Sau Khi Xem Mắt Cùng Nam Thần E-sport

Chương 29: Người Nhà





Bà ngoại nấu ăn rất ngon, Tống Triệu và Khương Hạo lần nào cũng mê món dưa muối Úc Ninh mang về, bản thân Úc Ninh cũng rất thích ăn.
Đợi đến lúc Lục Quyện thi đấu xong, Úc Ninh cảm thấy có khi mình đã xơi hết đống đồ ăn này của hắn rồi.
Úc Ninh ngẫm nghĩ một chút, đăng nhập vào ứng dụng chạy vặt địa phương xem thử.
Căn cứ TVT cách trường Úc Ninh không xa, đi taxi chỉ tốn khoảng hai mươi tệ.
Nhưng giá cả của dịch vụ chạy việc vặt phải lên đến cả trăm tệ.
Úc Ninh lại cân nhắc đến chuyển phát nhanh.
Bốn bình dưa muối khá nặng, phí giao hàng rơi vào khoảng hàng chục tệ...! Hơn nữa Úc Ninh còn để ý, trong quá trình vận chuyển từ chỗ bà ngoại đến đây, có một bình đã bị sứt mẻ sương sương.
Va chạm trong chuyển phát nhanh là khó tránh khỏi.
Sau khi so qua so lại, cách an toàn và thuận tiện nhất vẫn là cậu tự mang đến tận nơi.
Úc Ninh nghĩ kĩ, gửi voice chat cho Lục Quyện hỏi ngày mai có tiện không, cậu mang đồ qua cho hắn.
Có lẽ Lục Quyện đang rảnh rỗi, rất nhanh đã trả lời bằng voice chat, "Được, nếu mai em không có tiết, em có thể đến bất cứ lúc nào."
Giọng nói Lục Quyện rõ ràng, xen chút cảm giác mệt mỏi, khàn hơn ngày thường rất nhiều.
Ngày mai Úc Ninh chỉ có một tiết vào buổi sáng, vốn định chiều về sẽ phát sóng trực tiếp, bây giờ xem ra chỉ có thể hoãn lại một ngày.
"Vậy chiều mai em ghé."
Lục Quyện thẳng thắn đáp, "Tới nơi thì gọi."
Úc Ninh mơ hồ nghe thấy trong đoạn voice chat của Lục Quyện, hình như có tiếng người khác gọi hắn.
Quả nhiên Lục Quyện thật sự rất bận, Úc Ninh cũng không tiện quấy rầy hắn nữa.
Hôm sau, sau khi kết thúc tiết học buổi sáng, Úc Ninh dọn đồ chuẩn bị về nhà, Khương Hạo lén lút huých Tống Triệu, nháy mắt với cậu.
Tống Triệu ghét bỏ nhìn dáng vẻ này của cậu ta, "Có gì nói mau, Ninh Ninh về mất bây giờ."
Khương Hạo tặc lưỡi, đưa tay bịt kín cái miệng của Tống Triệu, nhìn về phía Úc Ninh: "Úc Ninh này..."
Úc Ninh ngưng dọn sách vở, "Sao thế?"
"Ờ thì tối nay khoa bọn tao và trường đối diện tổ chức liên hoan." Khương Hạo ngập ngừng.
"Liên hoan thì liên quan gì đến Ninh Ninh? Mày lại đồng ý móc nối cho em gái nào rồi chứ gì?" Khương Hạo nói đến đây, Tống Triệu lập tức hiểu ra ý đồ của cậu ta.
"Cái gì mà lại? Tao chỉ nhận lời giúp đúng một lần thôi nhé, nữ sinh đó là bạn của trưởng khoa, ngày nào cũng gặng hỏi WeChat của Úc Ninh, tao không có cho, nhưng mà lần này từ chối không được, trưởng khoa đích thân nhờ tao mời Úc Ninh đến tham gia."
"Tư bản đàn áp." Khương Hạo cũng có chút không nói nên lời.
Nhưng cậu chàng cũng không thể nói thẳng với nhóm nữ sinh, nếu thích Úc Ninh thì tìm thẳng cậu ấy không phải tốt hơn sao? Cần gì phải thông qua cậu ta chứ.
Như vậy khiến cậu ta giống như một thẳng nam, không tìm được bạn gái.
"Buổi tối mấy giờ?" Úc Ninh đã dọn xong, nghiêng đầu hỏi Khương Hạo.
Nghe thế, Khương Hạo có chút ngoài ý muốn, "Khoảng sáu giờ, ở quán rượu ngay quảng trường."
Úc Ninh tính toán thời gian, đoán chừng đến căn cứ cũng không mất bao nhiêu thời gian, "Vậy để tao nói với trưởng khoa mày cho, tao đi."
Khương Hạo thở phào nhẹ nhõm.
"Sao bỗng dưng mày lại đồng ý thế?" Khi cậu và Tống Triệu rời phòng học, vẻ mặt Tống Triệu in rõ chữ khó hiểu.
Úc Ninh lắc đầu, "Tuy tao không thể nói thẳng với Khương Hạo mình thích con trai, nhưng cũng không thể để bọn họ luôn làm phiền cậu ấy."
Dù sao cũng là chuyện của cậu, Khương Hạo bị kép ở giữa hẳn sẽ không thoải mái.
Huống chi bình thường Khương Hạo đối xử với cậu không tồi, cậu không thể đẩy phiền toái lên đầu Khương Hạo.
Tống Triệu tặc lưỡi, không nhắc đến nữa.
Sau khi đi căn tin ăn cơm với Tống Triệu, Úc Ninh mới về nhà.

Cậu không nói với Tống Triệu chiều nay sẽ đến căn cứ TVT, nếu không còn phải khai cả chuyện Lục Quyện về nhà bà với cậu, có nhảy xuống sông Hoàng Hà rửa cũng không sạch.
Cân nhắc đến chuyện có thể Lục Quyện sẽ thức dậy khá trễ, Úc Ninh quyết định ở nhà sửa tài liệu viết luận xong rồi mới ghé.
Trước khi đi, cậu còn gửi tin nhắc trước cho Lục Quyện, canh giờ đến căn cứ rồi nhờ Lục Quyện ra cổng lấy.
Hai năm trôi qua, căn cứ TVT không thay đổi mấy, vẫn chỉ có vài chữ TVT mạ vàng trước cửa, tỏa sáng lấp lánh.
Khi Úc Ninh xách theo gói đồ xuống xe, tài xế còn hỏi với theo, "Người nhà cậu chơi game ở đây à?"
"Còn nhỏ mà mê game quá là không tốt đâu."
"Chơi game lãng phí bao nhiêu thời gian, tôi nói cậu nghe, mấy người theo con đường này toàn ít đọc sách..."
Úc Ninh ngẩng đầu nhìn tài xế, cậu đeo khẩu trang nên tài xế không thể thấy rõ mặt cậu, chỉ nhìn thấy đôi mắt cậu cong lên: "không phải đâu chú, cháu cảm thấy bọn họ đang làm rạng danh đất nước."
"Hơn nữa, đây không phải là chơi game mà là nghề nghiệp, một nghề được quốc gia công nhận."
Cho dù hiện tại thể thao điện tử đã rất phổ biến nhưng vẫn có không ít người cổ hủ xem thể thao điện tử là một công việc không đàng hoàng, kể cả nó có là sự thật đi nữa, trong số những người chơi game ấy, được bao nhiêu người có thể ghi dấu ấn ngoài các tuyển thủ chuyên nghiệp.
Úc Ninh nghe người tái xế này chỉ dùng một câu đánh đồng hết tất cả bọn họ, không thể nghe tiếp được.
Những tuyển thủ ấy ngày đêm tập luyện không chỉ vì ước mơ mà còn muốn giành lấy vinh quang cho đất nước mình.
Tài xế chưa lớn tuổi lắm, bị Úc Ninh xưng hô như thế thì biến sắc, đợi Úc Ninh lấy xong đồ thì im ỉm nổ máy bỏ chạy.
Úc Ninh nhìn đồng hồ, đến hơi sớm so với giờ hẹn với Lục Quyện, cậu ngoan ngoãn đứng đợi ở cổng.
Nhưng chưa được bao lâu, nhân viên bảo vệ thò ra từ buồng bảo vệ, cẩn thận quan sát cậu, như thể đang xác nhận chuyện gì.
Sau mấy lần, bảo vệ mới tiến lên chào hỏi với Úc Ninh, "Cậu là Úc Ninh đúng không?"
Úc Ninh sửng sốt, gật gật đầu, chưa kịp nói gì thì bảo vệ đã lên tiếng: "Cậu cứ vào thẳng đấy."
Bảo vệ nói xong, lại lật đật chạy vào, không biết lấy từ đâu một chiếc xe đẩy nhỏ, ôm bình dưa muối mà Úc Ninh đặt trên mặt đất lên trên xe đẩy.
Úc Ninh:...
"Tôi hẹn bạn ở ngoài cổng, không cần vào đâu ạ."
"Há, cậu hẹn với Lục tiên sinh đúng không? Lục tiên sinh nói chúng tôi để cậu vào thẳng." Bảo vệ nói, "Cậu đợi một chút, tôi sẽ xác nhận lại."
Úc Ninh đáp một tiếng, ngay khi bảo vệ định gọi điện, điện thoại của cậu chợt đổ chuông.
Lục Quyện gọi đến cho cậu, "Tới cổng rồi?"
Úc Ninh trả lời, "Anh Lục Quyện, anh có tiện ra lấy không?"
Hình như Lục Quyện đang xuống lầu, Úc Ninh nghe được tiếng bước chân nặng nề: "Không tiện, em biết trước cửa sẽ có fans đúng không?"
Lục Quyện vừa dứt lời, Úc Ninh theo bản năng liếc ra ngoài.
Quả nhiên, cậu nhìn thấy vài người ở bên kia đường đang lén nhìn và chỉ trỏ cậu.
Cậu đứng đây cũng sẽ không có ai nhận ra vì cậu đang đeo khẩu trang.
Nhưng đúng là rất khó để Lục Quyện ra ngoài, dù có trang bị đầy đủ "vũ khí" thì vóc dáng của Lục Quyện là độc nhất vô nhị...Fans chỉ cần nhìn thoáng qua là sẽ nhận ra ngay.
Úc Ninh lập tức đáp ứng, "Vậy để em vào, anh chờ em một chút."
Lục Quyện ừm một tiếng.
Úc Ninh liền cúp máy.
Vừa lúc bảo vệ bên đó cũng đã xác nhận xong, Úc Ninh không đợi bảo vệ lên tiếng, sau khi cảm ơn bảo vệ thì trực tiếp đẩy xe đi vào.
Cũng may lúc này có lẽ mọi người đều đang ngủ.
Úc Ninh nhớ tòa nhà của đội một nằm ở trong cùng, bên ngoài là tòa dành cho trại huấn luyện thanh thiếu niên và đội hai.
Tòa nhà của đội một rất dễ nhận ra, bởi trên cửa có treo tấm biển "Đội một TVT" đơn giản và thô sơ.
Cửa đang đóng, Úc Ninh lại gửi một tin nhắn thông báo cậu đã vào cho Lục Quyện.
Lục Quyện không trả lời, nhưng một lúc sau, cửa liền mở ra.
Người mở cửa là Lục Quyện.
Lục Quyện mặc đồ ngủ, tóc tai hỗn độn, sắc mặt có chút lạnh lùng, giống như vừa mới ngủ dậy.
"Vào đi." Thanh âm hắn khàn khàn.
Úc Ninh vốn định đưa đồ xong sẽ lập tức rời đi, nhưng Lục Quyện nói xong thì quay người đi vào, không cho cậu nửa cơ hội từ chối.
Úc Ninh đành lẳng lặng theo sau.
Kéo theo xe đẩy, Úc Ninh mơ hồ cảm thấy mình như một anh shipper cần mẫn.
Còn đang suy nghĩ miên man, Lục Quyện đột nhiên nghĩ ra cái gì, xoay người bước nhanh về phía Úc Ninh.

Đây là lần đầu tiên Úc Ninh trông thấy dáng vẻ này của Lục Quyện, vẻ mặt lười biếng, ánh mắt lơ đãng quét qua hai gò má Úc Ninh.
Khi hai người giáp mặt nhau, Úc Ninh không thể ngăn được vành tai đỏ ửng.
Giây tiếp theo, Lục Quyện nắm lấy tay cầm xe đẩy, nhướng mi nhìn Úc Ninh, "Lên sofa ngồi đi, em muốn uống gì?"
Mùi sữa tắm trên người Lục Quyện rất nồng, giống như vừa mới tắm xong, hương thơm khiến Úc Ninh có chút choáng váng, nhịp tim vô thức đập nhanh, quả nhiên sắc đẹp luôn làm lòng người mê đắm.
Nghe Lục Quyện nói thế, cậu mới bừng tỉnh, "Không cần đâu...!Em đưa đồ xong thì đi ngay."
Không biết Lục Quyện có nghe thấy hay không, nhưng không trả lời, tự mình đẩy dưa muối vào nhà bếp, lúc đi ra còn cầm một cái ly và bình nước cam.
Hiển nhiên không để lời Úc Ninh trong lòng.
"Buổi chiều có tiết?" Lục Quyện ngước mắt lên, hờ hững nhìn Vu Ninh.
Đối diện với ánh nhìn của Lục Quyện, Úc Ninh bất giác lắc đầu, đợi đến khi hoàn hồn thì đã ngồi xuống sofa.
Trong tay còn cầm ly nước trái cây bị Lục Quyện nhét vào tay.
Dường như tầng một không có ai, chỉ có Úc Ninh và Lục Quyện.
Úc Ninh cầm ly nước trái cây, trong nháy mắt chợt cảm thấy lúng túng.
Rõ ràng đã ngủ chung một phòng, nhưng khi gặp lại vẫn có điểm luống cuống tay chân.
"Thông tin cụ thể về phát sóng trực tiếp, Từ Mính hẳn đã nói qua với em?" Úc Ninh nhấp một ngụm nước trái cây, Lục Quyện đột nhiên lên tiếng.
chuyện cụ thể, Từ Mính đã cùng ngươi nói.
Có đề tài chung, Úc Ninh thấy tự nhiên hơn hẳn, gật đầu, "Hôm đó em không có tiết, trước khi phát sóng em sẽ chăm chỉ luyện tập", đỡ đến lúc đấy làm anh mất mặt.
"Luyện tập cái gì?" Lục Quyện cố tình không nghe thủng lời cậu, "Luyện tập tương tác với tôi?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!
2.
Tui Là NPC Ác Quỷ, Không Được Nói Tui Đáng Yêu
3.
Mùa Xuân Ở Nam Thành
4.
Cưng Chiều Vợ, Ghét Trà Xanh
=====================================
Lục Quyện khẽ nhướn mày, "Kêu anh Lục Quyện thêm mấy lần nữa cho quen?"
Úc Ninh nghẹn ngào, vội vàng lấy ra một tờ khăn giấy che miệng ho khan.
Phải cố gắng bỏ thói quen này thôi?
Ngay cả chính cậu cũng không biết tại sao mỗi lần đối mặt với Lục Quyện, mở miệng ra là gọi anh Lục Quyện.
Có hơi thân mật quá.
Úc Ninh ho khù khụ đến đỏ mặt, Lục Quyện ngồi thẳng lên đưa thêm giấy cho cậu, "Uống ngon lắm à? Em cứ từ từ uống, nguyên bình này đều là của em."
Úc Ninh:...
Cậu không có nhé!
Úc Ninh vội vàng lắc đầu, "Ý của em là luyện tập thao tác."
Lục Quyện "À" lên một tiếng, Úc Ninh cảm thấy dường như hắn có chút tiếc nuối, nhưng vẻ mặt lại không có gì thay đổi.
"Muốn tập súng không?" Lục Quyện nhìn cậu hỏi.
Úc Ninh gật đầu, Lục Quyện từng chơi game với cậu, nhất định biết được khuyết điểm của cậu nằm ở đâu, "Kỹ năng bắn súng của em không vững lắm."
"Bọn tôi có một phần mềm tập bắn, nếu em cần, một lát nữa tôi sẽ gửi cho em." Lục Quyện nói xong, Úc Ninh nghe thấy điện thoại của hắn rung lên, chưa kịp nói cảm ơn thì Lục Quyện đã hỏi tiếp, "Em có muốn thăm quan căn cứ một chút không?"
Nói xong hắn nhét điện thoại vào túi quần pyjama như không có chuyện gì xảy ra.
Hai năm trước, tuy Úc Ninh đã từng đến căn cứ đón Dịch Kim, nhưng quả thật chưa từng nhìn bên trong ra sao.
Trước đây cũng chỉ thấy nội thất tổng thể của căn cứ TVT qua những bức ảnh tuyên truyền.
Nhưng đến khi thực sự bước vào, cảm giác vẫn rất khác.
Chỉ riêng đại sảnh thôi đã rất rộng, trên bàn trà chất một đống đồ ăn vặt, trong bếp thoang thoảng mùi thức ăn.
Bị Lục Quyện hỏi như vậy, lòng Úc Ninh có chút ngứa ngáy.
Sắc hồng trên mặt nam sinh dần dần dịu đi, nhưng vì một lời nói mà đôi mắt lại trở nên sáng rỡ.
Khóe môi Lục Quyện chậm rãi cong lên, "Đi thôi."
Lần này, Úc Ninh không từ chối.
Không hổ là chiến đội nhà giàu, tòa nhà huấn luyện của đội một quả thật vô cùng đồ sộ.
Hai phòng huấn luyện đều ở tầng một.
"Bên đó là phòng tiếp khách, phòng hội nghị, phòng trà bên kia..." Hai người bước đi một trước một sau, lúc nói chuyện, khí chất trên người Lục Quyện trở nên ôn hòa hơn, Úc Ninh cũng cảm thấy giọng nói của hắn dịu dàng hơn trước, không còn quá lạnh lùng.
Úc Ninh nghe vậy, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Lục Quyện.
Ánh mắt hắn không dừng trên người cậu mà chăm chú giới thiệu cấu trúc của tòa nhà như thể đang khoe ra một thứ gì đó rất đáng trân trọng.
Cho dù đang mặc đồ ngủ cũng không khiến nhan sắc của Lục Quyện giảm đi phần nào, trái lại còn nổi lên khí chất biếng nhác, nhưng cảm giác này không giống nhìn qua ảnh, Lục Quyện sống động đứng bên cạnh cậu, úc Ninh có thể ngửi thấy mùi sữa tắm trên người hắn và nghe rõ mồn một giọng nói của hắn.
Nhất thời, Úc Ninh lại cảm thấy trái tim mình như mất cân bằng.
Chắc chắn là bởi vì Lục Quyện quá đẹp.
Thật trùng hợp, tướng mạo Lục Quyện chính là gu của cậu.
Đến trước cửa một căn phòng khóa kín, Lục Quyện dừng bước, "Đây là phòng tối."
Tâm tư Úc Ninh lập tức bị hắn kéo trở lại, "Phòng tối gì cơ?"
"Ai mắc lỗi không đáng có trong đấu tập sẽ phải vào phòng tối ngẫm lại." Giọng điệu Lục Quyện đột nhiên có chút trào phúng, "Nếu mắc lỗi không đáng có trong thi đấu chính thức thì có một phòng riêng lớn hơn ở tầng cao nhất."
Úc Ninh:...
Úc Ninh im lặng.
Đây thật sự là một chiến đội sao?
Không phải trại tập trung à?
Tuy rằng ID WeChat kì cục của cái vị giám đốc kia trông rất giả trân, còn có acc nhỏ Mỹ thiếu nữ Bắc Bắc của Lục Quyện quả thật có chút xấu hổ.
Nhưng những người điên cuồng tâng bốc TVT có biết nội bộ của bọn họ là như thế này không?
Úc Ninh cuối cùng cũng hiểu ra một điều, tuyệt đối không thể đến gần fans, nếu không lăng kính của mình sẽ bị hỏng.
Từ trước đến giờ cậu chưa từng thấy chiến đội nào dùng phòng tối để trừng phạt đấy.
"Ừm không chỉ dừng lại ở phòng tối, còn phải viết kiểm điểm."
Úc Ninh trầm mặc chốc lát, "Vậy anh từng viết chưa?"
Hỏi xong, cậu cảm thấy bầu không khí chợt đông cứng.
Âm thanh của Lục Quyện đột ngột dừng lại.
Úc Ninh lập tức hiểu ra: "Em chỉ hỏi thế thôi..."
Cậu không mong đợi Lục Quyện sẽ trả lời mình.
"Từng viết." Lục Quyện bỗng dựa vào tường, "Không chỉ một lần."
Hắn rũ mắt, ý cười bên môi nhạt đi.
Úc Ninh giật mình thon thót.
Không biết sao lại nhớ đến lần đầu tiên gặp Lục Quyện.
"Trong thi đấu khó tránh khỏi sai lầm, con người không phải thần thánh, không ai là hoàn hảo."
Miễn là hắn nghiêm túc trong mỗi buổi tập và không cố ý mắc lỗi thì hết thảy đều là chuyện bình thường, lần sau làm tốt hơn là được.
Lục Quyện bật cười, "Trước đây còn từng bị nhốt trong phòng tối một đêm."
"Anh rất mạnh mẽ." Úc Ninh nhất thời không nói nên lời, bỗng cảm thấy đau lòng vô cớ.
Lục Quyện hiện đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, có nhiều người khích lệ và ủng hộ, có đội ngũ và thành công của mình.
Nhưng mấy ai để ý đến những nỗ lực âm thầm của những tuyển thủ chuyên nghiệp?
Giống như người tài xế kia, cho dù TVT đã giành được rất nhiều chức vô địch nhưng trong mắt anh ta, bọn họ vẫn là một đám thanh niên vô công rỗi nghề.
"Anh Lục Quyện." Úc Ninh đang muốn nói gì đó an ủi tâm trạng bỗng tệ đi của Lục Quyện, chợt mơ hồ nghe thấy tiếng nói truyền đến từ phía cầu thành cách đó không xa.
"Con mẹ nó chú đừng có đẩy anh! Ngã bây giờ!"
"Không thấy gì hết!"
"Đội trưởng thật không biết xấu hổ, rõ ràng ổng tự nhốt mình vào chứ ai mà dám động vào ổng, cái phòng tối biế.n thái này cũng ổng đề xuất chứ ai."
"Tránh chỗ em nhìn cái? Em chưa kịp thấy bé đáng yêu ngoài đời như thế nào!"
Trên cầu thang, Nam Bắc, Trần Kiết, Tần Kỳ, Từ Mính xô đẩy lẫn nhau.
Giang Lâu đứng ở bậc trên cùng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Bầu không khí bi thảm xung quanh Lục Quyện hơi trì trệ.
Sắc mặt dần dần lạnh đi.
"Đừng đẩy đừng đẩy!! Đội trưởng đang tới! Vọt lẹ!" Nam Bắc khó lắm mới chen xuống được, lập tức quay lại đẩy cả bọn chạy trốn.
Lục Quyện đã đứng trước cầu thang, "Đi đâu?"
Bốn bóng lưng tức thì thẳng tắp.

Dù sao Từ Mính cũng là giám đốc, là người đầu tiên phản ứng lại, xoa mũi, "Ờ thì, không phải đến giờ gọi chúng nó dậy sao? Úi trời, để xem hôm nay dì nấu món gì."
Từ Mính nói xong, lén nhìn Úc Ninh đang theo sau Lục Quyện, so với trong ảnh, Úc Ninh thậm chí còn đẹp hơn, cậu thấp hơn Lục Quyện một chút, trông rất ngoan ngoãn, vành tai ửng hồng, có lẽ thấy sự tình trước mắt hơi xấu hổ bèn lùi lại vài bước.
Bảo sao Lục Quyện ưa bắt nạt cậu nhóc.
Từ Mính mưu mô chuồn đi mất.
Giang Lâu thì bình tĩnh hơn, nhìn thẳng vào Lục Quyện, "Được rồi, đừng nóng giận nữa, mọi người chỉ muốn nhìn chú..." Chữ "diễn" chưa kịp thốt ra, lại bị ánh mắt cảnh cáo của Lục Quyện đè xuống.
Giang Lâu cảm thấy mắc cười chết đi được, lập tức phất tay, "Cả bọn vừa tỉnh ngủ ấy mà, em tên Úc Ninh hả?"
Đột nhiên bị điểm mặt gọi tên, Úc Ninh gật đầu, mỉm cười, "Chào mọi người ạ."
Úc Ninh thực sự không ngờ mình lại có thể gặp được những người khác của TVT trong tình thế này, trong suy nghĩ của cậu, cậu thậm chí còn không có ý định gặp họ.
Thấy cậu chào hỏi, đám người Nam Bắc chẳng còn để ý đến vẻ mặt đen kịt của Lục Quyện, từng người một nhảy xuống: "Hello bé đáng yêu! Tui tên Nam Bắc! Bắc Bắc TVT!"
Trần Kiết trông còn rụt rè hơn cả Úc Ninh, trốn ở phía sau Nam Bắc thấp giọng nói: "Xin chào, tôi là Trần Kiết, TVT Kiết Kiết."
Nghe được Trần Kiết nói chuyện, Úc Ninh không khỏi quay sang nhìn cậu ta.
Bởi vì những gì cậu vô tình nghe được ngày hôm đó quá quan trọng nên Úc Ninh luôn nhớ rất kĩ.
Ngay khi Trần Kiết vừa lên tiếng, cậu đã nhận ra ngay.
Úc Ninh vô thức liếc nhìn Lục Quyện.
Vẻ mặt Lục Quyện lúc này vẫn căng như dây đàn.
"Tôi là Tần Kỳ! TVT Thần Kỳ!"
"Chào em, Giang Lâu." Giang Lâu rõ là trưởng thành hơn.
Bọn họ giới thiệu một lượt xong, Lục Quyện nén cơn tức giận vì bị quấy rầy không gian riêng của hai người, nói, "Dì để giành ít món trong bếp."
Nam Bắc hướng ngoại cực mạnh, nghe đội trưởng nhà mình bảo thế thì lập tức quay sang mời Úc Ninh, "Bé đáng yêu! Cậu muốn vô ăn cùng không? Dì căn tin bọn tui nấu hơi bị ngon!"
Vừa dứt câu, Nam Bắc chợt cảm thấy lạnh gáy, quay ra sau thấy đội trưởng nhìn mình chằm chằm, tức thì đổi xưng hô, "Anh dâu..." Chưa nói xong thì bị đội trưởng nhanh chân bước đến, đạp cậu chàng một phát.
Nam Bắc thông suốt, biết anh dâu dễ ngượng, lại đổi giọng, "Ninh Ninh!"
Lục Quyện dừng bước, lườm cậu ta một cái.
Nam Bắc: "???"
Giang Lâu nhịn cười, "Chắc Úc Ninh đã ăn cơm trưa rồi."
Lục Quyện ừm một tiếng, "Em cũng ăn rồi, mọi ngươi ăn đi, em dẫn cậu ấy lên lầu xem một chút."
Vừa dứt lời, Lục Quyện liền nắm cổ tay Úc Ninh đi lên cầu thang.
Úc Ninh hẵng còn suy nghĩ tại sao Nam Bắc lại gọi cậu bằng biệt danh bé đáng yêu kì cục đó, không kịp trở tay bị Lục Quyện nắm tay, lập tức hoàn hồn.
Tuy trước đó hai người từng nắm tay nhau, nhưng đó chỉ là cố ý diễn trước mặt bà ngoại để tránh khiến bà nghi ngờ.
Lần này dưới con mắt của rất nhiều người trong chiến đội TVT, mặc dù Lục Quyện chỉ nắm cổ tay cậu nhưng hành động này vẫn vô cùng thân mật.
Vành tai Úc Ninh ửng đỏ, trong lòng nổi lên suy nghĩ không muốn tránh khỏi.
Lên lầu, Lục Quyện vẫn không buông tay ra, mà chỉ nói, "Ba mẹ tôi thường hỏi thăm các thành viên trong đội chuyện tình cảm của tôi."
Úc Ninh sửng sốt một hồi, mới hiểu ra hắn đang giải thích vì sao vừa rồi lại đột ngột nắm tay mình.
Úc Ninh "À" một tiếng, mặc kệ chút chua chát dâng lên trong lòng.
Cũng chỉ một chút thôi.
Tuy Lục Quyện nói thế nhưng vẫn không buông tay ra, Úc Ninh chần chờ một lúc, chủ động rút cổ tay bị đối phương nắm chặt ra.
Lục Quyện không quay lại, dừng bước chân đang đi về phía trước, "Trên tầng hai là phòng ngủ, tầng ba cũng là phòng ngủ, tầng bốn là phòng tập thể hình, tầng năm có một nhà ăn, thỉnh thoảng sẽ dùng để mở tiệc nướng.
Giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh như thế.
Úc Ninh có chút phân tâm, không nghe được Lục Quyện nói gì, chỉ theo bản năng theo chân hắn, lâu lâu lại đáp lại một tiếng tỏ ý rằng mình đang nghe.
Ở tầng dưới, Giang Lâu đang phổ cập chuyện tình cảm của Lục Quyện.
Nam Bắc nghe huấn luyện viên nói mới tỉnh ngộ, "Cho nên đội trưởng chưa theo đuổi được người ta à?"
Giang Lâu mỉm cười, gật gật đầu, chính anh là người đã cho Lục Quyện ý tưởng dẫn Úc Ninh đi thăm quan căn cứ, nếu không có lẽ đối phương xong việc đã về từ lâu rồi.
"Đội trưởng trông ngon vậy." Nam Bắc lầm bầm, "Hóa ra cũng chỉ là khẩu khí lớn."
Cậu chàng vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng bước chân của đội trưởng và Úc Ninh xuống lầu, Nam Bắc lập tức ngậm miệng, quay đầu nhìn đội trưởng, đôi mắt láo liên, ngó qua Úc Ninh bên cạnh,:Úc Ninh!"
Úc Ninh đang lúc suy nghĩ, đột nhiên nghe tiếng Nam Bắc hô lên, sợ hết hồn, "Sao vậy?"
Sắc mặt Lục Quyện sắc lại thối đi.
Nam Bắc lại chẳng sợ, không chừng xíu nữa đội trưởng còn phải cảm ơn cậu ta ấy chứ, "Tối nay bọn tui liên hoan á, cậu đến chứ?"
"Có thể dẫn người nhà theo!"
Mặc dù tối nay bọn họ có hẹn với EVE ra ngoài thư giãn trước trận đấu nhưng đúng là được dẫn theo người nhà, chẳng qua cả hai đội đều là cẩu độc thân, chưa từng thấy ai dẫn theo người nhà đến.
Nghe cậu hỏi như vậy, quả nhiên sắc mặt Lục Quyện lập tức trở nên hòa hoãn, cũng giống như Nam Bắc, đưa mắt nhìn Úc Ninh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.