Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 100:




Linh thạch chất đầy non nửa cái phòng dần dần hóa thành sương mù mờ mịt, từng chút từng chút một chui vào thân thể Mục Loan Loan.
Trong đan điền, viên tiểu cầu thể rắn tròn vo đại biểu cho thực lực tam giai cũng nhanh chóng xoay tròn lên, "Răng rắc" vỡ ra vô số khe hở, từ bên cạnh nàng tràn ra chi chít những linh lực mộc hệ, ngay cùng lúc linh thạch nhanh chóng tiêu hao, những hạt giống xung quanh cũng nhanh chóng trưởng thành thành linh thực.
Từng cây linh thực bộ dạng kỳ lạ ở trong phòng nhanh chóng sinh trưởng, Long tiên sinh thấy một gốc cây nở hoa giống như linh thực san hô màu tím, có hơi kinh ngạc ——
Loại linh thực này rất hi hữu, dưỡng ra được vô cùng khó khăn, không nghĩ tới phu nhân dễ dàng có thể trồng ra như vậy.
Đáy lòng có hơi kiêu ngạo, lại có hơi tự ti.
Long tiên sinh một bên tiếp tục ra bên ngoài lấy linh thạch, một bên tạo một bức màng cách âm lên toàn bộ Manh Manh đang thoải mái sắp lăn lộn, từ tam giai đột phá đến tứ giai là rất mấu chốt, không thể bị quấy rầy.
Pi bị cách âm, có hơi không cao hứng, nhưng nó nhìn thoáng qua anh rồng đang đắm chìm trong ánh sáng xanh lục, lỗ tai trọc trọc cũng đều thoải mái muốn nổ tung, nó liếc mắt một cái, củng củng cái thân thể béo phì dí dí vào lão phụ thân.
Phi, thật quá làm mất mặt nam tử hán rồi.
Long lông mi run run, Long tiên sinh vươn cánh tay hứng được mấy hạt linh lực xanh lục đang rơi trong không khí, hắn không có bài xích mấy điểm sáng li ti kia đang dung nhập thân thể, rõ ràng là không cùng một loại linh lực, hắn lại không có cảm thấy có chỗ nào không khoẻ.
Đầu ngón tay thon dài điểm điểm lên trên linh thạch, Long tiên sinh có thể cảm giác được rõ ràng sợi linh lực sáng bóng kia theo kinh mạch chậm rãi tiêu tán, chỉ để lại cảm giác ấm áp.
Đây là, l thiên phú của nàng sao?
Linh lực hệ Mộc biến dị, hay gọi là Sinh mệnh lực thì càng thích hợp hơn nhỉ?
Đáy mắt Long tiên sinh mang một mạt ấm áp, hắn nhìn rõ ràng Mục Loan Loan đang đột phá, lại không biết còn nhớ cái gì, không tay cũng buông Cố Thần Đan ra, trái tin của hắn đều bị rót đầy mật.
Ở cái nhà thuộc về bọn họ, hắn không băn khoăn nhiều, lỗ tai và cái sừng, thậm chí cả khúc đuôi bị mất chóp kia cũng đều lộ ra.
Hắn nha.
Mỗi một phút mỗi một giây, đều sẽ càng thích nàng hơn so với trước kia một ít.
"Cô vợ" rồng hay thẹn thùng lại bắt đầu đ ộng tình, mà Loan Loan lại rất chuyên tâm phát triển thực lực.
Cảm giác đột phá thực kỳ diệu, nàng cảm giác mình giống như biến thành một cái "Nam châm"lớn, mà những linh lực trong mấy khối linh thạch kia thật giống như mạt sắt nhỏ vụn, từng chút một hội tụ đến chỗ của nàng, làm nàng có một loại ảo giác giống như bản thân mình trở nên rất cường đại.
Nhưng cảm giác sảng khoái khi thực lực chợt tăng lên chỉ duy trì ước chừng một giờ, Mục Loan Loan liền bắt đầu cảm thấy tốc độ hấp thu linh bắt đầu chậm lại.
Trong đan điền của nàng, số lượng linh lực tích trữ lớn rất nhiều, từ bộ dáng nguyên bản là Kim Đan lại biến thành một bản thu nhỏ của chính bản thân mình. Cùng lúc đó, một luồng thần thức vẫn luôn mờ mịt trước đây, theo sự xuất hiện của con"người nhỏ" này mà càng mạnh mẽ rõ ràng hơn, lấy "người nhỏ" làm tâm mà tản ra bốn phía.
Lần này phạm vi nhìn lại hơn một ít, vừa vặn có thể "thấy" đống linh thực bên cạnh nàng đang sinh trưởng nhanh như chớp, thấy con chim béo béo đang nằm lăn lăn, còn có cái đuôi rồng kế bên đang lắc lư trái phải.
Bộ dáng Long tiên sinh giống như tâm tình thực tốt nha.
Mục Loan Loan cong cong khóe môi, chột dạ không dám thả thần thức của mình lại gần. Long tiên sinh không biết cái tật xấu hễ vui vẻ là lại thích ve vẩy cái đuôi của mình cũng bị phu nhân phát hiện, chỉ ngồi thập phần thoải mái trong phạm vi linh lực của phu nhân, vảy đều giãn ra, bộ dáng vô cùng thả lỏng và cũng vô cùng mất mặt >/
Ngoại trừ bí mật nhỏ đó của Long tiên sinh, Mục Loan Loan còn phát hiện, ở phạm vi thần thức của nàng, những linh thực đó giống như là bị dán lên một nhãn dán riêng biệt, mỗi một gốc cây thực vật trong thần thức của nàng đều được phân ra rõ ràng.
Lúc trước, khi cần phân biệt tạp chất trong cây Ngưng Tuyết, nàng phải dựa vào Manh Manh thích ăn hay không thích ăn mà phán định. Sau này khi luyện loại linh đan nào mới, cần có nguyên liệu linh thực mới, nàng cũng phải tìm Manh Manh đến ăn thử rồi sờ s0ạng quan sát kỹ mới ghi nhớ rõ ràng bộ phận nào thích hợp luyện đan, bộ phận không thích hợp luyện đan.
Nhưng hiện tại, lại có thể  "Thấy" rất rõ ràng lượng tạp chất phân bố trong mỗi gốc cây.
Làm nàng kinh ngạc chính là, trong nhuỵ hoa của hoa Ngưng Tuyết trước đây nàng lúc nào cũng bỏ ra lại có một bộ phận nhỏ cũng rất thuần tịnh.
Mà Cố Thần Đan sắp thành hình trong đan đỉnh lại bị sót một bộ phận chứa tạp chất mà trước nay nàng không hề phát hiện.
Cần phải cải tiến.
Loan Loan xác định mục tiêu, nhanh chóng sử dụng linh lực lấy tạp chất trong đan dược ra, bỏ thêm hoa Ngưng Tuyết vào, tiến hành Thăng Linh cho đan dược.
Lúc này, dưới sự trợ giúp của thần thức, nàng không cần hao tâm tổn sức như lúc trước nữa, mau chóng liền hoàn thành quá trình Thăng Linh mà lần trước làm đến sắp hộc máu, lần này phẩm chất của đan dược luyện chế ra thật tốt, hơn nữa không biết có phải do có linh thạch chống đỡ hay không, nàng cảm thấy cũng không tiêu hao linh lực quá nhiều.
Ngay khoảnh khắc đan dược Thăng Linh thành công, trong đan đỉnh truyền đến chấn động kịch liệt, vẻ mặt Mục Loan Loan nghiêm lại, nhanh chóng dùng linh lực áp chế đan dược, đem nó bỏ vào trong bình ngọc rồi phong lại.
Chờ đến khi nàng trải qua hết thảy quá trình này, mở mắt ra, mới thấy rõ bộ dáng Long tiên sinh trong một góc:
Cái chóp đuôi mất một khúc của hắn không biết từ khi nào đã thu lên, ngồi trên cái ghế sắp bị đống linh thạch chôn luôn, hắn lại nâng đôi mắt phượng nhìn nàng. Không biết có phải bởi vì vừa mới vẫy đuôi thực thoải mái hay không, khuôn mặt tuấn tú mang theo một chút ửng hồng, cong khóe môi, mấy cọng tóc trước trán run run, thanh âm mát lạnh ——
"Chúc mừng phu nhân đột phá."
Quả thực ngoan ngoãn đến không thể tưởng tượng.
"Ừ." Mục Loan Loan cười cười, đem bình ngọc trong tay đưa cho hắn, "Cho chàng."
"?"Long tiên sinh nhìn bình ngọc, nhìn phu nhân trước mặt đang tràn ngập ý cười, có hơi ngượng ngùng cúi đầu, "Không cần đâu."
Manh Manh ở một bên nhìn lập tức nổi giận, nó muốn ăn thật lâu rồi mà vẫn luôn chưa có cơ hội, cái con rồng này vậy mà còn từ chối.
"Pi!"
Một cục lông trăng trắng nhảy dựng lên, tuy rằng bị cấm thanh, nhưng không trở ngại chuyện nó chạm vào Mục Loan Loan.
"Manh Manh muốn ăn?" Mục Loan Loan cúi đầu, nhìn sóng mắt cuồn cuộng của Manh Manh cùng cái mỏ vàng lúc đóng lúc mở nhưng không nghe được thanh âm gì, có hơi bất đắc dĩ nhìn Long tiên sinh.
Anh rồng cứng đờ, giữ chặt cánh tay nàng, lấy lại cái bình ngọc trong tay nàng, sau đó giống như một con rồng ấu trĩ, giảo biện nói, "Long lại muốn ăn rồi."
Mục Loan Loan: "......."
"Được rồi, thả Manh Manh ra đi." Mục Loan Loan nói xong, Long tiên sinh có hơi không tình nguyện duỗi tay chọt chọt, Manh Manh mới trở về với thế giới có âm thanh, nhưng mà ủy khuất thì càng cao hơn.
Mục Loan Loan sờ sờ đầu nó, "Chờ lát nữa cho ngươi luyện một chút."
Nàng nói xong liền cảm giác anh rồng đang nhìn chính mình, quay đầu đối diện với tầm mắt của hắn, "Làm sao vậy?"
Long tiên sinh nhéo nhéo bình ngọc, nhanh chóng cúi đầu, "Không có."
Đáy lòng Mục Loan Loan nghi hoặc, Long tiên sinh thật sự sẽ không nói dối, cái kiểu này rõ ràng là cất giấu chuyện gì.
Chuyện này phải là chuyện gì đó mà hắn giống như giấu không nổi, có quan hệ với nàng, mà còn là chuyện khiến cho hắn cảm thấy thực thẹn thùng......
Mục Loan Loan nghĩ nghĩ, đại khái đoán được một ít, nàng lại không phải quá ngốc, kết hợp với chuyện lúc trước Long tiên sinh giả bộ ngủ, đại khái là chuyện thần thức đi?
Trên mặt cũng dần dần tăng nhiệt độ lên, Mục Loan Loan đột nhiên cảm giác phi thường thẹn thùng, Long tiên sinh nếu đã tỉnh lại từ sớm, vậy hắn cũng có thể dùng thần thức thấy nàng làm một ít việc.......
Một người một rồng ăn ý đỏ mặt lên, Mục Loan Loan cẩn thận nói, "Thần thức......."
Giọng nói nàng vừa rơi xuống, liền cảm giác anh rồng đột nhiên cứng đờ trong chớp mắt.
Mục Loan Loan lại nói, "Có thể phân biệt được tạp chất trong linh thực, thật tốt quá."
Nàng liếc liếc anh rồng đang chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó nhỏ giọng đáp lại nàng, "Ừ."
"Ta còn có một ít phương thức luyện đan muốn thử xem sao." Mục Loan Loan nói sang chuyện khác.
"Được." Long tiên sinh đáp lại một câu, khi Mục Loan Loan xoay người đi, vẫn không nhịn được đứng lên giữ nàng lại, "Ôm một chút đi."
Muốn cùng nàng ở bên cạnh nhau một chút, dù chỉ tiếp xúc đơn giản thôi cũng sẽ thực thoải mái.
Không khí có hơi ái muội, tâm Mục Loan Loan ngưa ngứa, xoay người nhìn hắn, "Có muốn hôn hôn hay không?"
"Ừ......."
Quấn quýt trong chốc lát, Long tiên sinh nói muốn ra bên ngoài tu luyện.
Mục Loan Loan liền đem linh thực phân loại, lần này nàng đột phá kỳ thật cũng không hấp thu quá nhiều linh lực, chỉ là tốc độ dưỡng linh thực cùng hiệu suất luyện chế đan dược đều tiến bộ thật lớn.
Nàng lại mất ít thời gian tìm được mấy nguyên liệu chính của Đuổi Ma Đan, là kia một đóa hoa trên một loại linh thực nhị giai nhìn có vẻ giông giống san hô.
Cái "San hô" này mặt trên còn có một ít bọt khí, chọc thủng nó thì chính là hạt giống của loại linh thực này.
Bởi vì đã tiến giai, tốc độ luyện đan của nàng đã nhanh hơn rất nhiều, chuyện này liền làm khổ Manh Manh, con chim béo phì này mất tư cách đi chơi đùa, vẫn luôn bị lão mẫu thân miệng nói "Manh Manh cục cưng à, cố gắng lên" nhưng tay lại ấn nó trước đan đỉnh để phun lửa.
Chờ đến khi Mục Loan Loan đem một đống phương thức luyện đan mà mình muốn thử qua một lần, con chim mập mập này cũng đã mệt nằm liệt, Mục Loan Loan liền đút nó một viên Ngưng Tuyết Đan tam giai, Manh Manh liền không tức giận, thậm chí còn có hạnh phúc nấc một cái no óc ách _(:з" ∠)_
Mục Loan Loan vuốt Manh Manh hai cái, xong sắp xếp lại thành quả đã đạt được ——
Đuổi Ma Đan chỉ là nhị giai, nhưng mà cái nguyên liệu chính là linh thực giống san hô kia rất dễ dưỡng ra, cứ một gốc cây linh thực phối hợp một ít Thanh Ứ Hoa, còn có một loại linh thảo nhất giai xâu xấu gọi là "Ma thảo", liền có thể luyện chế một lò. Mà một lò có thể luyện chế ra gần hai mươi viên, nàng là tứ giai nên luyện chế nhẹ nhàng.
Ngoại trừ Đuổi Ma Đan, nàng lại tốn không ít công phu luyện chế ra rất nhiều bản thăng cấp của Cố Thần Đan, chuẩn xác mà nói, do có bỏ thêm Ngưng Tuyết, hẳn gọi là Ngưng Thần Đan thì càng thích hợp hơn.
Ngoài ra còn có một ít đan dược có dược hiệu kỳ kỳ quái quái, nàng cũng luyện chế một ít, thậm chí đến cuối cùng còn luyện chế ra một loại giống như cao, nhão dính dính, không xem như đan dược, ngoại trừ bôi trơn cùng giảm bớt đau đớn thì không có tác dụng gì khác.
Đương nhiên, Mục Loan Loan mau chóng đỏ mặt đem cái đống cao đó đi cất, hơn nữa hạ quyết tâm không thể để Long tiên sinh thấy.
Vạn nhất hắn hiểu lầm cảm thấy nàng rất muốn...... thì làm sao bây giờ?
Nàng đem tất cả đồ vật đều chuẩn bị cho tốt, nhìn sắc trời bên ngoài thấy còn rất sớm, đại khái chỉ mới hai ba giờ chiều thôi.
"Manh Manh, chúng ta cùng ra cửa chờ lão phụ thân của ngươi trở về đi."
Mục Loan Loan ôm con chim mập mập lông xù lên, đi đến cửa nhà gỗ, có hơi cảm khái, nàng như bây giờ thật sự giống như người sau khi sửa sang lại việc nhà thì chờ đợi trượng phu trở về, à không đúng, chờ đợi long trượng phu nga.......
Hình ảnh này thật có nhiều cảm xúc, nàng thậm chí bắt đầu tưởng tượng ra long trượng phu của nàng đang làm cái gì, lúc tu luyện có khi nào cũng giống như lúc nãy, thích run lỗ tai, bộ dáng giống như được ăn cái gì ngọt ngào lắm vậy.
Lại nói tiếp, Mục Loan Loan nghĩ ngợi hơi xa ——
Nàng từng một lần cho rằng Long tiên sinh là người không có vị giác gì đặc biệt, mỗi lần nàng làm cái gì hắn đều ăn sạch sẽ, làm nàng có một loại ảo giác hắn cái gì cũng thích ăn.
Nhưng nàng nhiều lần cố ý quan sát mới phát hiện, tên rồng này kỳ thật càng thích ăn ngọt.
Tuy rằng mặt mày lúc nào cũng là mặt than, nhưng nếu ăn cái gì ngọt ngào, đáy mắt hắn liền sẽ không tự giác hiện lên một mạt ánh sáng nhàn nhạt, khóe môi cũng theo đó cong lên một chút.
Thật ra hắn mới hẳn là người vợ ngọt ngào ấy.
Mục Loan Loan nghĩ nghĩ, nụ cười cũng sắp ức chế không được, nàng quả thực là trúng độc, chỉ nghĩ đến chuyện của hắn thôi, tim liền sẽ không tự giác đập nhanh hơn.
Lần này Long tiên sinh không để nàng chờ lâu, trước khi nàng sắp lan man nghĩ xem hắn có sở thích vụn vặt nào khác hay không, Long tiên sinh cũng đã chịu đựng đau đớn thu cái đuôi lại rồi đi vào nhà.
Phiến Nguyên Hạch thứ bảy này rất khó liên kết lại một lần nữa, mỗi một lần tu luyện đều sẽ rất thống khổ, vảy sẽ rớt xuống từng mảng lớn, nếu bị nàng thấy được, sẽ đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.