Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 161:




Lần chăm chỉ hiếm có của Kỳ Vô Quá là do muốn tích cực giải quyết chuyện này, cảm thấy chuyện thật sự quan trọng. Còn có cái chết của Kỳ Hãn Dật hẳn cũng liên quan tới tòa nhà. Hiện tại cậu và Đoàn Lệ vừa phá hủy không gian virus, đúng là thời cơ tốt nhất để tìm manh mối.
Kỳ Vô Quá cho rằng người đứng sau nhà họ Chu hẳn có liên quan tới không gian quỷ vực. Nếu đã nhận nhiệm vụ từ địa phủ thì vẫn nên nhanh chóng hoàn thành, về sau mới có thể quay về với cuộc sống hưu trí nhàn hạ sung sướng.
Kỳ Vô Quá đang nghĩ tới những việc trên, đột nhiên thấy trên gáy mát lạnh. Cậu chợt bừng tỉnh, chỉ thấy tay Đoàn Lệ đặt trên đó.
“Lưng cậu đau không?”
Kỳ Vô Quá thở dài, nói: “Đau chứ, nhưng tôi nghĩ trong tình huống này cứ duy trì nó thì tốt hơn.”
“Năng lực thích ứng của con người rất mạnh, tôi đã sắp quen với cơn đau rồi.”
Đoàn Lệ lại nhẹ giọng nói: “Không sao, có tôi ở đây, cậu cứ đeo khuyên tai đi, không có chuyện gì đâu.”
Các thiếu niên nhà họ Đoàn đi phía sau cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình tới mức tối đa. Bọn họ không thể tin vào những gì mình thấy, chú trẻ họ Đoàn mắc bệnh sạch sẽ không cho ai chạm vào vậy mà lại chủ động đi xoa cổ người khác?
Ngay khi Kỳ Vô Quá bị Đoàn Lệ thuyết phục, chuẩn bị đeo khuyên tai lên, phía sau cầu thang đột nhiên có luồng âm khí dày đặc vụt tới.
Đoàn Lệ kéo Kỳ Vô Quá rồi nói với nhóm Đoàn Thường Lâm: “Tránh ra!”
Mấy người nhanh chóng dán ra phía sau vách tường. Bọn họ vừa đứng vững, một cơn gió xoáy đen thổi tung âm khí ngập trời tới. Cơn gió kia gào thét như lốc xoáy khổng lồ, thế nhưng mục tiêu của nó không phải bọn họ. Ngọn gió kia lướt qua trước mặt mọi người, quét thẳng lên tầng cao nhất. Chỉ một chốc sau, ngọn gió dữ dội ấy biến mất không còn bóng dáng.
Đoàn Lệ cau mày nói: “Nó là những con quỷ vừa rồi.”
Đoàn Thường Lâm chấn động, hỏi: “Nhưng không phải chúng vừa bị đánh tan ư?”
Đoàn Lệ gật đầu: “Tuy vừa rồi chỉ đánh tan thành mảnh nhỏ, không hoàn toàn tiêu diệt, nhưng tốc độ hồi phục như thế này là quá nhanh.”
Nói tới đây, hắn nhìn thoáng qua Kỳ Vô Quá: “Vô Quá, cậu thấy sao?”
“Bọn nó có thể đi thang máy lên tầng, hâm mộ quá…”
“…”
Đoàn Lệ nhéo mày, nói: “Lên thôi.”
Tới khi lên đến tầng trên, Kỳ Vô Quá chợt dừng lại, cậu nói: “Chúng ta lượn vòng chỗ này xem thử, biết đâu thu hoạch được gì đó.”
Đoàn Lệ hỏi: “Sao thế?”
“Đây là tầng mười một.” Kỳ Vô Quá nói: “Nếu đã tới rồi thì xem có tiện đường cứu được thêm ai không.”
Tầng mười một là tầng có khách sạn bọn họ từng ở, theo thiết kế mà nói, có lẽ sẽ có người bị nhốt ở đây. Vừa đi qua cầu thang bộ, họ đã thấy ba người đang đau khổ giãy giụa bên kia.
Sau khi không gian quỷ vực sập đổ, con quỷ bên trong không bị tiêu diệt mà chạy ra khỏi không gian. Vậy xem ra lời đồn đại ma quỷ về tòa cao ốc phủ vải có lẽ không giống như những gì trong tài liệu đã viết.
Tài liệu có thể làm giả, hơn nữa có nhà họ Chu gây khó dễ, rất dễ dàng tạo ra nguyên nhân về ma quỷ.
Đoàn Lệ ra tay cứu ba thanh niên, nhưng bọn họ không giống đệ tử nhà họ Đoàn, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết còn có tâm trạng tiếp tục đi thám hiểm. Không cần Đoàn Lệ đuổi người, bọn họ đã lựa chọn rời đi.
Mấy thí sinh kia rời đi rồi, nhóm Kỳ Vô Quá tiếp tục đi lên, ra tay cứu các thí sinh mất tích phát hiện được ở tầng mười tám và tầng ba mươi.
Đoàn Thường Lâm nhìn bóng lưng mấy người kia rời đi, nói: “Hẳn là thí sinh lần này chỉ có chừng đó.”
Thí sinh tham gia thi lấy bằng thiên sư đã chết phân nửa trong lúc thi, sau khi giải quyết mọi chuyện, chắc chắn hiệp hội Thiên Sư sẽ điều tra kỹ càng.
Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ, hỏi: “Tôi nhớ trước khi chúng ta vào, giám khảo đã nói thí sinh rất an toàn mà?”
Đoàn Lệ nói: “Thế giới trong không gian không thể xem như thế giới thật, thông tin không truyền được ra ngoài.”
Nhóm Đoàn Thường Lâm nghe không hiểu ra sao, không rõ rốt cuộc hai người này đang bàn chuyện gì. Đoàn Thường Lâm là một ông cụ non, dù tò mò cũng không hỏi nhiều. Đoàn Thường Sâm lại không giống vậy, cậu ta hỏi thẳng: “Đúng rồi, chú, lúc ấy khi có người chết, bọn cháu đã cảm thấy chuyện rất kỳ lạ. Không phải nói tuy cuộc thi nguy hiểm nhưng sẽ không gây chết người ư?”
Đoàn Lệ nhìn cậu ta, nói: “Việc này không đơn giản, các cậu im miệng đừng nói nhảm là được.”
Trước đó Đoàn Thường Sâm đã bị giọng nói dịu dàng hiếm gặp của Đoàn Lệ lừa gạt, hiện tại khuôn mặt hắn đã trở về với chú trẻ họ Đoàn mà họ quen thuộc. Cậu ta đứng thẳng lên, nói: “Vâng thưa chú, bọn cháu tuyệt đối sẽ không nói nhảm!”
Đoàn Lệ khẽ gật đầu, sau đó nhìn Kỳ Vô Quá: “Mấy con quỷ kia bất thường, chúng ta có thể ở lại quan sát.”
Đối với người nhà họ Đoàn quanh năm rèn luyện, leo mấy bậc thang bộ không tính là bao, nhưng Kỳ Vô Quá không giống thế, leo ba mươi tầng chẳng khác nào đòi cái mạng già của cậu. Kỳ Vô Quá nghe Đoàn Lệ nói thế, thầm nghĩ vừa hay có thể tranh thủ cơ hội này nghỉ ngơi một chút: “Cũng được, đúng là mấy con quỷ không bình thường cho lắm.”
Mọi người ở lại tầng ba mươi nghỉ ngơi, từ trước đến nay Kỳ Vô Quá không phải người hay xét nét, kiếm một tấm bìa cứng phủi sạch bụi đi rồi ngồi xuống. Đệ tử nhà họ Đoàn cũng học theo, chỉ có Đoàn Lệ đứng ở bên kia không định ngồi.
Mấy đứa nhóc nhà họ Đoàn đều biết vài điều cấm kỵ của Đoàn Lệ, tất nhiên sẽ không tìm chết mời hắn ngồi xuống.
“Đoàn Lệ, lại đây ngồi đi, tôi dọn sạch rồi.” Kỳ Vô Quá vỗ vào vị trí bên người, ý bảo Đoàn Lệ lại đây. Vì thế cảnh tượng sau đó đã khiến các thiếu niên nhà họ Đoàn phải há hốc lần hai.
Đoàn Lệ đi qua ngồi xuống, trên mặt không hề có ý ghét bỏ hay không vui, tự nhiên như ngồi trên ghế ở nhà. Kỳ Vô Quá nhìn thiếu niên Đoàn gia bề ngoài bình tĩnh nghe lời, nhưng từ biểu cảm phong phú và ánh mắt có thể thấy bình thường chắc chắn bọn họ không như vậy.
Nguyên nhân như bây giờ chỉ có một, đó chính là Đoàn Lệ ngồi bên cạnh cậu. Xem ra Đoàn Lệ rất có uy tín trong nhà họ Đoàn, mới trẻ mà đã học được dáng vẻ của người trưởng thành. Trông không giống người biết hưởng thụ cuộc sống chút nào, Kỳ Vô Quá nhớ lại những năm tháng mình còn làm quỷ sai, dù sao cũng đã là ông già mấy ngàn tuổi. Tuổi đã lớn như vậy nhưng cậu lại không giống Đoàn Lệ, lạnh lùng trầm ổn, dường như không có bất cứ hứng thú gì với thế giới xung quanh. 
Không biết quý trọng gì cả, làm người thú vị hơn nhiều. Ở đây phồn hoa, chỉ cần không đi làm, cuộc sống sẽ có rất nhiều điều để khám phá.
Suy nghĩ của Kỳ Vô Quá bay thẳng đến một nơi xa xôi, thậm chí còn nghĩ sau khi hoàn thành nhiệm vụ địa phủ giao cho, có thể dẫn Đoàn Lệ đi cảm nhận sự tốt đẹp của cái nơi tấp nập này, miễn cho mới còn trẻ mà đã sống cuộc sống của người già, quá lãng phí.
Đoàn Lệ bị ánh mắt quỷ dị của Kỳ Vô Quá làm cho lông tơ dựng đứng, cuối cùng không nhịn được vươn tay qua đầu cậu.
“Nhìn kìa.”
Kỳ Vô Quá hồi hồn, phát hiện nơi Đoàn Lệ chỉ có một vài mảnh đen nhỏ dần tụ lại nên đứng dậy đi qua đó.
Đoàn Thường lâm cách chỗ này gần nhất, cậu ta thấy một người bình thường như Kỳ Vô Quá khom lưng định nhặt mảnh nhỏ màu đen trên đất, trong lòng vô cùng kinh hãi. Những mảnh nhỏ kia là ác ý thuần túy còn lại sau khi lũ quỷ bị đánh tan. Loại ác ý này thậm chí còn có thể khiến hồn phách người bình thường biến thành quỷ chỉ trong chốc lát, cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trí không vững của họ. Huống chi đây là đồ vật hư vô, sao có thể dùng tay nhặt lên được?
Đoàn Thường Sâm lại càng kích động hơn, đứng bật dậy nói: “Cẩn thận, đừng chạm vào…”
Cậu ta còn chưa dứt lời đã thấy đầu ngón tay Kỳ Vô Quá cầm mảnh nhỏ màu đen đứng dậy.
“…”
Đoàn Thường Sâm và Đoàn Thường Lâm lén nhìn nhau, thôi thì cứ làm như mình không tồn tại là được. Quả nhiên bạn mà chú Đoàn để mắt tới tuyệt đối không phải người bình thường.
Đoàn Lệ cũng đi tới, cau mày nói: “Cậu nhặt thứ dơ bẩn này lên làm gì?”
Kỳ Vô Quá nhìn hắn, nói: “Tôi phát hiện ra một chuyện rất thú vị, thứ ác ý này rất hỗn tạp.”
Kỳ Vô Quá cầm mảnh nhỏ kia quan sát thật kỹ, thậm chí còn đưa lên mũi ngửi thử, sau đó bóp nó thành mảnh nhỏ.
“Đúng là thứ mùi ghen tỵ khiến người ta khó chịu.”
Đoàn Lệ thấy hiếm có khi Kỳ Vô Quá lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, trong lòng thầm kinh ngạc. Trong khoảng thời gian ở chung với Kỳ Vô Quá, hắn biết người này trông thì lười nhác, nhưng thật ra là kiểu không thèm để bụng. Chắc chắn mảnh nhỏ màu đen có vấn đề lớn mới khiến cậu tỏ ra như vậy.
Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ, thấy hắn có vẻ quan tâm nên cũng biết mình hơi mất khống chế. Nhưng những lời vừa rồi không có sẽ không nói, mảnh nhỏ màu đen này là ác ý do dân chúng lầm than vào thời tên bay đạn lạc nồng mùi khói thuốc sinh ra. Vào thời kỳ hỗn loạn, mạng người rẻ rúng như cỏ rác, khắp đất trời chỉ có loại ác ý thuần túy này.
Khi Kỳ Vô Quá đi du hành dương thế, thứ cậu nhìn thấy không phải chỗ nào cũng là xác chết đói hay binh lính chết trận, mà là ác ý. Mỗi tấc đất đều bị bạo ngược hỗn loạn, tuyệt vọng, căm hận, ác ý, đau khổ bao phủ. Vào thời kỳ này, màu sắc tươi đẹp của thế gian không còn nữa, chỉ còn lại màu u ám xám xịt tràn ra.
Kỳ Vô Quá rất ghét loại ác ý này, nhưng đã lâu rồi cậu không còn nhìn thấy nó, không ngờ lại xuất hiện ở đây. Cũng đúng lúc này, mảnh ác ý đã tụ thành một làn gió xoáy thổi lên sân thượng.
Kỳ Vô Quá không ra tay, hành động vừa rồi của cậu chỉ để hả giận, vả lại cậu không có cách làm cho ác ý này biến mất.
“Đi thôi, mau lên đó xem.”
“Được.”
Cả nhóm im lặng đứng dậy lên sân thượng, trước khi đẩy cửa, Kỳ Vô Quá thoáng nhìn mấy thiếu niên nhà họ Đoàn phía sau, nói: “Nếu các cậu không đủ kiên định thì tốt nhất đừng vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.