Sau Khi Xuyên Sách, Ta Và Vai Ác Bạo Quân Rải Cẩu Lương

Chương 12:




Lời thoại quen thuộc làm Vân Hề nháy mắt thanh tỉnh, ý thức được bản thân đang gặp được chuyện gì.
“Khụ khụ khụ… Vị đại ca này, ngài trăm ngàn đừng kích động, tay ổn định nha.”
“Ngươi đừng nghĩ giở trò gì với ta?” Sát thủ cảnh giác đẩy nàng đi về phía trước.
Vân Hề cười bù trừ: “Ngài nói đùa, một cô nương nhỏ bé như ta ở hại người trước mặt ngài đâu dám hó hé gì, đâu dám giở trò gì, không phải là tìm chết sao!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhưng có chút lời không nói thì đã muộn, nếu ngài muốn chạy thoát, bắt cóc loại này nhân vật nhỏ bé như ta là vô dụng, có thời gian, vẫn là nhanh chóng nghĩ biện pháp khác trốn đi.”
Sát thủ che mặt kia hừ lạnh một tiếng: “Ngươi không phải sủng phi của tên cẩu hoàng đế kia sao, hắn sẽ không để bụng sống chết của ngươi?”
Vân Hề chịu không nổi mùi hôi thúi trên người của hắn, nhíu chặt mày, lại không thể không tiếp tục nói lung tung với hắn.

“Ngài gặp qua sủng phi chia giường ngủ với hoàng đế sao?! Nếu ngài ấy là thật sự sủng ta, lúc này ngài có thể cầm đao chống cổ của ta sao?”
Đế Vô Thích dọn dẹp xong những sát thủ còn lại, đuổi theo đến trắc điện, thì nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh đơn bạc kia bị lưỡi dao sáng choang chống cổ, sợi tóc như tơ lụa rối tung, gương mặt sạch sẽ, không có chút son phấn bị dọa trắng xanh, lại không biết lá gan nơi nào tới, cư nhiên còn dám nói chuyện tào lao với sát thủ.
Cặp mắt kia hấp dẫn người nhất, thuần túy như ngọc, đồng tử đen nhánh vừa nhìn thấy hắn hơi hơi co rụt lại, đuôi mắt có chút đỏ lên. Rõ ràng nửa giọt nước mắt cũng chưa rơi xuống, nhưng lại làm người vô cớ nổi lên một tia đau lòng.
Trừ bỏ lần đầu tiên và lần thứ hai gặp nhau, lúc sau hai người mỗi người một nơi, mặt cũng chưa gặp. Nếu không phải ám vệ giấu mình ở chỗ tối nhắc nhở, Đế Vô Thích đều mau quên nơi thiên điện này còn có một nữ nhân đang ngủ.
“Cẩu hoàng đế, tránh ra cho ta. Nếu không ta sẽ giết nữ nhân của ngươi.”
Đế Vô Thích xuất hiện, thực hiển nhiên làm đại ca sát thủ nổi điên, cảm xúc đã vốn khẩn trương giờ đây càng mất lý trí.
Vân Hề phồng lên quai hàm, thứ thúi hoắc này cư nhiên dám mắng nam thần của nang, khó trách miệng thối như vậy!
Đế Vô Thích thưởng thức Phật châu trên tay, thần sắc nhàn nhạt: “Đồng bạn đều đã chết, nếu ngươi vẫn còn sống chẳng phải là rất cô đơn, cho nên, ngươi, vẫn là đi tìm chết đi!”
Vân Hề không biết hắn ra tay như thế nào, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, bản thân đã nằm ở trong lòng ngực hắn.
Đến nỗi kẻ sát thủ kia, nàng chỉ nghe được một tiếng kêu thảm thiết vọng lại kèm theo mùi máu tươi nồng nặc.
Theo bản năng, tầm mắt tia về hướng kia, da đầu một trận tê dại, nhè nhẹ lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền khắp cơ thể.
Người đã chết!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bị chém làm đôi!
Cho dù Vân Hề lá gan không nhỏ, nhưng loại trường hợp máu me đầy chân thật này cũng là lần đầu tiên thấy.
Nhanh chóng xoay người thu hồi tầm mắt, tay nhỏ theo bản năng nắm chặt quần áo của người trước mặt, càng dựa sát vào trong lòng ngực, tìm kiếm cảm giác an toàn.
“Hắn đã chết……”
Đế Vô Thích cúi đầu nhìn nữ nhân run rẩy trong lòng ngực, đỉnh mày nhíu lại, nhiêu đâu đã bị dọa tới rồi? Lá gan nhỏ như mèo con sao?!
Nhưng hắn không có lòng tốt dỗ mèo con.
Giơ tay đẩy người ra, xoay người tính toán rời đi.
Nhưng mèo con kia lại gắt gao mà nắm chặt ống tay áo của hắn không bỏ, sắc mặt càng trắng so với trước, hàm răng gắt gao mà cắn cánh môi dưới: “Ngươi, ngươi muốn đi đâu?”

“Trở về ngủ.” Bệnh đau đầu của hắn đã bắt đầu phát tác, lúc này đang rất khó chịu, là thật sự không có sức lực phản ứng nàng.
“Ta có thể đi theo ngươi sao?” Vân Hề lá gan là không nhỏ, nhưng chưa thấy qua trường hợp người chết máu chảy đầm đìa.
Bị dọa tới rồi, trong lúc nhất thời đã quên quan hệ của hai người không thân thiết quen thuộc như vậy.
“Ta không dám một người ở chỗ này, ta có thể đi theo ngươi sao?”
Đế Vô Thích xoa xoa huyệt Thái Dương, nhẫn nại tính tình: “Có lính canh gác, còn có ám vệ…”
Hết chương 12
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.