Sau Khi Xem Mắt Cùng Nam Thần E-sport

Chương 50: Lục Vinh





Úc Ninh không có gan mà gọi, lần trước bị người ta quay lại, còn bị Lục Quyện bắt quả tang thì thôi không nói, dù sao vẫn ở trong nhà mình, bên cạnh cũng không có ai.
Nhưng mà bây giờ thì khác.
Tuy có gào thét điên cuồng cũng không phân biệt được ai với, nhưng xung quanh lại đông đúc, hơn nữa bà ngoại còn ở bên cạnh.
Úc Ninh không làm nổi.
Bà ngoại rất không hài lòng với việc cậu không muốn tuyên bố chủ quyền, tặc lưỡi với cậu, "Nào có gì mà ngại?"
Úc Ninh cố gắng lảng sang chuyện khác, "Bà ngoại, để con giải thích trận đấu cho bà."
Đúng là bà ngoại xem không hiểu gì, nhưng không thể ngăn được bà bị lây nhiễm bởi không khí sôi nổi của những người trẻ có mặt tại hội trường.
Úc Ninh lí giải không hẳn là chuyên nghiệp, nhưng cứ mỗi lần nói đến điểm mạnh của TVT, biểu cảm trên khuôn mặt cậu lại trở nên sinh động hơn thường ngày, không giấu nổi nụ cười.
Thấy cậu như vậy, bà ngoại cũng bật cười.
Xem ra lúc trước để Ninh Ninh và tiểu Lục bên nhau là chính xác.
Trong suốt nhiều năm liền, bà hiếm khi bắt gặp biểu cảm sống động như vậy trên khuôn mặt Ninh Ninh.
Sợ bà ngoại mệt, hai người không xem hết trận đấu.
Sau ván thứ hai, Úc Ninh liền đưa bà ngoại về bệnh viện.
Lần này, vòng loại giải vô địch châu Á kéo dài hai tuần, chiến đội TVT vẫn giữ vững thành tích trước đó, xuất sắc giành ngôi nhất bảng, thành công tiến tới Giải vô địch châu Á.
Giải vô địch châu Á sẽ được tổ chức trong hơn một tuần nữa.
Trước khi phải giằng co lẫn nhau, không ít đội đã giành ra một ngày nghỉ phép, TVT và EVE lập tức hẹn nhau ra ngoài tụ tập.
Trước khi xuống xe, Úc Ninh lại nhìn mình qua gương chiếu hậu.
Đôi môi có chút sưng tấy, đỏ ửng đến mức bất thường.
Lục Quyện bận thi đấu, hai người đã rất lâu không gặp mặt.
Hôm nay Lục Quyện đến đón cậu đi party của hai đội, mới vừa lên xe, Úc Ninh đã bị người nào đó đè lên ghế hôn một lúc lâu.
Áo sơ mi cũng nhăn nhúm, Úc Ninh kéo vạt áo ra, cố gắng khôi phục lại hình dáng ban đầu cho bộ quần áo.
Vừa rồi Lục Quyện có chút thô lỗ.
Úc Ninh lườm Lục Quyện một cái, "Anh lần sau..."
Lục Quyện nhận ra được tầm mắt của cậu, nghiêng đầu sang, đôi mắt lia xuống môi cậu, không đợi Úc Ninh nói hết câu, hắn vươn ngón tay, nhẹ nhàng lau ở khóe môi cậu, vẻ mặt mang theo chút phong lưu.
Nhịp tim Úc Ninh cứ thế mà tăng tốc, theo bản năng bắt lấy cổ tay Lục Quyện.
Lục Quyện chăm chú nhìn vào mắt cậu nửa giây, sau đó nghiêng người hôn lên khóe môi Úc Ninh.
Dù chỉ cọ xát vài giây.
"Lần sau cái gì?" Buông người ra, rõ ràng tai hắn cũng đã đỏ bừng, nhưng giọng điệu của Lục Quyện lại như thể không có chuyện gì xảy ra, nếu giọng nói của hắn không phải thấp và khàn khàn hơn bình thường, Úc Ninh còn tưởng Lục Quyện mới là người bị trêu chọc.
Úc Ninh mím môi, "Lần sau đừng hôn em trên xe nữa."
Động tác mở cửa xe của Lục Quyện khựng lại, một tay gõ nhẹ lên tai phải đeo khẩu trang, nhíu mày không vui.
Úc Ninh không có gan đối diện, lập tức đeo khẩu trang rồi chuồn xuống xe, ấp úng nói, "Nghẹt lắm, không thở nổi."
Bầu không khí trong xe quá ám muội, oxi không lưu thông bình thường, mọi giác quan khuếch đại vô hạn, quá mức k1ch thích.
Lục Quyện "À" một tiếng, không biết có nghe hay không, nắm tay Úc Ninh thong thả ra khỏi bãi xe.
Khi sắp ra khỏi, hắn đột nhiên dừng lại.
Úc Ninh khó hiểu nhìn hắn.
Còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Quyện lại cúi xuống, cách lớp khẩu trang hôn cậu một cái.
Úc Ninh: "..."
"Nghẹt sao?" Lục Quyện vô cùng bất mãn.
Úc Ninh im lặng một lát: "Không kịp thở."
"Anh mua bình dưỡng khí cho em nhé? Anh thở được mà em thì không à?"
Nói đến hôn, Lục Quyện quả thực là tự học thành tài, đã vậy còn lên trình rất nhanh.
Nhưng hắn vừa nói thế, Úc Ninh liền cảm thấy bầu không khí quyến rũ vừa rồi chẳng còn một chút.
Tại sao lúc nào trọng điểm của Lục Quyện cứ sai sai ấy?
Vì phải ghé qua bệnh viện đón Úc Ninh nên khi hai người đến nơi, tất cả mọi người đều đã đông đủ.
Bình thường cả bọn sẽ nhập tiệc trước, chẳng buồn đợi Lục Quyện đến.
Nhưng hôm nay không giống.

Trong đám cẩu độc thân bọn họ xuất hiện một kẻ phản bội muốn dẫn người yêu ra mắt hội đồng quản trị.
Tuy lúc hai bên mở tiệc đều luôn mồm nói có thể dẫn theo người nhà, nhưng thật sự chưa có ai làm được, đây là lần đầu tiên.
Nam Bắc ôm A Mập than ngắn than dài, "Anh không biết đội trưởng đáng ghét đến mức nào đâu! Hiện tại toàn bộ hình nền máy tính và điện thoại đều là ảnh em dâu! Có còn là người không? Mấu chốt là bọn tôi còn không được phép ngó vào máy tính của anh ấy mỗi khi tập luyện?"
"Chính ảnh là người không chịu tắt máy tính, cấm làm sao được người khác nhìn vào?"
"Có hôm tôi bất cẩn nhìn màn hình máy tính của anh ấy một cái, anh ấy liền bắt tôi luyện thêm nửa tiếng!!! Tôi còn không hiểu anh ấy sao? Nhất định là việc công trả thù riêng! Bởi vì tôi nhìn em dâu mấy lần!"
"Nhưng có sao nói vậy, em dâu đáng yêu là thật!"
Nói được một nửa, cậu chàng vừa há miếng ra, chợt nhìn thấy tay nắm cửa khẽ nhúc nhích, thế là lập tức đổi giọng: "Đội trưởng lợi hại! Đội trưởng vĩnh viễn là thần!"
A Mập: "...!Cái thằng nịnh thần này..."
Tôn Lật bật cười, nhìn hai người ở cửa, nhướng mày.
Úc Ninh được Lục Quyện nắm tay dẫn đến đây.
Lục Quyện không hề để tâm ánh mắt của người khác dọc đường.
Trong phòng bao, cả bảy thành viên của hai đội đều đã có mặt, riêng Từ Mính và Giang Lâu phải chuẩn bị cho Asian Games sắp tới nên không thể rảnh rỗi tham gia.
Lục Quyện không dừng bước, kéo người ngồi vào chỗ ngồi đặc biệt dành riêng cho họ, giới thiệu cho Úc Ninh, "EVE." Và rồi không có sau đó nữa.
Úc Ninh đã từng thấy EVE trong một vài video thi đấu trước đây, cũng từng chơi game cùng A Mập và Cao Nguyên, nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp họ ngoài đời thực, thấy Lục Quyện sơ sài như vậy thì kéo áo hắn một cái, rồi mới mỉm cười với các thành viên EVE, "Xin chào, tôi là Úc Ninh."
Lục Quyện vốn định không nói gì thêm, bị cậu kéo một cái thì nhíu mày, vội cởi khẩu trang xuống, che đậy lời giới thiệu qua loa vừa rồi, "Tôn Lật, A Mập, Thiên Thiên, Cao Nguyên."
Tôn Lật có chút kinh ngạc, tuy động tác của Úc Ninh không rõ, nhưng anh vẫn phát hiện ra.
Thế mà Lục Quyện lại nghe lời như thế.
Ngạc nhiên vãi.
Nghe Lục Quyện điểm danh, bọn họ cũng lần lượt giới thiệu mình với Úc Ninh.
"A Mập! Tụi mình chơi game với nhau rồi đó!"
"Cao Nguyên, người còn lại chơi game với cậu là tôi, lần sau có phát sóng trực tiếp thì cứ việc tìm tôi ghép đội nhá."
"Tôi tên Thiên Thiên, tôi cũng có phát sóng trực tiếp! Sau này mời tôi cũng được!"
"Tôn Lật."
Mọi người đều rất thân thiện, Úc Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Giới thiệu xong, Nam Bắc hấp tấp hỏi, "Em dâu uống rượu được không?"
Vừa dứt câu, cậu chàng ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của đội trưởng chĩa thẳng vào người mình, Nam Bắc khựng lại, nhưng có em dâu ở đây, cậu có chút lớn gan, "Em dâu mà không uống thì tụi anh uống nhé?"
"Đây là lần đầu tiên đội trưởng dẫn em dâu ra mắt, chẳng phải nên làm mấy ly chúc mừng đi à?"
Lục Quyện hạ mí mắt, vừa cười vừa nghịch ngón tay Úc Ninh, "Lý do lý trấu, uống ít thôi, chốc nữa không ai đưa mấy cậu về."
Tôn Lật cười ha ha, "Không sao, cùng lắm ngày mai có hot search TVT và EVE say ngất trước cửa quán XX thôi."
"Lần trước tai nạn xe cộ lên hot search, tôi đã miễn dịch từ lâu rồi."
Đội trưởng EVE cũng đã nói thế, Lục Quyện cũng không định ngăn cản bọn họ.
Thấy thế, Úc Ninh cũng vui vẻ nhập cuộc, "Em cũng uống một chút vậy."
Thật ra tửu lượng của cậu không cao, nhưng những lúc này mà không uống một ly thì lại mất vui.
Nam Bắc lập tức gọi món và order rượu với nhân viên phục vụ.
Dù cả bọn bình thường cứ ru rú trong căn cứ, cắm mặt luyện game từ sáng đến tối, nhưng rất biết cách uống, tửu lượng cũng không phải dạng vừa.
Chỉ có mình Lục Quyện là đô yếu, uống chưa được mấy ly, Úc Ninh đã nhận ra bàn tay hắn nắm chặt hơn, Úc Ninh không khỏi quay sang nhìn hắn.
Lục Quyện say không thể hiện ra mặt, vẻ mặt không nhìn ra một chút khác thường nào, nhưng ánh mắt không lừa được người.
Nam Bắc cũng đã uống nhiều rồi, nhảy Cha cha cha với A Mập ở giữa phòng, vừa buồn cười vừa kì cục.
Trần Kiết thì còn nhỏ, Tần Kỳ ngồi ngay bên cạnh luôn quản lý không để cậu nhóc nốc quá nhiều.
Cao Nguyên và Thiên Thiên chơi đoán số, ai thua thì uống.
Úc Ninh nhìn một vòng, chọt cánh tay Lục Quyện.
Lục Quyện ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút tan rã mà nhìn cậu, "?"
Úc Ninh nhịn cười: "Lục Quyện, lần trước anh tỏ tình với em đã uống bao nhiêu đấy?"
Riêng việc này Úc Ninh có thể nhớ cả đời.
Bây giờ ngẫm lại, Úc Ninh cảm thấy Lục Quyện cũng khá nhát, lại còn phải uống rượu để lấy can đảm, cũng may cuối cùng hai người họ vẫn đến được với nhau.
Lục Quyện không lên tiếng, ngược lại ôm lấy vai cậu, đẩy cậu vào lòng, sau đó đưa tay lau đi vết rượu còn đọng lại trên môi cậu: "Không nhiều, chỉ hai chai* thôi."
(*) Dựa theo ngữ cảnh là hai chai rượu nha mấy bà, chắc mấy chai size nhỏ, chứ hai chai bự là cũng sụm nụ á =)))
"Sao tửu lượng anh kém quá vậy?" Úc Ninh vươn tay xoa xoa mí mắt hắn.

Mí mắt đang phát run.
Úc Ninh mới uống hai ngụm, tất nhiên sẽ không say, cậu có tư cách cười nhạo người uống say.
Quả nhiên Lục Quyện đã cau mày, "Tửu lượng kém?"
Úc Ninh gật đầu, một giây sau Lục Quyện càng ôm chặt hơn, cúi người xuống, áp lên trán cậu.
Nhiệt độ Lục Quyện rất cao.
Úc Ninh giật thót, vô thức nhìn xung quanh.
Thấy không có ai để ý tới mình, cậu vỗ nhẹ vào cánh tay Lục Quyện như cảnh cáo, "Về rồi hẵng hôn."
Lục Quyện: "Về?"
"Về đâu?"
Úc Ninh cạn lời rồi, không hiểu sao lại xỉn nhanh đến vậy? Lần trước hắn cũng không say tới nước này mà nhỉ? Rõ ràng mới đầu vẫn còn rất tỉnh táo.
Úc Ninh im lặng một hồi: "Về căn cứ."
Lục Quyện cau mày, dường như định nói gì đó, nào ngờ Tôn Lật đã đến bên cạnh, cảm thán, "Thì ra khi yêu, cậu ta sẽ như vậy."
Lục Quyện vô cùng khó chịu vì bị cắt ngang, trừng Tôn Lật một cái rồi lại quay sang nhìn Úc Ninh.
Úc Ninh vẫn còn bị ôm trong lòng, không thể động đậy, chỉ có thề ngước lên nhìn Tôn Lật.
Nhưng dường như Tôn Lật chẳng buồn để tâm đ ến tư thế của hai người, bật cười thành tiếng, "Bọn tôi cũng không ngờ hắn sẽ có người yêu sớm nhất đấy."
Lục Quyện nghiêng đầu, "Câm miệng đi, nói nhiều quá."
Tôn Lật không sợ Lục Quyện, "Trước đây khi vừa bắt đầu sự nghiệp, L0L là xu hướng.
Cậu có biết ban đầu hắn tham gia trại huấn luyện thanh thiếu niên L0L không? Khi đó có một tuyển thủ rất thích và tỏ tình với hắn, kết quả là hắn nhảy vào đánh người ta."
"Vốn dĩ, chuyện này vi phạm qui định tuyển thủ không được phép đánh nhau, nhưng đối phương sợ bị lộ ra nên cũng giấu nhẹm chuyện này đi, chỉ là sau đó hắn cũng đổi game khác."
Úc Ninh không biết có chuyện như vậy tồn tại, thật ra cậu cũng từng nghe nói Lục Quyện từ L0L chuyển sang, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sau lưng lại có cả một câu chuyện dài như thế.
Nhất thời không biết nên cười hay thở dài.
Lục Quyện có vẻ không vui vì Tôn Lật tiết lộ quá khứ đen tối của mình, hắn lấy ly rượu trên bàn đưa cho Tôn Lật, "Uống rượu đi, nói nhiều quá."
Tôn Lật uống một hớp rượu, Úc Ninh cảm thấy hình như anh ta cũng đã ngà ngà say, tiếp tục kể: "Sau này nghe nói hồi còn đi học, ai đưa thư tình cho hắn đều bị hắn ném hết, còn có rất nhiều streamer nữ thích hắn, bình luận viên nữ nữa, nhưng hắn vẫn không để ý đến ai trong số họ, đến nỗi tôi không đoán ra được người hắn thích sẽ như thế nào."
Dường như Lục Quyện cũng nhận ra anh xỉn rồi, lười tính toán với anh, cười lạnh, "Thích Úc Ninh."
Nói toẹt ra như vậy, Úc Ninh xấu hổ đỏ mặt, vỗ lên tay hắn, "Anh cũng im đi."
Tôn Lật cười nham nhở, cụng ly với Lục Quyện một cái.
Úc Ninh: "..."
Có vẻ Tôn Lật chỉ định đến lảm nhảm vài câu, nói xong thì lảo đảo đứng lên, "Chúc hai ngươi trăm năm hòa hợp."
Giống như họ đang kết hôn tới nơi rồi.
Thế mà Lục Quyện lại cố tình hùa theo anh ta, "Ghi nhận lời chúc phúc của cậu."
Rõ ràng vừa rồi ánh mắt hắn còn mơ hồ, lúc này lại rất tỉnh táo đáp lại.
Có Tôn Lật mở đường, những người khác cũng bắt đầu noi theo.
Mỗi người một ly rượu.
Mỗi người một câu trăm năm hòa hợp.
Nếu không phải không đúng chỗ, Úc Ninh còn tưởng đây là hiện trường hôm lễ, hơn nữa suốt cả buổi bị Lục Quyện ôm chặt cứng trong lòng, tư thế kì lạ chết đi được.
Càng về sau, Lục Quyện mới thật sự say ngất, nhưng có vẻ hắn rất vui.
Không biết là điều gì khiến hắn hạnh phúc đến thế.
Úc Ninh đút cho hắn đồ ăn lót bụng, kẻo một lát nữa dạ dày sẽ không thoải mái.
Sau khi cả hội đã ăn uống no đủ, Nam Bắc còn tỉnh táo xung phong gọi tài xế đón cả bọn về căn cứ.
Lục Quyện uống rượu không thể lái xe nữa, Úc Ninh cũng chỉ có thể về căn cứ cùng bọn họ.
Trên xe ngộp mùi rượu, lúc xuống xe Úc Ninh cũng cảm thấy choáng váng.
Cũng may là ban đêm có gió, thoải mái hơn hẳn.
Nam Bắc còn phải chăm sóc những người khác, Giang Lâu và Từ Mính đều không có ở đây, Lục Quyện đành ném cho Úc Ninh phụ trách.
May là khi Úc Ninh kéo Lục Quyện, Lục Quyện vẫn có thể nghe theo chỉ thị của cậu.
"Nhấc chân trái."
"Nhấc chân phải."
"Rẽ vào đây."
Ở tầng dưới, tai Nam Bắc giật giật.
Nếu là bọn họ thì đã bị đội trưởng đánh què giò từ lâu rồi.
Dù chỉ đi vài bậc cầu thang nhưng Úc Ninh vẫn toát hết mồ hôi khi đến trước cửa phòng Lục Quyện.
Cứ như vừa chạy bộ 800m vậy.
Cửa phòng Lục Quyện không khóa, nhưng bình thường cũng không ai dám vào phòng của hắn.
Úc Ninh thả người lên giường, còn chưa kịp cởi qu@n áo và giày cho hắn, Lục Quyện chợt vươn tay ra nắm eo cậu, đẩy lên người mình.
Úc Ninh không phòng bị, lập tức ngã vào lồ ng ngực hắn.
Lục Quyện mở mắt ra nhìn cậu, "Ngủ."
Sau đó liền nhắm hai mắt lại.
Úc Ninh: "..."
Úc Ninh không chịu được mùi rượu đầy mình, nhưng Lục Quyện siết chặt quá, sau khi nhắm mắt còn khẽ nhúc nhích, kéo cậu xích lên một chút.
Sức lực hoàn toàn không giống một người đã uống say.
Nhưng hành vi thì không sai vào đâu được.
Úc Ninh mặc kệ hắn, nhận thấy hô hấp của Lục Quyện đều đều, cậu khẽ ngước lên chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt điển trai của hắn một lúc lâu.
Lục Quyện lúc này nhìn mềm mại hơn bình thường rất nhiều, nhưng có lẽ vì uống quá trớn nên trong người không được khỏe, lông mày xoăn tít lại, Úc Ninh đưa tay vuốt v e lông mày hắn, hôn vào giữa lông mày và khóe môi Lục Quyện, sau đó mới rón rén đi sang phòng bên cạnh tắm rửa nghỉ ngơi.
Nhưng phòng bên cạnh hôm nay không mở được.
Úc Ninh trơ mắt nhìn khóa cửa, cậu cũng không có chìa khóa.
Cuối cùng chỉ đành quay lại phòng Lục Quyện.
Trên người Úc Ninh ám mùi rượu, còn chảy mồ hôi, nhớp nháp cực kì khó chịu, không tắm thì chắc chắn không ngủ được, cuối cùng vẫn cố gắng tìm bộ quần áo mà Lục Quyện từng lấy cho cậu mặc trong tủ đồ của hắn.
Nhưng vừa mở tủ ra, Úc Ninh liền giật mình.
Bộ đồ Lục Quyện đưa lần trước thì không thấy, nhưng Úc Ninh tìm được mấy bộ...!vốn phải ở phòng bên cạnh.
Úc Ninh: "..."
Cậu quay đầu nhìn Lục Quyện đã sớm ngủ say.
Mạch não Lục Quyện khó hiểu, hẳn là sẽ không cố ý khóa cửa đâu nhỉ?
Tắm xong, Úc Ninh lại bò vào trong lòng Lục Quyện.
Trên người Lục Quyện có mùi rượu, nhưng không khó ngửi lắm, không hiểu sao khiến cậu thấy yên lòng.
Trong lúc ngủ, Lục Quyên dường như cảm nhận được gì, cố ý duỗi ra một cánh tay để Úc Ninh gối lên, ôm chặt lấy cậu.
Úc Ninh ngủ một giấc đến sáng.
Dường như tất cả mọi thứ đều đang tốt lên, những ngày tháng không vui đã trôi qua.
Sáng hôm sau, Úc Ninh cảm thấy có thứ gì đó ấm áp cọ vào mặt mình.
Cậu chợt mở mắt ra, nhìn thấy Lục Quyện trông rõ là buồn ngủ nhưng vẫn cố chấp hôn lên má cậu.
Úc Ninh: "…" Úc Ninh im lặng một lát, sau đó ôm lấy eo Lục Quyện: "Anh không đau đầu à?"
Lục Quyện ừm một tiếng, không nói chuyện, mà tiếp tục hôn cậu, từng nụ hôn như chuồn chuồn lướt, có phần nâng niu.
"Anh biết tối qua anh uống bao nhiêu không?" Úc Ninh thuận theo, quở trách hắn.
Lục Quyện khép hờ mắt, mơ hồ nhận ra trong lời Úc Ninh có ý không hài lòng, cả người cứng đờ, "Không nhớ rõ."
"Lần trước anh uống say làm ra chuyện gì đều quên hết rồi sao?" Úc Ninh đưa chân đạp đạp Lục Quyện.
Lục Quyện cố giữ cậu lại.
"Vậy mà còn kêu người khác uống ít thôi."
Úc Ninh nghĩ quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Trước đây chỉ có Lục Quyện trào phúng người khác, nào ngờ đến sẽ có một ngày bị Úc Ninh mắng.
Nhưng hắn không hề không vui, trái lại trong lòng mềm xèo, chăm chú nhìn Úc Ninh, "Em mắng tiếp đi."
Như là cố ý tìm ngược.
Úc Ninh nghe hắn nói vậy, những lời tiếp theo kẹt trong cổ họng, không nên lời.
Cậu đành đẩy ra người, "Em xem thử có nước mật ong không, anh đi tắm đi, hôi quá."
Lục Quyện thật sự rất đau đầu, nghe thế thì cúi đầu ngửi ngửi trên người, ngửi được mùi rượu tối qua thì không khỏi nhăn mặt, không biết làm sao Úc Ninh có thể chịu được khi nằm trong lòng hắn suốt đêm.
Nhưng khi vừa cúi đầu xuống, Úc Ninh liền nhân cơ hội nhảy khỏi giường, chuồn xuống bếp
Lục Quyện nhìn cửa phòng bị Úc Ninh đóng lại, khóe miệng cong lên.
Nhà bếp ở căn cứ cái gì cũng có, dì cũng đang nấu đồ ăn cho bọn họ, trông thấy Úc Ninh cũng không quá kinh ngạc, dù sao trước đây cũng từng gặp nhiều lần.
Lúc này những người khác trong căn cứ vẫn chưa tỉnh.
Úc Ninh pha nước mật ong, lại nhờ dì chuẩn bị bữa sáng những món Lục Quyện thích ăn, sau đó mới đi lên lầu gọi hắn xuống.
Trong phòng tắm có tiếng nước, Úc Ninh dừng bước, không tự chủ được liếc nhìn vào phòng tắm, nhưng lại không nhìn thấy gì.
Đành tiếc nuối thu hồi tầm mắt.
Trong lúc chờ Lục Quyện đi ra, Úc Ninh ngồi nghịch điện thoại.
Khoảng khắc WeChat của Tống Triệu có một trạng thái mới, 【 Cái gì đã mất là mất 】
Úc Ninh: "..." Trầm cảm về đêm?
Gần đây có lẽ Tống Triệu đã thất tình.
Nhưng lạ hơn là huấn luyện viên Giang lại binh luận phía dưới.
Úc Ninh đã thêm WeChat mọi người trong TVT từ lâu, song đây là lần đầu tiên cậu thấy hai người tương tác với nhau nên mới thấy mới mẻ.
Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều.
Vừa định lướt tiếp, điện thoại chợt vang lên.

Là y tá từ bệnh viện, Úc Ninh lớn lên dễ nhìn, các y tá đều sẵn lòng giúp cậu chăm sóc bà ngoại nhiều hơn một chút, cũng trao đổi liên lạc, vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì báo ngay cho cậu.
Sợ bà ngoại xảy ra chuyện gì, Úc Ninh không do dự nhận điện thoại.
Y tá nhỏ giọng nói, "Úc Ninh, có một người tự xưng là ba của cậu đến tìm gặp bà ngoại, cậu có rảnh ghé qua không?"
"Hình như bà ngoại giận lắm, cảm xúc dao động quá mức sẽ ảnh hưởng không tốt đến tốc độ hồi phục."
Thật ra y tá cảm thấy rất kỳ lạ, người đàn ông này chưa từng đến đây một lần, bây giờ lại tự nhận là ba của Úc Ninh, thoạt nhìn không khác gì kẻ nói dối.
Nhưng bọn họ làm nhân viên y tế, không thể quản việc tư của bệnh nhân, nên chỉ có thể giúp đỡ một chút với lý do sẽ không tốt cho quá trình hồi phục của bệnh nhân.
Nghe y tá nói chuyện, Úc Ninh lập tức đoán ra ngay là ai, cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng, cậu nói cảm ơn chị y tá, bảo mình sẽ đến ngay.
Vừa thay quần áo xong, Lục Quyện đúng lúc đi ra từ phòng tắm, thoáng nhìn thấy vòng eo trắng nõn của Úc Ninh dưới lớp áo.
Thấy sắc mặt Úc Ninh tối sầm, Lục Quyện thu lại tâm tư, "Sao vậy em?"
Úc Ninh úp điện thoại, "Dịch Thao..."
"Hình như ba em đến bệnh viện sinh sự, anh...!có thể đi với em được không?"
Cậu ngẩng đầu lên, chân thành nhìn Lục Quyện.
Đây là lần đầu tiên Úc Ninh chủ động nhờ cậy Lục Quyện, trong lòng vẫn có chút khẩn trương.
Lục Quyện gật đầu không chút do dự.
Lúc đi ra ngoài, Lục Quyện xoa đầu Úc Ninh, hiếm khi an ủi người khác: "Đừng lo lắng."
Úc Ninh đang nghĩ cách giải quyết triệt để chuyện của Dịch Thao.
Những người như Dịch Thao thực sự là loại người sẽ làm bất cứ điều gì vì tiền.
Hơn nữa nhà họ Dịch, ông bà nội trên danh nghĩa của Úc Ninh cũng thật buồn nôn.
Dù Úc Ninh chưa một lần gặp họ, nhưng những hành động của họ khiến cậu thấy ghẻ tởm.
Đêm qua Lục Quyện uống rượu, bây giờ không tiện lái xe nên hai người đổi sang một chiếc xe máy nhỏ.
Úc Ninh không biết hắn đã mua nó từ khi nào
Trên đường, Úc Ninh kể sơ mọi chuyện cho Lục Quyện, đương nhiên bỏ qua chuyện năm đó giữa mẹ cậu và Dịch Thao.
Lần trước Úc Ninh về quê, cậu đã tìm được cuốn nhật ký của Úc Chi mà bà ngoại nhắc tới.
Quyển nhật ký rất cũ kỹ, có mấy chữ đã không nhìn được nữa, năm đó Úc Chi đối với Dịch Thao là chân tình thực cảm, nhưng cuối cùng sự chân thành đó đã biến thành hận ý và sự yêu thương dành cho Úc Ninh.
Nếu Úc Chi không qua đời trong một vụ tai nạn ô tô thì bà đã là một người mẹ tốt.
Khi đến bệnh viện, Úc Ninh nhìn thấy trước cửa phòng bà ngoại có mấy người, là bệnh nhân phòng bên có quan hệ tốt với bà cậu và Dịch Thao
Nhìn dáng vẻ đó, dường như đã chuẩn bị lao vào.
Nhìn thấy Úc Ninh đi tới, y tá nhỏ bưng khay lập tức chạy tới: "Cuối cùng cậu cũng tới rồi, người vừa nãy đang tìm cậu."
Dịch Thao thậm chí còn đến chỗ Úc Ninh ở, nhưng gõ cửa một lúc lâu cũng không có ai mở.
Thời hạn cho vay đang đến gần, nếu không còn tiền, công ty của ông ta sẽ hoàn toàn sụp đổ, đã vậy còn không được chia một mống tài sản nào.
Trước đây ông ta hỏi thăm được bà cụ có vẻ đổ bệnh nặng, nên ông ta quyết lành làm gáo vỡ làm muôi* đến xem Úc Ninh có ở đây không.
(*) Quyết liệt, kiên quyết làm đến cùng, không cần biết hậu quả thế nào.
Không ngờ không gặp được Úc Ninh, bà cụ thì cứng đầu không chịu giao sổ hộ khẩu, một bộ thà chết chứ không thỏa hiệp.
Lúc này Dịch Thao không còn dáng vẻ như bề trên bố thí như trước nữa, râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch.
Úc Ninh cảm thấy ông ta giống như một kẻ ăn xin trên đường phố.
Nhưng ăn xin ít ra vẫn có lương tâm của họ.
Thấy Úc Ninh lại đây, bà ngoại lập tức yếu ớt nằm xuống, dùng chăn che đầu, không còn khí thế chửi mắng Dịch Thao vừa rồi nữa.
Trái lại vô cùng chột dạ.
Úc Ninh nhìn thấy hành động của bà ngoại nhưng giả vờ như không để ý, nói lời cảm ơn với người ở cửa rồi đóng cửa phòng bệnh lại.
Người phụ nữ bên cạnh đã đổi phòng bệnh, trong phòng chỉ còn bà ngoại, Dịch Thao, cậu và Lục Quyện.
Lục Quyện dựa vào cửa, không đi vào mà lấy điện thoại ra gọi cho ai đó không rõ, Úc Ninh nghe thấy hắn nói vài câu.
Dịch Thao nhìn thấy Úc Ninh, hai mắt đỏ như máu, nhưng trên mặt lại mừng như điên, "Ninh Ninh!"
"Ba không có ác ý gì, chỉ muốn con trở về Dịch gia mà thôi."
Úc Ninh mím môi dưới, lùi lại hai bước, cậu không muốn lại gần Dịch Thao chút nào, giọng điệu rất bình tĩnh, "Trước đây tổng cộng ông đã đưa cho bà ngoại và tôi bao nhiêu tiền?"
"Tôi sẽ không quay lại, tiền sẽ trả cho ông."
Thật ra trong lòng Úc Ninh không có bao nhiêu tự tin, cậu không muốn quay về, Dịch Thao cũng không thể trói cậu lại, nhưng cậu chỉ có thể ngăn cản một vài lần, không có cách đuổi ông ta đi mãi mãi.
Dịch Thao toan lên tiếng, chợt nhìn thấy người đàn ông đứng đằng sau Úc Ninh.
Người đàn ông nọ cũng đang nhìn chằm chằm ông ta, như thể đang nhìn một người chết.
Tim Dịch Thao nảy liên hồi, ông ta vô thức nói ra một con số.
Úc Ninh nhẹ nhàng gật đầu, lùi lại một bước, kéo quần áo của Lục Quyện, nhỏ giọng nói, "Có thể ứng lương không."
Hiện tại Úc Ninh không có khả năng moi ra nhiều tiền như vậy.
Lông mày Lục Quyện lập tức dịu xuống, hắn nhịn cười hừ một tiếng, sau đó đưa điện thoại di động cho cậu: "Mật khẩu là sinh nhật của em."
Úc Ninh "À" một tiếng, còn chưa kịp yêu cầu Dịch Thao đưa mã thanh toán cho mình thì cửa phòng lại bị gõ.
Lục Quyện trực tiếp mở cửa.
Ngoài cửa có khoảng chục vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Dịch Thao.
Sau đó tất cả đều di chuyển về hai hướng, để lộ ra Lục Vinh ở phía sau.
Lục Vinh đóng vest chỉnh tề, khí thế tổng tài bá đạo nghênh ngang bước vào.
Úc Ninh: "..."
____^_^____
Tác giả có lời muốn nói:
Úc Ninh: Ờ mây zing gút chóp anh
Lục Quyện: Chuyện gì tôi không giải quyết được thì có anh tôi
Spoil: Có hôn lễ thiệt nha mí bà.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.