Sau Khi Xem Mắt Cùng Nam Thần E-sport

Chương 71: Phiên ngoại 9 lục quyện x úc ninh




Lục Quyện lôi điện thoại ra, chỉ kịp trông thấy khớp xương cổ tay gầy gò trắng trẻo của người trước mặt lướt qua, trên bàn bỗng xuất hiện một tờ giấy nhỏ.
Thoáng nhìn bóng lưng gầy yếu của Úc Ninh, Lục Quyện cắn bút chăm chú đọc.
Chữ Úc Ninh cũng thanh tú như chính con người cậu, từng nét bút đẹp đẽ, thẳng thớm.
Lục Quyện khẽ cười, chọt vào lưng Úc Ninh.
Úc Ninh ngồi thẳng lưng, hiếm khi không cố tình tránh né.
Phản ứng này thật ra nằm ngoài dự liệu của Lục Quyện.
Lục Quyện không có thói quen chuyền giấy, có chuyện gì đều thẳng mặt mà nói, mất mấy giây nhìn chằm chằm bóng lưng bất động của Úc Ninh, Lục Quyện mới cam chịu viết ra.
Mấy phút sau, Úc Ninh lại bị đối phương chọt lên vai, bàn tay hắn sượt qua vai cậu, đầu ngón tay kẹp mẩu giấy nhỏ vừa nãy.
Bàn tay Lục Quyện rất đẹp, ngón tay thon dài, nom có phần trắng hơn những nam sinh khác, đốt ngón tay rõ ràng nhưng không có cảm giác xương xẩu.
Úc Ninh nhanh nhẹn nhận lấy.
- "Sao thế? Mới mấy hôm mà nhớ tôi à?"
Thẳng nam nói mấy câu như vậy là chuyện bình thường, cậu rõ Lục Quyện cũng chỉ thuận miệng đùa thế thôi.
Úc Ninh cầm mẩu giấy, vành tai thình lình ửng hồng.
- "Không có, cậu đừng nói bậy, cậu có cần vở ghi mấy bữa rồi không? Tớ đã sửa sang xong, có thể cho cậu mượn."
Lục Quyện đã nhác học từ năm lớp tám, đến nỗi hai chữ "vở ghi" cũng hóa xa lạ, không khỏi buồn cười.
- "Không cần, bây giờ tôi chỉ muốn trốn tiết tự học tối."
Vừa ném lên, ghế Úc Ninh chợt đổ về sau, va một tiếp "cốp" lên cạnh bàn hắn, như thể đang biểu đạt sự không hài lòng.
- "Cậu ngủ trong lớp cũng được mà."
Cuối cùng Úc Ninh đành thỏa hiệp.
Tuy cậu không biết mấy ngày qua Lục Quyện đi đâu làm gì, nhưng thấy hắn ở đây hôm nay khiến cậu rất vui vẻ.
Ít ra thì khoảng thời gian này không phải là tưởng tượng viễn vông của cậu.
Lục Quyện nhét mẩu giấy xuống dưới cuốn sách, tựa người lên bàn, nụ cười trên môi nhạt dần.
Kỳ thực không có chuyện gì xảy ra cả.
Chỉ là việc hắn nháo nhào tìm hiệu trưởng đã truyền đến tai ba mẹ hắn. Có lẽ họ đã tường tận đầu đuôi sự tình, e sợ xu hướng tính dục của hắn không bình thường, bèn đi suốt đêm đến nhà bà nội.
Mà đúng buổi tối hôm ấy, hắn vừa tìm người tẩn bọn Vương Vũ một trận ra trò.
Ba mẹ hắn víu lấy hai chuyện này, ra rả mắng con trai nhỏ chuyển đến đây mà vẫn chỉ biết lêu lổng cả ngày, đã học không giỏi còn giao du với đồng tính luyến ái, tại sao không học anh trai Lục Vinh.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Quyện đã nghe câu "học hỏi anh trai Lục Vinh" nhiều đến mức lỗ tai sắp đóng kén, vẻ mặt hậm hực không nói lời nào.
Bà nội Lục bị con trai và con dâu mình chọc tức, ước gì có thể thẳng tay đuổi vợ chồng chúng ra ngoài, bà đau lòng cho cháu trai vô cùng cực, vì có cháu ở đây nên bà cũng không nói gì nặng lời, chỉ cương quyết bày tỏ bà vẫn giữ vững lập trường, trước khi Lục Quyện đủ mười tám tuổi thì phải ở lại đây với bà.
Hai người thiên vị rõ đến độ ai cũng thấy, nếu thật sự thương con cái, lẽ ra không nên treo câu "ba mẹ hy vọng con noi gương anh trai" trên miệng cả ngày như thế.
Dù gì thì Lục Quyện hẵng còn nhỏ tuổi, ấy vậy mà vợ chồng họ chẳng màng để tâm đ ến cảm nhận của thằng bé khi bị buộc phải nghe những lời như thế mỗi ngày.
Sau khi ba mẹ Lục Quyện ra về, bà nội im lặng ngồi trên sofa nhìn hắn.
Thiếu niên thường ngày vênh vang đắc ý như bị rút cạn sức lực, vô cảm nhìn chằm chằm mặt tường, không còn chút cứng đầu nào.

Bà nội Lục lau nước mắt, dẫu cho Lục Quyện không một lời ca thán nhưng bà biết tận sâu trong đáy lòng, hắn vẫn không dằn được cơn oán trách.
"Quyện Quyện à, con không làm gì sai." Bà nội Lục vỗ vai cháu trai, "Con làm rất đúng, dùng ưu thế của mình để giúp đỡ bạn học, con không có lỗi gì cả."
"Bà nội biết con là đứa trẻ ngoan, không ai có tư cách so sánh con với ai khác, con muốn làm gì bà đều ủng hộ con, bất kể là giúp đỡ bạn bè hay là muốn kết bạn với ai."
Bà nội Lục đã từng tuổi này, lại thường xuyên du lịch nước ngoài, có chuyện gì mà bà chưa chứng kiến đâu, thế nên bà không kì thị đồng tính. Những việc Lục Quyện làm, nói trắng ra bà đều biết cả, thật lòng bà cũng rất đau lòng cho hai đứa bé kia, càng không ngờ cháu trai của mình sẽ chủ động đứng ra giúp đỡ họ.
Về điểm này, bà nội Lục mừng to.
Ít nhất cháu trai bà đã trưởng thành rồi.
Vành mắt Lục Quyện đỏ lên, không nói lời nào.
Suy cho cùng, hắn cũng mới chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi.
Bà nội Lục mỉm cười nhìn hắn, "Nếu con cảm thấy bạn học ấy rất ưu tú và muốn kết bạn với cậu ấy, vậy thì hãy cứ kết bạn với cậu ấy thôi."
"Tính hướng là sở thích cá nhân không phải bệnh, bà của con đâu phải là người thấy cháu mình thích con trai thì sẽ không thương nữa đâu nào."
"Nếu con thích một cậu trai nào đó thì cũng phải đặt cậu ấy vào đúng vị trí, yêu thương và đối xử bình đẳng với cậu ấy."
Ở cái tuổi dễ chớm nở tình cảm của Lục Quyện, mặc dù có thể chưa có quan niệm đúng đắn về tình yêu nhưng hắn nên được dạy dỗ và thấu hiểu những điều này từ sớm.
Nghe vậy, Lục Quyện mới ngẩng đầu lên phản bác: "Con không thích nam."
Sao ai cũng cảm thấy hắn thích Úc Ninh nhỉ? Không thể suy nghĩ là tình bạn đơn thuần thôi sao?
"Được được được, con làm bạn với người ta đi vậy, nhưng phải nhớ kỹ nhé, dành sự tôn trọng cho đối phương là điều bắt buộc trong tình bạn, con muốn đối xử tốt với cậu ấy thì cũng phải xem lại thái độ của bản thân mình."
Tuy bà không biết Lục Quyện có hiểu được hay không, nhất là khi hắn đã tìm người tẩn hai đứa bé nọ, dù bà nội Lục kiên quyết phản đối hành vi này nhưng lại không nhắc thẳng ra.
Lục Quyện nhắm mắt hồi tưởng những gì bà nội nói, giơ chân đạp lên ghế Úc Ninh.
Úc Ninh quay đầu lại: "?"
Không phải cậu ấy buồn ngủ à?
Lục Quyện nhếch miệng cười.
Sau khi Lục Quyện đi học lại, cuộc sống của Úc Ninh không có gì thay đổi, nhất là khi thi cuối kỳ đang cận kề, Úc Ninh hận không thể dành hết thời gian ngủ để đóng quân trong phòng học.
Nhưng cũng có một vài thay đổi nho nhỏ.
Trước hết là chuyện hai người Vương Vũ bị xử lý kỷ luật, phê bình trước cờ ghi vào học bạ, nghe đâu ba mẹ bọn họ đến trường làm náo loạn mấy lần cũng bằng không, trường học không đồng thuận, thái độ cũng vô cùng cứng rắn, có lẽ nhà trường đang mượn vụ việc lần này để giết gà dọa khỉ, thay đổi tư tưởng "bạo lực học đường" có xu hướng nhen nhóm.
Mặc dù Úc Ninh và Tống Triệu cũng tính là đương sự trong chuyện này, song cả hai đều không chịu ảnh hưởng gì.
Ngoài ra, ngày nào Lục Quyện cũng dính chặt với hai cậu.
Trước đây Lục Quyện không ăn trưa ở căn tin, vậy mà lúc này đến giờ tan học sẽ cùng bọn họ bon chen trong căn tin.
Úc Ninh không quen tranh giành suất ăn với người khác, cậu và Tống Triệu thường chờ mọi người ăn gần xong rồi mới thong thả đi xuống.
Nay đối mặt với đám đông chen chúc, Úc Ninh khó xử đứng xếp hàng.
Lục Quyện đã lo càn quét thực đơn, "Sườn xào chua ngọt, đùi gà, thăn bò tiêu đen, gà Cung Bảo*..."
(*) Gà Cung Bảo là một món ăn Trung Quốc xào cay được làm từ thịt gà, đậu phộng, rau và ớt. Món ăn cổ điển trong ẩm thực Tứ Xuyên có nguồn gốc từ tỉnh Tứ Xuyên phía tây nam Trung Quốc và bao gồm hạt tiêu Tứ Xuyên. Wikipedia (tiếng Anh)
Úc Ninh vừa nghe thấy hắn gọi đồ ăn thì nhức đầu, "Đừng, tớ ăn không hết nổi, cậu đừng gọi nữa."

Tống Triệu ôm bụng yên lặng oán thầm, tao ăn hết nè.
Đáng tiếc thẻ cơm của Lục Quyện cũng là của Úc Ninh, bình thường Tống Triệu chỉ có thể hưởng ké chút ánh sáng.
Nhưng có người đối xử tốt với Úc Ninh, Tống Triệu rất vui.
Lục Quyện đanh mặt, kéo bọn họ lại để tránh bị va chạm, "Thêm mấy món chay nữa."
Dì căn tin trông thấy ba người thì bật cười, "Được được."
Úc Ninh không phản pháo được Lục Quyện, nhất là khi hắn chẳng nói chẳng rằng quẹt thẻ cơm, không ăn thì lại lãng phí.
Thế là dạo gần đây cậu lên hẳn mấy cân.
Ba người bưng khay cơm tìm chỗ ngồi, loáng thoáng nghe thấy tiếng xì xào bàn tán từ người bên cạnh.
"Má, ăn cỡ đó thì một tháng tốn bao tiền?"
"Tớ cũng muốn ăn nhiều thịt thế!!! Trời ạ!"
"Tỉnh lại đi, người ta có thiếu gia nuôi, nếu cậu có gương mặt đó của Úc Ninh, biết đâu thiếu gia cũng sẽ nuôi cả cậu."
Người nọ vừa dứt lời, Lục Quyện bỗng quay đầu lại liếc nó một cái.
Rõ ràng căn tin rất ồn ào, không biết tại sao hắn lại nghe thấy.
Trái lại Úc Ninh không để ý, mải mê giảng bài cho Tống Triệu, "Sau khi áp dụng công thức sẽ ra đáp án là 5, mày cũng có thể tư duy ngược trước..."
Tống Triệu "ồ" một tiếng, cẩn thận ngẫm nghĩ.
"Sao vậy, Lục Quyện?" Thấy Lục Quyện có vẻ mất tập trung, Úc Ninh bất thình lình gọi hắn.
Tống Triệu bỗng có chút đồng cảm, gần đây cậu chàng đã không còn cảm thấy Lục Quyện là một tay đáng sợ nữa, dù sao trước đây chỉ có một mình cậu chịu cái cảnh bị Úc Ninh càm ràm chuyện học hành suốt ngày, nay tự dưng lại có thêm một Lục Quyện.
Nhất là khi Lục Quyện nào giờ không tha thiết việc học, thi cử thì nộp giấy trắng, sơ hở ra là cúp học, tuy bây giờ hắn chăm lên lớp nhưng vẫn chẳng buồn nghe giảng, vậy nên mỗi ngày Úc Ninh đều chăm chỉ rủ rỉ việc học với hắn.
Đúng như dự đoán, mặt Lục Quyện xụ dài như ống bơm, nhìn Úc Ninh, "Không."
Tống Triệu chắc mẩm hắn đang nén cơn giận.
Dường như Úc Ninh không chú ý đến sắc mặt của Lục Quyện, đọc lại đề bài mà Tống Triệu vừa hỏi một lần, ngồi xuống bên cạnh hắn, "Cậu có nghe không vậy Lục Quyện?"
Bàn tay cầm khay đồ ăn của Lục Quyện run lên, "Không."
Thật không hiểu tại sao lại muốn làm bạn với cậu ta.
Úc Ninh thở dài, "Không sao, chút nữa về lớp tớ sẽ viết ra giấy, vừa nãy cậu có nghe hướng dẫn giải không? Có cần tớ giảng lại không?"
Lúc trước Lục Quyện cảm thấy tuy Úc Ninh nói chuyện nhẹ nhàng nhưng rất biết giữ khoảng cách, song bây giờ hắn nhận ra cậu ấy chẳng khác nào ma quỷ quấn tai.
Còn phiền phức hơn bà nội nữa.
Lục Quyện xiên thịt nhét vào miệng, tiếp đến cũng xiên một miếng đút cho Úc Ninh, "Nghe rồi, đã hiểu, đừng nói nữa."
Vô cùng hời hợt.
Khuôn miệng nhỏ nhắn của Úc Ninh nhai thịt, "Vậy về lớp thì giải lại cho tôi xem nhé."
Lục Quyện: "..."

Lục Quyện đen mặt: "Có thể im lặng ăn đi được không?"
Tống Triệu nín cười, đây có lẽ là niềm vui sướng của học tập nhỉ.
Úc Ninh đã quen với dáng vẻ này của Lục Quyện, cho dù hắn có bực bội đến đâu thì cũng sẽ không nổi giận với cậu, thậm chí khi về lớp hắn cũng sẽ giải bài cho Úc Ninh xem, giả vờ chăm chỉ học hành.
Nghĩ tới đây, Úc Ninh thở dài thườn thượt.
Ước gì Lục Quyện thật sự tự nguyện trau dồi kiến thức.
Thôi, việc này cũng phải từ từ, có công mài sắt có ngày nên kim.
Sắp tới là thi cuối kỳ, sau đó là năm mới.
Ngày thi cuối kỳ, Úc Ninh liên tục căn dặn Tống Triệu và Lục Quyện nhất định không được bỏ trống câu hỏi, phải thi thật tốt.
Đặc biệt là Lục Quyện, có một lần nộp giấy trắng làm tiền đề, Úc Ninh chỉ sợ hắn lại phản nghịch thì chết.
Ngay khi Lục Quyện lạnh mặt bước vào phòng, giáo viên chủ nhiệm mới yên tâm quay về lớp mà cô gác thi.
Kết quả thi cuối kỳ được công bố chính thước trước khi nghỉ lễ, Úc Ninh vẫn là hạng nhất của lớp, thành tích của Tống Triệu tiến bộ một bậc so với kỳ thi tháng, cũng coi như là kết quả tương đối tốt.
Lục Quyện...
Úc Ninh cúi đầu nhìn bảng kết quả của Lục Quyện, bị điểm số thất bại toàn tập trên đó dọa sợ.
Lục Quyện đang thu dọn đồ đạc, xe của nhà hắn chờ ở bên ngoài, sau kỳ nghỉ đông, ba mẹ hắn về quê ăn Tết, anh trai Lục Vinh cũng vậy.
"Cậu thật sự đã làm hết sao?" Úc Ninh không tin được.
Lục Quyện "à" một tiếng, liếc nhìn Tống Triệu đang đau khổ nhịn cười: "Làm hết, không biết làm cũng viết đại vào."
Đã lâu rồi hắn không nghiêm túc học tập, mà hắn cũng không phải thiên tài gì cho cam, có thể thi được hai chữ số đã là tốt lắm rồi, vậy mà cậu ấy còn mang gương mặt thất vọng ấy, khó tin nhìn hắn.
Thiệt là phiền.
Úc Ninh thở dài, "Nghỉ đông này cậu có rảnh không? Hay là tớ dạy kèm cho nhé?" Nói xong, Úc Ninh đánh mắt về phía Tống Triệu đang mải cắn hạt dưa xem cuộc vui.
Tống Triệu nghe vậy thì lập tức chui vào góc, không biết tại sao dạo này cậu chàng bắt đầu phát d*c, cao lên hẳn, không có cách nào giảm sự tồn tại của mình.
Đúng như dự đoán, một giây sau: "Chắc mày cũng rảnh chứ gì? Đi chung nhé?"
Động tác của Lục Quyện chậm lại, đồng khổ nhìn Tống Triệu, "Không rảnh, làm bài tập tết không kịp."
Úc Ninh vẫn tiếp tục nói đâu đâu: "Sao lại không kịp? Bài tập tết mấy ngày là xong ấy mà."
Lục Quyện: "..."
Cuối cùng việc này không đi đến đâu.
Úc Ninh và Tống Triệu không có điện thoại, nhưng trước khi chia tay, Úc Ninh nói họ nên trao đổi số điện thoại bàn, theo lời của Úc Ninh là để kiểm tra xem bọn họ có chịu học tử tế hay không.
Đời này Lục Quyện chưa từng bị ai thúc ép học đến cùng như thế.
Vừa thấy phiền phiền, vừa thấy thú vị.
"Có chuyện gì mà cười vui thế?"
Vừa mở cửa xe, Lục Quyện đã nhìn thấy Lục Vinh ngồi trong xe mỉm cười nhìn mình, khóe môi nhếch lên cứng đờ: "Không có gì, anh được nghỉ rồi?"
Lục Vinh lắc đầu, đỡ cặp sách của hắn, chà nặng phết, không giống như chẳng mang một cuốn tập nào về. Anh ngạc nhiên nhướng mày: "Chưa nghỉ, không thấy anh đến đón em đấy à? Ba mẹ đi làm nên anh ghé qua trước."
Lục Quyện "à" một tiếng, trưng ra khuôn mặt lạnh như tiền.
"Mà sao em lại đột nhiên mang cả sách vở về? Anh nghe bà nội bảo em kết bạn rồi? Đâu nào, để anh xem một chút?" Lục Vinh nói như thể đang hẹn gặp mặt người yêu của em trai mình vậy.
Lục Vinh thừa biết tính cách Lục Quyện thế nào, chủ động kết bạn với người khác là lần đầu tiên.
Thực tế, Lục Vinh cũng đã ngấm ngầm tìm hiểu về Úc Ninh, suy cho cùng em trai hắn trông dữ dằn lạnh nhạt thế thôi chứ nội tâm chẳng khác gì đứa nhỏ, anh sợ thằng bé bị lừa gạt.
Lục Quyện lườm anh một cái: "Sao anh nói nhiều vậy, có gì hay đâu mà xem? Bạn của em không phải của anh."

Lục Vinh cười lớn, "Ok, vậy em tính làm hết đống bài tập tết này à?" Anh vừa nói vừa nghía thử cặp sách Lục Quyện, tất cả đều là đề thi thử.
"Nhiều vậy?"
Lục Quyện không lên tiếng.
Mẹ nó, hắn cũng không muốn mang về, chẳng qua là do Úc Ninh giao bài cho hắn.
"Làm hết này thì biết đến khi nào? May quá anh không có bài tập gì sất." Những lời của Lục Vinh rất biết châm ngòi nổ.
Lục Quyện nhắm mắt lại một hồi, chợt mở miệng: "Vài ngày."
Lục Vinh: "?"
Những ngày trước Tết lúc nào cũng bận bịu, ngoài việc làm bài tập về nhà, mỗi ngày Úc Ninh còn phải giúp bà kiếm thêm ít phí sinh hoạt, tạm thời không có thời gian lo việc dạy dạy kèm cho Tống Triệu và Lục Quyện.
Tuy trong nhà quạnh quẽ, nhưng cuối năm luôn là thời gian Úc Ninh thích thú nhất.
Đêm giao thừa, trong trấn nhỏ vẫn rất náo nhiệt, người người nhà nhà đốt pháo hoa, có gia đình vừa đợi trời tối đã bắt đầu châm pháo.
Sau khi Úc Ninh và bà ngoại cơm nước xong thì sẽ ngồi lên chiếc sofa cũ mèm xem Xuân Vãn, đây đã là ước định hàng năm.
Có điều bà ngoại không dằn được nên đã ngủ thiếp đi.
Úc Ninh đắp chăn cho bà, bật TV rồi rón rén vào phòng ngủ tiếp tục làm bài.
Ngoài cửa sổ bị đèn đuốc phản chiếu sáng rực, đồng hồ báo thức trên bàn cũng từ từ chỉ về 0 giờ, một năm mới sắp đến.
Khi Úc Ninh nghe thấy tiếng pháo nổ, đột nhiên hơi nhớ Tống Triệu và Lục Quyện.
Bên ngoài sofa đã trống không, không biết bà ngoại tỉnh ngủ từ lúc nào, tắt TV rồi cũng đã về phòng.
Xoắn xuýt một chốc, Úc Ninh vẫn lôi số điện thoại bàn của Lục Quyện và Tống Triệu ra, vừa chuẩn bị gọi thì chuông điện thoại vang lên.
Úc Ninh sững người.
Điện thoại bàn không hiện số, cũng không biết ai gọi đến.
Nhưng cậu có một dự cảm.
"Chúc mừng năm mới." Chất giọng lạnh nhạt của Lục Quyện vang lên từ ống nghe, còn có tiếng MC Xuân Vãn hô "Chúc mừng năm mới" xem lẫn bên trong.
Đã là năm mới rồi.
Úc Ninh phản ứng lại, vội nói: "Năm mới vui vẻ, Lục Quyện."
Lục Quyện ừm một tiếng, dường như không biết nói gì tiếp, một lúc sau mới hỏi, "Làm bài tập xong chưa?"
Lục Vinh vô tình đi ngang sau lưng:?
Em trai anh đổi tính đổi nết à?
Úc Ninh ngây người, "Xong rồi, bây giờ tớ đang làm đề thi ngoài, à phải, tớ tính rồi, sau cấp hai tớ có nhiều thời gian rảnh hơn, chúng ta lập một giờ cố định làm bài tập chung đi."
Nói đến đây, Úc Ninh vô cùng nhiệt tình.
Lục Quyện: "..."
Rốt cuộc tại sao hắn lại mở miệng hỏi đến chuyện này vậy?
"Vậy cứ thế nhé, không nói với cậu nữa, tớ gọi cho Tống Triệu đây, cậu cũng có thời gian rảnh mà nhỉ?"
Lục Quyện im lặng một lúc: "Có."
Có cái rắm, tại sao hắn phải tiêu phí thời gian cho việc học cơ?
Mấy ngày nay hắn chẳng buồn đụng một chữ nào, thế chẳng phải từ hôm nay hắn phải lo gấp rút làm bổ sung ư?
Úc Ninh phấn khởi, lại chúc mừng năm mới hắn một lần nữa, sau đó lập tức cúp điện thoại gọi ngay cho Tống Triệu.
Lục Quyện nghe tiếng tút tút trong điện thoại: "..."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.