Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Niên Đại Văn Tôi Giàu Lên Nhờ Mỹ Thực

Chương 22: Giả Nhân Giả Nghĩa





Trần Nguyệt Thanh là người có tính nhẫn nại, cho dù kiêng dè sự tồn tại của Triệu Vũ Đồng thì cô ta vẫn chưa từng biểu hiện ra bên ngoài.Khi Triệu Vũ Đồng ở thời điểm chán nản nhất, Trần Nguyệt Thanh chỉ cần bố thí chút lòng tốt cũng đủ để Triệu Vũ Đồng vô cùng biết ơn cô ta, đào tim đào phổi chạy đến làm việc cho Trần Nguyệt Thanh cũng chỉ vì lấy lòng cô ta.Không thể không nói, một người đã từng sống trên đỉnh cao, trong nhụng lụa giờ đây cúi thấp người trước mặt Trần Nguyệt Thanh, mùi vị này rất không tồi.Sau khi làm quen với Triệu Vũ Đồng, Trần Nguyệt Thanh lập tức đi nghiên cứu xem Lâm Tử Tu sẽ thích kiểu phụ nữ nào.
Cô ta học cái gọi là thú vui sinh hoạt từ Triệu Vũ Đồng, ví dụ như dùng khăn tay kiểu nào, trang điểm theo phong cách nào, học thuộc thơ ca, hiểu biết tiểu thuyết văn học, biết được hai chữ triết lý, ngắm trăng sao, đây đều là những điều giúp cô ta có thể nói chuyện với Lâm Tử Tu.
Trần Nguyệt Thanh muốn chứng minh với anh ta rằng cô ta không phải cô gái nông thôn không hiểu biết gì, cô ta cũng cảm nhận được Lâm Tử Tu đang dần dần công nhận mình.Hiện tại Trần Nguyệt Thanh còn ước gì Triệu Vũ Đồng đến đây làm việc cho mình.

Với khuôn mặt tràn đầy tỳ vết kia của Triệu Vũ Đồng, đến cả đứa con gái như Trần Nguyệt Thanh còn không muốn nhìn, e rằng Lâm Tử Tu càng tránh còn không kịp chứ nói chi đến việc có tình cảm.“Ai da!” Triệu Vũ Đồng sợ hãi kêu một tiếng, cô ta nhanh chóng dừng động tác trên tay rồi bóp ngón tay của mình.
Đầu ngón tay của cô ta bị cắt một chút, máu liền chảy ra, Triệu Vũ Đồng lập tức bịt miệng vết thương lại.
Vừa rồi Triệu Vũ Đồng lơ đãng quay đầu thì phát hiện ánh mắt của Triệu Vũ Đồng hơi xa lạ, trông rất lạnh, cô ta muốn nhìn kỹ nên đã không cẩn thận cắt trúng tay.Trần Nguyệt Thanh phục hồi tinh thần lại, lập tức thay đổi cảm xúc.
Cô ta tiến lên với vẻ mặt lo lắng: “Sao miệng vết thương lại sâu đến vậy? Cậu cũng bất cẩn quá rồi!”Trần Nguyệt Thanh chạy vào nhà cầm mấy tờ giấy vệ sinh, bắt lấy tay của Triệu Vũ Đồng, bôi thuốc mỡ và băng bó miệng vết thương cho cô ta.Trần Nguyệt Thanh đè mạnh lên ngón tay của Triệu Vũ Đồng, máu chảy càng nhiều, Triệu Vũ Đồng cắn môi nhịn đau, không nhịn được mà rên một tiếng.
Cũng không biết là do Trần Nguyệt Thanh cố ý hay vô tình.Chắc chắn số măng còn lại khó mà xử lý được.“Nguyệt Thanh, ngại quá, mình không thể giúp cậu.”Trần Nguyệt Thanh lắc đầu trách bản thân, vẻ mặt vô cùng áy náy: “Cũng là do tớ.
Sao tớ có thể nhờ cậu giúp được, làm hại cậu bị thương, ngày mai cậu còn phải đi làm nữa, đều là do tớ không tốt.”Triệu Vũ Đồng lập tức an ủi: “Tớ không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, tớ không yếu ớt đến vậy.”Trần Nguyệt Thanh dặn dò bằng giọng điệu quan tâm: “Đừng bao giờ để miệng vết thương chạm vào nước bẩn, chú ý vệ sinh để không bị nhiễm trùng.”Những lời quan tâm này làm người không có người thân như Triệu Vũ Đồng cảm thấy xúc động.Triệu Vũ Đồng khá thân với Trần Nguyệt Thanh, nhưng có đôi lúc cô ta lại cảm thấy Nguyệt Thanh không được thân thiết với mình cho lắm, dường như khoảng cách của hai người rất xa, ở giữa bị ngăn cách bởi bức tường vô hình.
Ý tưởng này làm chính cô ta cũng không hiểu ra sao.Sao lại có thể như thế được? Rõ ràng Nguyệt Thanh dịu dàng thân thiện như vậy.Triệu Vũ Đồng đi rồi, Trần Nguyệt Thanh nhìn đống măng loạn xạ kia, cô ta liền mất kiên nhẫn xụ mặt.Còn có nhiều măng như vậy sao mình xử lý hết được? Triệu Vũ Đồng bị thương cũng trùng hợp quá!Tuy bất mãn nhưng Trần Nguyệt Thanh vẫn ngồi xuống bóc măng.

Cô ta cố hết sức ngồi xuống, chậm rãi khom lưng.
Bụng to vì mang thai nên tư thế này khiến cô ta cảm thấy khó chịu, eo nhanh chóng trở nên chua xót, động tác vụng về, bực bội đến nỗi chỉ muốn mắng chửi người.
Thầm nghĩ sao kiếm tiền lại khó đến vậy!Trần Nguyệt Thanh âm thầm quyết định phải trở về tìm cha mẹ đòi tiền trợ cấp.
Anh chị không vui thì sao chứ? Dù sao cô ta cũng sẽ không bị gì.Trần Nguyệt Thanh chậm rãi đứng lên, ôm toàn bộ măng ném vào sọt, nhưng vì quá nặng, tay bị mất lực, măng liền rơi xuống nện vào mu bàn chân của cô ta.Trần Nguyệt Thanh lập tức hít hà một hơi, đau thấu xương.

Cô ta đẩy ngã sọt rồi nhảy dựng lên giống như người bị khuyết tật ở chân.
Cơn giận bị đẩy lên đến đỉnh điểm, cô ta chửi thề một câu, căm giận đá một cái.Chân càng đau, măng rơi đầy đất, nhưng mà cô ta vẫn phải tự đi nhặt.
Điều này khiến Trần Nguyệt Thanh tức điên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.