Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 7:




Long tiên sinh liều mạng áp chế nguyền rủa trong cơ thể, nghe người nọ lải nhải bên tay về kế hoạch cuộc sống sau này, tia ý thức hắn vừa mới vất vả khôi phục được bỗng thấy có một chút mơ hồ.
Là hắn nghe lầm sao?
Nhất định là hắn nghe lầm, hắn hiện tại là cái bộ dạng này, tức phụ xung hỉ này làm sao không chút để ý được? Mấy ngày trước còn khóc lóc kêu gào, sao hôm nay đã thay đổi nhanh như vậy?
Long tiên sinh cố gắng áp xuống cảm tình kỳ dị đang không ngừng dâng lên trong đáy lòng, vừa chờ mong lại sợ hãi, lập tức tẩy não bản thân:
Không có khả năng, hắn là một con rồng phế vật, đuôi thì đứt, sừng thì gãy, toàn thân đều là ấn chú nguyền rủa. Xấu xí như vậy, khó coi như vậy làm sao nàng có thể không chê chứ.
Ngay cả lúc hắn còn bộ dạng tuấn tú nhất cũng không có ai thật lòng đối đãi hắn, người này nhất định là ôm mục đích gì đó không thể nói cho ai biết tới tiếp cận hắn.......
Vừa rồi ôn ôn nhu nhu đút hắn uống cháo, chắc chắn là giả vờ thôi.
Nhưng bạo quân thực sự không hiểu rõ Mục Loan Loan giả vờ như vậy đối với nàng có chỗ tốt gì, ngay cả chính hắn cũng không biết bây giờ bản thân mình còn có chỗ nào tốt để cho người ta lợi dụng.
Tu vi bản thân bị phong bế hoàn toàn, lại trúng nguyền rủa, ngay cả sừng trân quý cùng cái đuôi cũng không lành lặn. Sau khi thua trận, tất cả đồ đạc đều bị người khác lục soát mang đi hết rồi. Quyền lực của hắn cũng vì tin nhầm người mà bây giờ cũng không còn. Nói cho cùng nếu còn chút xíu gì trên người hắn còn giá trị, thì chỉ còn có mỗi Nguyên Hạch của hắn đã vỡ thành mấy miếng.
À, còn xương cốt của hắn, nếu đem nấu canh uống chắc hương vị cũng ngon, ngặt nổi không biết mấy cái ấn chú nguyền rủa của Ma Vật ở vực sâu có khắc vào tới tận xương cốt hắn hay không.
Long tiên sinh trào phúng nghĩ, nhưng mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, Mục Loan Loan đều không biết. Cô đang lẩm nhẩm tính xem phí sinh hoạt trong tương lai phải làm như thế nào, lại nghĩ xem phải phân phối tiền tiêu hàng tháng sao cho hợp lý.
Giọng nói của cô thật ngọt ngào, nhẹ nhàng như gió thổi, cứ như vậy từng chút một làm hòa tan tâm lý đề phòng mà Long tiên sinh khó khăn lắm mới vừa dựng lên được.
"Hiện tại là tháng mười, tiền tiêu hàng tháng như vậy hơi ít một chút, linh gạo cũng không nhiều lắm." Mục Loan Loan tính về sau một ngày ba bữa cơm, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đột nhiên duỗi tay sờ sờ bụng Long tiên sinh đang lộ ở ra bên ngoài, xác nhận nơi cơ bụng rõ rệt chỉ hơi xẹp xẹp một chút mới yên tâm.
Động tác cô thực ra rất nhẹ, nhiệt độ cơ thể ấm áp trên bàn tay có thể cảm nhận được, vừa sờ trên người Long tiên sinh một chút liền buông ra ngay nhưng Long tiên sinh vốn dĩ ngoại trừ đánh nhau chưa có ai chạm vào da thịt hắn, loại tiếp xúc thân mật này làm hắn cứng đờ, có cảm giác như mấy trái pháo hoa nổ vang trong đầu, người tê dại hẳn.
Nàng sờ hắn!
Trong đầu chỉ còn lại có một ý niệm như vậy, Long tiên sinh đờ đẫn hồi lâu mới nghe thấy cô nói tiếp ——
"Hừ, hơi xẹp xẹp một chút, nhưng chắc dạ dày không sao đâu nhỉ." Mục Loan Loan lẩm bẩm, "Mấy thứ khác cũng có thể ăn mà, cũng không biết bao hạt giống đó là thứ hạt giống gì, nếu là đồ ăn thì tốt rồi......."
Là để xác định dạ dày hắn không có việc gì sao?
Trong lòng chậm rãi dâng lên một cảm giác kỳ quái, lông mi bạo quân run lên không ngừng, trong lòng yên lặng giải thích, hắn khi ở trong hình thái nửa rồng nửa người, bụng lúc nào cũng xẹp xẹp như vậy, không giống mấy con rồng khác.
Khi còn nhỏ là bởi vì ăn không đủ no mà trưởng thành, dạ dày cũng rất nhỏ.
Đây không phải là ký ức vui sướng gì, nguyền rủa của Ma Vật lợi dụng lúc tâm trí vật chủ yếu đuối,không ngừng gây ra đau đớn và ngứa ngáy trên đuôi, thâm chí lộng hành bừa bãi trên người Long tiên sinh.
Long tiên sinh cực lực áp chế đau đớn trong kinh mạch, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Mục Loan Loan chú ý thấy hắn nhăn càng khẩn mày hơn so ngày thường, tầm mắt chạm đến đến cái đuôi hư thối chỉ còn phân nửa của hắn đang không ngừng tuông ra máu đen cùng trùng lít nhít, da đầu cô bỗng tê dại.
"Rất đau sao?" Cô tự cổ vũ chính mình rồi bỏ xuống một câu, "Ta lập tức giúp ngươi."
Mục Loan Loan gấp gấp đứng lên, cô nhớ rõ thiên điện có một ít dao cùng băng gạc, miệng vết thương trên cái đuôi của Long tiên sinh còn chưa thể khô, cô muốn đem chút nước ấm tới.
Nhưng hô hấp hỗn độn cùng bước chân gấp gáp của cô lại như là kiếm sắc bén, chọc nát chờ mong mới vừa dâng lên trong lòng bạo quân.
Nàng quả nhiên là đang giả vờ.
Nghe đi, giọng nàng chả phải đang sợ hãi hay sao.
Nàng tám phần bị bộ dáng của hắn dọa cho mất hồn rồi, vậy mà lúc nãy còn nói những chuyện đó, quả nhiên là giả vờ!
Trong lòng bạo quân chợt châm chọc, hắn có thể cảm nhận được dịch mủ và máu đen đang chảy đầm đìa trên vảy, từ cái đuôi kinh khủng kia không ngừng chảy ra, ấn chú nguyền rủa màu đỏ đậm lại không ngừng phập phồng, thực ghê tởm.
Hắn còn cảm thấy chính mình ghê tởm, cần gì phải ôm chờ mong?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.