Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 63:




Long tiên sinh an tĩnh chờ phu nhân trở về, một bàn tay bị Manh Manh dựa vào, vừa êm vừa ngứa.
Bên ngoài tuyết rơi có hơi lớn, trong viện thực an tĩnh, nhưng lại không phải loại tĩnh mịch như trước kia. Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhẹ buông thần thức ra, toàn bộ cung điện đã từng tịch liêu chỉ bị hắn coi như chỗ ở tạm đang chậm rãi phóng đại lên ——
Trong phòng bếp, Nhiên thảo hỗn độn đã được thu dọn tốt, xếp vào cùng một chỗ, trên tủ bát còn chỉnh tề bày rất nhiều gia vị, một túi linh gạo nho nhỏ được đặt ở tầng tiếp theo. Ba con gà con đã bị đặt vào phòng bếp, trong lồ ng sắt còn có đá sưởi ấm, chúng nó đứng tụm lại thành một nhúm, không biết đang chơi trò gì.
Phía sau phòng bếp Thiên điện có mảnh đất trơ trọi không được đá phiến, đất bên trong bị đào hết một ít, bên cạnh còn đặt một cái xẻng.
Góc tường có một vết máu, là nàng lúc trước không cẩn thận lưu lại, đã thành màu đỏ sậm.
Xuyên qua hành lang thật dài là có thể đến chủ phòng, một gian như vậy, nơi nơi đều là dấu vết cùng hương vị của nàng.
Sân rất lớn đã từng thật trống trải, hiện tại lại có không ít cây non thực vật, đại bộ phận đều ở dưới mái hiên, có một hai cây như vậy thò ra khỏi hiên, tuyết theo gió bay phiêu tán rơi xuống trên chồi non.
A, nàng cũng có lúc qua loa nhỉ.
Đáy mắt hiện lên một mạt ý cười, Long tiên sinh cẩn thận giật giật chân, bởi vì đau đớn do nguyền rủa từ xương cốt truyền đến làm gò má hắn tái nhợt trong chớp mắt.
Mấy ngày nay, hắn thật ra đã tốt lên rất nhiều, thời gian tỉnh lại cũng dần dần dài hơn, phiến Nguyên Hạch thứ năm cũng sắp liên kết thành công. Chỉ là đại bộ phận linh lực vẫn còn bị phong ấn, dùng để đi đường hoặc là giảm bớt đau đớn thì quá mức xa xỉ.
Nói cho cùng l, hắn hiện tại còn không có cách nào có được linh thạch, trước kia bao nhiêu linh thạch tích lũy được cũng đều bị đoạt hết trong trận chiến kia.
Hắn chính là, dựa vào phu nhân nuôi hắn.
Phải tiết kiệm.
Chờ qua một thời gian nữa, hắn liền thử đi bên ngoài một chuyến, lấy chút đồ vật về.
Nghĩ đến bộ dáng người nọ, Long tiên sinh thậm chí cảm thấy đau đớn cũng giảm bớt một ít, mũi chân thò vào trong l dép lê của nàng, hơn phân nửa bàn chân đều lộ ở bên ngoài.
Gò má Long tiên sinh hơi hơi nóng, chân hắn rất lớn, phu nhân quên mua giày cho hắn.
Hắn vừa động, con chim lông xù mất chỗ dự lưng ấm áp lăn một vòng trên bàn nhưng vẫn kiên trì ngoan cường không tỉnh, vẫn ngủ thật sự thơm ngọt.
Manh Manh còn rất nhỏ, mỗi ngày đều phải ngủ thời gian rất lâu.
Long tiên sinh không quản nó, hai tay lãnh khốc chống bàn, quần áo màu lam nhạt khẽ nhếch lên theo cơn gió. Đôi chân đã từng mạnh mẽ hữu lực, giờ như là bị đánh gãy xương cốt, từ đầu ngón tay bỗng cảm nhận một cơn đau theo kinh mạch chạy xuống, cơ bắp cứng đờ, động một chút là đau đớn như vào trong cốt tủy.
Đôi chân thoạt nhìn có vẻ tốt như vậy, cũng đã hư thối từ bên trong.
Không thể dùng linh lực, hắn thậm chí chỉ có thể bằng dựa vào lực của cánh tay mà hoạt động từng chút, từng chút một, so với phàm nhân còn không bằng, so với người què cũng không bằng.
Đốt ngón tay Long tiên sinh trở nên trắng bệch, hắn rốt cuộc đã "Đi" ra khỏi phạm vi của cái bàn, cách cửa còn một khoảng cách rất dài, đau đớn cũng làm trên trán hắn chảy đầy mồ hôi.
Hắn nghiêng người, thoáng nhìn mình qua gương đồng ở trước tủ quần áo ——
Trên mặt đều là hoa văn nguyền rủa đáng sợ, giống như những vệt máu đỏ đen lưu động, tung hoành dày đặc, từ thái dương một đường hoàn toàn đi vào trong cổ áo. Tóc dài trên thái dương bị ướt nhẹp dán trên mặt hình thành một liên minh đối lập với phần khuôn mặt trắng bệch không bị ấn ký nguyền rủa bao trùm. Môi xanh tím, trên trán là đoạn sừng gãy dữ tợn, xấu xí bất kham, giống như quái vật.
Đồng tử Long tiên sinh hơi co lại, hắn biết hiện tại bộ dáng hắn rất khó coi, nhưng chưa bao giờ chính mắt nhìn qua bản thân mình như vậy.
Hắn là cái dạng này, ai cho hắn cái cam đảm để tin tưởng phu nhân đối với hắn có ý tứ khác?
Rốt cuộc, mình trong mắt nàng vẫn luôn là như vậy.
Không phải bộ dáng mà hắn lừa mình dối người, là bộ dáng một con rồng trải rộng những vết sẹo, tàn tật lại khó coi.
Đáy mắt nổi lên cảm xúc sâu không thấy đáy, Long tiên sinh đột nhiên cảm thấy mình thật ghê tởm ——
Nàng tận tâm tận lực chiếu cố hắn, không chê hắn xấu không chê hắn phiền, hắn lại ỷ vào hảo tâm của nàng, lợi dụng lúc nàng không hề phòng bị, mỗi ngày đều ý đồ tới gần nàng một chút, càng thân cận một ít.
Nhưng hắn..
Hắn lại muốn đem nàng cùng nhau kéo xuống địa ngục.
Long tiên sinh nhìn khuôn mặt có chút vặn vẹo trong gương đồng, trong lòng nảy sinh âm u, từ trong cổ họng phát ra tiếng th ở dốc rách nát.
Hắn cũng không hoàn toàn có thể chắc chắn sẽ bảo hộ nàng chu toàn.
Nhưng chính là hắn, tham lam, đáng giận, ích kỷ lại bá đạo muốn cùng nàng ở bên nhau.
Ý niệm muốn chiếm hữu nàng so với bất cứ d*c vọng gì đều mãnh liệt hơn.
Lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, chân cong lại, chỗ bị trực tiếp nguyền rủa đột nhiên truyền đến đau nhức, sức mạnh của nguyền rủa vẫn luôn bị áp chế nhân cơ hội phát lên, muốn đánh gãy phiến Nguyên Hạch thứ năm mà hắn sắp liên kết thành công, thần chí trong nháy mắt mơ hồ, hai chân mà Long tiên sinh giấu dưới cái áo dài hóa thành đuôi rồng, vảy nhanh chóng khô vàng lên, cắt vỡ qu@n lót.
Long tiên sinh đau đến hàng mi dài run rẩy, khóe môi chậm rãi tràn ra máu tươi.
Máu đen của hắn nhiễm đầy đất, trên mặt vảy như ẩn như hiện, ánh mắt tan rã trong vài giây, lại nhanh chóng khôi phục thanh tỉnh. Long tiên sinh cố sức duy trì thanh tỉnh, vọt vào trong viện, giơ tay đóng cửa phòng lại, mang theo làn gió lạnh mạnh mẽ trực tiếp thổi Manh Manh còn đang nằm trên bàn văng lên trên tường.
Con chim béo phì "Bang" một tiếng đánh vào trên vách tường, lại rớt xuống mặt đất, thân hình nó bỏng nện trên sàn nhà băng lãnh lãnh, đau đến nó suýt nữa liền nhảy dựng lên.
Cái còn rồng xấu xa này ném chim, còn đánh chim nha!
Manh Manh đặc biệt đặc biệt ủy khuất, hai cánh đưa lên tựa như muốn xoa xoa khóe mắt, bò dậy nghiến răng nghiến lợi muốn tìm con rồng tính sổ, kết quả cái chân nhỏ xíu còn chưa l chạy hai bước đã bị một luồng vảy từ cửa sổ phi vào, mang theo sương đen đập tới trên đầu.
Manh Manh bị dọa giật mình, lập tức choáng váng, cảm giác như nó lỡ hít vào một ít sương đen kia, lập tức làm cho Manh Manh đau quá, nó pi pi suy yếu nhìn cửa sổ mở phân nửa kêu hai tiếng ——
Chỗ đó đã bị một cái sinh vật thật lớn che kín mít, Manh Manh chỉ có thể thấy rất nhiều vết máu từ những cái vảy to tướng lăn xuống tới, mùi máu nồng đậm tròn không khí làm nó cảm thấy mình giống như lại về tới thời điểm vừa mới phá xác không được mấy ngày.
Cả đám chim non trong rừng cây cùng nó chơi đùa, đều bị gi ết chết.
Manh Manh.......
Manh Manh cũng đau quá.
"Pi, pi."
Loan Loan, nếu có Loan Loan ở đây thì tốt rồi, Manh Manh cho rằng mình sắp chết rồi, sắp không thể hô hấp.
Nó muốn lại cọ cọ nàng, Manh Manh vô lực mở cái mõm vàng nhạt ra, dùng sức nhấc thân một cái, nhìn cái tổ nhỏ Mục Loan Loan làm cho nó, mắt to lần đầu tiên rơi xuống một giọt nước mắt.
......
Trong viện là tiếng vảy bóc ra, nện ở trên mặt đất, cùng với tiếng rồng ngâm thống khổ, nếu không phải Long tiên sinh lúc trước bố trí trận pháp, chuyện lớn như vậy cùng với hương vị khó nghe đến cực điểm chỉ sợ không đến ba phút sẽ có người phát hiện ra.
Bất quá bởi vì có trận pháp bảo vệ, nếu không bước vào cung điện trong phạm vi mười mét thì không ai có thể phát hiện ra dị thường.
Trận này bởi vì liên kết phiến Nguyên Hạch thứ năm dẫn tới nguyền rủa bắn ngược, giằng co gần hai canh giờ, toàn bộ sân đều bị nhuộm thành màu đỏ, mấy cây non bất hạnh bị máu đen tưới đến tất cả cũng đều chết héo.
Long tiên sinh đã hao hết phần lớn thể lực cùng tinh lực, thành công liên kết được phiến Nguyên Hạch thứ năm.
Nếu không phải trong khoảng thời gian này phu nhân chỉ đút cho hắn linh thực có thể giảm bớt nguyền rủa, có lẽ hắn giờ phút này Nguyên Hạch vỡ vụn, nổ tan xác mà chết. Dù vậy, hắn hiện tại cũng chưa tốt được bao nhiêu, kinh mạch vỡ vụn hơn phân nửa, cho dù đã tạm thời khắc chế nguyền rủa, cũng còn cần một thời gian để chữa trị.
Long tiên sinh còn chưa kịp hoãn thần lại từ trong đau đớn kịch liệt, liền nhận thấy được một hơi thở quen thuộc, khoác đấu lạp, càng lúc càng gần.
Nàng đã trở lại.
Trái tim đột nhiên thắt lại, khủng hoảng nói không rõ trong nháy mắt đã tràn ngập, con rồng thật lớn cũng không rảnh lo vảy đang rụng xuống lả tả, từng chút từng chút thu nhỏ thân thể, nhưng thật sự quá chậm.
Quá chậm.
—— Mục Loan Loan cõng sọt, cáo biệt Hồng Diệp, bước nhanh về phía trong viện.
Nàng đã nghĩ kỹ rồi, chờ lát nữa kiểm tra một chút tình trạng của rồng cùng chim lông xù xong, sau đó liền đi phòng bếp đem xương linh ngưu tam giai vừa mới mua về hầm lên. Sau đó làm chút việc nhà, dưỡng một ít linh thực, xem thời gian nếu sớm có thể luyện thêm đan dược gì đó.
Tuyết rơi thì quần áo liền càng khó khô ráo, tiết y mới vừa mua xong cũng phải giặt một lần mới có thể mặc được.
Mục Loan Loan có hơi phát sầu, bước chân trên nền tuyết để lại ấn ký nhợt nhạt. Cô hiện tại đã là tu sĩ tam giai, đối với việc khống chế "Lực"  đã đạt tới trình độ nhất định. Cho dù linh lực của cô không phải là loại thiên về công kích, nhưng chỉ cần vận dụng linh lực Mộc hệ thích đáng, cũng có thể làm những động tác nặng trở nên thực nhẹ nhàng.
Chỉ là hiện tại cô còn chưa quá thuần thục, nhưng cũng cảm thấy thân thể so trước kia nhẹ hơn không ít.
Mục Loan Loan mau chóng đi tới phạm vi trong cung điện, đi tới sân trước ——
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, sao cô có cảm giác hôm nay cùng hôm trước có gì đó rất khác biệt, vừa mới tới gần cửa viện, chóp mũi liền tràn đầy mùi máu, hơn nữa trời cũng giống như càng đen hơn.
Trong lòng Mục Loan Loan cảm thấy không ổn, cô ngẩng đầu, chỉ bắt giữ được một bóng dáng con thú to lớn nào đó mơ hồ chợt lóe qua, không trung lại khôi phục thành màu xám nhạt, bông tuyết chậm rãi rơi xuống, giống như hết thảy mới rồi đều là ảo giác.
Bên tai truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, Mục Loan Loan giật mình một cái, không lại suy nghĩ vớ vẩn, tay run rẩy mở khoá cửa dày nặng, đẩy cửa ra.
Mùi máu tươi che trời lấp đất đánh úp lại, cùng với những bông tuyết dính máu vọt lên, thổi rớt đấu lạp cô mang theo, thổi bay mái tóc dài phía sau cô, gió tuyết lạnh thấu xương rít nhẹ qua gò má cô để lại một xúc cảm ướt lạnh, làm váy áo màu nhạt của cô dính lấm tấm màu máu đỏ thẫm.
Mục Loan Loan cảm thấy thế giới trước mặt mình từng chút một từ màu xám trắng của tuyết biến thành màu máu.
Cô bị vọt bông tuyết bay vọt lên trúng vào mắt, giơ tay ngăn trở cơn gió lạnh chè xát vào gò má đau đớn, nỗ lực muốn đi xem cảnh sắc trước mặt, chỉ có thể thấy thân ảnh mơ hồ cùng vảy khô vàng đang đầy trời rơi xuống.
Cô duỗi tay bắt một miếng, lòng bàn tay lại truyền đến một cơn đau.
Đồng tử hơi co lại, đáy lòng Mục Loan Loan nổi lên cơn sóng lớn, là vảy Long tiên sinh.
Vậy mấy cái này, đều là máu của hắn?
Cô vội vàng nhanh chân chạy vào trong, cửa viện ở sau lưng bị đóng lại, cả người cô đều bị một dòng khí áp ở trên cửa, sống lưng đột nhiên bị cộm then cửa thượng, đau đến không dậy nổi eo.
Khóe mắt chảy ra nước mắt s1nh lý, Mục Loan Loan có hơi chật vật nhìn sương mù tản ra cả viện, trước mắt cô thổi qua một áo màu màu lam nhạt mơ hồ, cô nhìn thấy rõ người đứng ở giữa sân hỗn độn ——
Mặc áo choàng, đoạn sừng gãy dữ tợn, lỗ tai lông xù bị nhuộm thành màu đỏ, hoa văn đỏ đen đáng sợ trải rộng trên khắp khuôn mặt.
Hết thảy đều là bộ dáng nàng đã quen thuộc.
Ngoại trừ cặp con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.