Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 172:




Cho dù Hà Chỉ Kỳ làm đổ hộp mì lên người hay lau chùi cho người đó như thế nào đi chăng nữa, người nọ vẫn không hề cử động. Hà Chỉ Kỳ luống cuống lau khô áo cho gã, lúc này mới cảm thấy bất thường. Cô giơ tay muốn đẩy vai đối phương, Kỳ Vô Quá cau mày, đang định tiến lên ngăn cản.
Thế nhưng đã muộn.
Một vật thể hình cầu lăn từ trên bàn xuống, cứ vậy lăn lộc cộc đến bên chân Hà Chỉ Kỳ.
Hà Chỉ Kỳ mờ mịt cúi đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt chết vẫn không nhắm lại.
“A a a a!”
Cuối cùng Hà Chỉ Kỳ không nhịn được, phát ra tiếng hét thảm thiết. Cũng may đó chỉ là tiếng hét, không được tính là trò chuyện trong phạm vi cho phép của quy định tiệm net.
Quản lý máy chủ đứng lên, bình thản đi tới, giày Hà Chỉ Kỳ đã bị máu nhuộm đỏ ngầu, hết thảy những điều vừa rồi đều lọt vào mắt Kỳ Vô Quá. Ngay khi Hà Chỉ Kỳ đẩy vai người nọ, đầu NPC không ngoài dự đoán mà rớt xuống, cứ như từ đầu đã nhẹ nhàng đặt bên trên vậy.
Cái đầu rớt xuống, người vẫn ngồi vững trên ghế, phần lộ ra chỗ cổ điên cuồng phun máu tươi như suối. Sau khi xảy ra chuyện, trừ nhóm người chơi, các vị khách còn lại trong tiệm net đều rất bình tĩnh, ngồi ở chỗ cũ chơi máy tính, không có bất kỳ ai đứng lên. Kể cả người ngồi bên cạnh cái xác nam kia, khi máu tràn đến chân hắn cũng chỉ nâng chân lên. Dáng vẻ rất giống với lúc nâng chân vì có nhân viên quét dọn vệ sinh đến làm việc khi đang chơi máy tính.
Toàn bộ tiệm net đều không cảm thấy bất thường với tình huống này.
Quản lý máy chủ lại càng có tố chất vững vàng, sau khi đi tới xác nhận tình huống xong liền thu dọn hiện trường. Bọn họ nhét đầu lẫn thi thể vào túi kéo đi, sau đó lấy cây lau nhà tới lau sạch vết máu trên mặt đất. Trong lúc đó không có ai hỏi han Hà Chỉ Kỳ đứng ngẩn một bên, đến cả một người hỏi chuyện gì đang xảy ra cũng không có, cứ như đây là một chuyện bình thường ở tiệm net.
Dù sao Hà Chỉ Kỳ vẫn là người chơi nhiều kinh nghiệm, chờ cơn sợ hãi qua đi thì đã bình tĩnh lại, cô lê bước chân phù phiếm quay về chỗ ngồi của mình.
Kỳ Vô Quá thấy quản lý máy chủ rời đi, thế nhưng máy của vị khách kia chưa tắt. Cậu đi tới nhìn thoáng qua màn hình, trên màn hình là trang web spam bình luận, có vẻ trước khi chết, NPC này vẫn đang làm việc của thủy quân.
Kỳ Vô Quá giật giật chuột, lập tức nghe thấy tiếp tân nói: “Đừng chạm vào máy tính của khách.”
Cô ta nói xong liền đi tới, chuẩn bị thu dọn những gì còn sót lại trên bàn. Kỳ Vô Quá lui trở về, nhớ thật kỹ tài khoản của vị khách này. Sau khi quay về chỗ ngồi, Kỳ Vô Quá vốn định mở cửa sổ nhóm chat, lại thấy Đoàn Lệ vươn tay gõ bàn.
Kỳ Vô Quá nhìn qua, thấy Đoàn Lệ ra dấu, biết ngay đối phương có chuyện muốn nói với mình. Lúc cậu mở cửa sổ chat riêng, trong lòng đột nhiên nghĩ mình và Đoàn Lệ tâm ý tương thông, cho dù trong tình huống không thể nói chuyện, hai người vẫn có thể giao lưu một cách thuận lợi.
Cửa sổ chat hiện lên trên màn hình.
Đoàn Lệ: “Vừa rồi cậu thấy gì.”
Đối phương hỏi như vậy cũng không có gì lạ, nơi Đoàn Lệ ngồi nằm ở góc trong cùng, lúc chuyện xảy ra là lúc Kỳ Vô Quá đứng lên. Tầm mắt của Đoàn Lệ bị Kỳ Vô Quá cản mất, tất nhiên không thấy gì cả.
Kỳ Vô Quá: “Cái chết của người kia rất lạ, khi còn ngồi đó trên người không có vết thương, vậy mà Hà Chỉ Kỳ đẩy một cái, cổ lập tức bị chặt đứt. Miệng vết thương rất ngọt, hệt như dùng lưỡi dao sắc bén cắt một nhát vậy.”
Đoàn Lệ: “Tôi không thấy cảnh lúc đó, nhưng vào khoảnh khắc kia, âm khí rất nặng.”
Kỳ Vô Quá: “Âm khí nặng? Có phải tuôn ra từ màn hình máy tính không?”
Đối tượng đầu tiên Kỳ Vô Quá nghi ngờ chính là máy tính lúc NPC tử vong. Trước đây khi ở không gian quỷ vực khác, bọn họ đã từng gặp thế giới mạng quỷ quái và boss lệ quỷ nấp phía sau. Hơn nữa không gian này lại là kiểu đặc thù như tiệm net, có người đột tử bên trong, chờ biến thành lệ quỷ thì ẩn nấp vào máy tính, tùy thời giết người cũng coi như hoàn thành logic của chủ tuyến.
Đoàn Lệ: “Không phải, âm khí không đến từ một vị trí cố định, mà vào khoảnh khắc kia, toàn bộ tiệm net đều chìm trong âm khí.”
Toàn bộ tiệm net…
Kỳ Vô Quá gật gù, trong lòng thầm nhớ lại tất cả những gì nhìn thấy sau khi đi vào tiệm net Gia Đình Hạnh Phúc. Có một manh mối vẫn nằm ở ngoài vùng chú ý, đó là những tấm ảnh chụp treo trên tường. Nếu nói ảnh chụp chỉ để làm trang trí cho phù hợp với tên tiệm net thì Kỳ Vô Quá không tin. Thế nhưng người trên ảnh chụp không có bất cứ điểm tương đồng nào, gia đình khác biệt, số người khác biệt, khuôn mặt khác biệt.
Ngay khi cậu đang suy nghĩ, trên màn hình máy tính lại nhảy ra một khung thoại.
Giang Nhất Chu: “Vừa rồi tôi mới đi vệ sinh, phát hiện điểm bất thường.”
Giang Nhất Chu là người khá chín chắn, rất ít trò chuyện trong nhóm chat, gần như khiến người ta cảm giác ông ta đang tàng hình. Vừa rồi khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Giang Nhất Chu cũng không ở trong sảnh. Bây giờ xem ra đã biết ông ta đi vệ sinh.
Kỳ Vô Quá: “Sao không nhắn vào nhóm chat chung?”
Giang Nhất Chu: “Vào nhóm không thể nói chuyện đàng hoàng được.”
Kỳ Vô Quá biết Giang Nhất Chu nói rất có lý, khi đối mặt với màn hình máy tính, con người sẽ tháo gỡ được khúc mắc nào đó. Hơn nữa trong nhóm chat cũng không cần cố kỵ người khác có nói chuyện hay không, cùng lúc có thể có nhiều người nói chuyện với nhau,trong những tình huống cần thảo luận sẽ vô cùng lộn xộn.
Rõ ràng Giang Nhất Chu là người có rất nhiều kinh nghiệm sống lẫn làm việc, hẳn trong thế giới hiện thực cũng là một người thuộc tầng lớp tinh anh, xét theo mặt nào đó, tất nhiên sẽ tìm tới người có tuổi tác trầm ổn như Kỳ Vô Quá để bàn chuyện.
Còn lý do không tìm Đoàn Lệ lại càng đơn giản. Từ lúc vào game đến giờ Đoàn Lệ không nói câu nào trong nhóm chat, nhìn là biết người không thích giao tiếp với người khác.
Kỳ Vô Quá: “Nhà vệ sinh làm sao?”
Giang Nhất Chu: “Lúc tôi đi vệ sinh, trên ván cửa có một cái màn hình. Trên màn hình chiếu một vài video, yêu cầu tôi xem xong mới có thể đi ra ngoài.”
Kỳ Vô Quá không ngờ trong nhà vệ sinh tiệm net lại có lắp đặt như vậy. Muốn đi vào nhà vệ sinh riêng cần phải trả tiền, thân là đỗ nghèo khỉ, cậu chỉ đành dùng bồn tiểu bên ngoài.
Kỳ Vô Quá: “Nội dung video là gì?”
Giang Nhất Chu: “Một vài video gia đình, ăn cơm du lịch gì đó, còn yêu cầu tôi nhấn thích, nhấn thích hay bình luận đều sẽ có tiền.”
“…”
Kỳ Vô Quá im lặng một lát, cuối cùng mặt dày hỏi: “Nhấn thích được bao nhiêu tiền?”
Sau khi hỏi giá, Kỳ Vô Quá cũng cắt đứt suy nghĩ ngồi trong bồn cầu kiếm tiền. Nói ngắn gọn thì đúng là có tiền, nhưng tiền chỉ là giảm giá 20% cho lần đi vệ sinh tiếp theo mà thôi, không có lời.
Dường như Giang Nhất Chu cũng bị Kỳ Vô Quá kéo theo, nói: “Những người xuất hiện trong video đều giống với nhóm người trong ảnh treo trên tường.”
Sau khi Giang Nhất Chu nói xong, ông ta không chờ Kỳ Vô Quá đáp lại đã treo bảng miễn làm phiền.
Trong số mấy người chơi, ngoài Kỳ Vô Quá vừa trả hết nợ xong, người có tình trạng thê thảm nhất có lẽ là Giang Nhất Chu. Ông ta chọn cách kiếm tiền khá cũ, đánh bài online kiếm tiền, vất vả thì nhiều kiếm được thì ít.
Kỳ Vô Quá nghĩ đến đây, mở cửa sổ chat với Đoàn Lệ, gửi lịch sử trò chuyện với Giang Nhất Chu qua.
Kỳ Vô Quá: “Tôi luôn cho rằng chủ tuyến trò chơi liên quan rất nhiều tới mấy chữ Gia Đình Hạnh Phúc, nhưng lộ tuyến trong tiệm net Gia Đình Hạnh Phúc lại rất mơ hồ.”
Sau khi tham gia nhiều trò chơi, trừ không gian virus ra, tất cả những trò chơi khác nhau đều sẽ tiến hành quanh một trục chủ tuyến cố định. Chủ tuyến xuất hiện chứng minh không bao lâu nữa là có thể qua cửa.
Bây giờ đã là hai giờ sáng, mặc dù là trong tiệm net nhưng phần lớn khách đã không trụ nổi, ghé vào bàn ngủ mất.
Kỳ Vô Quá dựa lưng lên ghế, nhắm mắt lại mơ màng sắp ngủ. Tuy đang ở trong đại sảnh, nhưng chỉ cần cho cậu một chỗ để nằm, Kỳ Vô Quá sẽ có thể ngủ ngay lập tức.
Kỳ Vô Quá chỉ tốn nửa phút từ nhắm mắt đến đi vào giấc ngủ.
Trong không gian quỷ vực, Kỳ Vô Quá chưa bao giờ được ngủ một giấc hoàn chỉnh, tất nhiên lần này cũng vậy. Chưa ngủ được bao lâu, cậu đã bị ép tỉnh dậy.
Kỳ Vô Quá bị Đoàn Lệ đánh thức, lúc cậu mở mắt, miệng đã bị che lại. Đoàn Lệ khom lưng đứng bên cạnh cậu, ngón tay đặt lên môi ra hiệu im lặng.
Không thể không nói Đoàn Lệ suy xét rất chu đáo. Con người bị đánh thức trong lúc ngủ say rất khó khôi phục lý trí, theo bản năng hỏi ra miệng cũng không phải là không thể.
Kỳ Vô Quá gật đầu, ý bảo mình đã tỉnh táo rồi. Đoàn Lệ chỉ vào góc sảnh, nơi đó là chỗ ngồi của quản lý máy chủ. Kỳ Vô Quá nhìn qua, phát hiện bên đó không có ai. Trừ cái này ra, trước quầy trực cũng không có người.
Kỳ Vô Quá đứng dậy ra hiệu cho Đoàn Lệ, cả hai lập tức đi ra ngoài.
Trước khi đi tới cửa, Kỳ Vô Quá phát hiện trừ mấy người chơi ra, tất cả khách bên trong đều biến mất. Mà bốn người chơi khác trừ cậu và Đoàn Lệ đều ghé vào bàn ngủ gật.
Rốt cuộc những người kia đi đâu rồi?
Lúc ra tới nơi, câu hỏi của Kỳ Vô Quá đã được giải đáp.
Cửa tiệm net mở toang.
Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ nhìn nhau, chuẩn bị ra ngoài xem thử, đúng lúc này, phía sau có người vội vàng đuổi theo.
“Chờ tôi với.”
Kỳ Vô Quá quay đầu lại nhìn, phát hiện là Giang Nhất Chu. Ông ta xem như còn tỉnh táo, sau khi bước ra khỏi sảnh tiệm net mới cất tiếng gọi hai người Kỳ Vô Quá.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Sao anh tỉnh rồi?”
Giang Nhất Chu cười khổ: “Mất ngủ, bệnh cũ, vừa rồi không biết vì sao lại không ngủ nổi. Bản năng mách bảo có bất thường nên bừng tỉnh, sau đó thấy hai cậu đi ra đây.”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Vậy cùng ra ngoài xem thử.”
Giang Nhất Chu đi theo sau hai người, nối thành hàng ba đi ra khỏi cửa tiệm net.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.