Sau Khi Xuyên Sách, Ta Bị Đại Lão Điên Cuồng Theo Đuổi

Chương 29:




          🍓Editor: Rew
          🍓Beta: Dâu
Chu Cận cứng đờ xoay người, ánh mắt nặng trĩu nhìn về phía Hứa Thiện Ý.
Vừa vặn nhìn thấy Hứa Thiện Ý nhận lấy chiếc túi trong tay người phụ nữ trung niên kia.
Người phụ nữ trung niên với Hứa Thiện Ý có vài phần giống nhau, giọng bà lo lắng nói: “Chúng ta đều là người một nhà, mẹ của cháu là em gái dì, nó bị bệnh dì nên mua ít đồ cho nó, chẳng phải sao?”
Bên cạnh đó, chàng trai vẫn luôn bị Chu Cận cho rằng là bạn trai của Hứa Thiện Ý, anh gật đầu, nghiêm trang nói: “Em họ Tiểu Thiện, lời em nói khách sáo quá, trước đây khi anh vừa mới chuyển trường đến, dì nhỏ thường xuyên làm đồ ăn nhờ em mang cho anh, dì rất yêu thương anh, dì bị bệnh, chúng ta chỉ mua ít đồ vật này còn thấy chưa đủ.”
Hứa Thiện Ý cười ngượng ngùng, sau đó ba người bọn họ một bên trò chuyện về bệnh tình của mẹ Hứa, một bên đi về phía khoa nội trú của bệnh viện.
Chu Cận trốn trong chỗ tối, cậu bị cái tin tức này dọa cho sợ, không nói nên lời.
Giờ phút này hô hấp của cậu dồn dập, vẻ mặt đặc biệt buồn cười.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến, cậu đã hiểu nhầm Hứa Thiện Ý.
Cái chó má gì mà bạn trai, chàng trai kia rõ ràng là anh họ của Hứa Thiện Ý.
Trong lòng Chu Cận rốt cuộc nhẹ nhõm thở một hơi, nhưng lại cảm thấy khó chịu vì hối hận.
Nghĩ lại khoảng thời gian qua, bởi vì chính hiểu lầm không giải thích được của cậu, những hành động mà cậu làm đối với Hứa Thiện Ý, Chu Cận lại cảm thấy hối hận.
Cậu lập tức quay đầu đi tìm Hứa Thiện Ý.
Nhưng Hứa Thiện Ý đã cùng dì và anh họ của cô vào thang máy, cửa thang máy vừa vặn đóng lại.
Chu Cận nắm chặt nắm tay, nhịn không được rủa thầm một tiếng: “Mẹ nó!”
Cậu cảm thấy hành động của chính mình lúc này, thật mẹ nó quá ngu xuẩn.
Không bao lâu sau khi Hứa Thiện Ý dẫn dì cùng anh họ vào phòng bệnh, mẹ Hứa liền tỉnh lại.
Dì của Hứa Thiện Ý cùng mẹ cô nói chuyện đôi chút, còn lại Hứa Thiện Ý an tĩnh ngồi ở bên cạnh.
Lục Tân Hồng ngoan ngoãn lấy trái cây ra đi rửa sạch, sau đó gọt vỏ, cắt thành miếng nhỏ, lại đem trái cây mang đến trước mặt bà Hứa, cười tủm tỉm nói: “Dì nhỏ, ăn chút trái cây đi. ”
Trước kia Lục Tân Hồng thường xuyên ăn đồ của dì làm mà em họ mang đến, lúc này thấy dì nhỏ bị bệnh, nên anh muốn chăm sóc cho dì.
Nhưng mà, mẹ Hứa lập tức cười từ chối anh: “Mọi người ăn đi, dì hiện tại chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, không được ăn trái cây.”
Lục Tân Hồng nghe vậy, xấu hổ sờ đầu, anh thế mà không biết có vài người bệnh không thể ăn đồ ăn cứng.
Mẹ của Lục Tân Hồng nói: “Con cùng Tiểu Thiện đi ra ngoài ăn đi, đừng ở chỗ này quấy rầy bọn ta.”
Mẹ Hứa cũng nói với con gái: “Đúng vậy, hai con đi ra ngoài đi, đi dạo rồi sẵn tiện mua cơm chiều cho bọn ta, để hai người lớn chúng ta nói chuyện chút.”
Hứa Thiện Ý thấy mẹ và dì nói như vậy, biết các bà hẳn là có chuyện gì muốn nói, nhưng lại không muốn cho cô và anh họ biết.
Cô đành phải đứng lên, mỉm cười với mẹ và dì: “Vâng, mẹ và dì, hai người muốn ăn gì ạ?”
“Đồ ăn thanh đạm là được.” Mẹ Hứa nhìn con gái một cách yêu thương.
Dì cũng gật đầu: “Đúng vậy, mẹ cháu hôm nay chỉ có thể ăn thức ăn lỏng thanh đạm, dì với bà ấy cùng nhau ăn .”
Nói xong, dì bắt đầu lấy ví ra, chuẩn bị lấy tiền đưa cho Hứa Thiện Ý.
Trên người Hứa Thiện Ý có tiền, là tiền tiêu vặt ba mẹ cho cô, cô nhìn ra ý tứ của dì, lập tức đi ra cửa phòng bệnh: "Trên người cháu có tiền, mẹ và dì nói chuyện đi, cháu với anh họ ra ngoài trước.”
Cô nói xong liền đi ra ngoài, Lục Tân Hồng cầm trái cây vừa ăn vừa đi theo hướng cô vừa mới đi.
Trong khi ăn, điện thoại của anh vang lên, vừa lấy điện thoại ra, phát hiện là Tiếu Tiểu Đào nhắn tin tới, cô ấy hỏi anh đang làm gì, anh lập tức cười tủm tỉm lấy trái cây trong tay ra chụp một tấm, sau đó đem ảnh chụp gửi cho Tiếu Tiểu Đào: “Anh đang ăn trái cây.”
Tiếu Tiểu Đào trả lời là muốn ăn, Lục Tân Hồng càng cười xán lạn, anh nói: “Ngày mai anh mang cho em, trái cây bán trong cửa hàng này rất ngọt.”
Anh và Tiếu Tiểu Đào càng nói càng hăng.
Vài phút sau, Hứa Thiện Ý đi tới cửa thang máy, nhưng thang máy còn ở tầng dưới, sau khi cô nhấn nút, liền xoay người nhìn mặt anh họ ở đằng sau.
Cô nhìn thấy anh họ cười như thằng ngốc, cô không thể không tò mò : “Anh họ, anh đang nói chuyện với ai vậy? Tại sao trông anh có vẻ vui thế?”
Lục Tân Hồng vẫn mải mê nói chuyện, đầu cũng không thèm ngẩng lên, cười nói: “Anh và Tiểu Đào đang nói chuyện phiếm, cô ấy nói muốn ăn trái cây.”
Hứa Thiện Ý nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên thấy có chút kì lạ, nhịn không được mở miệng hỏi : “Anh họ, có phải anh thích Tiểu Đào không, hả?”
Lời nói của cô vừa ra khỏi miệng, Lục Tân Hồng nháy mắt liền sững lại, thân thể anh như bị đóng băng, nụ cười trên mặt anh cũng cứng lại.
Vẻ mặt Hứa Thiện Ý mang theo chờ mong, an tĩnh chờ đợi.
Vài giây sau, Lục Tân Hồng rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, anh nhanh chóng tiến lên, nôn nóng nhìn quanh bốn phía, cuối cùng hạ giọng cầu xin với Hứa Thiện Ý: “Em họ Tiểu Thiện, em là em gái anh, anh mới nói cho em. Nhưng em phải đồng ý không nói cho ba mẹ anh, cũng không nói cho Tiểu Đào, được không?”
Hứa Thiện Ý gật đầu: “Vâng, em đồng ý với anh, anh nói đi.”
Lục Tân Hồng lúc này mới đỏ mặt, rõ ràng anh là một chàng trai cao lớn, lại có chút ngượng ngùng, thẹn thùng nói: “Anh thực sự thích cô ấy, nhưng mà, anh không biết cô ấy có thích anh hay không, anh cũng sợ ba mẹ anh biết chuyện này sẽ ngăn cản anh yêu sớm, vậy nên hiện tại anh chưa dám nói cho cô ấy biết.”
Hứa Thiện Ý đã sớm đoán ra anh thích Tiểu Đào, hiện tại cuối cùng nghe thấy chính miệng anh thừa nhận, cô thấy rất mừng cho anh mình, thiếu chút nữa nói cho anh biết, thực ra Tiểu Đào cũng có khả năng là thích anh ấy.
Nhưng cô nhớ tới anh nói hiện tại không thể để ba mẹ biết là mình yêu sớm, cô liền gật đầu nói: “Anh lo lắng bị ba mẹ biết cũng đúng, nhưng mà anh không thể vì sợ bị ba mẹ biết mà cái gì cũng không dám làm, không là sau này Tiểu Đào bị người khác rước đi rồi, anh hối hận cũng không được gì.”
Lục Tân Hồng nghe vậy lập tức lo lắng: “Ừ nhỉ, nên làm sao bây giờ?”
Hứa Thiện Ý lắc đầu: “Em cũng không rõ lắm, nhưng mà em nghĩ chờ hai người vào đại học, chắc là anh có thể thú nhận được rồi, nhưng trước đó, anh không được làm gì khiến Tiểu Đào bị tổn thương, được không?”
“Anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cô ấy.” Lục Tân Hồng lập tức thề với vẻ mặt nghiêm túc.
Hứa Thiện Ý nhịn không được cười một cái, cô sớm nhìn ra Tiếu Tiểu Đào và anh họ thích nhau, chẳng qua, bởi vì bản thân bọn họ không có mở miệng nói với nhau, cô nghĩ hiện tại mọi người vẫn là học sinh cao trung, cô cũng không nhúng tay hỗ trợ.
Nhưng mà vừa rồi, tại vì thấy anh và Tiểu Đào nói chuyện phiếm rất vui vẻ, cô mới nhịn không được mà hỏi anh.
Hiện tại thấy vẻ mặt anh họ rất nghiêm túc, về sau cô có thể yên tâm đem bạn tốt giao cho anh họ rồi.
Trong khi nói chuyện, thang máy đến, cửa thang máy ở trước mặt bọn họ từ từ mở ra, bên trong không có một bóng người, Hứa Thiện Ý và Lục Tân Hồng lập tức cùng nhau bước vào.
Nhưng lúc thang máy sắp đóng cửa, đột nhiên, từ bên ngoài có một bóng đen cao lớn nhanh chóng chạy tới.
Thiếu niên thở phì phò duỗi tay xuống ấn phím, cửa thang máy thiếu chút nữa là đóng lại, lại lần nữa từ từ mở ra.
Hứa Thiện Ý bởi vì bệnh tình của mẹ cô không nghiêm trọng lắm, cũng bởi vì anh họ và người bạn thân của mình đều thích nhau, nên trên mặt cô lúc này mang theo một nụ cười tươi.
Vốn dĩ là cô không thấy bên ngoài có người, nhưng thang máy một lần nữa mở ra, bên ngoài có người tiến vào, cô lập tức ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài.
Sau khi thấy rõ ràng người bên ngoài, nụ cười trên mặt cô nháy mắt cứng đờ, cô theo bản năng lui về phía sau một bước.
Lục Tân Hồng ở bên cạnh lại lần nữa cùng Tiếu Tiểu Đào nói chuyện phiếm, cũng không có chú ý tới biểu hiện khác thường của em họ ở bên cạnh.
Chu Cận đi vào thang máy, duỗi tay xuống ấn nút để đóng cửa, sau đó đi về hướng Hứa Thiện Ý.
Hứa Thiện Ý thấy cậu đi tới, vẻ mặt của cậu còn đặc biệt vui mừng một cách không thể hiểu được, Hứa Thiện Ý cảm thấy hơi sợ hãi, nhịn không được bắt đầu lui về phía sau.
Nhưng cô càng lui về phía sau, Chu Cận càng đi tới gần cô.
Cho đến khi cô không thể lùi được nữa, cậu mới ngừng lại, sau đó gương mặt anh tuấn của cậu đột nhiên nở nụ cười với cô, giống như cậu và cô có mối quan hệ rất tốt, mở miệng nói: “Thật trùng hợp, lại gặp được cậu.”
Bởi vì Chu Cận đột nhiên trở nên vô cùng nhiệt tình, làm cho Hứa Thiện Ý sợ tới mức biểu cảm có chút hoảng loạn, miệng cũng nói lắp: “Cậu..... cậu....... cậu..... tại sao cậu vẫn còn ở bệnh viện?”
Lục Tân Hồng ở bên cạnh bởi vì nghe được giọng nói của cô, sau đó phục hồi tinh thần lại.
Anh quay đầu nhìn về phía bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng thất thố của em họ, cùng với thiếu niên cao lớn kia như muốn ép em họ anh vào trong một góc.
Lục Tân Hồng lập tức tiến lên, vươn một bàn tay ngăn Chu Cận lại: “Này, cậu muốn làm gì?”
Chu Cận quay đầu lại, nhiệt tình trong mắt tan đi, chỉ còn lạnh lẽo.
Cậu lại lần nữa nghiêm túc đánh giá Lục Tân Hồng một chút, lúc này mới phát hiện, ngoại hình của người này thật sự có vài điểm giống với Hứa Thiện Ý.
Trách cậu lúc trước không cẩn thận điều tra, cho nên mới hiểu lầm người này là bạn trai của Hứa Thiện Ý.
“Không có gì, tôi và cô ấy ngồi cùng bàn, bất ngờ nhìn thấy cô ấy, chào hỏi một tiếng có được không?” Chu Cận giọng điệu lãnh đạm, đối mặt với những người khác, cậu xưa nay đã như vậy.
Lục Tân Hồng lúc này mới chú ý tới, chàng trai anh tuấn trước mặt, đúng là hơi quen mắt, sau khi cẩn thận nhớ lại, giống như là hôm ở chợ đêm đó, thiếu niên này đã dắt em họ của anh đi.
Lúc ấy hình như có người nói qua, người này ngồi cùng bàn với em họ.
Nhưng Lục Tân Hồng cảm thấy chàng trai trước mặt nhìn thoáng qua không dễ chọc, nói cách khác là không dễ chạm vào, anh liền hỏi Hứa Thiện Ý: “Em họ Tiểu Thiện, cậu ta và em ngồi cùng bàn thật à?”
Chu Cận mang theo ánh mắt chờ mong nhìn về phía Hứa Thiện Ý.
Hứa Thiện Ý bị hai chàng trai cao lớn nhìn chằm chằm, cô cảm thấy áp lực chồng chất như núi.
Tuy rằng cô gần đây vừa sợ vừa chán ghét Chu Cận, nhưng cô không thích hoảng loạn, cô đành phải gật đầu: “Vâng, em và cậu ấy đúng là ngồi cùng bàn.”
Nghe vậy, trên mặt Chu Cận tràn ngập vui mừng.
Lục Tân Hồng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hứa Thiện Ý nghĩ rằng như vậy sẽ không có chuyện gì, vừa vặn thang máy mở ra, cô chuẩn bị muốn đi ra ngoài.
Nhưng Chu Cận lại ở phía sau đột nhiên giữ chặt tay cô, đôi mắt đen của cậu chăm chú nhìn cô: “ Cậu không đi học, lại ở trong bệnh viện này, có chỗ nào thấy không khỏe à?”
Hứa Thiện Ý quay đầu lại, sốt ruột kéo tay cậu ra: “Không liên quan tới cậu, mau buông mình ra.”
“Tại sao lại không liên quan?” Chu Cận mang bộ dáng một người bạn học tốt: “Trước đây giáo viên bảo tôi giúp cậu học tập, cậu cũng biết điều này, không phải sao? Cậu quên trước đây tôi giúp cậu bổ túc à? ”
      ____________🍓🍓🍓_________
Tui comeback rồi nè bà con cô bác ơi😂
Dạo gần đây tui bệnh nên không ra chương mới🥺 Mọi người chỉ cách cho tui bớt bệnh đi🙏 Sẵn nói luôn là tui mắc bệnh "lười" nha😃
Bởi vì bệnh của tui càng ngày càng trầm trọng hơn nên tui quyết định tuyển Beta nhá😂 Đề nghị mọi người hưởng ứng tích cực. Nếu được thì thêm vài editor để ra chương nhanh hơn và đều hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.