Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Hai người bởi vì chuyện 6 năm trước mà quan hệ thân thiết hơn không ít.
Quý Phong sống hai đời gộp lại cũng đã hơn nửa đời người, nhanh chóng khôi phục tự nhiên, muốn đổi đề tài, ánh mắt vừa chuyển dừng trên món đồ trang trí nhỏ bày trước xe Lê Ngạn Hoài.
Khi nhìn kỹ thứ kia cậu nhíu mày một cái, vật trang trí kia điêu khắc không lớn, chân đế được cố định ở trên xe, bên trên là một nam tử bạch y cổ trang múa kiếm, xem tạo hình, rất giống một nhân vật.
Quý Phong đoán hẳn là một nhân vật Lê Ngạn Hoài từng diễn.
Quả nhiên, Lê Ngạn Hoài vẫn luôn chú ý tới tiểu sư đệ này của anh, từ sau gương xe chú ý tới tầm mắt cậu dừng trên vật trang trí, cười giải thích: “Có phải nhìn rất quen hay không? Đây là một nhân vật trong bộ phim đầu tiên tôi diễn, rất có ý nghĩa kỷ niệm, vẫn luôn giữ lại.”
Lê Ngạn Hoài lắc đầu: “Không phải, là năm trước đạo diễn Đoạn bọn họ đặc biệt thiết kế ra, mỗi người tham gia diễn năm đó đều có một nhân vật chuyên chúc.”
Bộ phim đầu tiên mà anh diễn chính là phim của đạo diễn Đoạn.
6 năm giao tình, cảm tình rất sâu, hơn nữa có ý nghĩa phi phàm, nửa năm qua anh vẫn luôn đặt ở đó.
Quý Phong không nói nữa, cậu nhìn thấy Lê Ngạn Hoài đêm nay có hoạ sát thân, mới đầu vật trang trí này cũng không có bất cứ vấn đề gì, nhưng lúc này lại khiến cậu có cảm giác không được bình thường.
Nhưng nếu vật trang trí kia đã bày nửa năm, vậy hẳn là còn có thứ khác ở trên người Lê Ngạn Hoài mới có thể kích phát vấn đề của vật trang trí.
Cậu giả vờ mệt mỏi, ngồi dịch sang bên cạnh một chút, tránh nơi Lê Ngạn Hoài có thể nhìn thấy từ sau gương xe, duỗi tay về phía Lưu Doãn
Lưu Doãn vẫn luôn chú ý tới bên này, vừa nhìn thấy thì sao lại không hiểu chứ.
Lập tức lấy đồ từ trong ba lô ra, lén lút canh chừng cho Quý Phong, đồng thời trong lòng dâng lên hưng phấn, cũng không rảnh rối rắm 6 năm trước Tiểu Phong và Lê ảnh đế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đây là sắp bắt đầu rồi sao?
Quý Phong cầm bút lông nhanh chóng dính chu sa viết xuống một phù văn trên giấy Tuyên Thành.
Sau đó lại viết tiếp một cái khác, cái này khác với cái lúc nãy, Lưu Doãn cũng xem không hiểu, rồi nhìn thấy Quý Phong mở cái thứ nhất ra, đè cái còn lại lên, rất nhanh trên tay cậu đã thành một hình tam giác.
Quý Phong nghiêng đầu nhìn ánh mắt lấp lánh của Lưu Doãn, nghĩ nghĩ, lại viết mấy lá bùa hộ mệnh, gấp kỹ bao gồm cả chu sa và những vật khác giao cho Lưu Doãn.
“Lát nữa đưa cho chú Lưu, giáo sư Tần, đoàn người ông Chu mỗi người một cái.”
Lưu Doãn liên tục gật đầu ừ ừ, cất đồ xong, thật cẩn thận cất kỹ bùa hộ mệnh trong người.
Lúc này ở trên xe, Lê Ngạn Hoài đang chuyên chú lái xe nên không chú ý tới tình huống phía sau.
Quý Phong ngồi ngay ngắn lại, vẫn luôn chú ý tình huống phía trước từ sau gương xe.
Đoàn phim ở tứ hợp viện cách khách sạn không xa cũng không gần, lộ trình một giờ đồng hồ, đã đi được hơn nửa quãng đường, lúc này là tám, chín giờ, giờ cao điểm.
Dòng xe bắt đầu chen chúc chật chội, trong xe rất yên tĩnh, chiếc xe xuyên qua lối đi, Quý Phong tĩnh tâm lắng tai nghe tám phía, ngay khi xe đi tới một chỗ trên cầu lớn sắp chuyển hướng, Quý Phong rõ ràng cảm thấy trên người Lê Ngạn Hoài có một luồng hơi thở rất kỳ quái toả ra.
Rất nhạt, nhưng điều đó chỉ là đối với người bình thường.
Cậu nhạy mũi, nhẹ nhàng một ngửi cái đã biết sự việc không đúng.
Không biết từ khi nào, mèo nhỏ cũng ngửi được mùi hương mơ hồ khiến người ta rất không thoải mái này, ló đầu từ trong ngực Quý Phong ra, ngẩng đầu nhỏ lo lắng nhìn cậu một cái, nhìn cặp mắt đào hoa trầm tĩnh của Quý Phong, mắt mèo trong lúc nhất thời yên lặng bất động, cứ lẳng lặng như vậy nhìn cậu.
Quý Phong đúng lúc này ra tay, từ tay trái lấy ra lá bùa vẽ đầu tiên, từ phía sau dán lên vai trái Lê Ngạn Hoài.
Đồng thời, xe lệch tới một bên khác, kỳ lạ trượt đi một chút, nhưng gần như trong nháy mắt đã ổn định lại.
Mà lá bùa trên vai Lê Ngạn Hoài cũng bốc cháy, chỉ trong chớp mắt, Quý Phong cũng biết lá bùa đã chắn kiếp nạn này, nhanh chóng lấy xuống.
Lê Ngạn Hoài bởi vì xe mới vừa không ổn định được tay lái, lực chú ý đều đặt ở đó, không chú ý tới bên này.
Nhưng Lưu Doãn vẫn luôn chăm chú nhìn, thấy một màn như vậy lập tức che miệng lại tránh cho mình hét lên thất thanh.
Rồi lại nhìn Lê Ngạn Hoài, trong ánh mắt mang theo sự thông cảm.
Một đường sau đó bình yên vô sự, rất nhanh đã tới bên ngoài ngõ nhỏ, bởi vì xe không thể lái vào, bọn họ dứt khoát xuống xe ở ngoài ngõ nhỏ.
Lê Ngạn Hoài chờ xe dừng lại mới ngửi ngửi, cảm thấy trong xe hình như mùi thiêu đốt gì đó, anh quan sát một hồi, xác định không có gì khác thường mới khoá cửa xe, khi bỏ chìa khóa vào trong túi, bàn tay mới nhét vào một nửa chợt dừng lại.
Anh nhíu mày lấy ra, phát hiện trong áo khoác có thêm một tấm danh thϊếp.
Danh thϊếp bị đốt một góc, đen thùi lùi, bên trên viết tổng giám đốc gì đó, là người không quen biết, anh thậm chí còn không biết là nhét vào từ khi nào.
Chiếc áo khoác này là anh tạm thời mang theo, có lẽ là khi người đại diện của anh lấy quần áo giúp rồi bỏ nhầm vào?
Lúc này Lưu Doãn sâu kín vòng ra từ phía sau: “Đây là cái gì? Bị đốt mất rồi, Lê tiên sinh không vứt đi sao?”
Lê Ngạn Hoài gật đầu: “Cái này sẽ vứt.”
Lưu Doãn nhìn anh vứt đi mới nháy mắt với Quý Phong.
Quý Phong cũng cười cười, đi tới, lấy bùa hộ mệnh lúc trước định cho Lê Ngạn Hoài ra, đưa cho anh: “Nhớ ra trên người còn có cái này, đây là bùa hộ mệnh, Lê tiên sinh cũng lấy một cái đi.”
Lưu Doãn lo lắng Lê ảnh đế không tin cái này nên không lấy, lấy ra cái của mình: “Tôi cũng có, rất linh nghiệm.”
Lê Ngạn Hoài tất nhiên sẽ không từ chối quà tặng của tiểu sư đệ mới nhận này, cầm tới đây, mặt mày mang theo ý cười dịu dàng: “Như vậy có tính là Quý sư đệ đã tặng tôi hai món quà không? Xem ra hôm nào đó tôi cũng phải đưa quà đáp lễ mới được.”
Quý Phong lắc đầu: “Chỉ là mấy món đồ nhỏ, Lê tiên sinh không cần để ý.”
Cúi đầu nhìn mèo con không biết ló đầu nhỏ ra từ khi nào, mắt mèo xanh mơn mởn nhìn bùa hộ mệnh trong tay Lê Ngạn Hoài và Lưu Doãn, lại rụt đầu trở về.
Quý Phong không biết có phải hay không nhìn lầm rồi, cậu cảm thấy hình như lông miu miu hơi xù tung lên?
Đoàn người đi đến cuối ngõ hẻm, mở cửa đi vào, bên trong tương phản hoàn toàn với bên ngoài, trong viện rất sáng sủa, dựng rất nhiều đèn, ba người vào trong sân lát nữa phải đến phòng đèn đuốc sáng trưng.
Đoàn phim mười mấy người đều đang bận rộn.
Nhìn thấy mấy người Quý Phong tuy kinh ngạc nhưng cũng chỉ nhìn rồi tiếp tục ai bận việc nấy.
Đêm nay phải quay ba cảnh.
Chỉ khi quay xong mới có thể nghỉ ngơi, không qua loa được, đặc biệt là trong đó có một cảnh Lê ảnh đế múa kiếm, phải đeo dây thép để thiết bị treo lên, càng phải chuẩn bị thỏa đáng.
Ba cảnh diễn đêm nay Lê Ngạn Hoài đều phải lên sân diễn, anh chào hỏi với đoàn người ông Chu và Quý Phong xong rồi đi ra sau thay quần áo.
Quý Phong đứng trong góc, cẩn thận quan sát mọi người đến đoàn phim, đặc biệt là tầm mắt rơi vào máy móc to lớn đang điều khiển ở trên sân phía sau cái cây.
Cậu đi đến bên kia nhân viên công tác cũng không định ngăn cản, người sau nhìn cậu một cái gật đầu mỉm cười cũng không từ chối cậu quan sát, dù sao thì cũng không phải là người có tay nghề quan trọng.
Hơn nữa người trẻ tuổi này rất đẹp, lại còn là người đạo diễn Đoạn tự mình mang đến, có thể không phải là người mới, hoặc là người mới mà đạo diễn Đoạn rất coi trọng.
Mấy năm nay đạo diễn Đoạn làm gì có vẻ mặt ôn hoà như vậy chứ?
Quý Phong đi đến chỗ nào, Lưu Doãn cũng theo tới chỗ đó.
Ánh mắt ra hiệu: Có vấn đề?
Quý Phong lắc đầu: Không có.
Đúng là bởi vì không có vấn đề cho nên mới cảm thấy kỳ quái, dựa theo tin tức kiếp đầu tiết lộ thì vài giờ nữa, Lê Ngạn Hoài bị thương ở cánh tay trái và má trái, cánh tay nghe nói không phải bị gãy xương mà là hoàn toàn không thể giơ lên hay nhúc nhích được, còn mặt, sau khi xảy ra chuyện vẫn luôn không thể lộ diện nữa.
Có thể khiến cánh tay trái lập tức bị phế đi, trừ việc rơi xuống từ trên cao ra thì chính là bị đồ vật đập trúng, nhưng nếu chỉ đơn giản là rơi xuống từ chỗ cao thì cũng không đến mức bị thương đến mặt, cho nên nghiêm trọng đến nỗi không thể trở lại màn ảnh chính là vì có cái gì đó rơi xuống.
Cậu vừa mới quan sát một vòng, có trọng lượng nhất trong đoàn phim chính là thứ này.
Để tránh bị nghi ngờ, Quý Phong và Lưu Doãn chỉ nhìn một lát rồi trở về.
Lúc này, có hai người từ bên ngoài đi vào, một nam một nữ, dáng vẻ đều thuộc top đầu, người phụ nữ đeo kính râm lớn, môi tô son đỏ như lửa, cao quý lãnh diễm, người đàn ông phía sau cũng không kém hơn một chút nào, dáng dấp cũng cực kỳ đẹp.
Lưu Doãn nhận ra hai người này, thấp giọng bên tai Quý Phong nói nhỏ: “Là ảnh hậu Vạn Uyển Kỳ! Người còn lại là tiểu sinh mới nổi Hạ Gia, lúc dịp Tết tham gia một chương trình mừng năm mới rồi lập tức hót hòn họt. Nghe nói trong nhà có tiền, là một phú nhị đại, có rất nhiều fans, fangirl rất cuồng nhiệt, luôn kêu gào gọi chồng, đương nhiên, quan trọng nhất là nghe nói tính tình Hạ Gia này rất được lòng người, rất hút fan.” Ấn tượng của Lưu Doãn với Hạ Gia không tồi: “Bộ phim này hắn vai nam hai, trong phim là huynh đệ của Lê ảnh đế, nhưng sau này lại hắc hóa phản bội, đương nhiên, thực tế nghe nói hai người này là bạn thân, quan hệ rất tốt.”
Khi Lưu Doãn nói, tầm mắt Quý Phong vẫn luôn dừng trên người Hạ Gia, người sau cảm nhận được ánh mắt của cậu thì nhìn sang, bất ngờ khi thấy dáng vẻ xuất sắc của cậu, ôn hòa mỉm cười, nụ cười nhìn hơi quen quen.
Quý Phong nhanh chóng phản ứng lại, khi Hạ Gia cười rộ lên, có vài phần giống với Lê Ngạn Hoài.
Đạo diễn Đoạn thấy hai người tới đây thì đứng dậy đón, giới thiệu với đoàn người ông Chu, lại cường điệu giới thiệu Quý Phong một chút: “Đây là Quý tiên sinh, cảm thấy hứng thú với việc đóng phim, lát nữa các cô cậu diễn cho tốt, đừng để bạn nhỏ chê cười.” Lời này chỉ là nói vui, dù sao thì một người là ảnh hậu, một người là tiểu sinh mới nổi, kỹ thuật diễn tất nhiên là xuất sắc.
Vạn Uyển Kỳ biểu tình nhàn nhạt, hơi gật đầu một cái cho đạo diễn Đoạn mặt mũi, chào hỏi, chờ trợ lý mang bao lớn bao nhỏ từ đằng sau tới đây rồi tìm cớ thay trang phục đi tới hậu trường.
Cảnh thứ hai Hạ Gia mới bắt đầu quay, không cần vội, hắn đến gần Quý Phong, ngồi sau đạo diễn Đoạn.
Quý Phong không mặn không nhạt đáp lời, nhưng cũng không mất lịch sự.
Mèo nhỏ trong ngực cậu thò ra, cau mày mắt sắc liếc Hạ Gia đang ôn hòa cười, nó rất không thích người này một cách khó hiểu, hung dữ “Meow” về phía hắn.
Quý Phong kinh ngạc, đây là lần đầu tiên trong đêm nay miu miu kêu, cậu vui vẻ vuốt một hồi, mèo con hơi vùng vẫy một chút, nhưng cũng mặc cho cậu vuốt.
Hạ Gia nhìn thấy mèo thì sửng sốt, biểu tình càng thêm ôn hòa: “Con mèo này thật đáng yêu.” Nói xong, định thò tay sờ, không hỏi một tiếng nào.
Miu nhãi con lập tức trốn đi, Quý Phong cũng đồng thời ôm lấy nó, lùi ra sau một chút, đồng thời cười xin lỗi trót lọt: “Nó sợ người lạ, không cho người lạ sờ, Hạ tiên sinh đừng để ý.”
Hạ Gia lắc đầu cười cười, không để ý, liếc nhìn đồng hồ, tìm cớ đi thay quần áo rồi rời đi.
Mà trong phòng thay quần áo bên kia, nơi nơi chất đầy quần áo, Lê Ngạn Hoài là đàn ông hơn nữa dung mạo được ông trời ưu ái, trang điểm đơn giản chỉ cần hơi tân trang lại là được, khi vấn tóc đeo ngọc quan xong, bởi vì lần này anh không mang trợ lý theo nên người phụ trách tự mình tới đây mang quần áo cổ trang anh phải mặc tới.
Trên người Lê Ngạn Hoài mặc một chiếc áo khoác đơn, bên trong là áo sơmi, ở trong này đều là đàn ông, anh dứt khoát cởϊ áσ khoác ra, người phụ trách tới cầm.
Lê Ngạn Hoài đang cởϊ áσ sơmi nên không nhìn kỹ, khi người phụ trách cầm áo không cẩn thận, bùa hộ mệnh đặt trong túi áo bị rơi ra.
Người phụ trách sửng sốt, nhanh chóng nhặt lên, xin lỗi: “Xin lỗi Lê tiên sinh, cái này dính tro bụi rồi, có cần vứt đi không?”