Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch

Chương 4: Đặt Trong Đầu Quả Tim





Sở An Nhan thiếu chút nữa cho mình hai cái bạt tay.
Cô hiện tại có chút giống cưỡi lên lưng cọp leo xuống, cố tình Lăng Giang còn tự giác xoay người.
Không thể nhận, không thể băng, băng rồi liền xong rồi.
Sở An Nhan tay có chút run lấy bình thuốc trị thương, từ bên trong lấy một khối thuốc mỡ, tinh tế bôi lên lưng Lăng Giang.
Cô cũng không muốn nói, nguyên chủ xuống tay thật sự tàn nhẫn a, cũng không biết thương hương tiếc ngọc gì.
Lưng Lăng Giang rắn chắc, làn da trắng nõn tinh tế, nếu là không có những vết roi, làm bị thương, nhất định sẽ rất tuyệt đẹp.
Sở An Nhan mím môi, cô suýt nữa đã quên tình cảnh hiện tại của chính mình, vì thế động tác xử lý miệng vết thương cho Lăng Giang càng thêm nhẹ nhàng.
Lăng Giang thần sắc có chút không được tự nhiên, sau lưng truyền đến cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay của Sở An Nhan, trong gương hắn có thể thấy mặt Sở An Nhan rõ ràng.
Thiếu nữ thân xuyên một bộ váy màu màu lam hoạ tiết hoa và khói, biểu tình khó gặp vừa ôn hòa vừa nghiêm túc.
Mi như xa đại, lông mi như lông quạ khẽ rũ xuống, nhẹ nhàng rung động.
Từ những động tác khác thường của Sở An Nhiên, Lăng Giang trong lòng đã có một loại suy đoán lớn mật.
Ngày thường hắn xác thật chưa thấy qua Sở An Nhan thân cận quá với nam nhân nào, thậm chí kể cả Mộc Khí, cũng chưa từng có cử chỉ thân mật.
Bởi vậy, Sở An Nhan chỉ nói ngoài miệng, hành động lại không dám.
Chính là ý tứ này.
" Công chúa, người......!".

Hồng Tô trên tay bưng một mâm đồ ăn cứ như vậy rơi xuống đất, phát ra âm thanh thanh thúy.
" Nô tỳ cái gì cũng chưa thấy! ".
Hồng Tô vội vàng thấp đầu hoảng loạn đi ra ngoài, lúc đi còn không quên đóng cửa.
Sở An Nhan:......Hiểu lầm lớn rồi.
" Đa tạ công chúa ".
Lăng Giang kéo áo trên người lên, đứng dậy hành lễ, thái độ cung kính.
Sở An Nhan nhìn Lăng Giang, nam chủ đối nguyên chủ thái độ là như vậy?
Bỏ đi, tóm lại nam chủ đối với cô thái độ tốt chút, xem ra cách của cô đi đúng hướng.
Không ngừng cố gắng!
Phân phó Hồng Tô đem chút đồ ăn cho Lăng Giang, Sở An Nhan lúc này mới yên tâm hưởng thụ bữa cơm đầu tiên sau khi xuyên sách.
May thay, đây không phải bữa cơm cuối cùng, Sở An Nhan đến bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi, nãy cô vừa rồi thấy nam chủ như vậy chân đều nhịn không được run run, may mà Lăng Giang hiện tại vẫn là nam sủng.
Nghĩ đến nam sủng, Sở An Nhan có chút buồn rầu cắn chiếc đũa.
Cái kia, Mộc Khí vừa thấy liền biết không phải người tốt, nếu tiếp tục lưu hắn ở phủ công chúa, không chừng lại gây ra chuyện.
" Hồng Tô, trong phủ đến cùng ngoại trừ Mộc Khí còn có ai ".
Phải nhanh đem cả đám đuổi đi.
" Hồi bẩm công chúa, nô tỳ nhớ rõ còn có Lý gia nhị công tử, Vương gia đại công tử, cùng rất nhiều con hát của Duyệt Âm Các......!Tổng cộng hơn hai mươi người "
Sở An Nhan mới vừa uống một hớp trà cứ như vậy phun tới, cô bị sặc không nhẹ, nguyên chủ đây là muốn làm gì? Tuyển phi?
" Đều đưa bọn họ giải tán hết đi, mặt khác cho bọn hắn nhiều bạc chút để an ủi ".
Sở An Nhan làm bộ bình tĩnh lau nước ở khóe miệng.
" Cái kia công chúa......!Trong phủ đã không còn dư bạc cho bọn hắn ".
Hồng Tô thần sắc có chút khó xử.
" Vì sao? ".
Này không phải là phủ công chúa sao? Nàng ta không phải công chúa sao? Như thế nào liền đến bao đều không có?
" Công chúa trước đó vài ngày từ Duyệt Âm Các chuộc vài con hát về, trong phủ ngân khố xác thật không còn, hơn nữa hôm qua làm sửa chữa Thấm Trúc viện tiêu phí không ít.
Hơn nữa hiện tại mới đầu tháng, trừ bỏ tiền phí lớn nhỏ trong phủ, phủ công chúa đã không có bạc "
Sở An Nhan che lại ngực, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, cô đường đường là công chúa......!Thế nhưng không có tiền! Xuyên sách cũng không đến mức xuyên thành như vậy đi.
" Những cửa tiệm trên danh nghĩa của ta đâu? ".
Sở An Nhan là nhớ rõ nguyên chủ có một số cửa tiệm kinh doanh, đây cũng là một nguồn thu nhập, tổng không thể không có tiền đi.
" Cái này......, bởi vì công chúa cướp nhi tử của các phú thương trong kinh thành về phủ, các cửa tiệm của ngài bị người khác tránh né.
Lại bởi vì......!Là do công chúa quản lý, nếu không phải có hoàng thượng ở giữa, giờ phút này những tiệm sợ đều trụ không nổi nữa "
Ặc, đều là do nguyên chủ chính mình làm ra.

Là người đến từ thế kỉ 21 như cô cũng thoát không nổi số phận nghèo khổ?
Cô hận!
" Hồng Tô, ngươi trước đi xuống, ta muốn yên tĩnh ".
Sở An Nhan xoa xoa huyệt thái dương có chút phát đau, nhân sinh thực khó.
Cô hiện tại không chỉ phải tránh nam chủ về sau đòi giết cô, còn phải vì kế sinh mà đi kiếm tiền.
Tưởng tượng lại, cô hiện tại có được tính là lão bản khai trương cửa hàng không? Liền tính nguyên chủ có những khế đất cùng cửa tiệm kia, nếu dùng tốt, nói không chừng đến lúc đó chính mình liền trở thành tiểu phú bà.
Lại nỗ lực một chút, làm to làm lớn, liền tính về sau nam chủ muốn giết cô, cô cũng vẫn co cơ hội sống sót phải không?
Nói làm liền làm, Sở An Nhan đặt đũa xuống chạy đi tìm Hồng Tô, để nàng ta mang chính mình đi nhìn các cửa hàng.
Phủ công chúa là phủ đệ độc lập ở trong thành, chủ yếu bởi vì nguyên chủ được hoàng thượng cùng hoàng hậu sủng ái, muốn ngôi sao còn nhân tiện đưa cả mặt trăng.
Cho nên này phủ đệ tu sửa cực kỳ xa hoa, ngay cả xe ngựa cứng đều là đồ hoàng gia cấp.
Sở An Nhan hơi run rè, nhất thời thấy được cỗ xe ngựa ở cổ đại khoa trương như vậy, có chút khó có thể nhấc chân đi lên.
Nàng là đi xem cửa tiệm, lại không phải đi dạo phố.
"Công chúa, người không cần Mộc Khí nữa sao? Công chúa, Mộc Khí làm sai điều gì nên người mới muốn đuổi Mộc Khí đi "
Sở An Nhan ghé mắt nhìn tên nam nhân đang quỳ rạp trên mặt đất lôi kéo váy cô, nước mắt nước mũi tèm lem, khóe miệng nhịn không được giật giật.
Nguyên chủ đã như vậy rồi mà còn có người nguyện ý sống chết muốn ở lại đi theo nàng ta, Mộc Khí này, thật sự cũng là kẻ điên.
" Ngươi không có làm sai cái gì, chỉ là ta đã không cần môn khách, lưu các ngươi nhiều ngày như vậy đúng là xin lỗi ".
Mặt sau câu nói kia, Sở An Nhan là đối với đám môn khách lúc trước bị cướp về kia.
Hồng Tô phân phó thực mau.
Tin tức vừa ra tới nơi đã có môn khách cầm hành lý cũng như chưa kịp thu thập liền nghĩ chạy, sợ Sở An Nhan thay đổi chủ ý, ai biết vừa ra khỏi cửa lại gặp Sở An Nhan.

Tưởng trộm trốn đi, cố tình Mộc Khí lại không cho bọn họ cơ hội, một đám đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đứng tại chỗ run bần bật.
Sở An Nhan giương mắt vừa thấy, thật sự mỗi người đều là mỹ nam tư sắc khác nhau, bất quá so với Lăng Giang, vẫn là kém một chút.
" Công chúa, nếu người thật sự không cần Mộc Khí, ta đây còn không bằng chết đi! "
Kia Mộc Khí không biết từ đâu lấy ra sức lực, một phát đứng dậy liền hướng bên cạnh sư tử đá đâm tới, Sở An Nhan muốn ngăn, khó khăn lắm mới bắt được một góc áo.
Gã này liều mạng cho cô xem?
Bởi vì bị Sở An Nhan giữ chặt hoãn chút lực đạo, Mộc Khí đập đầu không bị nghiêm trọng, bất quá lần này Sở An Nhan là thật sự không dám lại đuổi hắn đi, để người đưa hắn hồi viện.
Gặp phải loại người này thật sự quá phiền toái, trước kia cô đã từng trải qua.
" Công chúa, chúng ta còn đi xem cửa tiệm sao? ".
Hồng Tô nhẹ giọng tiến lên hỏi.
" Xem a, đương nhiên xem! "
Sở An Nhan lấy lại tâm tình, vừa vặn hôm nay thời tiết cũng không tồi, mát mẻ không khô nóng.
Hồng Tô vội vàng đi theo sau Sở An Nhan, nguyên bản nàng ta còn tưởng rằng công chúa sẽ bởi vì việc này mà lòng không vui, là nàng ta lo lắng nhiều.
Lăng công tử quả thực vẫn đầu quả tim của công chúa, ngày xưa hắn bị công chúa khí dễ đến thảm, nhưng chỉ cần hắn để ý, công chúa vì hắn có thể trực tiếp đuổi toàn bộ môn khách.
Đây chính là chuyện tốt, phải đến nói cho hoàng hậu nương nương tin tức tốt này.
Sở An Nhan rất có hứng thú đi về phía trước, trừ bỏ cô phát hiện trên đường một đám tránh cô không khác gì tránh ôn thần ra.
Đặc biệt là một ít nam tử trẻ tuổi, thấy cô chỉ hận không thể trực tiếp độn thổ.
Quên đi, chỉ cần cô không nhìn những người này liền không thấy họ đang sợ cô, ấy, là đang sợ nguyên chủ.
Sở An Nhan được Hồng Tô dẫn tới một tửu lâu, nếu không phải Hồng Tô khăng khăng khẳng định cửa tiệm này là của cô, Sở An Nhan thật sự không thể tin được rõ ràng ở phố sầm uất vậy mà tiệm không có lấy một bóng người.
Hơn nữa vẫn là một đống tửu lâu, lại như thế nào quạnh quẽ đến mức một người khách nhân đều không có đi.
Chẳng lẽ đồ ăn có độc?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.