô Hồng lạnh băng cứng ngắc, cô ta đứng chôn tại chỗ.
Người này...!người này sao có thể...!
"Ngu xuẩn, lén lút đi theo cũng không biết trốn kỹ một chút, mày chắc chắn đã nhìn thấy đứa con gái kia bước lên thuyền của tao đúng không?" Triệu Hợp ghé vào tai đe dọa.
"Tôi...!tôi không biết...!tôi không thấy gì hết...!tôi thật sự không nhìn thấy gì hết...!" Tô Hồng run rẩy nói.
Triệu Hợp cười lạnh: "Đừng nói dối, cũng đừng nghĩ cách náo loạn, chỗ này không ai có thể cứu mày đâu, nếu mày dám lớn tiếng cẩn thận tao cho một nhát dao."
Tô Hồng liên tục gật đầu sợ hãi, cô ta cố gắng mở mắt nhìn xung quanh sau đó tuyệt vọng phát hiện nơi này thật sự vắng vẻ không một bóng người, xa xa lác đác vài người đi lại nhưng cũng không ai chú ý tới hướng này.
Triệu Hợp lại thấp giọng dọa: "Đi theo tao lên thuyền, nhanh!"
Tô Hồng vô lực bị ông ta nửa lôi kéo nửa dọa dẫm mà bước lên thuyền.
edit bihyuner.
beta jinhua259
Cùng lúc đó nhóm người Đường Diễn Sơ đang lục soát nhà riêng của Triệu Hợp, phát hiện một chiếc mũ bảo hộ lao động quen thuộc và mấy thứ phụ kiện nữ...!
Lâm Mạc vừa bước vào liền nhăn nhó mặt mũi, sau đó hắt xì liên tục vài cái, đưa tay che kín miệng nói: "Trong nhà hắn toàn là mùi cá tanh."
"Đâu có? Tôi có ngửi thấy gì đâu?" Tiết Trác Lâm nghi ngờ hít hít.
Lâm Mạc xông thẳng tới phòng ngủ của Triệu Hợp, nhíu mày ngửi vài cái sau đó nhanh nhẹn lôi ra một hòm sắt dưới gầm giường.
Cậu mở nắp hòm, bên trong chất đầy ngọc trai óng ánh.

"Ôi..." Đoạn Vũ thốt lên kinh ngạc.
Cô là phụ nữ nên đương nhiên hiểu rõ giá trị của từng này viên ngọc trai là xấp xỉ hàng vạn tệ, một người đàn ông trung niên đã ly hôn lại sống một mình như Triệu Hợp, vì sao lại có thứ đồ trang sức giá trị lớn như thế này?
Lâm Mạc đặt hòm sắt trên mặt đất, vô thức ngửa ra sau né tránh, tựa hồ ngửi thấy mùi gì rất kinh khủng: "Thối quá!!!"
Một bàn tay ấm áp đưa tới, nhẹ nhàng bao trùm mũi cùng miệng của cậu.
Đường Diễn Sơ hỏi: "Nơi nào bốc mùi?"
Tiết Trác Lâm: "Đúng vậy Lâm đại sư, chúng tôi chẳng ngửi thấy mùi gì cả?"
Lâm Mạc không nói chuyện, trực tiếp lấy một lá bùa trong bao ném thẳng vào hòm sắt, lá bùa đột nhiên bốc cháy, ngọn lửa kỳ dị bao phủ toàn bộ số ngọc trai bên trong.
Chỉ một thuật pháp nhỏ, sau đó mùi hôi thối bắt đầu bốc lên nồng nặc.
"Ọe!"
"Đệt! Thối quá..."
"Buồn nôn...!Chuyện gì vậy?"
Số ngọc trai bị lửa thiêu rụi nhưng không hóa thành tro mà biến thành một bãi nước đặc sệt đen ngòm bốc mùi tanh hôi.
Hóa ra mùi khó ngửi phát ra từ đây.
Lâm Mạc lại tiến lên ném vào hòm một quả bùa, ngọn lửa một lần nữa bùng lên, nước trong hòm cũng từ từ cạn dần, mùi hôi thối tiêu tán trong không khí.
"Triệu Hợp đang ở đâu?" Lâm Mạc kéo tay Đường Diễn Sơ.
Chu Xuyên nói: "Vừa rồi tôi đã liên hệ đội trục vớt, bọn họ nói hôm nay không có nhiệm vụ gì cho nên Triệu Hợp đã tan ca về sớm.
Thông thường lúc nhàn rỗi bọn họ sẽ tới bờ sông nhận chèo thuyền chở người kiếm thêm."
"Chúng ta phải ra bờ sông thôi!" Lâm Mạc khẩn trương.
...!
Triệu Hợp cùng Tô Hồng giờ phút này quả thật đang lênh đênh trên mặt sông, ông ta cũng không ngờ cô gái kia thoạt nhìn yếu đuối và nhát gan nhưng lại có khí lực vô cùng lớn, liều mạng giãy dụa cùng ông ta cá chết rách lưới.
Cô ta bị chém vài phát trên cánh tay, trên mặt cũng bị cắt trúng, thậm chí còn bị đâm vào bụng, nhưng vẫn kiên cường một bộ dạng muốn sống sót.
Triệu Hợp một tên đàn ông to cao nhưng lại không áp chế nổi, giằng co một hồi Tô Hồng cuối cùng cũng đuối sức, dù sao cô ta cũng là phụ nữ chân yếu tay mềm, không thể chống cự lâu dài.
Ngay lúc cô ta cảm thấy tuyệt vọng nghĩ sắp bỏ mạng nơi này, trên mặt sông mênh mông bỗng xuất hiện bóng một con thuyền nhỏ đang tiến về phía này.
Bên bờ cửa sông Lao Âm, nơi mà bình thường chẳng ai qua lại, lúc này cũng xuất hiện một nhóm người.
Được cứu rồi!
Tô Hồng khóc không ra nước mắt, cô ta bị Triệu Hợp dồn sát mũi thuyền, hai tay gắt gao nắm chặt một bên thành gỗ để không rơi xuống nước.
"Con ngu này..."
Triệu Hợp hung hăng đá vào thân thể cô ta, lại dùng dao nhỏ đâm loạn hơn mười vết thương trên vai và lưng.
Tô Hồng cố nén đau đớn, nhất quyết không chịu buông tay.

Cô ta biết rõ, nếu buông tay sẽ rơi thẳng xuống sông.
Sẽ chết!
Dưới làn nước đen như mực kia, dường như có một thứ gì đó đang nhìn cô ta một cách thèm thuồng, khiến cho toàn thân lạnh rét sởn tóc gáy.
Là thuyền của Lao thúc và Lao Tam Nhi đang chèo tới.
Lao thúc hô: "Triệu Hợp, mau dừng tay! Hiện tại quay đầu vẫn kịp, đừng làm bậy nữa!"
Triệu Hợp càng thêm rối loạn, ông ta không rõ vì sao Lao thúc lại xuất hiện ở đây, vùng nước này rõ ràng là nơi cấm kị nhất của những người vớt xác.
Kể cả hai thầy trò Lao cũng không bao giờ bơi tới đây.
Nhưng hiện tại bọn họ không chỉ chèo thuyền tới mà giống như đã biết được toàn bộ tội ác của ông ta.
Hơn nữa, nhóm người có mặt trên bờ sông kia khẳng định là nhóm cảnh sát đến từ Kinh thị.
"Sao có thể...!không thể nào..." Triệu Hợp run rẩy, đồng tử ông ta co rút.
Bị phát hiện rồi?
Ông ta đã phá hủy toàn bộ camera theo dõi...!không đúng, còn có đứa con gái này...!
Triệu Hợp nghiến răng ken két: "Là tao chậm chạp!"
Đứa con gái này nhất định đã khai với cảnh sát!
Mắt thấy Triệu Hợp như phát điên, con dao trên tay không ngừng đâm chém thân thể Tô Hồng, Lao Tam Nhi không để ý lời ngăn cản của Lao thúc, lao thẳng từ trên thuyền nhỏ xuống sông.
Mà ngay thời khắc cậu ta nhào vào làn nước, mặt sông đang yên lặng không một gợn sóng dường như thức tỉnh, con thuyền của Triệu Hợp lay động dữ dội như sắp lật ngược.
Triệu Hợp bất đắc dĩ buông tha ý định giết chết Tô Hồng, ông ta vội vàng bám chắc thân thuyền đứng ổn định trở lại.
Lâm Mạc đứng bên bờ quan sát tức đến giậm chân, cậu vì sao lại không biết bơi chứ!
Quỷ vật trong nước kia không phải dễ đối phó, Lao Tam Nhi vội muốn cứu người nên đã trực tiếp nhảy xuống, chưa biết có toàn thây bơi lên hay không, nếu cứ liều mạng như vậy có thể sẽ mất mạng như những nạn nhân trước đây.
"Lão tổ tông, tỉnh dậy, mau tỉnh dậy, đến lượt ngài lên sân khấu rồi!"
Lâm Mạc móc con rùa mai xanh từ trong túi ra, lão tổ tông chậm rì rì xoay đầu thò ra khỏi mai.
Lâm Mạc lui về phía sau lấy đà, nói thầm: "Chuẩn bị ném nhé."
Sau khi được cho phép, cậu xoay tròn cánh tay ra lực ném thẳng con rùa ra giữa sông.
"Viuuuu..."
Lão tô tông vẽ một đường vòng cung hoàn hảo trên không trung, bay hướng về phía lòng sông.
"Tũm..."
Hoàn hảo rơi vào làn nước.
Tiết Trác Lâm và mọi người đều trợn mắt há mồm.
Đệt, thao tác gì đây?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.