Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu

Chương 51: Canh Hai






Lúc bí thư Hách trả lời Quý Phong thì run như cầy sấy, hắn luôn cảm thấy sếp đang dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm sau đầu hắn, hắn chỉ có thể dùng tay ổn định tay lái, cố gắng bỏ qua ánh mắt ấy: "Tiểu tổ tông rất tốt, Quý tiên sinh đừng lo lắng." Cho nên, tổ tông à, ngài đừng nhìn tôi nữa, cầu xin ngài đó.
Quý Phong thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn chưa yên tâm, nếu không phải là còn phải đưa Địch đại ca về Thanh Bar với đám người Địch nhị ca thì cậu còn muốn đi về nhà gặp miu miu trước.
Ngắm nhiều được một cái thì cứ ngắm, vuốt nhiều được một cái thì cứ vuốt, nếu không về sau có muốn sờ......!Cũng không có cơ hội nữa.
Bởi vì Quý Phong lo lắng cho miu miu nên toàn bộ suy nghĩ đều đặt ở trên người nó, cậu không chú ý tới người bên cạnh thi thoảng đưa mắt nhìn sang.
Địch đại ca không quen bí thư Hách, càng đừng nói tới Phong Lâm chưa từng lộ mặt ở bên ngoài, hơn nữa nghĩ đến tên tài xế lúc trước, hắn lấy điện thoại ra muốn liên hệ với lão nhị, lại phát hiện điện thoại không biết đã hỏng từ khi nào.
Sắc mặt hắn khẽ biến, người có thể động đến điện thoại của hắn hẳn là người theo bên cạnh hắn.
Bí thư Hách tranh thủ nhìn Địch đại ca: "Nếu Địch tổng muốn báo cảnh sát thì chúng tôi đã báo lúc đi tới đây rồi, cũng đã thuận tiện thông báo cho Lưu Doãn tiên sinh."
Địch đại ca nói cảm ơn, sau vài lời trò chuyện với nhau, đến khi biết thân phận của bí thư Hách thì hắn rất kinh ngạc nhưng trên mặt lại không thể hiện ra.
Tuy hắn đã từng nghe nói về tập đoàn Phong thị nhưng không tiếp xúc quá nhiều, dù sao thì lần này cũng nhờ có Quý tiên sinh và Phong tổng giúp đỡ, nếu không thì sợ là hắn khó thoát khỏi kiếp nạn này.
Cũng do hắn mấy năm nay thả lỏng nên mới để cho bọn họ thừa cơ lợi dụng.

Tiếng nói chuyện của hai người ngồi trước thường thường truyền tới phía sau, tâm tư Quý Phong đều đặt hết trên người miu miu, Phong Lâm ngồi yên tại chỗ, lưng tựa vào chỗ dựa lưng phía sau, ngón tay thon dài vô thanh vô tức nhẹ nhàng gõ lên đầu gối, hắn đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào cho thích hợp mà lại không đột ngột.
Loại chuyện như này là lần đầu tiên hắn làm, luôn cảm thấy mở miệng như thế nào cũng có vẻ hơi không được ổn, hắn mấy lần bỏ đi câu mở đầu, còn chưa nghĩ ra lời nào thích hợp thì bí thư Hách xe đã dừng lại trước Thanh Bar.
Khi Địch nhị ca và Địch Thành nhận được tin suýt nữa đã phát điên, đặc biệt là trước đó nhận được tin nói chiếc xe bọ họ đi theo căn bản không phải chiếc mà Địch đại ca ngồi, bọn họ có dự cảm không tốt, sau đó Lưu Doãn nhận được một cú điện thoại nói đại ca không có việc gì, bọn họ vẫn đứng ngồi không yên, không nhìn thấy người thì vẫn luôn không yên lòng.
Cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc xe lái tới đây, mấy người Địch Thành đột nhiên xông tới bên này.
Địch Thành mở cửa ghế sau ra, nhìn thấy Quý Phong mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn về phía trước thấy Địch đại ca đã mở cửa xe ra: "Lão tam."
Vành mắt Địch Thành đỏ lên, nhìn thoáng qua phía sau rồi đi đến ôm đại ca một cái, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với chuyện đại ca có khả năng sẽ xảy ra chuyện, lúc này cả cõi lòng đều chìm trong kinh hoảng: "Đại ca, anh, anh không sao chứ?" Mở miệng nói hắn mới phát hiện giọng mình còn mang theo sự run rẩy.
Địch đại ca ôm lấy vai hắn, lại vỗ vỗ cánh tay của Địch nhị ca ở bên cạnh, trấn an bọn họ.
Quý Phong cũng đi xuống xe, mấy người Từ Lĩnh chạy nhanh tới đây, nhìn thấy cậu bình yên vô sự thì thở phào nhẹ nhõm, đại sư quả nhiên là đại sư, may là không có việc gì.
Phong Lâm nhìn Quý Phong, hắn vốn cũng định xuống xe, ít nhất thì hắn muốn đưa cậu về nhà, ai ngờ hắn vẫn đánh giá cao tu vi miễn cưỡng chống đỡ cho mình, hắn vốn chưa tĩnh dưỡng tốt, lúc ấy cảm thấy Quý Phong gặp nguy hiểm nên ý chí cưỡng ép biến trở về.
Hiện giờ an tâm lại, thần kinh buông lỏng, tu vi miễn cưỡng chống đỡ ngay lập tức mơ hồ có dự cảm không duy trì nổi nữa.
Phong Lâm gắng gượng một hơi cuối cùng, chỉ kịp đóng cửa ghế sau lại, đồng thời giương mắt nhìn về phía bí thư Hách.
Một chân bí thư Hách đặt ra ngoài định xuống xe đã nhanh chóng rụt lại, sau đó đóng chặt cửa, một chân đạp chân ga phóng như bay ra ngoài.
Chờ đến khi đi xa vài mét, xác định người khác đã không nhìn thấy nữa hắn mới nhìn gương xe nhìn ra phía sau, quả nhiên chỗ ngồi phía sau đã không còn bóng dáng sếp đâu, chỉ còn một bộ quần áo rơi trên ghế, giữa đống quần áo có một cục nhỏ nhô lên.
Bí thư Hách cảm thấy may là tim mình đủ mạnh mẽ, nếu không lại xảy ra chuyện này thêm vài lần nữa, hắn nghĩ mình có thể sớm về hưu luôn rồi.
"S, sếp ơi, sếp không sao chứ?" Bí thư Hách vẫn luôn lén nhìn gương chiếu hậu.
Một cái đầu nhỏ chui ra từ quần áo, lắc đầu rũ lông, lông cả người rối hết lên, hai mắt mèo xanh lục đầy ảo não, hung dữ nhìn gương xe: "Meo!"
Bí thư Hách cảm thấy hình như sếp miu miu béo ra một vòng, hắn nghĩ là do lông xù lên: "Sếp ơi, có phải chúng ta đi quá nhanh hay không, có cần giải thích với mấy người Quý tiên sinh không?"
Lông cả người sếp miu miu càng xù lên: "Meo!" Cậu nói xem?
Nó vất vả mãi mới biến trở lại hình người được một lần, còn chưa kịp nói lời nào thì thôi đi, lại còn cứ thế mà rời đi, vứt luôn hình tượng à? Đừng để Quý Phong cho rằng hắn không thích cậu ấy, cái hiểu lầm này quá lớn rồi.
Bí thư Hách cảm thấy sếp thật sự tức giận đến mức dựng cả lông, cũng may đã ra khỏi con ngõ nhỏ, rẽ sang một lối rẽ rồi dừng lại, bắt đầu gọi điện thoại.
Mà bên kia, đám người Quý Phong nhìn ô tô không chút lưu luyến mà rời đi: "???"
Mọi người đều ngơ ngác nhìn chiếc xe đã đi xa: Thời đại này làm việc tốt cứ thế mà đi không lưu danh sao? Thậm chí không cần bọn họ chân thành tha thiết cảm ơn ư?
Cũng may bí thư Hách đã gọi điện thoại tới, Quý Phong nghe máy, nghe bí thư Hách chân thành biểu đạt áy náy một hồi: "Thật sự là không đúng, Quý tiên sinh, tình trạng của sếp không tiện nói ra bên ngoài, thân thể sếp vốn chưa tu dưỡng tốt, lần này trở về thứ nhất là chuyện công ty không thể thiếu sếp; thứ hai là sếp không yên tâm về mèo của mình, bây giờ gặp nó xong đã yên tâm rồi, lại gặp phải chuyện này khiến thân thể có hơi không chịu đựng không nổi.
Vì không để người khác nhìn thấy nên chỉ có thể không từ mà biệt, hy vọng Quý tiên sinh không để ý.
Sếp chỉ là đến xem miu miu một cái, hai ngày nữa còn phải quay trở về, vì vậy khoảng thời gian sau vẫn còn cần Quý tiên sinh chăm sóc thay......"
Bí thư Hách nói một thôi một hồi rất chân thành, trọng điểm có hai điểm: Không phải là sếp không lịch sự, mà là thân thể của sếp không chịu đựng nổi, sếp miu miu vẫn nhờ cậu chăm sóc hộ.
Sếp còn chưa tĩnh dưỡng khỏe hẳn, hắn cũng không dám tùy tiện để sếp bôn ba khắp nơi.
Quý Phong không ngờ chuyện là như vậy, bảo sao Phong tổng vẫn luôn không nói chuyện, thì ra là thân thể không tốt, vẫn luôn cố gắng gượng chống đỡ.
Quý Phong cũng không tiện đề cập trước mặt mọi người, chỉ nói vài câu rồi cúp máy, thấy mọi người nhìn qua, tìm một lý do cho Phong tổng.
Anh em Địch gia biết lần này là Phong tổng giúp đỡ bọn họ nên tất nhiên không để ý những chi tiết này.
Cũng may cảnh sát đã nhanh chóng tới đây hỏi việc đã xảy ra, còn phải đi lấy lời khai.
Quý Phong cùng ba anh em Địch gia rời đi.
Trên đường đi, Quý Phong nhắn một tin cho bí thư Hách: Bí thư Hách, thân thể Phong tổng không có việc gì chứ? Nếu không thì ngày mai tôi dẫn miu miu đến thăm Phong tổng nhé?
Bí thư Hách trên đường nghe thấy chuông báo tin nhắn, lúc dừng xe chờ đèn xanh thì liếc nhìn một cái, một cái liếc mắt này làm hắn sợ tới mức giật mình: "S, s s sếp ơi, ngày mai Quý tiên sinh muốn mang ngài đến gặp ngài!"
Sếp miu miu vốn đang nhắm mắt nằm nghỉ ngơi trên đống quần áo, nó biến thành hình người tiêu hao quá nhiều tu vi cho nên lúc này hơi mệt mỏi, tinh thần cũng không tốt lắm, nó nghe vậy thì ngồi dậy, đầu nhỏ hoang mang kêu về phía trước: "Meo? Meo meo!"
Quỷ dị thay Bí thư Hách lại nghe hiểu, dù sao thì tình huống bây giờ của sếp cũng không tiện nói cho Quý tiên sinh biết.
Tuy Quý tiên sinh đã cứu sếp nhưng trường hợp của sếp đặc biệt, vẫn có ít người biết thì càng tốt.
Bí thư Hách nhanh chóng tranh thủ nhắn lại, tận lực từ chối uyển chuyển.
Quý Phong vốn cũng không quen thân với Phong tổng, cậu ngẫm lại cũng bỏ cái suy nghĩ này đi, để hai cha con Từ Lĩnh đi về trước.
Khi bọn họ tới cục cảnh sát lấy khẩu cung, tụ hội thì không tụ được nữa, Địch Thành nghĩ nếu lần này không phải Quý Phong đi theo đại ca phát hiện tài xế không bình thường trước tiên thì sợ là lúc này đại ca bọn đã hóa thành tro tàn cùng tài xế.
Trong lòng Địch Thành vẫn còn sợ hãi: "Tôi đưa em về, lần này......!Ơn tựa biển không lời nào cảm tạ cho hết, đợi khi tôi tìm được là ai hãm hại đại ca......"
Những lời còn lại Địch Thành không tiện nói nữa, đặc biệt là không tiện nói trước mặt đại ca.

Quý Phong lắc đầu từ chối Địch Thành đưa về nhà, để hắn đi cùng bồi Địch đại ca bọn họ, còn kẻ đứng sau màn ấy à, lần này xảy ra chuyện như vậy hẳn trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tiếp tục ra tay nữa, nếu đối phương muốn ngụy tạo thành tai nạn, vậy thì vẫn không dám trắng trợn táo bạo.
Nhưng trước khi tách nhau ra, Quý Phong cố ý nhắc nhở Địch đại ca một tiếng: "Thật ra người đứng đứng sau mọi chuyện cũng rất dễ đoán, Địch tổng chỉ cần nghĩ lại xem, nếu anh xảy ra chuyện thì ai là người có khả năng đoạt được quyền làm chủ Địch gia nhất là được." Người kiếm được nhiều lợi nhất, tám chín phần mười chính là kẻ chủ mưu sau chuyện này, ít nhất thì tuyệt đối không thoát khỏi có liên quan.
Khi Quý Phong ngồi trên xe về đến cửa nhà, vừa vặn một tin nhắn nhắn tới, là bí thư Hách.
Bí thư Hách trên đường đưa sếp miu miu trở về nhớ tới lúc ấy thấy sếp miu miu ngồi trên sô pha mặc bộ quần áo lạ hắn mới nhớ sau khi sếp biến thân thì mặc tạm một bộ quần áo của Quý tiên sinh, hắn nhớ lúc ấy sếp mặc quần áo không vừa người, tay chân lộ ra một đoạn thì không nhịn cười được, nhưng cười xong thì chợt giật mình, nhanh chóng đi giải quyết hậu quả ổn thỏa.
Quý Phong đã mở cửa nhà ra, vừa đi vừa xem.
【 Bí thư Hách: Xin lỗi Quý tiên sinh, lúc trước tiểu tổ tông bất an nơi nơi tán loạn, lúc tôi bắt nó không cẩn thận làm bẩn một bộ đồ thể dục cậu đặt trên giường nên tôi đã mang đi, ngày mai tôi sẽ cho người đưa một bộ mới tới, xin lỗi.

Quý Phong không ngờ bí thư Hách lại khách khí như vậy, làm bẩn thì giặt là được mà.
Cậu cũng không để ý, sau khi trở về, cậu nín thở, đặt đồ xuống rồi đi tới phòng ngủ: "Miu miu? Anh về rồi đây, nghe nói hôm nay chủ nhóc tới thăm nhóc, có vui không?"
Quý Phong nhẹ nhàng cửa phòng, nhìn quanh một vòng lại không tìm thấy miu miu.
Đi một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy nó ở ổ mèo trong góc phòng ngủ, Quý Phong nhướng mày kinh ngạc không thôi, miu miu rất ít khi ngủ trong ổ mèo.
Cậu đi tới ngồi xổm trước ổ mèo, miu miu cuộn tròn thành một cục, nhắm hai mắt lại hình như nó rất mệt, Quý Phong nhớ lúc trước miu miu dự cảm cậu có khả năng gặp nguy hiểm thì bất an chạy loạn khắp nơi muốn tìm cậu, tưởng tượng một hồi ngay tức khắc cảm thấy mềm lòng đến rối tinh rối mù, cậu nhẹ nhàng bế miu miu lên, không nhịn được cúi đầu hôn lên tai nó, rồi lại hôn cái đầu nhỏ, từng cái hôn nhẹ nhàng, từng cái vuốt vỗ về: "Miu miu à, nhóc ngoan như vậy, tri kỷ như vậy, nếu sau này nhóc rời đi thì anh sao nỡ đây."
Giọng cậu thật sự rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy, sếp miu miu miễn cưỡng nâng mắt, mắt híp thành một cái khe, gần như không mở ra được, bộ dạng rất mệt mỏi, lại không nhịn được khẽ kêu meow.
Động tác Quý Phong ôm nó càng nhẹ nhàng, kề sát bên cổ rồi ngồi dậy, đặt nó lên một bên giường, khẽ vuốt ve từng cái, cảm thấy sờ thế nào cũng không đủ.
Nhưng nghĩ đến không bao lâu nữa miu miu phải trở lại bên người chủ nhân của nó, cậu không nhịn được lại hôn thêm một cái.
Sếp miu miu mệt đến mức không nâng nổi tay dậy ngăn cản, một cái hôn này cũng không biết rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.