Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 144:




Tào Xuyên thấy thế, nhanh tay bốc một nắm hạt dưa định ăn ngay. Không ngờ Kỳ Vô Quá còn nhanh tay hơn bắt lấy tay cậu ta: “Tôi khuyên cậu đừng cho bừa vào miệng.”
Tào Xuyên bỗng trở nên kỳ lạ, cậu ta hất tay Kỳ Vô Quá ra, nói: “Để em ăn!”
Cậu ta nói xong liền nhét hạt dưa vào miệng. Nhưng còn chưa kịp nhai nuốt, Tào Xuyên đột nhiên che môi hét thảm thiết.
Kỳ Vô Quá kéo tay cậu ta, phát hiện toàn bộ số hạt dưa đó đều tự há miệng, bên xác hạt dưa mọc ra một loạt răng nhọn ngậm chặt môi Tào Xuyên, trông vừa kinh dị vừa buồn cười.
Kỳ Vô Quá kéo tay Tào Xuyên, số hạt dưa đó tự động nhả ra, nhảy trở lại mặt bàn, lăn vào trong bao bì.
Vào khoảnh khắc bao bì đóng lại, một tiếng hét giận giữ bén nhọn chợt vọng ra.
“Không được ăn vụng đồ ăn vặt của tôi!”
Nhưng Tào Xuyên vẫn không từ bỏ, bổ nhào lên trên mặt bàn.
Kỳ Vô Quá cau mày nhìn thoáng qua, cậu quay lại nhìn Đoàn Lệ: “Có phải cậu ta bị quỷ ám không?”
Dáng vẻ của Tào Xuyên hiện tại đã không còn được bình thường nữa rồi. Cậu ta điên cuồng xé gói đồ ăn trên bàn, muốn tìm thấy thứ gì đó có thể bỏ bụng nhưng không thu hoạch được gì.
Trong hộp cupcake lăn ra mấy vật thể không xác định đầy lông màu xanh lá, trong chân gà ngâm ớt có lẫn mấy ngón tay người v…v… Dù sao cũng không thể ăn được.
Cuối cùng Đoàn Lệ cũng đi tới. Hắn đứng cách một khoảng đánh giá Tào Xuyên, sau đó lạnh nhạt nói: “Không chết được, con quỷ kia ăn xong sẽ thỏa mãn.”
Kỳ Vô Quá bất đắc dĩ nhìn mấy thứ đồ lộn xộn trên bàn, nếu sau khi Tào Xuyên tỉnh lại mà biết mình đã ăn chúng thì với tính của cậu ta, Kỳ Vô Quá nghĩ thôi đã thấy đau đầu.
“Đoàn Lệ?” Kỳ Vô Quá nghi hoặc hỏi.
Đoàn Lệ mặt lạnh như tiền: “Tôi chỉ sắm vai một giám đốc cuồng công việc thích xem thường nhân viên mà thôi.”
“…”
Kỳ Vô Quá không biết Đoàn Lệ bắt đầu để ý thiết lập nhân vật từ khi nào.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Kỳ Vô Quá lại nghĩ người như Đoàn Lệ làm việc cẩn thận, không chừng là phát hiện ra manh mối gì đó mà không tiện nói ra.
“Giám đốc Đoàn, tôi biết từ trước đến nay anh quan tâm đến nhân viên, yêu dân như con, lòng có thiên hạ, nay có người phải chịu khổ trước mặt anh, chắc chắn anh sẽ vì lòng từ bi mà không thờ ơ đứng nhìn.”
Kỳ Vô Quá vừa cất tiếng đã nói một tràng khó hiểu.
Đoàn Lệ cau mày, hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
“Thiết lập chứ sao, không phải tôi là chó liếm à? Phải làm việc cho cấp trên, đương nhiên là sẽ chạy tới nịnh nọt rồi.”
Đoàn Lệ im lặng một lát, thấy Kỳ Vô Quá còn định nói tiếp, cuối cùng nhịn không được tiến tới, lấy một lá bùa dán lên trán Tào Xuyên.
Tào Xuyên hét lên rồi ngã gục. Tuy Kỳ Vô Quá không thấy, nhưng cậu có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo cọ qua chóp mũi mình.
Cậu xoa xoa mũi, hỏi: “Đi rồi à?”
“Ừ.”
Kỳ Vô Quá ngồi xuống quan sát tình trạng của Tào Xuyên, lại thuận miệng hỏi: “Con quỷ này thích bám lên người nhát gan à? Rõ ràng tôi đứng gần bàn làm việc hơn.”
Đoàn Lệ nhìn cậu: “Trên người cậu có máu của tôi, tà ma bình thường không dám ám.”
“À.” Kỳ Vô Quá hơi ngạc nhiên, rõ ràng Đoàn Lệ đang nói sự thật, thế nhưng không hiểu sao cậu lại nghe như có ý khác.
Ngay khi hai người đang nhìn nhau, bầu không khí xung quanh dần trở nên kỳ lạ thì Tào Xuyên tỉnh lại.
“Ưm…”
Tào Xuyên đỡ đầu ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu đau như bị một cái chùy đánh nứt huyệt thái dương. Cậu ta vừa hoàn hồn, chỉ thấy Đoàn Lệ và Kỳ Vô Quá đang đứng bên cạnh mình, tỏ ra rất quan tâm.
Không ngờ hai người này đều là người tốt. Đoàn Lệ trông lạnh như băng dù có vẻ khá ngứa mắt mình, nhưng khi thấy cậu ta ngất xỉu cũng bằng lòng chạy qua săn sóc.
Tào Xuyên không khỏi cảm động, lên tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Không ngờ ánh mắt Đoàn Lệ nhìn cậu ta dường như càng lạnh hơn, trong đó còn kèm theo cả uy hiếp.
Đoàn Lệ lạnh nhạt xoay người, bắt đầu đi đến nơi vừa rồi Tào Xuyên bị ám tìm manh mối. Từ tình huống có thể thấy Tào Xuyên hẳn là bị quỷ ám ở bàn làm việc nọ. Có lẽ chủ của bàn làm việc đó có liên quan tới chủ tuyến.
“…”
Kỳ Vô Quá thấy Tào Xuyên không sao bèn đứng dậy, nói: “Không có gì, vừa rồi cậu bị quỷ nhập.”
Thật ra cậu biết con quỷ nhập vào người Tào Xuyên, có lẽ đó là áo sơ mi trắng bị chết đói trong sơ lược cốt truyện. Quỷ đói thấy đồ ăn là muốn ăn cũng rất bình thường.
Tào Xuyên nhìn đống đồ trên bàn bị mình phá cho loạn xạ, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Cậu ta đi qua sửa lại bàn làm việc cho gọn gàng như cũ.
Kỳ Vô Quá không quan tâm Tào Xuyên làm gì, cậu phát hiện một cái két sắt ở gần bàn làm việc.
Két sắt có mật mã gồm sáu chữ số.
Cậu đứng lên, nói: “Tìm mật mã đi, xem thử trong máy tính có manh mối gì không.”
Kỳ Vô Quá mở máy tính ra, lại phát hiện trong đó yêu cầu mật mã khởi động máy.
Cậu hơi cau mày, oán giận nói: “Trò chơi trốn thoát khỏi mật thất phiền vậy đấy, không bao giờ đưa thẳng manh mối cho người ta.”
Kỳ Vô Quá đành phải đi tìm manh mối, nhưng quan trọng là chúng nằm ở nhân phẩm.
Đúng lúc này, Tào Xuyên chợt hỏi: “Lão đại, anh đang tìm gì thế?”
“Sinh nhật, chắc thế, mấy thứ mật mã như thế này đều là sinh nhật.”
Tài liệu và sổ ghi chép trên bàn đều đã xem qua, Kỳ Vô Quá không thu hoạch được gì.
Tào Xuyên lại nói: “Chắc mật khẩu là 951013.”
“Sao cậu biết?”
Kỳ Vô Quá không tiện tay nhập mật mã mà hỏi thêm một câu. Dưới tình huống như vậy, nếu nhập sai mật mã thì không biết sẽ có chuyện kỳ lạ nào xảy ra hay không.
Tào Xuyên cầm một tờ giấy trong tay, nói: “Em thấy thứ này trong đống đồ ăn vặt, gói nào cũng dán.”
Kỳ Vô Quá nhận lấy, trên đó viết: “Sinh nhật vui vẻ.”
Kỳ Vô Quá lật qua lật lại hồi lâu nhưng vẫn không nhìn ra mối liên quan giữa dãy số trên giấy với đống đồ ăn vặt.
Cậu hỏi: “Trừ mấy chữ này thể hiện đồ ăn vặt là quà sinh nhật, sao có thể đoán ra ngày sinh?”
Tào Xuyên lại chỉ đồ ăn vặt trên bàn, nói: “Chỗ đồ ăn này có tổng cộng 24 gói, chứng tỏ người nhận quà hẳn đang 24 tuổi.”
Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua tờ lịch bàn, bên trên ghi năm 2019.
“Ừm, chủ cái bàn này đúng là sinh năm 1995 rồi, mà sao cậu biết số ngày sinh còn lại?”
“Ngày sản xuất của đồ ăn đều là ngày 13/10, không thể nào trùng hợp được, cho nên chắc chắn mang ý nghĩa đặc biệt.”
Kỳ Vô Quá nghe thấy cũng có lý, lập tức xoay người nhập con số vào máy.
Máy tính mở.
Kỳ Vô Quá nhìn lướt qua Tào Xuyên, nói: “Được đấy nhóc, năng lực trinh thám không tồi.”
Tào Xuyên đỏ mặt, nói: “Thật ra em đã từng làm việc tương tự rồi.”
“…”
Kỳ Vô Quá nhìn khuôn mặt vừa buồn bã vừa mất mát của cậu ta, biết ngay đây không phải chuyện yêu đương hạnh phúc gì.
Đột nhiên cậu cảm thấy Tào Xuyên hợp làm nhân viên C hơn cậu.
“Làm việc tương tự để làm gì?”
Tào Xuyên ngạc nhiên quay qua, cậu ta chớp mắt rất nhiều lần mới xác định người vừa lên tiếng đúng là Đoàn Lệ. Cậu ta không khỏi nghi hoặc, chỉ nghĩ Đoàn Lệ không giống kiểu người sẽ quan tâm những chuyện như thế này.
Chỉ là đối phương đã hỏi, tất nhiên cậu ta chỉ có thể thật thà trả lời: “Theo đuổi bạn gái thôi ạ, bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất, để người thương biết anh đặt cô ấy ở trong lòng.”
Đoàn Lệ nghe xong gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Kỳ Vô Quá cho rằng Tào Xuyên rất hiểu rõ phụ nữ, cho nên quyết định giao việc cho cậu ta.
“Cậu tìm trong máy tính đi, có vẻ cậu hiểu biết về con gái đấy.”
Tào Xuyên gật đầu, tuy cậu ta nhát gan nhưng sẽ không đến mức trốn phía sau không làm gì cả. Vả lại trong khoảng thời gian ngắn trải qua nhiều chuyện ma quỷ như vậy, cậu ta nghĩ mình đã luyện thành quen rồi.
Kỳ Vô Quá giao việc tìm mật khẩu trong máy tính cho Tào Xuyên, còn mình đi tới chỗ Đoàn Lệ.
Cậu biết vì sao Đoàn Lệ lại lục lọi chiếc bàn kia, nguyên nhân rất đơn giản, vì đó là nơi Tào Xuyên bị ám. Lúc ấy cả hai người cùng xem sơ lược cốt truyện, cùng tìm manh mối sẽ càng hiệu quả hơn, tránh xuất hiện sai sót.
Sau khi đi qua, Kỳ Vô Quá nhỏ giọng nói với Đoàn Lệ: “Anh có cảm thấy không gian quỷ vực lần này kỳ lạ không?”
Đoàn Lệ khẽ gật đầu: “Quá nhiều quỷ, lại không có chủ tuyến xác định.”
“Ừm.” Kỳ Vô Quá tiện tay mở ngăn kéo, nói: “Tôi cứ thấy không hợp lý cho lắm, dù là thời điểm chúng ta đi vào đây, hay tình huống của không gian quỷ vực này.”
“Hơn nữa.”
Cậu im lặng một lát, liếc thoáng qua Tào Xuyên đang tập trung nhìn chằm chằm máy tính, quyết định ghé vào tai Đoàn Lệ nói nhỏ.
“Nơi này là cao ốc văn phòng. Mà nơi chúng ta muốn đi cũng là một tòa cao ốc bỏ hoang.”
Đoàn Lệ nói: “Theo lý mà nói, không gian quỷ vực sẽ không liên kết với thế giới thực.”
Đột nhiên phía trước có tiếng động kỳ lạ vang tới, hệt như tiếng quần áo ma sát với đồ đạc khi đi qua.
Kỳ Vô Quá ngẩng đầu, phát hiện Tào Xuyên mở một video.
Chất lượng video không được tốt cho lắm, bên trong màn hình không có gì đặc biệt.
Mục tiêu của ống kính là một tòa nhà cao tầng, thoạt trông đây là một video quay lén. Một lát sau, hình ảnh dần kéo gần, nhắm ngay vào một căn nhà trong số đó.
Một cô gái dáng người thướt tha xuất hiện sau cửa sổ, màn hình lại kéo đến gần hơn nữa.
Chất lượng máy ảnh không tồi, thậm chí có thể nhìn thấy mặt cô gái kia.
Ngay sau đó, một người đàn ông đi đến. Hai người bắt đầu hôn môi, sau đó ngã lên giường. Dường như bọn họ quá hấp tấp, đến mức quên kéo rèm lại. Thật ra cũng không lạ cho lắm, đây là nhà cao tầng, có lẽ bọn họ không ngờ sẽ có người vô liêm sỉ như vậy, dám dùng máy ảnh phóng đại để quay lén.
Hình ảnh bên trong càng ngày càng khó tả, Tào Xuyên hơi xấu hổ, hoảng loạn định tắt video.
Thế nhưng con chuột trên màn hình lại biến mất.
Màn hình càng lúc càng gần, càng lúc càng phóng lớn, lớn đến mức vượt qua cực hạn máy ảnh có thể đạt được.
Tình huống này rất không bình thường, bởi vì máy ảnh đã xuyên thẳng qua lớp cửa sổ, quay tới cảnh tượng trong nhà.
Mặt của người phụ nữ xuất hiện một cách rõ ràng trên màn hình. Khóe môi cô có một nốt ruồi, mắt mày nở nang duyên dáng, đôi mắt cô nhắm chặt, hàng lông mi thật dài khẽ rung động.
Đột nhiên cô mở bừng mắt.
Cô ta nhìn qua đây, chằm chằm khóa chặt màn hình máy ảnh.
*****************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.