Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 66:




Sau khi đi ra khỏi phòng thì đã gần tới giờ ăn trưa, tuy rằng căn trọ này rất kỳ quái, nhưng cơm thì phải ăn.
Mọi người ra khỏi phòng của Hầu Giai Vân chuẩn bị ăn cơm, lúc đi tới đoạn xuống cầu thang, Kỳ Vô Quá đột nhiên nói: “Các người xuống trước đi, tôi đi vệ sinh đã.”
Nói xong, cậu liền kéo tay Đoạn Lệ đi về phía nhà tắm nằm trên tầng hai.
Mã San San trừng mắt nhìn bóng lưng hai người, mất một lúc lâu mới phun ra một câu: “Vừa gặp đã quen? Thế mà đi toilet còn phải khoác tay nhau à?”
Tất nhiên Kỳ Vô Quá không biết hành vi của mình kỳ quái tới cỡ nào, cậu kéo Đoạn Lệ theo chỉ đơn giản là vì có thêm người thì sẽ phát hiện được nhiều đầu mối hơn thôi.
Quả nhiên, trong chiếc tủ ở phòng tắm, Kỳ Vô Quá phát hiện một chiếc hộp lớn đựng dao cạo râu còn chưa bóc tem.
Trong phòng có một bồn tắm lớn, bên cạnh bồn tắm là một cái máy sấy tóc.
Kỳ Vô Quá thử ước lượng dây điện của máy sấy, phát hiện độ dài dây vừa đủ để kéo tới bồn. Cậu trả máy về chỗ cũ, nói: “Phục vụ thật là chu toàn, còn cung cấp đủ loại cách tự sát.”
Đoạn Lệ hơi nhíu mày: “Chỗ kỳ lạ nhất của nhà trọ này là đến tận bây giờ vẫn chưa xảy ra hiện tượng siêu nhiên nào.”
Đoạn Lệ nói không sai, không gian quỷ vực này vốn là nơi lệ quỷ hoành hành. Cho dù bây giờ trong gương có ma nữ mặc áo đỏ xuất hiện, cũng sẽ không cổ quái bằng tình huống bây giờ.
Kỳ Vô Quá nói: “Xem ra chỉ còn cách vào thôn thăm dò mà thôi.”
Đoạn Lệ gật đầu: “Xuống trước đã.”
Trước mắt ở trong trọ cũng không kiếm được thêm thông tin gì, chủ tuyến trò chơi lại không chỉ bị hạn chế trong sơ lược cốt truyện.
Tỷ như trò chơi trước, trong sơ lược cốt truyện có xuất hiện đường hầm, nhưng chủ tuyến trò chơi lại liên quan đến khu đô thị mới.
Những sự kiện kỳ quái phát sinh ở giai đoạn đầu sẽ không liên hệ được gì, phải đến sau này khi thông tin càng lúc càng nhiều mới có thể xâu chuỗi chúng lại.
Lúc Kỳ Vô Quá xuống lầu cùng Đoạn Lệ, mọi người đã ngồi trong phòng ăn.
Đương nhiên trong phòng ăn lúc này chỉ có sáu người chơi, những người giúp việc khác chưa từng xuất đầu lộ diện.
Sau khi Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ ngồi xuống, tất cả bắt đầu ăn cơm.
Người bưng đồ ăn lên là giúp việc tiểu Hứa, Kỳ Vô Quá thấy cô đặt thức ăn lên bàn xong là chuẩn bị đi ngay, bèn lên tiếng hỏi: “Các cô không ăn với chúng tôi sao?”
Tiểu Hứa không nói gì, tỏ vẻ mình không nghe thấy gì hết.
Kỳ Vô Quá cũng không nổi giận, chờ đối phương lần thứ hai mang đồ ăn tới lại hỏi tiếp: “Nói này, cô là người bản xứ đúng không?”
Tiểu Hứa đảo mắt nhìn cậu, vẫn không nói gì như cũ.
Đợi đến lần thứ ba, người đưa đồ ăn tới đã đổi thành ông chủ nhà trọ Thập Nhất.
Đồ ăn trong tay Thập Nhất được đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh Kỳ Vô Quá.
Anh ta chuyển hướng sang Kỳ Vô Quá, biểu tình hơi nghiêm nghị: “Xin đừng làm phiền giúp việc của tôi, các cậu tới đây là để thanh lọc tâm hồn, chứ không phải đến để trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“?”
Kỳ Vô Quá đần cả mặt, cậu không biết vì sao suy nghĩ của Thập Nhất lại lệch lạc ra nông nỗi này, chẳng qua cậu chỉ hỏi thêm mấy câu, thế mà lại biến thành tán tỉnh trêu ghẹo gái nhà lành.
“Anh đừng hiểu nhầm, tôi không có ý này.” Kỳ Vô Quá giải thích: “Bọn tôi vừa tới đây nên chưa kịp thích nghi, có lẽ cô ấy có thể mang chúng tôi đi dạo xung quanh được.”
Biểu cảm trên mặt Thập Nhất vẫn không đổi, nói: “Buổi chiều các cậu có thể tự đi dạo, nhưng trước khi mặt trời xuống núi phải quay về.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Cái này cũng là quy định của trọ à? Tôi cảm thấy thôn xóm kiểu này buổi tối mới có cảnh đẹp để ngắm.”
Thập Nhất nói: “Không về thì tự gánh lấy hậu quả.”
Nói xong những điều này, Thập Nhất không trì hoãn nữa, lập tức đứng dậy rời đi.
Kỳ Vô Quá thấy không thể moi được thông tin gì từ trên người những giúp việc kia, bèn nhỏ giọng nói với Đoạn Lệ: “Lát nữa vào thôn xem thử đi.”
Đoạn Lệ hơi gật đầu, sau đó bắt đầu ăn cơm.
Cơm vừa ăn được non nửa, trên bàn cơm bỗng xuất hiện một khúc nhạc đệm nho nhỏ.
Cơm nước do trọ cung cấp rất đa dạng, trừ cơm và thức ăn đựng chung đĩa cho mọi người gắp, thì mỗi người đều có một bát canh riêng cho mình.
Sử Mạnh Huy đang ăn canh, đột nhiên hoảng sợ ném thìa qua một bên.
Ngồi cạnh ông ta là Hầu Giai Vân, nước canh bị văng ra khiến tay áo cô bị bẩn.
Hầu Giai Vân cau mày, có hơi mất hứng: “Ông làm gì thế? Ăn có bữa cơm mà cũng bị động kinh à.”
Sử Mạnh Huy nói: “Không, không phải, đây là cái quái gì vậy.”
Ông ta cầm đũa gắp thứ gì đó ra khỏi nồi canh, trên chiếc đũa là một con giòi trắng mập nằm úp sấp trên miếng thịt heo. Không biết con giòi đó vốn béo trắng như vậy, hay vì ngâm trong nước canh thời gian dài mới thành ra như vậy.
Cho dù là nguyên nhân nào cũng đều rất ghê tởm.
Ít nhất là khiến cho Mã San San và Hầu Giai Vân lập tức buông đũa, hoàn toàn mất hẳn hứng ăn uống.
Kỳ Vô Quá đảo mắt nhìn bát canh của Sử Mạnh Huy, nói: “Canh của ông không giống canh của tôi à?”
Mọi người vừa nghe xong, sự chú ý liền dời khỏi con trùng béo mập, kết quả sau khi so sánh xong, chỉ có bát canh của Sử Mạnh Huy là khác thường.
Thứ làm cho món canh của ông ta trở nên kỳ quái không chỉ có sâu, mà còn vì tất cả nguyên liệu nấu ăn đều khác với người khác.
Dù canh có giống nhau hay không, những người có mặt ở đây chẳng ai thiết ăn uống nữa.
Sau khi ăn cơm, mọi người không hành động cùng nhau nữa, ai cũng đều là người chơi già dặn kinh nghiệm, ngầm thừa nhận ngày đầu tiên sẽ không xuất hiện tình huống quá mức hung hiểm, hai người một nhóm là đủ đối phó rồi.
Chỉ là lúc này lượng thông tin vẫn còn quá ít, mọi người tập trung lại thống nhất khoanh vùng chia nhau đi tìm manh mối.
Một nhóm sẽ đi dạo quanh hồ, nhóm khác ở lại tìm cách xã giao với người giúp việc, và nhóm cuối cùng sẽ đi vào trong thôn.
Nhiệm vụ xã giao với người giúp việc được giao cho hai cô gái trong nhóm, nguyên nhân rất đơn giản, ban nãy Kỳ Vô Quá cố ý hỏi thăm giúp việc đã suýt bị ông chủ trọ nhầm thành quấy rối tình dục, cho nên để cho con gái phụ nữ làm việc này thì hợp hơn.
Kỳ Vô Quá thấy Phó Hàm cùng Sử Mạnh Huy dường như không muốn đi vào trong ngôi làng cổ quái, hơn nữa bản thân cậu cũng muốn qua đó thăm thú nên đồng ý chia việc ngay tắp lự.
Khoảng cách từ trọ đến thôn làng không xa lắm, đi bộ chỉ mấy phút là đến.
Chỉ là dọc suốt đường đi, Kỳ Vô Quá không gặp được bất kỳ người nào.
Mãi tới khi đặt chân tới địa phận làng mới bắt đầu có bóng dáng của thôn dân.
Kỳ Vô Quá cứ đi mãi, cuối cùng không nhịn được dừng chân, nhìn chằm chằm Đoạn Lệ: “Anh xem trên người tôi có gì khác thường không?”
Đoạn Lệ ngắm cậu từ trên xuống dưới một lượt: “Không có.”
Kỳ Vô Quá nhún vai: “Tôi còn tưởng trò chơi này cho tôi thêm kỹ năng cơ đấy.”
“Kỹ năng?”
“Đúng thế, ví dụ như kỹ năng tàng hình chẳng hạn.” Kỳ Vô Quá hất cằm lên, hướng về phía những thôn dân vừa lướt qua ra hiệu.
Sở dĩ Kỳ Vô Quá nói vậy, là vì kể từ lúc bước chân vào trong xóm, tất cả thôn dân đều làm như không thấy hai người bọn họ.
Kỳ Vô Quá đánh tiếng chào hỏi, thôn dân vẫn duy trì dáng vẻ tai không nghe mắt không thấy mà làm việc của mình.
Thậm chí ban nãy cậu còn chắn đường mấy thôn dân khác, vậy mà đối phương mặt không đổi sắc, giơ chân đi vòng thẳng qua luôn.
Ngoài điều đó ra thì họ không có gì khác biệt, hoàn toàn trông như một xóm làng cho người dân tộc thiểu số cô lập hẳn với bên ngoài.
Từ lúc bước vào làng, Kỳ Vô Quá lập tức phát hiện xóm này có lối kiến trúc vô cùng đặc biệt, tương tự với nhà sàn của người Miêu ở thế giới hiện thực.
Quần áo mà mấy thôn dân vừa thấy mặc cũng là đồ dân tộc điển hình, trên người bọn họ không có chút hơi thở hiện đại nào.
Kỳ Vô Quá lấy điện thoại ra nhìn, xác nhận nơi này có sóng mạng, có internet.
Nhưng mà trên đường tới đây, dù là thôn dân đang đi lại, hay thôn dân đang nghỉ ngơi trước nhà mình, chưa lần nào thấy bọn họ dùng điện thoại di động.
Đúng là kỳ lạ.
Lúc Kỳ Vô Quá đang chuẩn bị cất điện thoại, nhóm wechat lại hiện lên mấy dòng tin nhắn.
Mã San San: Tôi chịu rồi, trừ ông chủ Thập Nhất thì những giúp việc khác đều xem chúng tôi như không khí cả.
Phó Hàm: Bên hồ rất sạch sẽ, không có gì hết.
Kỳ Vô Quá nhìn tin tức mà bọn họ trao đổi trong di động, khẽ nhíu mày.
Đột nhiên cậu nghe Đoạn Lệ nói: “Vô Quá, qua đây xem đi.”
Kỳ Vô Quá ngẩng đầu lên, thấy Đoạn Lệ đang đứng cạnh cửa nhà sàn vẫy tay với mình.
Cậu theo cầu thang đi lên, phát hiện cánh cửa gỗ đã bị xích sắt khóa lại, chỉ là xích sắt hơi dài, để lộ một khe hở không hề nhỏ.
Ánh sáng bên trong không tốt lắm, có chút tối tăm, Đoạn Lệ trực tiếp nâng di động lên chiếu thẳng vào khe hở.
Kỳ Vô Quá hào hứng đến gần xem thử, thế nhưng đồ vật bên trong lại khiến cậu thất vọng.
Đây là một kho lúa, bên trong chất từng đống lúa chưa được xay vỏ.
Kỳ Vô Quá nói: “Thôn này tách biệt hoàn toàn với bên ngoài, cho nên kiểu tồn lúa lạc hậu như vậy cũng là chuyện thường.”
Đoạn Lệ lắc đầu: “Cậu nhìn kỹ đi, mấy chồng này không chỉ có thóc thôi đâu.”
Kỳ Vô Quá nhìn thật kỹ, phát hiện bên dưới chồng thóc dường như còn có thứ khác. Chỉ là ánh sáng quá mờ, thật sự không thể thấy bên dưới chồng thóc là thứ gì.
Xem ra kho lúa này chắc chắn có vấn đề, Kỳ Vô Quá âm thầm đưa kho lúa vào một trong những địa điểm khả nghi.
Chuyện khác thường tất có yêu ma, tuy rằng nơi này là phó bản trong không gian quỷ vực, nhưng với những gì đã trải qua trước đó, những phương diện khác trong không gian này đều có logic của hiện thực.
Ngoại trừ những hiện tượng siêu nhiên vượt khả năng tưởng tượng của con người thì vẫn thấp thoáng đâu đó các quy tắc của xã hội.
Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ tiếp tục đi vào trong làng, chính giữa làng có một quảng trường với diện tích rất lớn.
Kỳ Vô Quá đã từng đi qua không ít thôn cổ sưu tầm dân ca, cậu biết thực ra cái quảng trường này chính là nơi lớn nhất dùng để phơi thóc.
Lúa nước sau khi thu hoạch rồi tuốt hạt không thể mang đi cất ngay mà phải phơi nắng để cho bốc hơi hết nước rồi mới có thể đưa vào trong kho. Cho dù thóc đã được phơi xong cũng thỉnh thoảng phải mang ra phơi nắng, đề phòng ẩm mốc.
Vậy nên sự tồn tại của sân phơi thóc lại rất hợp lý.
Ngoài ra, giữa sân phơi là một cây đại thụ.
Kỳ Vô Quá vừa đưa mắt nhìn đã quyết định nên cách xa cây đại thụ một chút, nguyên nhân rất đơn giản, trên ngọn cây đại thụ là một tổ ong vò vẽ cực lớn.
*********************
Lảm nhảm: Anh zai Thập Nhất coi chừng ăn đủ với sếp đấy =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.