Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 39:




Ý thức bị thứ gì đó lôi kéo, Mục Loan Loan ban đầu có hơi khó chịu, muốn giãy giụa vài cái, dần dần tỉnh táo lại.
Chỉ là lúc này, mở to mắt ra nhìn lại không phải là căn phòng quen thuộc phòng cùng Long tiên sinh kế bên, mà là cảm thấy mình đã đi tới một nơi thật xa lạ ——
Dưới chân là những phiến đá xanh dơ bẩn, ghép nối lộn xộn, dưới những khe hở đều là nước bùn dơ bẩn, trong không khí tràn ngập mùi hôi của rác rưởi, một giọt nước mưa từ trên bầu trời âm trầm rơi xuống, rớt thẳng vào trên lông mi cô, nhưng chỉ là rớt qua tầm mắt mơ mơ hồ hồ trong một chớp mắt, không có cảm xúc va chạm gì.
Mục Loan Loan mau chóng ý thức được có gì đó không thích hợp, cô thử giẫm lên mặt đất vài cái, tuy giày vải thô vẫn không bị dây vào chút nước bùn nào, nhưng cảm giác ẩm ướt không xong thì vẫn có, cảm giác nước mưa rơi vào đầu bộp bộp thật khó chịu nhưng khi cô sờ đầu thì một giọt nước cũng không có.
Cô đây là...... đang nằm mơ sao?
Ý thức được mình đang nằm mơ, Mục Loan Loan liền không còn quá khẩn trương nữa.
Từ sau khi xuyên thư tới đây, cô đã thật lâu rồi không có nằm mơ, à có cũng có một lần, đó là mơ thấy mình kiếm được rất nhiều rất nhiều linh thạch nha, còn chọi thành một đống bên cạnh Long tiên sinh.
Nhưng mà cảnh trong giấc mơ này có phần hơi quá thật nhỉ, ngay cả tiếng nước mưa rơi trên mặt đất đều rất rõ ràng.
Mục Loan Loan đi phía trước hai bước, hơi hơi nhăn mi ——
Giấc mộng này thật là quá âm u, chung quanh tất cả đều ẩm ướt, xơ xác, vách tường trên ngõ nhỏ đều rất dơ bẩn đổ nát.
Tầm mắt thoáng nhìn một góc, trong lòng Mục Loan Loan nhảy dựng, hơi e ngại, nơi đó đang tích lại toàn là vết máu.
Cô hơi sợ, vội vàng bước nhanh hơn rời khỏi cái hẻm nhỏ này, đi mãi cũng không biết được bao lâu, rốt cục cũng thấy người, à, mà chính xác là thấy một hài tử, một hài tử đang chạy trốn ——
Bộ dáng nó khoảng tám, chín tuổi, ăn mặc rách nát lại nhưng có thể nhìn ra là cũng nỗ lực duy trì áo choàng màu xám sạch sẽ, ánh mắt hung ác, trên cánh tay và mặt đều là vết máu. Nó nhanh chóng chạy vụt qua người Mục Loan Loan, đầu tóc dài hỗn độn, tay bị thương đang cố gắng kéo mũ áo choàng của mình, nhưng Mục Loan Loan vẫn thoáng thấy được trên đầu của nó, kế bên phần sừng không tính là dài lắm, còn có một đôi lỗ tai lông xù màu trắng.
Đây là...... Long tiên sinh?
Mục Loan Loan kinh ngạc, cô do dự một giây, bé Long tiên sinh phiên bản nhỏ liền chạy xa, cô nhìn qua màn mưa cũng chỉ thấy sau lưng nó đang kéo theo cái đuôi thật dài.
Ha.
Còn có chóp đuôi của nó...chóp đuôi còn non nớt hồng hồng phủ lên một lớp lông mao màu trắng cũng dính máu, làm cô vừa thấy đau lòng vừa cảm thấy có chút buồn cười.
Cái chủng loại rồng gì mà lại có lông xù kia chứ?
Trong đầu xẹt qua cái ý tưởng này, Mục Loan Loan đang chuẩn bị đuổi theo hướng hắn đang chạy trốn thì sau lưng liền vang lên một loạt tiếng bước chân hỗn độn.
"Mẹ nó, thằng tạp chủng!" Mấy tên bộ dáng như thiếu niên Long tộc, nổi giận đùng đùng chạy tới, bọn họ thoạt nhìn bề ngoài cũng không tốt lắm, áo choàng trên người cũng rách tung tóa, sừng rồng và cả trên người đều dơ bẩn, còn có mùi hôi thúi.
So với Long tiên sinh, quả thực là quá không chú ý vệ sinh.
Mục Loan Loan hơi ghét bỏ.
"Má nó! Thằng tạp chủng này, lại dám lục thùng rác trước chúng ta." Vảy rồng màu đen trên mặt thiếu niên cầm đầu như ẩn như hiện, thoạt nhìn là một Hắc Long tính tình rất kém cỏi, "Các huynh đệ, hôm nay nhất định phải gi ết chết hắn cho ta, cho người ta thấy ai mới là lão đại của khu hẻm tối này."
Mục Loan Loan: "........"
Sau khi hắn ra lệnh một tiếng, mấy con rồng còn lại đều hứng thú ngẩng cao đầu khẽ rên một tiếng, trong thanh âm tràn đầy ảo tưởng vui sướng cùng sảng khoái sau khi ngược đánh Long tiên sinh một trận.
Mục Loan Loan hơi lo lắng, cô thấy một đám rồng này chưa kể đông mà còn to hơn Long tiên sinh rất nhiều, cô sốt ruột cũng chạy theo hướng Long tiên sinh chạy trốn. Nhưng mà Long tiên sinh này, rõ ràng thoạt nhìn bị thương nghiêm trọng, tuổi lại nhỏ nhưng chạy thực mau, cô cùng đám rộng thiếu niên kia lẩn quẩn tìm cả buổi chiều trong mộng cũng chưa thể tìm được hắn.
"Mẹ nó, tiểu tử này chạy trốn kỹ thiệt." Thiếu niên Hắc Long mệt muốn chết, xua xua tay ý bảo mấy con rồng khác dừng lại, "Đi thôi, sắc tối rồi, mấy tên rồng ở hẻm kế bên nói không chừng sẽ đến giành địa bàn, đi thôi."
Mấy con rồng khác cũng túng túng đi theo hắn phía sau, đi mất.
Mục Loan Loan đứng bên cạnh bọn họ, đưa tay xoa xoa mồ hôi không tồn tại trên trán, nhìn bọn họ chạy đi tự nhiên lại có một niềm tự hào cũng chua xót không biết từ chỗ nào tới ——
Hoá ra Long tiên sinh trong lòng cô khi còn nhỏ phải trải qua cuộc sống thê thảm như vậy sao?
Lục thùng rác, bị một đám rồng giang hồ đuổi theo đánh?
Cô có chút dở khóc dở cười, không biết mình khi nào mới có thể tỉnh, dứt khoát liền muốn nhìn kỹ xem hoàn cảnh sinh hoạt của Long tiên sinh khi còn bé ở trong mộng như thế nào.
Lúc chiều khi cô cùng thiếu niên Hắc Long một đường chạy hết toàn bộ khu hẻm tối số 7 vứt đi này, nói là hẻm tối thì có hơi khách sáo rồi, kỳ thật cái chỗ này nếu gọi là xóm nghèo nơi biên giới cùng với bãi rác hỗn hợp thì tương đối đúng hơn.
Cô cũng không biết cái này chỗ rốt cuộc là ở đâu, nhưng ngẫm một chút, theo cô quan sát, sinh hoạt ở chỗ này phần lớn là Long tộc, cũng có một ít thú nhân và các chủng tộc khác có thực lực. Ngư long hỗn tạp, có rất nhiều cô nhi cùng trẻ nhỏ của các tộc.
Trừ mấy chỗ sáng sủa một chút đó ra, nơi nơi đều có các loại chuột, sâu, còn có một ít sinh vật cấp thấp, thậm chí còn có cửa hàng cùng khách sạn, giống như  hình thành một đường phố hoàn chỉnh.
Sắc trời dần dần hơi tối lại, Mục Loan Loan rốt cuộc đến một cái hẻm nhỏ hẻo lánh không thu hút lắm, trực giác cô cho biết là bé Long tiên sinh sẽ tránh ở bên trong cái ngõ nhỏ này. Ngõ nhỏ liếc mắt một cái nhìn không đến đầu bên kia, địa thế rất thấp, bên trong nhìn qua đều là nước bùn dơ bẩn.
Bùn tích lại không quá mắt cá chân.
Cô còn thấy ở bên trong có thứ gì đó như là rắn hay là sâu gì đó.
Nếu đây không phải là mộng, cô nhất định quay đầu chạy đi.
Mục Loan Loan cười khổ một tiếng, cô không hiểu vì sao mình lại đem Long tiên sinh khi còn nhỏ tưởng tượng đến thê thảm như vậy nga, nhưng nếu vậy cô cũng không cần chịu đựng cái loại xúc động chân thật đến không xong này chứ!
Nhưng dù vậy, cô cũng vẫn rất muốn biết hắn ở trong mộng đã trải qua ngày tháng như thế nào, vì thế Mục Loan Loan không do dự, lấy hết can đảm đi vào ——
Vừa ướt vừa dơ, còn có cái gì như chuột đang động động vào cẳng chân cô, Mục Loan Loan cảm thấy mình sắp hít thở không thông, nàng đi lòng vòng trong nước bùn lạnh băng hơn mười phút, lại quẹo qua mấy chỗ quẹo, rốt cuộc đi tới cuối.
Thật ra trong lòng cô đều rất ghê tởm, vì trong mười phút này cô đều ngâm chân dưới đống nước ngày càng dơ hơn, mấy thứ đồ vật bẩn thỉu cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí cô còn thấy một con rắn hai đầu, lè lưỡi bò lên trên chân cô đu qua, sợ tới mức cô thiếu chút nữa chết đứng tại chỗ.
Mục Loan Loan run run cảm thấy hơi lạnh, sau khi cô quẹo qua khỏi chỗ rẽ cuối cùng, bỗng nhiên đối diện với một đôi con ngươi sáng lạn giống như bằng vàng, cả người cứng tại chỗ.
Là bé Long tiên sinh.
Nó đang khoanh chân, bàn chân biến thành móng vuốt bén nhọn, gắt gao bám lên trên vách tường không cao không lùn, giống như đang nửa ngồi xổm nơi cuối con ngõ nhỏ, trên cánh tay bị thương đã kéo mài, chóp đuôi đang vểnh lên đầy phòng bị kiều, vết máu từ phía trên uốn lượn đi xuống, còn dính cả vào vách tường.
Đây là lần đầu tiên Mục Loan Loan thấy Long tiên sinh tỉnh táo ——
Nó một đôi mắt to đến đáng sợ, lông mi đen đặc, vừa dài vừa vảnh lên, môi mím chặt, gắt gao trừng mắt nhìn cô giống như giây tiếp theo liền nhào lên,  dùng móng vuốt sắc nhọn xé nát cô.
Nó thật dữ tợn, biểu tình lạnh nhạt, rõ ràng chỉ là một con rồng con thật nhỏ tuổi nhưng biểu tình lại lạnh như băng, mặt mũi cũng muốn biến thành mặt than o(╯□╰)o
"Long, Long tiên sinh......"
Mục Loan Loan hơi e ngại, theo bản năng kêu tên của hắn một tiếng.
Nhưng người đối diện cũng không có phản ứng gì, chỉ là nhìn chằm chằm vào phương hướng của cô, có lẽ bởi vì khẩn trương nên đôi lỗ tai trên đầu kia cũng run run.
Lỗ tai hắn run lên, Mục Loan Loan liền giống như bị phá công, vội vàng che lại trái tim trong ngược nhảy thình thịch, thử đi từ từ vào trong.
Long tiên sinh không nhúc nhích, chỉ phòng bị nhìn chằm chằm về phía trước theo phương hướng của cô đứng như cũ.
Hoá ra là đang cảnh giới?
Mục Loan Loan thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy mất mặt xoa xoa gò má. Cô đang nằm mơ nha, làm sao có thể đi sợ ngược lại người trong giấc mộng của mình chứ.
Cô vòng đến sau lưng Long tiên sinh, lại hướng vào trong đi vài bước, mực nước càng dần dần cao lên, cô không muốn lại tiếp tục chịu đựng cái xúc cảm khó chịu này, đi băng băng vào trong một hồi, lại rẽ qua vài cái chỗ rẽ nữa, rốt cuộc đi tới một chỗ tương đối khá hơn một chút.
Mục Loan Loan thở dài, cúi đầu nhìn nhìn quần áo mình cũng không có dính cái đồ vật dơ bẩn gì vào, không nhịn được rùng mình một cái.
Xác nhận thật sự không dính cái gì, cô mới có tâm tình bắt đầu đánh giá bốn phía ——
Đây đại khái là căn cứ bí mật của bé Long tiên sinh đi, bốn phía có rất nhiều mẩu đá vụn, lót thành một lớp sàn cao hơn mức nước một ít, đảm bảo nước dơ sẽ không tràn vào.
Đi tới gần phía góc, còn có một chỗ dùng cục đá, khối gỗ cùng một ít cỏ tranh làm ra...... Đây là phòng ở chăng?
Trong lòng có hơi đau xót, Mục Loan Loan nhìn cái chỗ "phòng ở" nho nhỏ được đắp lên cao hơn với chỗ cô đang đứng một chút, lại được cẩn thận trang hoàng thêm.
Đây là dùng một cục đá lớn làm nền, bên cạnh dùng móng vuốt tạc vào một khe hở, trên đó có cục đá nhỏ làm trụ rồi kẹp một tấm ván gỗ vào, từng chút từng chút một, tạo lên phòng ở.
Rất nhỏ, thật sơ sài, nhưng cũng thật dụng tâm.
Mục Loan Loan đang muốn kéo cái cửa gỗ rách nát ra đột nhiên tay ngừng ở giữa không trung, cô nhéo nhéo đầu ngón tay có hơi run m run, trầm mặc đứng ở phòng nhỏ bên cạnh, đợi hồi lâu.
Chờ đến bé Long tiên sinh hoàn thành cảnh giới, lê cái đuôi bị thương trở lại "nhà".
Ánh mắt nó đã trở lại thành màu bình thường, hẹp dài lại đen kịt, giống hai viên hắc diệu thạch, bên trong là ảnh phản chiếu góc nhỏ rách nát, nhưng đáy mắt lại giống như mang theo một ít thả lỏng an tâm.
Mục Loan Loan nhìn nó chậm rãi đi về phía " nhà " của mình, nó mặc cái áo choàng rách nát, cố gắng che lại đôi lỗ tai lông xù xù không có biện pháp che giấu của chính mình, nhưng sống lưng lại cứng đến thẳng tắp, còn kéo kéo cổ tay áo hơi cuốn lên, cao ngạo ưu nhã như một quý tộc.
Nói thật, nếu không phải lỗ tai bé Long tiên sinh thỉnh thoảng run run lên, cô chắc cũng bị phong phạm khốc huyễn lạnh nhạt bá đạo tổng tài của nó lừa gạt rồi.
Mục Loan Loan nhìn nó từ cửa hẻm đi vào, chỉ trong khoảng cách ngắn ngủi có vài chục bước, nó sửa sang lại quần áo rất nhiều lần, rõ ràng đều ướt đẫm, dơ bẩn như vậy rồi, sửa sang hay không sửa sang lại có gì khác nhau, nó còn để ý như vậy.
Hoá ra Long tiên sinh là một con rồng từ bé đã quy củ như vậy sao?
Hốc mắt Mục Loan Loan hơi xót, nhìn đôi mắt hơi to của hắn nhìn đến cửa phòng, lại còn làm bộ làm tịch mở cửa, nhẹ nhàng nói một câu, "Cha đã trở lại."
Cha? Long tiên sinh còn nhỏ như vậy đã làm cha rồi sao?
Trong lòng Mục Loan Loan ê ẩm, hơi tò mò, lặng lẽ theo phía sau hắn đi vào.
A, trong phòng tối đen như mực, chỉ có một chút ánh sáng từ bên ngoài hắt vào.
Cô nghiêm túc nhìn kỹ một chút, mới thấy bé Long tiên sinh đang nói chuyện với cái gì.
Đâu có con rồng sơ sinh nào như cô nghĩ, chỉ là hai cái trứng màu trắng mà thôi!
Hai cái, thực rõ ràng là linh trứng gà =_=!! Hai trứng này giống y chang năm cái cô mới mua, trứng cũng to giống như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.