Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 178:




Nhóm người chơi quyết định thuê ghế VIP một tiếng, dù sao mọi người chỉ hướng tới mục tiêu thu thập manh mối chứ không phải hưởng thụ phúc lợi VIP. Bây giờ tất cả đều là người có công ăn việc làm, sau khi ra khỏi phòng còn phải bù đầu chìm vào công việc bận rộn, sợ bị tiệm net đuổi đi.
Chẳng qua chỉ là đi tìm manh mối mà thôi, một tiếng đã dư rồi.
Sau khi nghe xong yêu cầu, tiếp tân hỏi: “Xác định chỉ mua ghế VIP một tiếng? Đây là trải nghiệm cao cấp nhất của tiệm net chúng tôi, tất cả khách vào rồi đều hối hận vì mua ít giờ quá.”
Kỳ Vô Quá nhìn cô tiếp tân kia, giọng của cô ta lúc nói chuyện hơi kỳ lạ, còn cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “hối hận”, nghe rất bất thường. Nhưng dù như thế nào, số tiền của mọi người cũng chỉ đủ để vào một tiếng.
“Đúng vậy.”
“Thế à.” Tiếp tân dài giọng, “Hi vọng mọi người sẽ không hối hận.”
Nói xong, cô ta không tiếp tục câu giờ nữa, trừ tiền phí rồi dẫn mọi người qua phòng VIP.
Cuối cùng cánh cửa phòng VIP thần bí đã được mở ra. Những gì xuất hiện phía sau cửa không giống như tưởng tượng của mọi người. Giữa phòng là một cái bàn ăn hình chữ nhật, vừa vặn đủ cho sáu người ngồi. Trên bàn có sáu chiếc máy tính, mỗi chiếc một ghế. Cách sắp xếp phòng cũng không khác với phòng ăn của gia đình bình thường là mấy, chỗ kỳ lạ nhất là bên cạnh mỗi máy đều bày một bát cơm trắng.
Tiếp tân mỉm cười nói: “Bắt đầu tính giờ, đừng lãng phí đồ ăn nhé. Sau khi thỏa mãn điều kiện thì bấm nút kia là sẽ ra ngoài.”
Sau đó cô ta quyết đoán đóng cửa phòng sáu ghế lại. Tất cả mọi người hơi sửng sốt, vốn bọn họ định xem xong phòng sẽ rời đi, không ngờ xem ra phòng VIP sáu người khó ra như vậy.
Khu ghế VIP bỗng biến thành mật thất ngập tràn nguy hiểm.
Khưu Lan theo bản năng đập cửa, sốt ruột nói: “Đây… đây không phải là bẫy rập đấy chứ?”
Tống Ngọc Thanh đi đến cạnh bàn ăn, cúi xuống nhìn đống cơm trắng: “Hình như là cơm thật, còn nóng này, ý gì đây?”
Tình huống trước mắt rất cổ quái. Kỳ Vô Quá không quan tâm cánh cửa bị khóa, cũng không đi xem bát cơm trắng trên bàn. Sự chú ý của cậu nằm ở bức ảnh chụp treo trên tường. Phòng ăn này cũng treo ảnh gia đình, chủ đề chụp trước sau như một, toàn bộ đều là hoạt động ăn uống quây quần bên nhà ăn.
Chỗ kỳ lạ là biểu cảm trong ảnh cực kỳ lạnh nhạt. Rõ ràng trên bàn trải đầy các món ăn phong phú, thế nhưng người ngồi quanh bàn ăn đều trông rất thờ ơ. Bọn họ cúi đầu, không biết đang nhìn gì. 
Động tác trên ảnh không giống nhau, có gắp thức ăn, có và cơm, cũng có mở miệng nói chuyện. Vậy mà biểu cảm của ai cũng giống nhau, lạnh lùng cúi đầu một cách cứng đờ.
Biểu cảm và động tác quái dị đó biến khung cảnh vốn ấm áp trở nên cổ quái tới mức khiến người ta sởn gai ốc, cứ như đây không phải bàn cơm gia đình mà là đồ ăn dành cho buổi tang lễ.
Kỳ Vô Quá cảm giác có người đi tới, hơi thở quen thuộc giúp cậu không cần quay lại cũng biết thân phận của đối phương.
“Có phải lần trước anh gặp mấy tấm ảnh như thế này trong phòng VIP đơn không?”
Đoàn Lệ: “Động tác và hình ảnh đều không giống nhau, nhưng đều mang vẻ kỳ quái như vậy.”
“Hơn nữa…”
Đoàn Lệ hơi dừng lại, sau đó Kỳ Vô Quá chợt thấy tai mình ấm lên, người phía sau ghé lại gần, nhỏ giọng nói: “Cậu có thấy màu tường bất thường không?”
Sự chú ý của Kỳ Vô Quá hoàn toàn không nằm trên vách tường. Dường như Đoàn Lệ không muốn người khác nghe thấy cuộc trò chuyện riêng tư này nên đứng cách cậu rất gần, gần đến mức khiến Kỳ Vô Quá dù xuề xòa nhưng vẫn cảm thấy hơi quá.
Cậu nghe thấy tiếng tim mình đập thật nhanh, thậm chí còn hoảng hốt nghe thấy mạch máu đang dần tăng tốc.
“Sao vậy?”
Kỳ Vô Quá nghe Đoàn Lệ hỏi mới bừng tỉnh lại. Cậu cố dằn xuống những xúc cảm kỳ lạ, đưa sự chú ý quay về vách tường.
Quả nhiên màu vách tường có sự khác biệt. Nó không có màu trắng thuần mà có màu hơi hồng nhạt, bên trên còn có rất nhiều hoa văn tinh xảo.
Đoàn Lệ nhỏ giọng nói: “Cậu rất nhạy với màu sắc, sao vừa rồi lại không thấy?”
Kỳ Vô Quá chột dạ nhìn hắn, sau đó lúng túng kiếm cớ: “Chắc ngồi máy trong tiệm net lâu quá, năng lực phân biệt màu sắc kém đi. Sao anh phát hiện vậy?”
Đoàn Lệ: “Cậu cũng biết tôi không nhìn bên ngoài mà quan sát khí bên trong. Trên tường có khí.”
Trong lòng Kỳ Vô Quá có suy đoán không tốt lắm, cậu vươn tay sờ lên vách tường, quả nhiên cảm giác trong tay rất kỳ lạ, hơn nữa còn hiếm thấy.
Lạnh lẽo mà hơi co dãn, không giống giấy dán tường cũng không giống sơn kết tủa. 
Kỳ Vô Quá trầm ngâm một lát rồi tiến lên một bước, càng lúc càng gần mấy tấm ảnh.
Thứ cậu nhìn không phải ảnh chụp mà là đinh cố định khung ảnh.
“Đoàn Lệ, anh xem này.”
Đoàn Lệ nghe vậy, đi lại nhìn một lát, nói: “Đây là… xương ngón tay?”
Trước đó Kỳ Vô Quá vẫn luôn chú ý tới ảnh chụp, hơn nữa ánh sáng trên ghế rất tối, cho nên không để tâm tới chỗ nhỏ như thế. Sau khi được Đoàn Lệ nhắc nhở, Kỳ Vô Quá liền cảm thấy giấy dán tường sờ hơi giống da người.
Đổi sang quan sát chỗ khác, có thể thấy cách trang trí trong phòng này chỗ nào cũng quỷ dị. Đinh cố định ảnh là ngón tay, mà khung ảnh trông như dùng xương người mài giũa thành. 
Kỳ Vô Quá không nói điều này cho người khác biết, bây giờ nói ra chỉ khiến mọi người sợ hãi chứ không có tác dụng gì.
Hẳn giấy dán tường bằng da người và xương ngón tay gì đó đều có liên quan tới bẫy rập trong ghế VIP, một tiếng đếm ngược trên cửa không phải thời hạn mọi người rời đi mà là đếm ngược đến lúc chết.
Không thể chậm trễ nữa, phải mau tìm cách rời đi mới là chuyện quan trọng nhất.
Nghĩ đến đây, Kỳ Vô Qua quay lại về tới bàn ăn. Cậu chọn bừa một ghế ngồi xuống, sau đó nói với mấy người đang nơm nớp lo sợ bên kia: “Tới đâu hay đó, ngồi xuống đi đã.”
Giang Nhất Chu do dự chọn chỗ ngồi còn dư lại bên cạnh Kỳ Vô Quá: “Bát cơm này không có vấn đề gì chứ?”
Kỳ Vô Quá nói: “Đây là không gian của quỷ, không đến mức phải bỏ độc vào cơm để giết chúng ta đâu.”
Có lẽ những người khác được cậu làm cho bình tĩnh lại, cho nên cũng ngồi xuống bàn ăn. Ngồi một hồi lâu, mọi người không biết nên làm gì mới phải, dù sao chưa ai từng đối mặt với tình huống như vậy. Không ai muốn chạm vào máy tính, từ sau ngày hôm qua có NPC hợp thể với máy tính, bọn họ không còn muốn động vào nó nữa.
Đây được gọi là khu ghế VIP, nhưng trong mắt người chơi lại chẳng khác nào phó bản trò chơi, chỗ nào cũng tràn ngập nguy hiểm.
Khưu Lan nói: “Trước khi rời đi tiếp tân đã nói đừng để phí đồ ăn, chắc ăn xong bát cơm này là có thể rời đi chăng?”
Bát cơm trên bàn cũng không lớn, Khưu Lan nói: “Tôi chọn ăn cơm, các người chọn gì?”
Mọi người ở đây đều là người chơi nhiều kinh nghiệm, tất nhiên biết rõ quy tắc hợp tác trong trò chơi, gặp phải tình huống cùng bị nhốt trong phòng như thế này, tất nhiên là phải hợp tác.
Khưu Lan nói mình muốn ăn cơm là để thăm dò ý kiến từ người chơi khác. Cô thấy không ai phản đối nên lấy bát cơm bắt đầu ăn. Sau khi ăn xong phần cơm, cô liền ấn vào nút. Nhưng một hồi sau, trong phòng có giọng nói vang lên.
“Xin lỗi, lãng phí đồ ăn sẽ không được rời đi.”
Khưu Lan cau mày, đang muốn nói gì đó, lại phát hiện bên cạnh máy tính của mình xuất hiện thêm một bát cơm trắng. Không ai biết bát cơm đó xuất hiện như thế nào, cứ như lúc trước hành động ăn cơm của Khưu Lan chỉ là ảo giác mà thôi.
Khưu Lan quay về chỗ ngồi của mình, xoa bụng nói: “Nếu không phải thấy no, tôi còn tưởng cơm này là ảo giác cơ đấy.”
Cô ngả lưng ra ghế ngồi, nói: “Tôi lấy thân ra thử cơm rồi đấy, còn lại nhờ mọi người.”
Kỳ Vô Quá vươn tay mở máy tính, biểu tượng xuất hiện trên màn hình lại khiến cậu hơi ngạc nhiên. Biểu tượng trên đó đều là hình thức ăn, đến cả tên phần mềm cũng là thức ăn.
Kỳ Vô Quá tiện tay bấm mở phần mềm tên “Sườn kho tàu”, sau đó màn hình hiện ra một đoạn video. Đoàn Lệ không hiểu biết nhiều về văn hóa mạng cho lắm, thấy Kỳ Vô Quá nghiêm túc xem nên hỏi: “Video này có gì đặc biệt à?”
Kỳ Vô Quá lắc đầu, nói: “Chỉ là video ăn cơm bình thường mà thôi…”
Nói xong những lời này, Kỳ Vô Quá liền hơi sửng sốt. Những sắp đặt trước đó là để họ dùng video ăn với cơm ư? Nếu nghĩ như vậy thì có thể dễ dàng giải thích rồi.
Phòng net làm thành nhà ăn, một bát cơm trắng, video trên màn hình máy tính đều được đặt bằng tên đồ ăn. Hơn nữa toàn bộ tiệm net đều liên quan đến mạng xã hội, chỉ cần thuận miệng nói “Cười rớt cả đầu” sẽ trở thành hiện thực.
Có lẽ nhà ăn này là phiên bản hiện thực của ăn video với cơm. Dù sao trên các trang web có thể spam bình luận sẽ thường xuyên gặp được những lời bình như “Tôi chỉ cần xem video này rồi ăn cơm là được” v…v…
Kỳ Vô Quá nói lại suy đoán của mình cho nhóm người chơi nghe, bọn họ đều cảm thấy có lý.
Bây giờ thời gian đếm ngược trên cửa đã qua mười phút, mọi người không câu giờ nữa, từng người chọn một máy ngồi xuống, sau đó vừa ăn cơm vừa xem video. Chờ đến khi xem xong video trên máy, đồng hồ đếm ngược chỉ còn lại mười phút. Quả nhiên trên bàn không còn cơm trắng nữa, xem ra suy đoán của Kỳ Vô Quá không hề sai.
Kỳ Vô Quá ấn vào cái nút bên cạnh máy tính, giọng nói kia lại vang len.
“Đúng là bé ngoan, ăn hết phần cơm của mình. Các người có thể đi, xin hãy nhận lấy hộp quà kỷ niệm ghế VIP của chúng tôi để làm phần thưởng.”
Sau khi giọng nói thần bí biến mất, trên bàn cơm lập tức xuất hiện một cái hộp. Kỳ Vô Quá cầm hộp lên, phát hiện bên trong là một mảnh giấy nhỏ, từ trên giấy có thể thấy đây là một mẩu vé máy bay.
Cửa phòng mở ra, tiếp tân đứng trước cửa nghênh đón mọi người ra ngoài.
“Ồ, các người biết tận dụng thời gian lắm, những vị khách trước đó đều chọn nạp phí bổ sung.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Nếu không có tiền nạp phí bổ sung, hết giờ đếm ngược sẽ như thế nào?”
Tiếp tân mỉm cười nói: “Kết thúc đếm ngược vẫn không thể rời đi, đương nhiên chứng minh mọi người rất thích phòng VIP của chúng tôi, vậy ở lại mãi mãi được không?”
Giọng nói của tiếp tân rất dịu dàng, nội dung lại khiến người ta sởn tóc gáy.
Người chơi khác chưa hiểu ý tiếp tân, nhưng Kỳ Vô Quá lại hiểu. Quả nhiên iấy dán tường da người, đinh xương ngón tay v…v… trong phòng VIP đều đến từ những người trong tiệm net không thể rời đi trước thời gian quy định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.