Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 130: Nếu Sinh Mệnh Có Luân Hồi (2)




"Ngao......"
Cho dù gương mặt kia thực đáng sợ, cho dù ánh mắt hắn thực hung ác, nhưng Kiều Kiều vẫn là nhận ra được, "con rồng" trước mặt này, chính là cha nó.
Hơi thở giống nhau, sự quen thuộc giống nhau.
Vốn dĩ đang làm Kiều Kiều sợ hãi, giờ phút này tất cả sợ hãi vây quanh thằng bé đều biến mất.
Cha là sẽ không thương tổn Kiều Kiều, nơi này tối quá, Kiều Kiều có hơi lạnh.
Con rồng nhãi con vảy bạch kim xen lẫn vàng chậm rãi từ bò ra từ một góc đen như mực, từng chút từng chút hướng tới phương hướng hắn.
Long tiên sinh có thể thấy con rồng con không lấy gì làm đẹp kia đang lấy lòng bò đến bên cạnh hắn, còn mang theo đôi mắt ngập nước tin cậy nhìn hắn, vươn cái chân trước ngắn ngủn, không chút sợ hãi nào lay lay vạt áo dính mủ dính máu của hắn.
"Ô......"
Kiều Kiều lạnh.
Không biết vì sao có một con rồng nhãi con xuất hiện trong kết giới, còn non nớt cất giọng...
Ôn hắn làm nũng.
Đáy mắt đựng đầy tĩnh mịch như chết lặng, Long tiên sinh gần như sắp chết, gần như sắp không thể động đậy, không kiên nhẫn giơ giơ mũi chân, đá cái con rồng con không biết vì sao lại xuất hiện ở trong kết giới đi ra ngoài.
Một đá này không tính quá mạnh, nhưng vẫn làm bên môi hắn tràn ra máu tươi, sống lưng thẳng lại ngồi trở lại bên cạnh một quan tài băng mà hắn tự tạo cho chính mình, tựa hồ có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Báo thù, hắn cơ hồ như điên đảo khắp đại lục, hiện tại đã tới gần thời điểm cuối cùng của sinh mệnh.
Đau xót mấy trăm năm tích góp lại, hơn nữa mấy lần thất bại ở truyền thừa tạo thành nguyền rủa gần như không thể nghịch chuyển, từng chút từng chút như tằm ăn rỗi, ăn lấy sinh mệnh hắn.
Trước khi tất cả tôn nghiêm đều bị vứt hết, hắn tiêu tốn gần như hơn phân nửa khí lực, tạo ra kết giới kiên cố nhất trên đại lục này.
Tất cả mọi người cho rằng hắn đang liều chết giãy giụa, bế quan tu luyện.
Nhưng chỉ có chính hắn biết, đây chỉ là hắn đích thân lập mộ cho chính mình mà thôi.
Hắn bị thất bại đến mức chết đi ở chỗ này, vậy liền giống như cả cuộc đời thất bại này của hắn.
Cái con rồng con này vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, vì sao lại có bộ dạng vô cùng giống hắn khi còn bé, rõ ràng là một con rồng nhãi con lại đi mặc quần áo, hắn cũng không thèm để ý.
Hắn chỉ cảm thấy, cái con rồng nhãi con này, thật quá trùng hợp a.
—— Kiều Kiều bị đá trên mặt đất lăn vài vòng, cả người nhóc rồng đều ngốc ra.
Nó bò dậy, đưa mắt nhìn hướng Long tiên sinh, lại nhịn không được rớt nước mắt.
Cha vì sao lại đá Kiều Kiều? Cha phải xin lỗi mới được, bằng không về sau Kiều Kiều sẽ không thèm để ý cha.
Nhóc rồng vừa nức nở lại bò lại bên cạnh Long tiên sinh lần nữa, dùng chân trước kéo kéo vạt áo hắn.
Long tiên sinh khẽ nâng mắt phượng đen như mực, duỗi tay cố sức ném thằng nhóc qua một bên.
"Ô......"
Kiều Kiều lần này chỉ lăn trên mặt đất hai ba vòng, liền lại từ trên mặt đất bò lên.
Nó lắc lắc đầu, đôi lỗ tai nho nhỏ xù xù run run.
Chẳng lẽ cha đang chơi trò chơi với nó? Nhưng mà Kiều Kiều không thích trò chơi như vậy, lăn trên mặt đất dơ lắm, mẫu thân không thích.
Kiều Kiều vẫn có chút tức giận, nó quyết định muốn nói chút đạo lý với người cha đột nhiên biến thành hung dữ cũng không nói lời nào của mình.
Vì thế Long tiên sinh đã không có gì sức lực gì, chân lại bị thằng nhãi rồng con này cuốn lấy.
Kiều Kiều chớp chớp mắt, còn không kịp nói chuyện, liền cảm thấy cổ đau xót.
Nó bị cha bóp lấy cổ.
Tầm mắt Long tiên sinh sâu hun hút dừng lại trên người nhóc rồng con đột nhiên xuất hiện này, ngón tay gầy khô đét dần dần co chặt.
Kiều Kiều hô hấp khó khăn, trên người rất đau, nó thật sự ủy khuất, "Ô... Ô!"
Cha, cha.
Thanh âm Kiều Kiều hơi đứt quãng đáng sợ, nhưng tại căn phòng yên tĩnh này, lại rõ ràng như vậy.
Ánh mắt Long tiên sinh lóe lóe, năm ngón tay mở ra.
"Bang kỉ" một tiếng, Kiều Kiều rơi xuống đất.
Nhóc rồng con hoàn toàn ủy khuất, ô ô nuốt nước mắt lại khóc, thở hổn hển, lên án hành vi của hắn.
Cha, cha thay đổi, cha đá Kiều Kiều, còn đánh Kiều Kiều, Kiều Kiều muốn méc mẫu thân, muốn méc ca ca tỷ tỷ, để mọi người đều không thèm để ý cha ô......
Cha?
Vì sao kêu hắn là cha?
Cả cuộc đời này của hắn, ngoại trừ ba năm hôn mê kia bị nhét cho một phu nhân không sống quá bảy ngày, chưa bao giờ từng có thê tử gì, cũng chưa từng cùng người nào thân mật, hắn như vậy sao có thể có hài tử?
Long tiên sinh hơi hơi nghiêng đầu, đối diện tầm mắt Kiều Kiều ngập nước nhưng vẫn tin cậy, trái tim chợt co rút đau đớn nhỏ đến không thể phát hiện.
Hắn lúc nãy thiếu chút nữa bóp ch3t nó, vì sao nó lại vẫn nhìn hắn như vậy?
Không sợ hắn?
"Khụ......" Trong cơ thể hủ bại truyền đến từng cơn đau, vết thương trên trán Long tiên sinh giống như sống lại, từng chút một lan tràn ra, trong khi hắn thống khổ kêu r3n thì nó đã lan tràn lên khắp cả khuôn mặt hắn, máu đen uốn lượn tí tách chảy xuống, bắn tung tóe lên cái vảy còn quá non nớt của Kiều Kiều.
"Ngao!"
Đau quá!
Kiều Kiều lập tức trốn ra phía sau vài bước, lắc đầu làm văng bớt nước mắt trong hốc mắt, thấy rõ con rồng kia ngoại trừ đôi mắt màu vàng kim quen thuộc thì toàn thân đều ngâm trong máu tươi xú xú, theo bản năng kêu lên tiếng.
"Ô!"
Mẫu thân!
Cha......
Cha bị đổ máu.
Thật nhiều...... Thật nhiều máu.
Kiều Kiều hô vài lần mẫu thân, đáp lại nó lại chỉ có một mảnh tối tăm tĩnh mịch.
"Ô......"
Kiều Kiều lại bắt đầu khóc, nó bò đến bên cạnh Long tiên sinh không thể động đậy, đưa móng vuốt bắt lấy ống tay áo của Long tiên sinh, nâng đầu nhỏ, giống như vô số lần phụ thân cũng làm vậy với nó, thân mật cọ cọ mặt hắn để an ủi.
Máu đỏ tươi từ vết thương trên người Kiều Kiều do bị máu đen bắn vào chảy ra, dừng trên gò má loang lỗ của Long tiên sinh, mang theo chấn động làm hắn không thể xem nhẹ.
Huyết mạch tương thông, hơi thở huyết mạch chỉ thuộc về hắn thật nồng đậm, Long tiên sinh cơ hồ lập tức liền phản ứng lại, cái thằng nhóc rồng xấu xấu này, thế nhưng thật sự là hài tử của hắn.
Sao có thể?
"Ô ô ——"
Cha, đau quá.
Long tiên sinh khụ ra một búng máu, giơ tay ném Kiều Kiều ra ngoài.
Chỉ là lúc này đây, vị trí mà Kiều Kiều rớt xuống lại là một cái ghế dựa có trải thảm mềm mại, mà động tác ném của hắn cũng thập phần nhẹ nhàng.
Hắn đã quen vết thương cũ như vậy, thậm chí bình đạm muốn chờ đợi tử vong đến, nhưng lần này lại bị con rồng con đột nhiên xuất hiện này gợi lên hứng thú.
Hắn sao lại có hài tử, nếu con rồng con đột nhiên xuất hiện này thật sự là hài tử của hắn, như vậy trong cơ thể nó vẫn còn một nửa huyết mạch của người khác, là ai?
Kiều Kiều đau đến lăn lộn, lúc ngưng lại được một chút mới phát hiện y phục mẫu thân làm cho nó bị làm dơ.
Chờ lát nữa Kiều Kiều còn muốn an ủi cha, nhưng trên người cha dơ, không thể lại làm dơ quần áo nữa.
Nhóc rồng yêu thích sạch sẽ chịu đựng đau đớn, cố gắng vươn chân trước, gỡ cái nút thắt mà Mục Loan Loan thiết kế riêng để nó có thể tự gỡ, cong thành tư thế kỳ quái, cởi qu@n áo xuống.
Sau đó, Kiều Kiều liền chú ý tới một cái ngọc bài nho nhỏ mà Mục Loan Loan đặt ở trong túi trong.
Đây là cái gì nhỉ?
Kiều Kiều vươn móng vuốt bắt lấy, lại đụng phải một cái hạt châu khác nửa trong suốt tròn vo không lớn lắm.
Kiều Kiều không biết ngọc bài, nhưng là biết hạt châu này.
Đây là đồ chơi của Kiều Kiều nha!
Chỉ cần nó nỗ lực dùng hàm răng cắn, bên trong sẽ có một viên đan dược ngọt ngào, là mẫu thân làm riêng cho bọn nó, ăn vào sẽ thực thoải mái, bệnh gì cũng sẽ không còn.
Nhưng hiện tại cha bị thương, phải cho cha ăn.
Kiều Kiều đem hai cái đồ vật cầm trên hai móng vuốt, sau đó muốn bò về phương hướng của cha, nhưng nó chỉ dựa vào hai móng vuốt sau mà chống đỡ thân thể nên có chút khó khăn, đi lại xiêu xiêu vẹo vẹo, gian nan giật giật, nên vẫn từ trên ghế té xuống, ngọc bài cùng viên châu lăn xuống đất theo hai phương hướng.
Viên châu lăn đến trong một góc, ngọc bài bị va vào sừng nhỏ của Kiều Kiều một chút, rơi xuống bên chân Long tiên sinh.
"......" Ngón tay dính đầy máu đen nắm ngọc bài lên, Long tiên sinh lại cảm thấy hình như bên trong ngọc bài có thần thức, vô cùng quen thuộc.
Đây là, thần thức của hắn.
Ngực dâng lên một cảm xúc không biết tên, hắn hơi hơi run rẩy, mím chặt môi, chuyển vào một tia linh lực ít ỏi.
Ánh sáng trắng nhàn nhạt sáng lên, trước mặt hắn xuất hiện một hình bóng quen thuộc, tóc đen áo trắng, mắt phượng, con ngươi vàng kim ——
Là bản thân "Hắn", không có bất luận vết sẹo gì.
Cái "Hắn" kia có thể nói cung kính nhìn mình hành lễ, nói thật nhiều thật nhiều, hắn chưa bao giờ nói nhiều như vậy.
Cái "Hắn"kia nói, thằng nhãi rồng xấu xấu này là hài tử của "Hắn" cùng phu nhân, là bảo bối Kiều Kiều của bọn họ, nếu Kiều Kiều lạc đường, "Hắn" là một cường giả duy nhất đã vượt quá thất giai của cái đại lục này, nhất định sẽ đến đón nó trở về.
Ngụ ý đó là hy vọng ai gặp được Kiều Kiều có thể đối xử tử tế với nó, bằng không sẽ chết thực thảm.
Điểm này, thật ra cũng cực kỳ giống chính mình.
Hoặc là nói, nếu hắn có hài tử......
Hình ảnh "Hắn" có biểu tình nghiêm túc đáng sợ, nhưng thực mau, thật giống như thấy bảo bối gì đó vô cùng quý trọng, ánh mắt nhu hòa lại, thậm chí còn lộ ra một nụ cười khờ khạo vô cùng mất mặt, cái lúm đồng tiền trên gò má vẫn luôn bị hắn coi như bí mật cũng bật lên.
Thật khờ.
Long tiên sinh nghĩ, tiếp theo liền nghe được một giọng nữ xa lạ, kêu "Hắn" một tiếng, "Phu quân."
Trái tim khẩn trương một chút, hình ảnh trước mắt biến mất, nhưng hắn lại không biết tại sao, tựa hồ như từ trong linh hồn, nhẹ nhàng niệm một tiếng, "Loan Loan?"
Đầu hắn hơi đau, Kiều Kiều đằng kia lại nghe thấy tên mẫu thân, cao hứng ngao ô đáp lại một tiếng.
Kiều Kiều cũng có hơi đau đầu, muốn nhanh chóng nhặt viên châu rớt dưới cái bàn lên.
Nhưng móng vuốt của nó quá ngắn, với không tới.
Nếu như nó giống như tỷ tỷ, có tay thì tốt rồi.
Kiều Kiều hâm mộ nghĩ, nó lại lăn vài vòng, đột nhiên cảm giác tầm mắt giống như thay đổi, nó lại dỗi hờn nằm trên mặt đất, à mà có hơi lạnh.
Kiều Kiều lại vươn cánh tay trắng nõn, dò xét trước mắt một chút, mới lại quỳ rạp trên mặt đất, duỗi tay đi nhặt viên châu.
Nó bắt vài lần, rốt cuộc bắt được, nhưng mà, sao cái viên châu này cảm giác sao lại không đúng rồi?
Vì sao lớn như vậy?
Kiều Kiều dùng sức nhặt cái đồ vật có hơi bóng loáng kia ra tới, mới phát hiện, đó là một cái gì đó rất lớn, có hơi đen như mực......
Cái trứng?
Kiều Kiều chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm cái trứng dơ hề hề kia, dần dần rơi vào sững sờ.
Long tiên sinh cũng đã ẩn ẩn đoán được cái gì, hắn giãy giụa gượng chống thân thể đứng lên, móc trong túi không gian ra đan dược còn sót lại không nhiều lắm, khôi phục một ít lực lượng.
Thần thức Long tiên sinh chậm rãi đảo qua cái con rồng nhãi con đột nhiên hoá hình người ——
Nó cơ hồ giống hệt mình khi còn nhỏ, chỉ là ngũ quan càng thêm nhu hòa một ít, quanh thân là dòng khí thời gian mỏng manh hỗn loạn mà ngay từ đầu hắn không có nhận ra.
Nó không thuộc về đời này của hắn, nó là hài tử của hắn trong một kiếp khác.
Thằng nhóc rồng này đang ngốc nghếch ôm lấy cái trứng mà hắn có lần tuỳ tiện nhặt về, nhưng cái trứng phượng hoàng này đã sớm chết rồi.
"Kiều......"
Thanh âm hắn khàn khàn, muốn gọi tên thằng nhóc rồng kia, lại đối diện với một đôi mắt to tràn đầy hoảng sợ, lệ rơi không ngừng.
Kiều Kiều ôm chặt cái trứng phượng hoàng đã không bất luận hơi thở sinh mệnh gì, khóc thở hổn hển, "Ca, ca ca."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.