Sau Khi Xem Mắt Cùng Nam Thần E-sport

Chương 69: Phiên ngoại 7 lục quyện x úc ninh




Dạo gần đây, Úc Ninh cảm thấy việc lên lớp học tập của cậu gặp trở ngại rất lớn.
Kể từ lần nói chuyện hôm nọ, Lục Quyện ngày càng được đà lấn tới, rõ ràng bình thường thì không thèm đến lớp, vậy mà bây giờ trừ tiết tự học tối ra thì mỗi ngày đều xuất hiện.
"Tôi không ăn đâu, đã ăn tối rồi." Úc Ninh nghiêng người né đồ ăn Lục Quyện đưa, xê ghế cách xa bàn sau nhất có thể, tiếp tục nhẩm thuộc lòng.
Lục Quyện tặc lưỡi, rụt tay về nằm úp sấp trên bàn, đầu gần như tựa vào lưng Úc Ninh nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa phải, "Ừ, tôi để ở đây, đói thì ăn, tôi đi trước."
Suốt mấy hôm này, hắn đều đặn mang đủ ba bữa một ngày cho Úc Ninh, nếu Úc Ninh không ăn thì hắn sẽ để đấy, sớm mai lên lớp mới vứt hết vào thùng rác trước ánh mắt Úc Ninh, chứng minh những gì hắn nói trước đó là thật.
Úc Ninh không còn cách nào, đành nhận đồ ăn của hắn, chừa những thứ có hạn sử dụng xa lại, ăn những món dễ hư trước.
Vỏn vẹn mấy ngày ngắn ngủi, Úc Ninh cảm thấy dường như cậu...có da có thịt hơn hẳn.
Cũng không biết đó có phải ảo giác của cậu không.
"Cậu lại muốn trốn tiết tự học tối à?" Úc Ninh nới lỏng tay cầm bút rồi lại đột ngột siết chặt, không quay đầu lại, giọng nói không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn để Lục Quyện có thể nghe thấy.
Lục Quyện nhổm dậy, ngả người về trước.
Đây là lần đầu tiên Úc Ninh chủ động bắt chuyện với hắn sau nhiều ngày như vậy, Lục Quyện li3m khóe môi, tầm mắt rơi xuống chiếc gáy trắng nõn giấu sau cổ áo khoác bông, "Trốn chứ, chẳng có gì hay ho."
Dù gì thì chuyện hắn không đi học hay chuyển trường cũng không phải vấn đề gì to tát.
Có cố gắng thế nào thì trong mắt ba mẹ, hắn vẫn chỉ là một thằng nhóc vô dụng, "Tại sao mày không thể noi theo anh trai mày một chút."
Úc Ninh không cần nói nhỏ nữa, bốn phía ai cũng đang len lén đánh giá bọn họ.
Gần đây Lục Quyện khá thân thiết với cậu và Tống Triệu, Úc Ninh vốn tưởng lời đồn thổi nhảm nhí này sẽ ngày càng gay gắt, định bụng tận dụng nó để thuyết phục Lục Quyện, không ngờ cả tuần nay lại chẳng nghe thấy ai đàm tiếu, cùng lắm chỉ phải chịu đựng vài ánh mắt kì lạ thôi.
Đó cũng là lí do cậu đồng ý ăn đồ ăn của Lục Quyện.
"Lục Quyện, không phải cậu nói muốn làm bạn với tôi sao?" Úc Ninh im lặng một lát, bạn bè là hai từ rất xa lạ đối với cậu, từ nhỏ Úc Ninh đã cảm thấy mình không cần bạn, cậu không muốn trở thành gánh nặng cho bạn bè, cũng không muốn chia bớt thời gian cho bọn họ. Trên thế giới này, người duy nhất cậu vĩnh viễn tin tưởng chính là bản thân cậu.
Sự xuất hiện của Tống Triệu là ngoài ý muốn.
Mà hiện tại, dường như sự xuất hiện của Lục Quyện cũng là ngoài ý muốn.
"Thì liên quan gì đến việc tôi trốn học?" Lục Quyện nhét điện thoại vào túi, thuận tiện thảy hộp bánh ngọt lên bàn Úc Ninh, "Vậy nhé, tôi phắn đây, hai cậu ngoan ngoãn học cho tốt."
Tống Triệu cố gắng biến mình thành người vô hình bỗng dưng nổi hết da gà da vịt.
Cứu mạng, sao nghe giống giọng điệu của bố cậu thế hả, chắc hắn chừa cậu ra.
Úc Ninh bị Lục Quyện chặn họng, khẽ mở miệng nhưng không biết khuyên gì, trơ mắt nhìn Lục Quyện không coi ai ra gì bước ra cửa sau, chẳng buồn nhìn giáo viên đúng giờ vào lớp lấy một cái.
"Gay rồi Ninh Ninh, có lẽ nào cậu ta crush mày thật không?!" Chờ hắn đi xa, Tống Triệu ghé sát tai Úc Ninh nói nhỏ, xong lại tự mình phủ định ngay, "Mà cũng không đúng, lúc cậu ta nhìn mày không hề có cảm giác xuân tâm manh động gì cả."
Là một người từng cảm nắng người khác, Tống Triệu quá hiểu cảm giác ấy, nếu thật sự thầm mến ai đó, ánh mắt là thứ không giấu được.
Nhưng ánh mắt Lục Quyện nhìn Úc Ninh không hề pha lẫn chút cảm giác ám muội nào.
Nếu không phải thầm thương trộm nhớ thì hà cớ gì lại đi đối xử tốt với Úc Ninh đến vậy? Hay là thật lòng muốn kết bạn với Úc Ninh nhỉ? Tống Triệu nghĩ mãi mà không ra.
Úc Ninh sửng sốt, "Bớt ăn không nói có lại nào, có ăn không thì bảo?" Úc Ninh mở hộp đồ ngọt chia cho Tống Triệu.
Tống Triệu được đồ ăn phong ấn, ậm ừ vài câu, không chú ý đến vành tai ửng hồng đáng ngờ của Úc Ninh.

Nam sinh trong tuổi dậy thì nào mà không từng mơ mộng về những tình cảm không thực.
Úc Ninh có thể hiểu được lý do Tống Triệu suy đoán như vậy, nhưng chỉ nghe thế thôi, cậu và Lục Quyện chênh lệch lớn như vậy...
Sau tiết tự học tối, Úc Ninh khoác cặp, quay về ký túc xá cùng Tống Triệu.
Trước khi về, cả hai thảo luận thêm mấy câu hỏi trong bài thi, khi ra ngoài thì mọi người đã tản gần hết, đèn đường trong trường học không đủ sáng, kéo dài cái bóng của hai người.
Úc Ninh quấn chặt áo khoác, song vẫn thấy hơi lạnh vì gió đêm.
"Tao vẫn chưa hiểu tại sao lại dùng công thức đó, mày giảng lại đi?" Tống Triệu khịt mũi quay lại, dừng một chút, trước khi Úc Ninh lên tiếng, cậu chàng tháo một phần khăn quàng của mình choàng cho Úc Ninh, rồi lại tiếp tục chủ đề như không có chuyện gì xảy ra, "Tao ghét vật lý lắm lận."
Úc Ninh cầm vạt khăn quàng cổ, khẽ bật cười, "Mày coi sơ đồ mạch điện ấy, nếu chưa hiểu thì chốc nữa về vẽ ra giấy lại nhé?"
"Đừng mà... tao chịu thôi! Về là chỉ muốn ngủ..."
"Không được, cái gì chưa hiểu thì phải hiểu trong hôm nay, không là ngày mai mày quên ngay, xíu nữa tao sẽ hướng dẫn mày hướng giải."
Hai người đương nhỏ giọng thảo luận, sau lưng chợt truyền đến tiếng hai nam sinh cắt ngang.
Tuy âm thanh không lớn, nhưng vừa khéo lại lọt hết vào tai hai cậu.
"Coi đó có phải cái thằng thích mày không?"
"Đâu? Hình như là thật này."
Là giọng nói mà Tống Triệu vô cùng quen thuộc.
Úc Ninh cảm nhận được Tống Triệu thình lình siết chặt áo cậu, im bặt, rảo bước nhanh hơn.
Ấy vậy mà người phía sau lại như vô tình phát hiện ra chuyện gì thú vị lắm.
"Hai thằng này có vấn đề gì không đấy? Khi không lại dùng chung khăn quàng thế kia? Vương Vũ à, kiểu này là tính trồng cỏ xanh trên đầu mày thì phải?"
"Bớt khiến bố mày buồn nôn lại, đồng tính là bệnh truyền nhiễm, bị cậu ta nhìn trúng chắc là tao phải đi thắp nhang thôi."
Không biết có phải chúng cố ý để hai cậu nghe được hay không, âm thanh càng lúc càng lớn.
Tống Triệu c ắn môi dưới, chột dạ liếc Úc Ninh một cái.
Vương Vũ là ủy viên thể dục lớp bên, vóc dáng cao gầy cũng gọi là nổi bật trong đám nam sinh còn chưa bắt đầu trổ mã, mặt mũi cũng dễ nhìn.
Người ta nói tuổi dậy thì là thời điểm dễ vấp ngã nhất, chẳng hiểu sao trong khoảnh khắc Tống Triệu nhìn thấy Vương Vũ, trái tim cậu đập nhanh như trống, kìm lòng không đặng đặt bút thổ lộ tình cảm của mình với Vương Vũ vào sổ tay.
Giờ đây nghĩ lại thì có lẽ cậu đã bị vẻ ngoài điển trai của Vương Vũ che mù mắt.
Để rồi đổi lại hậu quả nghiêm trọng đến vậy.
Nếu cậu không nhất thời kích động, cậu và Úc Ninh hẳn đã có những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp nhất.
Trái lại, Úc Ninh vỗ lên cổ tay cậu chàng, mặc dù không nói gì nhưng Tống Triệu hiểu rằng Úc Ninh đang động viên cậu.
Song hai kẻ đằng sau không định tha cho ho, rõ là cả hai đã tăng tốc, vậy mà chúng nó vẫn cứ bám theo sát nút, bô bô cái miệng.
Trước giờ Tống Triệu chưa từng cảm thấy đường về ký túc xá hóa ra lại xa tít mù khơi như vậy.
"Kiểu này chắc Úc Ninh cũng là loại ẻo lả ấy rồi còn gì?" Thành tích của chúng nó không ra đâu vào đâu, bình thường chỉ biết ăn no rửng mỡ học mấy từ sỉ nhục người khác ở đâu đó, thốt ra chẳng do dự, "A, chẳng nhẽ lại là cái loại...vạn người cưỡi ấy? Trong truyện nói thế nhỉ Vương Vũ?"

Chúng nó đã không còn là con nít ngây ngây ngô ngô không hiểu sự đời, nhưng lời nói của chúng chẳng khác gì loại sinh vật không não.
Úc Ninh nhìn chằm chằm ánh sáng rọi trên mặt đất, bàn tay cậu đang nắm chợt vùng ra, không biết Tống Triệu bị câu nào k1ch thích, cậu ấy hét lên, lao về phía chúng.
"Chúng mày có bệnh!" Mặc dù Tống Triệu có cao lớn hơn Úc Ninh một chút, nhưng để so với Vương Vũ và bạn của cậu ta thì chẳng khác nào một con gà bệnh, trong nháy mắt khi Tống Triệu xông lên liền vung nắm đấm xuống, mắng, "Chúng mày mới là lũ có bệnh! Vạn người cưỡi à! Con mẹ nó không phải bây giờ mày cũng bị tao cưỡi lên rồi sao?"
Khi Úc Ninh còn đang ngây người, Tống Triệu đã bị đối phương lật ngã xuống đất.
Có lẽ Vương Vũ cũng không ngờ đến việc Tống Triệu đột nhiên cáu bẳn, muốn đi lên hỗ trợ, nào ngờ lại bị Úc Ninh kéo áo lôi về sau.
Suy cho cùng cậu ta chỉ là một thằng nhóc được ba mẹ bao bọc nuông chiều, chẳng bao giờ đánh nhau thật mà chỉ được cái miệng thích đi chơi xa, sức lực cũng không lớn, không so được với Úc Ninh biết phụ việc từ nhỏ, dù cậu có gầy gò nhỏ bé thì sức mạnh vẫn trội hơn cậu ra nhiều, Vương Vũ bị cậu giựt ngược lại, ngã nhào về phía sau, hứng chịu một cú đấm.
Đáy mắt Úc Ninh không một gợn sóng, so với Tống Triệu vừa đấm đá loạn xạ vừa khóc lóc như đang bị người ta đánh dù thực tế thì ngược lại, cậu cực kỳ bình tĩnh.
"Đều tại tao." Tống Triệu khóc thút thít giúp Úc Ninh cởi áo ra, vừa nãy lúc hai bên ẩu đả, Vương Vũ có đẩy Úc Ninh một cái khiến cậu ngã đập lưng vào bồn hoa gần đó.
Tuy Úc Ninh không nói gì, nhưng Tống Triệu không nhịn được tự trách.
Nếu như không phải do cậu hở tí là kích động, bọn họ đã không đánh nhau với hai kẻ kia.
Cho dù chúng nó chỉ được cái nói mồm, đánh đấm không lại hai cậu, nhưng Tống Triệu cũng vô tình bị xước mặt, quần áo tóc tai toàn là bụi bẩn vì lăn lê trên mặt đất, có điều không có thật sự bị thương, ba cái võ mèo cào cũng coi như phát huy tác dụng.
"Sau này tao sẽ không nóng nảy như vậy nữa." Tống Triệu khóc thở không ra hơi, Úc Ninh còn cảm thấy bàn tay đang níu áo cậu run lên lẩy bẩy.
Thế là không nhịn được mà phì cười, "Liên quan gì đến mày đâu? Nhưng mà lần sau có thể đừng vừa đánh vừa khóc nữa được không vậy?"
Cũng may hôm nay họ ra khỏi lớp muộn, trên đường về không có bóng cười, bằng không cái mồm của Tống Triệu đã kéo được một đống người đến đây mất.
Tống Triệu sụt sịt, "Cái gì chứ? Lại còn lần sau nữa à? Tao đánh không nổi."
Cậu chàng vừa rơi nước mắt lã chã, vừa ngó nghiêng vết thương sau lưng Úc Ninh.
Úc Ninh đã gầy lại còn trắng, vết bầm xanh xanh tím tím hiện lên trông rõ ghê, nhìn thôi cũng thấy rất đau.
"Ninh Ninh, có đau lắm không? Hay là tụi mình xin đi khám nhé?" Tống Triệu khóc lớn hơn, trước giờ Úc Ninh là kiểu người có gì cũng chỉ giữ trong lòng.
Dẫu có đau nhức thật thì cậu ấy cũng sẽ không than thở một lời.
Úc Ninh chăm chăm nhìn vào cây bút trên bàn, chút nhiệt lượng tích trữ trên lưng cậu khi nó tiếp xúc với không khí đã tiêu tan, ở nơi bị va đập ấy, từng cơn đau nhói theo đợt thay phiên nhau kéo đến, như thể cái đau đớn của da thịt cũng liên lụy đến xương cốt, nhưng đến giờ cậu vẫn cử động vô tư, tóm lại là không ảnh hưởng đến xương.
Cậu cắn răng, thở hổn hển, "Không sao đâu, mấy ngày nữa là lành thôi."
Ở tuổi dậy thì, xương cốt phát triển tương đối nhanh.
Hơn nữa, đến bệnh viện... rất tốn kém.
Tống Triệu siết góc áo Úc Ninh, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, chỉ có thể rấm rứt khóc.
Lúc này, cậu ước mình trưởng thành thành hơn, có thể nói với Úc Ninh rằng không sao đâu, không cần tỏ ra mạnh mẽ như vậy.
Nhưng cậu vẫn chỉ là một nhóc con núp trong mai rùa, bèn nuốt những lời ấy đi.
Sau khi nhức nhối lắng xuống, chỉ còn lại cái lạnh, trong ký túc xá không có điều hòa hay máy sưởi, mà vừa nãy Úc Ninh cũng đã cởi áo ra, cậu đưa tay vòng sau lưng, vỗ nhẹ lên bàn tay đang run rẩy của Tống Triệu hai lần, đang định kéo áo xuống thì cửa ký túc xá bỗng bật ra.
Lục Quyện hiếm khi chịu về sớm, trong tay xách theo một bọc đồ ăn chiên xào, vẫn còn bốc hơi nóng.

Hắn vừa ngẩng đầu lên, chợt thấy mảng da trắng muốt cùng cơ thể gầy đến mức hắn dễ dàng nhìn thấy cả xương sau lưng, và hai vết bầm màu xanh tím.
Úc Ninh quay đầu đi, cuống quít kéo áo xuống.
Tống Triệu chuyển qua chế độ khóc thầm, nước mắt nước mũi đầm đìa, không dám đối mặt với Lục Quyện, như thể gà con gặp đại bàng.
Song bộ dạng của Úc Ninh và Tống Triệu lúc này thật sự quá gây chú ý, Tống Triệu thì tóc tai lộn xộn áo quần nhăn nhúm, còn Úc Ninh chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng, đầu tóc cũng không mấy gọn gàng, áo khoác vắt bên cạnh dính đầy bụi bẩn.
Vẻ mặt Lục Quyện lạnh đi, đánh nhau là chuyện thường như cơm bữa với hắn, sao hắn có thể không nhận ra hai người đã làm gì.
"Các cậu lăn lộn trong bùn đấy à?"
Lục Quyện vừa nói vừa đi đến cạnh Úc Ninh, Úc Ninh quay lưng về phía hắn, lẳng lặng nhặt áo khoác định mặc vào, chợt tay cậu bị nắm lấy, vết xây xước trên mu bàn tay rơm rớm máu.
Tầm mắt Lục Quyện rải từ trên xuống dưới, một tay khác trực tiếp kéo áo cậu lên.
Úc Ninh chưa kịp can ngăn, phía sau lưng đã một lần nữa tiếp xúc với không khí.
Lục Quyện nhíu mày nhìn thấy vết bầm của Úc Ninh ở khoảng cách gần, Úc Ninh muốn kéo áo xuống nhưng Lục Quyện vẫn cứ giữ chặt lấy, ngón tay hắn xoa trên làn da cậu, Úc Ninh hít một hơi vì đau, "Lục Quyện, buông ra."
Lục Quyện thật sự dừng tay lại nhưng vẫn không rời mắt khỏi lưng cậu, thật lòng mà nói Lục Quyện đã kinh qua loại vết thương ở trình độ này rất nhiều lần, hắn thì không sao cả, nhưng những người nhìn mỏng manh chỉ biết học và học như Úc Ninh có lẽ chưa từng chịu loại cảm giác đau xót ấy, vết bầm nhỏ nhưng đau thì thấu xương, vậy mà cậu vẫn kìm được không kêu lấy một tiếng.
Lục Quyện liếc nhìn Tống Triệu vẫn cứ khóc mãi bên cạnh, để cậu kéo áo xuống, "Đánh nhau với ai?"
Tống Triệu nhìn Úc Ninh, thút thít trả lời, "Không, không với ai cả."
Cậu chàng biết nhất định Úc Ninh sẽ không muốn để ai biết những chuyện thế này.
Quả nhiên Úc Ninh lắc đầu, đưa lưng về phía Lục Quyện, "Không đánh nhau, chỉ là sơ ý bị ngã thôi." Úc Ninh dừng lại một chút, đứng lên mặc áo khoác vào kẻo sẽ bị cảm, "Đúng là lăn trong bùn đấy."
Lục Quyện nhìn cậu như thể đang nhìn một đứa trẻ nói dối, sau đó ném đồ ăn lên giường mình, "Ờ, hai người bị thương thì đừng ăn, tránh nhiễm trùng vết thương."
Úc Ninh có sự cố chấp từ trong xương tủy, thậm chí là không muốn cúi đầu dù chỉ một chút, kể cả có bị thương thì vẫn thẳng lưng, vẻ mặt trước sau không hề thay đổi.
Lục Quyện quăng điện thoại trên giường, quay lưng đi thẳng ra khỏi ký túc xá.
Tống Triệu nhìn theo bóng lưng của hắn, "Cậu ta giận rồi hả?"
Úc Ninh mệt mỏi giật giật vai: "Không có chuyện đó đâu, không cần quan tâm, mày khóc xong chưa? Nhanh còn tiếp tục giải đề."
Có cách nào để quản được cái miệng của kẻ khác chứ?
Chỉ có nỗ lực đậu vào một trường cấp ba và trường đại học tốt, khi ấy mới có thể tận hưởng cuộc sống yên bình.
Tống Triệu r3n rỉ, cam chịu nằm gục trên mặt bàn.
Mười mấy phút sau, Lục Quyện chợt quay về.
Úc Ninh khẽ nhúc nhích, không quay đầu lại, một ống thuốc mỡ và dung dịch sát khuẩn bị ném lên bàn, Tống Triệu ngạc nhiên quay sang, chỉ kịp nhìn thấy Lục Quyện cầm quần áo của mình ra ngoài.
Có lẽ là đi tắm.
Cậu liếc nhìn Úc Ninh, Úc Ninh không nói gì.
Sáng hôm sau khi buổi học đầu tiên vừa kết thúc, giáo viên chủ nhiệm sắc mặt u ám bước vào lớp, gọi Úc Ninh và Tống Triệu ra ngoài.
Tống Triệu rũ đầu đi theo sau giáo viên chủ nhiệm.
Úc Ninh thì điềm tĩnh hơn, cậu đã đoán trước chuyện mình và Vương Vũ đánh nhau sẽ bị mách lẻo, chắc chắn tối qua đã có người nhìn thấy nhưng không ra can.
Dọc đường, giáo viên chủ nhiệm không nói tiếng nào, Úc Ninh dùng ánh mắt động viên Tống Triệu.
Trong phòng làm việc, Vương Vũ và bạn của cậu ta đã ở đó, giáo viên chủ nhiệm lớp họ nổi giận đùng đùng, cũng đang ngồi trên ghế.
So với Úc Ninh và Tống Triệu, trông Vương Vũ và bạn cậu ta thảm hơn nhiều, nhất là Vương Vũ bị giật trụi một nắm tóc, không biết có phải do Tống Triệu làm hay không, trên cổ cũng có vết thương khó giấu.

"Nói đi, tại sao lại đánh nhau?"
Giáo viên chủ nhiệm nhìn chằm chằm Úc Ninh và Tống Triệu, thật ra trong lòng cô cũng có chút dự cảm, có lẽ hai em lớp bên đã nói năng không đúng mực.
Nhưng cô không thể thiên vị ra mặt Úc Ninh và Tống Triệu được.
Tống Triệu mím môi không nói lời nào, Úc Ninh cũng chỉ kiên định đứng đấy, nhìn chằm Vương Vũ và bạn của cậu ta, như thể các cậu không phải là người đánh chúng nó.
Vương Vũ bị nhìn đến tê cả da đầu, ai mà ngờ nhìn Úc Ninh còm nhom thế thôi mà lại có lực tay rất lớn, tối hôm qua cậu ta hứng hết mấy cú đấm mà đến sáng nay vẫn còn đau âm ỉ. Hơn nữa, không biết tên nào rảnh rỗi mách lẻo với giáo viên, nếu đào sâu nguyên nhân sự việc, dù thầy cô có kì thị đồng tính luyến ái thì cũng sẽ mắng cậu ta mất.
Suy cho cùng, cậu ta ăn nói quá đáng là thật.
"Không nói đúng không? Cô Lưu này, tôi cũng nói thẳng, chúng ta mời phụ huynh đi, lớp 9 là thời gian quan trọng nhất, học sinh lớp cô lại gây hấn đánh nhau, như vậy là sao chứ?" Giáo viên lớp bên có vẻ rất tức giận.
Cậu bạn của Vương Vũ nghe vậy thì ấp úng: "Em và Vương Vũ đang nói chuyện... Tống Triệu đột nhiên xông tới đánh ạ."
Tống Triệu không thể tin được: "Là cậu mắng chúng tôi!"
"Mắng cái gì? Cậu đừng có mà ăn không nói có." Bạn Vương Vũ kéo áo cậu ta, "Tôi...tôi biết cậu thích Vương Vũ, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ đánh người chứ."
Câu "thích Vương Vũ" vừa thốt ra, các thầy cô trong phòng đều biến sắc, nhất là giáo viên chủ nhiệm lớp các cậu, ý định thiên vị ban đầu bị dập tắt một nửa.
Liên quan đến chuyện như vậy, không ai muốn làm ầm ĩ lên cả.
Chưa kể, các bậc phụ huynh vốn rất kiêng kỵ vấn đề này, thậm chí còn mong muốn Úc Ninh và Tống Triệu thôi học để đảm bảo an toàn cho con mình.
Giáo viên lớp bên lại càng nóng nảy, chỉ vào Tống Triệu: "Tôi biết ngay, cô Lưu này, tôi thấy vẫn nên mời phụ huynh lên đi thôi, để phụ huynh xem con mình có cái đức hạnh gì, còn nhỏ không lo học hành cho giỏi lại học cách quyến rũ đàn ông..."
(*) Móe edit tới đây cái tức ngang, biết là lúc đó vẫn còn kỳ thị, chưa thoáng với LGBT nhưng sao một giáo viên có thể nói ra lời đó với học sinh nhỉ:)
Sắc mặt Tống Triệu tái nhợt, Vương Vũ chỉ há miệng, không lên tiếng.
Úc Ninh đứng bên cạnh Tống Triệu, khẽ chạm vai cậu một cái, "Em xin lỗi thầy cô ạ, chúng em đánh nhau là sai."
"Nhưng đúng là tối qua hai cậu ấy đã nhục mạ trước." Cậu nhìn về phía Vương Vũ và bạn cậu ta, ánh mắt trắng trợn không kiêng dè, trông vẻ ngoài thì vô hại nhưng ánh nhìn khinh bỉ rõ mồn một, "Em không có chứng cứ."
Cậu đã nói hết những gì muốn nói với giáo viên, "Vậy nên em sẽ xin lỗi hai bạn học đây."
Cậu không muốn phải gọi phụ huynh, cũng không muốn để bà ngoại biết cuộc sống ở trường học của cậu thảm thương đến nhường nào, cũng không có tiền bạc để bồi thường, nhưng nếu được chọn lại lần nữa, cậu vẫn sẽ chọn bên cạnh Tống Triệu, giúp cậu ấy làm gỏi những kẻ kia.
Các cậu chỉ là thích người cùng giới, các cậu không sai.
Tống Triệu há hốc miệng nhìn Úc Ninh, liều mạng lắc đầu nhưng lại không thể nói được gì.
Không thể gọi phụ huynh.
Ba mẹ cậu ly hôn vì xu hướng tính dục của cậu bị người ta bóc trần, mẹ cậu từ một bà nội trợ trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ đảm đương mọi việc, bà làm việc từ sáng đến tối để kiếm tiền nuôi cậu, ngày một già yếu.
Cậu không thể để mẹ biết thêm những chuyện này được nữa.
Nước mắt Tống Triệu chực trào, mạnh mẽ ngăn không cho rơi xuống.
Úc Ninh nắm cổ tay cậu, thân hình thiếu niên giấu dưới lớp áo khoác rộng lớn, tấm lưng ngay thẳng cúi xuống.
Tống Triệu run rẩy, cũng chậm rãi cúi đầu.
Một ngày nào đó bọn họ sẽ thoát khỏi đây.
Chắc chắn.
Nhất định sẽ.
Chỉ là cúi đầu xin lỗi thôi mà, ít ra tối hôm qua bọn họ là phe thắng.
Bạn của Vương Vũ cười khẩy, "Tại sao bọn tôi..." phải nhận lời xin lỗi của các cậu?
Còn chưa kịp dứt lời, cửa phòng làm việc truyền đến tiếng gõ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.