Sau Khi Viết Nam Thần Vào Trong Tiểu Thuyết, Tui Có Được Người Thật

Chương 37:






“Cha, hôm qua cha nói giỡn ạ?” Ngày hôm sau, Cố Hi Đình đưa ly sữa bò nóng cho Cố Hữu Khang, không chắc chắn hỏi.
Cố Hữu Khang say rượu chưa tỉnh, đau đầu không chịu nổi, sau khi uống sữa bò xong rốt cuộc mới tỉnh hơn chút, ông ngẩng đầu không nhanh không chậm nói: “Cha nói gì?”
Cố Hi Đình líu lưỡi: “Cha không nhớ à?”
“Hầy, già rồi uống vậy chịu không nổi nữa,” Cố Hữu Khang xoa đầu, nói thật, “Thực sự không nhớ rõ.”
Thế là Cố Hi Đình kể lại phát ngôn táo bạo của ông ngày hôm qua, đương nhiên cậu đã ‘mỹ hóa’ những đoạn xéo sắc của Hạ Yến.
Nhưng nhiêu đó đã đủ khiến Cố Hữu Khang lập tức cau mày, lắc đầu nói: “Không đời nào! Sao cha lại có thể nói những câu đó? Đàn ông đàn ang không có sự nghiệp của riêng mình thì còn ra gì? Sao có thể vì sự yên ổn chớp nhoáng mà không muốn phát triển? Vậy cái xã hội này còn không kết thúc à!”
Cố Hi Đình câm nín: “Cha, hôm qua cha đâu nói vậy…”
“Không có chuyện cha nói mấy lời kia được!” Cố Hữu Khang phất tay đầy mạnh mẽ, “Con nhìn cha đi, giờ đã ngấp nghé tuổi sáu mươi mà còn cố gắng làm việc như vậy, sao thanh niên tụi con lại có thể mất nhiệt tình sớm như vậy?”
Cố Hi Đình: “…”
Thôi được, không thể nói rõ với ông cụ được, dù sao không tức giận là tốt.
“Ớ, cha còn chưa nói xong mà sao con đi rồi!”
Cố Hi Đình vẫy tay để lại cho ông một bóng lưng: “Con đi xem người bị cha chọc tức.”
Hôm nay là một ngày nắng, ánh sáng vàng rực chan lên mặt đường xuyên qua những tầng mây, khiến lòng người thật ấm áp.
Một năm trước Thân Thành đã mở rộng chỗ đỗ xe ở ven đường, ô tô đậu đầy hai bên đại lộ Ngô đồng cao chót vót, có vài chiếc còn tỏa ra hơi nóng.
Lúc Cố Hi Đình đi ngang qua, bỗng nhiên cậu thấy một con mèo đen lông xù rơi xuống từ trong khe hở ô tô.
Ban đầu cậu không để ý mấy, nhiệt độ mùa đông thấp, mèo hoang chui vào bánh xe ô tô là chuyện bình thường.
Nhưng điều khiến cậu thấy lạ là, sao con mèo này rơi xuống xong lại nằm im?
Đến gần mới phát hiện thì ra mèo đen đã bị thương, phần xương sườn bị rách một mảng lớn có thể nhìn thấy thịt đỏ, không biết có bị thương vào xương không.
Nó vẫn còn là một bé mèo con, chắc chưa quá ba tháng tuổi, bây giờ lại nằm nhũn trên mặt đường kêu cũng không ra tiếng.
Cố Hi Đình đau lòng khôn xiết, cẩn thận đưa nó đến bệnh viện thú cưng mà cậu hay đến, chỉ có một y tá nhỏ trực ban, thấy cậu bèn gọi điện cho bác sĩ. 
Khoảng hai mươi phút sau, một thanh niên dáng hơi tròn đeo kính mắt đẩy cửa bước vào.
Cố Hi Đình lập tức đứng dậy: “Ngại quá, mùng một đầu năm còn phiền bác sĩ Triệu đến đây một chuyến.”
“Không sao, vốn dĩ tôi cũng tới bệnh viện mà.” Bác sĩ Triệu mặc áo khoác màu trắng vào, giọng điệu quen thuộc nói, “Tôi còn tưởng Quýt Lớn bị làm sao, thì ra là mèo hoang.”
Cố Hi Đình gật đầu: “Ừm, tình cờ gặp trên đường.”
Bề ngoài bác sĩ Triệu trắng trắng mềm mềm, trái tim cũng vô cùng mềm mại, anh nhìn vết thương mà cảm thán không thôi: “Chẳng biết ai làm ra chuyện này, quá ác độc.”
Sau đó là một loạt các cuộc kiểm tra, có vẻ bị người làm tổn thương nên mèo con rất sợ người, hễ có ai đến gần là lại sợ hãi kêu lên, chỉ có ở bên Cố Hi Đình mới đỡ hơn chút.

Điều này khiến cuộc kiểm tra tốn chút công sức, nhưng kết quả không quá tệ.
Bác sĩ Triệu tháo kính xuống: “Nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng rất may là không tổn thương vào xương, chăm sóc một tháng là ổn.”
Cố Hi Đình thở phào nhẹ nhõm, lại để bác sĩ khám sức khỏe và xét nghiệm máu, tạm thời gửi nó ở đây rồi mới yên tâm ra về.
Mùng một đầu năm, căn biệt thự bên này luôn vắng vẻ, quán cà phê vẫn đang mở cửa nhưng hầu như cũng không có khách, Cố Hi Đình đi qua lối đi trong sân, lúc định mở cửa bằng vân tay, một tia đỏ chợt lóe lên trước mắt, trên nắm tay cửa có vết máu! May mà phạm vi rất nhỏ chưa đến mức làm cậu té xỉu.
Nhưng sao ở đây lại có máu? Trái tim Cố Hi Đình hẫng một nhịp, nỗi sợ hãi lạnh lẽo bò dọc lên từ bắp chân đến cột sống, một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu cậu… Chẳng lẽ Hạ Yến đã gặp chuyện?
Cố Hi Đình vội vàng đẩy cửa vào nhà, lọt vào tầm mắt là một mớ hỗn độn, cả ngôi nhà như bị vòi rồng quét qua, không một món đồ nào còn nằm nguyên chỗ cũ.
Phản ứng đầu tiên của cậu là bị cướp.
Cố Hi Đình gọi điện thoại cho Hạ Yến, nhưng điện thoại của Hạ Yến đang đặt trên ghế salon, im lìm không phát ra âm thanh nào.
“Hạ Yến?” Cậu gọi vài tiếng, “Anh ở đâu?”
Không ai trả lời cậu.
Tìm hết căn nhà mà vẫn không tìm thấy dấu vết của Hạ Yến, ngay khi Cố Hi Đình chuẩn bị báo cảnh sát, đèn ở sảnh lớn đột ngột lóe lên một cái, đây là hậu quả của điện áp không ổn định, thường là do sử dụng các thiết bị điện có công suất lớn.
Thiết bị điện có công suất lớn?
Rốt cuộc Cố Hi Đình cũng phát hiện ra cậu đã bỏ sót một nơi, đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, trước mặt vang lên một tiếng “Xẹt xẹt”.
“Hạ Yến?” Cố Hi Đình thử gọi một tiếng, “Anh đang làm gì thế?”
“Ra ngoài!” Giọng nói lạnh lùng tàn ác của Hạ Yến vang lên.
Cố Hi Đình đâu chịu ra ngoài, không chỉ không ra mà còn tiến về phía trước vài bước, còn chưa nhìn thấy hắn thì chân bất chợt đá phải một chiếc chìa khóa nhỏ.
Tiếp tục đi về phía trước, cậu nhìn thấy cảnh tượng không thể tin nổi.
Hạ Yến bị trói trên một chiếc ghế có hình thù quái lạ, áo mở phanh ra, trên lồng ngực là mớ vết thương chồng chéo hỗn độn, là do điện giật sao?
Hạ Yến luôn kiêu ngạo tự tin, có bao giờ rơi vào trạng thái sa sút tinh thần như vậy?
Cậu muốn cởi giúp hắn, lúc sắp tới gần lại bị quát một tiếng: “Không được qua đây!”
Cố Hi Đình lập tức đứng yên, muốn tới gần nhưng lại không dám bước qua, đành phải đứng cách hơn một mét hỏi: “Ai trói anh ở đây?”
Hạ Yến im lặng hồi lâu mới đáp: “Không có người khác.”
Cố Hi Đình càng lúc càng mê man khó hiểu: “Là sao?”
“Không có người khác,” Hạ Yến thở dài, “Là tự anh trói mình ở đây.”
Cố Hi Đình cau mày: “Anh lại làm thí nghiệm quái lạ gì à?”
“Coi là vậy đi.” Hạ Yến cười cười, sắc mặt hơi tái.
“Thử xem mình có thể trở thành Pikachu hay không à?” Cố Hi Đình trừng mắt với hắn, dùng ánh mắt uy hiếp lại gần Hạ Yến, vừa tháo dây cao su trên tay hắn vừa mắng, “Thí nghiệm thì thôi em khỏi nói làm gì, nhưng lần này anh lại làm thí nghiệm điện giật, anh muốn em làm góa phụ trẻ tuổi à?”
Kết quả càng sốt ruột càng không biết phải tháo thế nào, cả khuôn mặt nghẹn đỏ hồng.
“Em làm thế không được,” Hạ Yến hếch cằm chỉ dẫn, “Trước tiên em ngắt nguồn điện trong phòng, sau đó dùng cái chìa khóa nhỏ trên đất mở giúp anh, lỗ khóa ở bên dưới, vặn một chút là được.”
Cố Hi Đình tìm chìa mở khóa, thấy Hạ Yến đứng không vững, cậu chỉ im lặng đứng bên cạnh không nói gì.
Hạ Yến biết mình chọc người ta giận, cười khổ run rẩy tự bước ra ngoài.
Cố Hi Đình tức giận nhưng vẫn cẩn thận đi theo sau lưng hắn, làm một người vệ sĩ lạnh mặt im lặng.
Phòng khách rối tung hết cả lên.
Hạ Yến vất vả lắm mới dọn được đống rác ngồi lên ghế salon, sau đó gạt sách trên ghế salon xuống sàn nhà, nói với Cố Hi Đình: “Em cũng ngồi đi.”
Cố Hi Đình không muốn để ý đến hắn, lạnh lùng nói: “Ngồi cái gì mà ngồi? Em đang vội nhặt xác cho bạn trai!”
Vừa dứt lời đã thấy con ngươi đen nhánh của Hạ Yến rơi lên mặt cậu, như một dòng suối sâu không thấy đáy.
“Anh nhìn gì… Ưm,” đôi môi nóng ẩm rơi lên môi cậu, Cố Hi Đình thình lình bị chặn lại, “Anh làm gì thế…!”
Cậu liên tục giãy dụa, nhưng Hạ Yến ỷ cơ thể cao lớn kéo cậu lại, động tác mạnh mẽ, đầu lưỡi dịu dàng khác thường lướt qua khoang miệng cậu, chẳng có bao nhiêu dục vọng mà chỉ có ý tứ lấy lòng.
Cố Hi Đình vẫn đang nổi giận, thế mà lại bị Hạ Yến thân mật gợi lên dục vọng, cậu càng tức giận hơn.
Hạ Yến nhanh chóng buông cậu ra, đôi mắt lộ vẻ áy náy: “Xin lỗi, đã làm em lo lắng rồi.”
Cố Hi Đình nắm áo Hạ Yến, cả người đều đang run nhưng không hề rụt rè, nghiến răng nói: “Hạ Yến, tôi nói cho anh biết, ông đây cũng không nhất định phải là anh mới được, nếu lần sau anh còn làm vậy với bản thân, tôi sẽ đá anh tìm người khác!”
“Ừm, anh sai rồi.” Hạ Yến thân mật hôn lên cổ cậu, nói khẽ, “Anh không nên khiến em lo lắng.”
Ôm ôm hôn hôn một lúc lâu, Cố Hi Đình đã được dỗ dành nguôi giận nhưng vẫn trưng bộ mặt thúi hoắc, bởi vì cậu đang chờ một lời giải thích, vì sao Hạ Yến lại làm vậy.
Hạ Yến biết tránh không được đành phải buông cậu ra, mặt nghiêm túc nói: “Suýt chút nữa anh giết một con mèo.”
“Cái gì?” Cố Hi Đình thoáng sửng sốt, không ngờ đến mở bài thế này, sau đó cậu cuống quýt đứng bật dậy bắt đầu gọi tên Quýt Lớn.
“Không phải Quýt Lớn, là một con mèo hoang.”
Cố Hi Đình bất chợt nhớ tới con mèo đen sáng nay mình cứu được, ngơ ngác ngồi xuống hỏi hắn: “Vì sao vậy?”
“Xin lỗi em, anh không kiềm chế được.” Hạ Yến cúi đầu, người đàn ông chưa từng thua cuộc lần đầu tiên để lộ sự yếu đuối trước mặt Cố Hi Đình.
Sau đó cậu nghe Hạ Yến kể lại thân thế và tất cả trải nghiệm trong đời, không chút giấu diếm. 
Cố Hi Đình nghe còn thấy khá mới lạ, nhưng sau khi cậu nghe xong toàn bộ câu chuyện lại chỉ thấy đau lòng khôn tả.
Nhất là khi cậu biết Hạ Yến từ nhỏ lớn lên trong phòng thí nghiệm, biết lúc Hạ Yến còn nhỏ hầu như không được nhận sự âu yếm từ mẹ, thậm chí trong một thời gian dài, gần như không thể đồng cảm với người khác trên phương diện tình cảm.
Rốt cuộc Cố Hi Đình cũng biết, lúc trước phỏng vấn, Hạ Yến trông vừa kiêu ngạo lạnh lùng vừa uy nghiêm, vì sao lại thích xoa đầu cậu như vậy, sau khi ở bên nhau, vì sao lại quấn lấy yêu cầu tiếp xúc da thịt đến khuya không biết mệt… Hồi trước cậu còn cười nhạo Hạ Yến có chứng đói khát da thịt, không ngờ lại là thật.
Tuổi thơ quái dị đã để lại ấn tượng sâu sắc trong Hạ Yến, chẳng trách Hạ Yến không thích bệnh viện, chẳng trách hắn trông có vẻ thân thiện dễ gần nhưng nhiều khi lại chặt chém người ta đến nỗi không bật lại được…
Khác với lần nhìn thấy bản quét não, lần này, Cố Hi Đình đã hiểu rốt cuộc quá khứ của bạn trai khó khăn ra sao.
Cậu chưa từng biết cuộc đời của Hạ Yến khó khăn đến vậy.
Mà trong hoàn cảnh gian nan đó, hắn vẫn muốn làm một người tốt…
Hốc mắt Cố Hi Đình nóng lên, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh: “Vậy là anh tự giật điện để ngăn cản ý muốn giết người của mình?”
Hạ Yến không phủ nhận.
Hắn đang càng ngày càng khó khống chế bản thân, tối hôm qua tự dưng làm hỏng buổi hẹn hò, lại giận cá chém thớt với mèo hoang ven đường, thậm chí sau khi hắn tự trói mình vào ghế, vậy mà trong giấc ngủ ngắn ngủi lại mơ thấy mình tự tay bóp cổ người bên gối.
Hạ Yến giật mình tỉnh lại, sau đó là một cú giật điện dữ dội.
Hắn siết chặt tay vịn, cơ thể không ngừng run rẩy vì đau đớn, nhưng vẫn chưa đủ, hắn muốn nhiều hơn, càng nhiều đau đớn hơn nữa mới có thể khiến hắn loại bỏ những suy nghĩ hoang đường đó.
Câu nói của Hạ Thần lại văng vẳng bên tai tựa cơn ác mộng không thể xua đi, như lời thì thầm dụ dỗ của ma quỷ.
“Cho dù bây giờ anh bảo vệ cậu ta cẩn thận như vậy, một ngày nào đó anh cũng sẽ đặt hai tay lên cổ cậu ta thôi.”
“Anh sẽ tự tay giết chết cậu ta.”

Hắn đã bắt vô số kẻ giết người hàng loạt, hắn biết rõ mình đang dần trở thành đồng loại của bọn họ.
Hắn đã từng hy vọng buộc Cố Hi Đình vào bên cạnh mình, mà bây giờ… Hạ Yến ngẩng đầu, dường như đã quyết định chuyện gì đó.
“Chúng ta chia…”
“Đừng hòng nghĩ tới!” Cố Hi Đình đen mặt ngắt lời hắn, “Em biết anh muốn nói gì, nhưng có nói cũng là do em nói.”
Hạ Yến hít sâu một hơi, cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Cố Hi Đình ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh muốn chia tay?”
Móng tay Hạ Yến ghim sâu vào lòng bàn tay, hắn biết chắc hẳn mình nên đồng ý, nhưng nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của Cố Hi Đình, hắn gần như không thể thốt ra dù chỉ một chữ.
Lý trí nói rằng hắn nên ra đi, nhưng tình cảm lại không ngừng kêu gào hãy ở lại.
Trong lúc hai phe chiến nhau trong đầu, Hạ Yến cắn răng khó khăn gật đầu.
“Được, vậy thì không làm người yêu nữa.” Cố Hi Đình cười cười hờ hững, giọng cậu quá thoải mái cứ như không phải cãi nhau chia tay, mà chỉ đang nói về một vấn đề nhỏ nhặt nào đó.
Khoang miệng rỉ mùi máu tươi, Hạ Yến đã cắn nát khoang miệng nhưng lại không hề thấy đau.
Ngay sau đó, có ánh sáng trắng lóe lên trước mắt, Cố Hi Đình lôi ra hai chiếc nhẫn như làm ảo thuật: “Tụi mình kết hôn đi.”
Con ngươi của Hạ Yến bất chợt co rụt lại, hắn chưa từng trải qua giây phút vui sướng bất ngờ như vậy, như là trải nghiệm cảm xúc đã từng mất đi phút chốc lại quay về với hắn.
Bối rối, vui mừng, sợ hãi, hạnh phúc… Vô số cảm xúc lập tức trào dâng khắp cõi lòng, như dời núi lấp biển nhấn chìm hắn.
Không liên quan đến tiếp xúc xác thịt, hắn đạt đến cực khoái trong cảm xúc.
Đó là khoảnh khắc vui sướng mà dù có tước đoạt thêm nhiều mạng sống cũng không thể đạt được.
Sau khi dư vị tan dần, Hạ Yến hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc đang sục sôi của mình.

Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt hắn đã tỉnh táo trở lại, nhưng giọng lại khàn kinh khủng.
“Em có biết mình đang làm gì không?”
“Không chịu thì em cho người khác.” Cố Hi Đình vờ cất đi lại bị Hạ Yến tóm chặt cổ tay.
Lúc ngẩng đầu lên, cậu đối diện với đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Hạ Yến, đáy mắt đỏ bừng.
Trái tim Cố Hi Đình mềm nhũn, hít mũi một cái: “Trước kia em nói rồi mà, cái em thích không phải anh trong tưởng tượng, mà là anh chân thật ngoài đời.
Vì vậy, anh có thể tin em được không? Cho dù anh có quá khứ như vậy, nhưng em ở bên anh lâu rồi, đương nhiên em có thể tự biết anh là ai.”
“Không, em không hiểu,” Hạ Yến như con thú bị nhốt đang giãy dụa, hạnh phúc to lớn đặt ngay trước mặt hắn, nhưng hắn không dám hưởng thụ.
Hắn chỉ lắc đầu thì thào, “Em cơ bản không biết bộ mặt thật sự của anh.”
Cố Hi Đình không phục: “Biết hay không thì để em tự đánh giá.”
Hạ Yến: “Em còn nhớ ngày đầu tiên làm trợ lý của anh, anh ghi lại những điểm mù của camera không?”
Cố Hi Đình gật đầu, tất nhiên cậu vẫn nhớ, lúc đó còn ngạc nhiên là Hạ Yến lại cẩn thận và nghiêm túc như vậy.
Nhưng không ngờ Hạ Yến lại đưa ra một câu trả lời hoàn toàn khác, hắn nói: “Anh ghi nhớ điểm mù của camera cũng không phải để bắt tội phạm, mà là để tiện cho mình gây án.”
Cố Hi Đình sững sờ, trong đôi mắt đen láy lóe lên sự mờ mịt.
Hạ Yến rủ mi nhìn cậu, ánh mắt lạnh lẽo không chút nhiệt độ: “Còn lần trời mưa to anh tìm được em trong ngõ, cũng không phải vì anh đang đi dạo, mà là vì anh đang tìm mục tiêu có thể gây án.”
Tốc độ nói của Hạ Yến càng lúc càng nhanh, cứ như đang bàn luận về một người không hề liên quan với hắn.
“Anh nghiên cứu bộ não của những tên tội phạm không phải vì lý do đường hoàng giúp đỡ bọn họ, mà vì bản thân anh cũng là loại người đó.
Anh bắt tội phạm cũng không phải vì chính nghĩa cứt chó gì, mà vì đọ sức với bọn họ có thể mang đến cho anh trải nghiệm rùng mình đặc biệt.
Em biết không? Anh chưa bao giờ là một người tốt, nếu bây giờ em rời đi…”
“Nhưng chẳng phải anh vẫn chưa làm sao?” Cố Hi Đình ngắt lời hắn.
Hạ Yến bỗng ngơ ngẩn.
Cố Hi Đình dịu dàng luồn nhẫn vào ngón vô danh của Hạ Yến, sau đó giang hai tay chậm rãi ôm hắn: “Cho dù thế nào, anh cũng đã bắt được rất nhiều tội phạm.
Chỉ cần một ngày anh không biến những suy nghĩ đó thành hiện thực, thì trong lòng em anh chính là người tốt, người tốt nhất tốt nhất trên thế giới này.”
Gần như cùng lúc đó, Hạ Yến hung hăng ôm chặt cậu vào lòng.
Ở một nơi Cố Hi Đình không nhìn thấy, núi tuyết băng giá sụp đổ ầm ầm, tan thành một dòng suối trong veo nơi đáy mắt.HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI BẢY.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.