Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 134:




Mấy ngày tiếp theo, nhóm người chơi đều không chịu làm việc của mình mà ở lại nghĩa trang giúp Kỳ Vô Quá một tay. Toàn bộ những gì họ phải làm chỉ có một việc, đó là giúp Kỳ Vô Quá đẩy mạnh tiêu thụ đồ mai táng.
Trong đồ mai táng gồm có tranh vẽ do Kỳ Vô Quá cung cấp, còn có vòng hoa, tiền giấy, hương, nến v…v…
Chỉ qua mấy ngày, nghĩa trang của Kỳ Vô Quá kiếm được một đống tiền lời, hoàn toàn không phải lo thành tích khảo hạch nữa.
Sản nghiệp của những người chơi khác cũng được hưởng lợi không ít từ mối làm ăn của Kỳ Vô Quá, nguyên nhân rất đơn giản, sau khi loại bỏ chấp niệm, những vị khách đến từ biển cả dường như không còn bị hạn chế nhiều nữa. Bọn họ không hề sợ ánh mặt trời, dù là ban ngày cũng sẽ đi chơi khắp nơi.
Đương nhiên các cửa hàng trong phố vui chơi đều cạnh tranh công bằng, khách tới cửa hàng của người chơi tất nhiên cũng sẽ đến cửa hàng của các NPC khác.
Đối với thiên tài kinh doanh như Kỳ Vô Quá mà nói, mấy chuyện này đều chỉ là vặt vãnh.
Đêm đó cậu đã dán thông báo trước cửa nghĩa trang, chỉ cần tiêu tiền tới một mức nhất định ở các cửa hàng của người chơi, họ sẽ được giảm giá khi tới nghĩa trang mua bán.
Kể từ đó, tất cả những du khách cần phải bỏ tiền trong nghĩa trang tất nhiên sẽ chọn tới địa điểm kinh doanh của người chơi. Rất đơn giản, giá đất trong nghĩa trang rất đắt, hơn nữa còn có sự nhúng tay của lũng đoạn.
Kỳ nghỉ phép trên đảo dần kết thúc trong bầu không khí vung tay tiêu tiền như nước. Vào ngày du khách rời đi, cũng là lúc hải đảo tổ chức ngày hội cuồng hoan truyền thống.
Vào ngày này, những du khách lẫn người dân trên đảo đều sẽ tham gia vào lễ hội cuồng hoan tổ chức trên quảng trường. Trong lễ cuồng hoan, anh Tiền sẽ công bố thành tích khảo hạch, hơn nữa còn trao giải.
Vào lúc này Kỳ Vô Quá đang làm công tác chuẩn bị phía sau sân khấu. Vào buổi tối ngày hôm trước, anh Tiền đã sai người tới báo rằng người đứng đầu danh sách khảo hạch lần này là Kỳ Vô Quá.
Đương nhiên những người chơi khác cũng thuận lợi vượt qua bài kiểm tra.
Có một việc giống hệt như Kỳ Vô Quá đã đoán trước đó, rằng trong thông báo của anh Tiền không đề cập tới bất cứ chuyện gì liên quan tới qua cửa.
Kỳ Vô Quá híp mắt nói với Đoàn Lệ bên cạnh: “Anh Tiền chưa từng đả động đến việc bạch tuộc khổng lồ.”
Đoàn Lệ nói: “Hai hôm nay người bị thương tới phòng khám đều gặp phải bạch tuộc khổng lồ, rạng đá ngầm sườn đông đã thành lãnh địa của nó rồi.”
Kỳ Vô Quá cười nói: “Quả nhiên là vậy, nếu chỉ đi theo con đường làm kiểm tra thì phía sau sẽ chính là sân chơi của bạch tuộc khổng lồ.”
Ngày đó khi bọn họ nhìn thấy bạch tuộc khổng lồ, trên xúc tu của nó chứa đầy miệng phủ kín răng. Từ tập tục ăn thịt nhau đến tình trạng phát triển mà nói, bạch tuộc khổng lồ sẽ càng ngày càng lớn mạnh.
Giản Thần đứng bên cạnh không hiểu gì: “Sân chơi của bạch tuộc khổng lồ? Ý cậu là sao?”
Kỳ Vô Quá nói: “Cứ mỗi lần bạch tuộc khổng lồ ăn một người, trên giác hút của nó sẽ mọc ra một cái mặt, cuối cùng thành boss chi phối hòn đảo nhỏ này.”
Những người chơi còn lại tự tưởng tượng theo lời Kỳ Vô Quá nói, chỉ cảm thấy rờn rợn sống lưng, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Vào đúng lúc này, anh Tiền đang lần lượt đọc danh sách thành tích xuất sắc.
Kỳ Vô Quá đứng lên, đi lên trên bục.
Hôm nay anh Tiền mặc rất trang trọng, trên mặt vẫn là nụ cười mỉm hiền lành tốt tính.
Sau khi khen ngợi một hồi lâu, anh Tiền nói: “Với thành tích đứng đầu bài kiểm tra, cậu có quyền miễn, dù lần khảo hạch tiếp theo không đạt tiêu chuẩn vẫn có thể ở lại đảo của chúng tôi.”
Kỳ Vô Quá nói: “Anh Tiền này, tôi muốn bỏ quyền miễn lần này, đổi thành quyền khác.”
“Cậu nói đi.” Anh Tiền hơi ngạc nhiên, thế nhưng vẫn đồng ý.
“Đảo chúng ta dân chủ lắm đúng không? Chỉ cần ai có năng lực, có thể thay đổi cuộc sống người dân trên đảo là có thể làm quốc vương.”
Anh Tiền vẫn nở nụ cười: “Tất nhiên rồi, tuy rằng tôi là quốc vương trên danh nghĩa, nhưng thật ra cũng nhờ có cư dân trên đảo giúp đỡ mới ngồi lên được vị trí như ngày hôm nay.”
Kỳ Vô Quá nói: “Nói cách khác là, thật ra quyền lực tối cao trên đảo là chế độ tổng tuyển cử?”
Anh Tiền hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên có người uy hiếp vị trí của anh ta sau nhiều năm như vậy.
Nhưng đây là quy tắc của không gian quỷ vực, là con đường qua cửa bị che giấu.
Anh Tiền không biết người này phát hiện đường tắt ở ngay giai đoạn khảo hạch đầu tiên bằng cách nào, nhưng anh ta lại không cảm thấy nguy hiểm gì.
Nguyên nhân rất đơn giản, anh ta nắm giữ uy danh tuyệt đối trên đảo, dù có bầu cử cũng không uy hiếp gì đến địa vị của mình.
Anh Tiền không cảm thấy nguy hiểm rất rộng lượng mà nói rõ chế độ bầu cử trên đảo, cứ mười năm một lần.
Chỉ là trong vòng ba mươi năm kể từ khi anh Tiền vào đảo, chưa từng có ai dám đến khiêu chiến uy quyền với anh ta.
Anh Tiền dùng ánh mắt ngầm khen ngợi nhìn về phía thanh niên trước mắt, trong lòng cảm thấy hơi tiếc nuối.
Rất thông minh, chỉ tiếc là quá vội vã, mới chỉ một kỳ nghỉ phép đã học đòi khiêu chiến uy quyền.
“Chỉ là, vì để đề phòng sự quấy rầy đến người có quyền lực tối cao, trên đảo còn có một quy định khác.”
Kỳ Vô Quá nghe thấy chữ “Chỉ là” từ miệng anh Tiền cũng không hoảng hốt, lễ phép cười nói: “Anh nói đi.”
“Nếu người khiêu chiến bầu cử thất bại sẽ bị trục xuất khỏi đảo.” Anh Tiền nói tới đây, hơi dừng một lát, “Trục xuất khỏi đảo tức là sẽ chỉ cho cậu một tấm ván gỗ, trục xuất đến bãi đá ngầm.”
Kỳ Vô Quá hơi nheo mắt, trong lòng đã hiểu luồng tử khí vô tận ở bãi đá ngầm được bồi đắp như thế nào.
Xem ra người đi vào không gian quỷ vực này phần lớn đã bị biến thành tử khí trong bãi đá ngầm, trở thành một trong số các sinh vật biển.
Cậu gật đầu, nói: “Tất nhiên tôi sẽ tuân thủ quy tắc trên đảo.”
Vào thời điểm kỳ nghỉ phép kết thúc, người dân trên đảo gần như sẽ đổ dồn tới quảng trường ven biển, lần này cũng không ngoại lệ. Đây là thời cơ tốt để mở phiếu bầu, về sau đỡ phải làm rách việc.
Ngay khi anh Tiền đang dặn dò nội vụ bên cạnh, bảo bọn họ chuẩn bị thùng đựng phiếu bầu, Kỳ Vô Quá lại mỉm cười nói.
“Anh Tiền này, người dân trên đảo đều có quyền bỏ phiếu đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Thế có phải định nghĩa cư dân trên đảo là người phải ở đây thường xuyên không?”
“Đúng.”
Anh Tiền trả lời, đôi mày hơi nhíu lại, anh ta luôn cảm thấy có chuyện xấu đang chờ đợi anh ta.
Kỳ Vô Quá nói: “Người đang ngủ say trong nghĩa trang cũng coi như đó là nhà dưới âm của bọn họ. Anh là người Trung Quốc, chắc cũng biết phong tục này.”
Cậu chỉ vào hai ngàn du khách đang ngồi ở một hướng khác, nói: “Mấy hôm nay tôi đã tìm được chủ cho những ngôi mộ vô danh, bao gồm cả một trăm cỗ quan tài mới đưa tới.”
Lần đầu tiên nụ cười luôn treo trên mặt anh Tiền biến mất. Quả nhiên thanh niên này đã hoàn toàn thăm dò rõ toàn bộ quy tắc định ra. Anh ta không khỏi hơi hối hận, rõ ràng là địa bàn của mình, sao phải tự đào cho mình cái hố lớn như thế.
Nếu người trước mặt anh ta trúng bầu cử thật, thế thì lần này sẽ mất sạch không còn ai.
Mở không gian quỷ vực một lần tốn không ít năng lượng, nếu không thu hoạch được gì thì sẽ rất mệt.
Anh Tiền vô cùng rối rắm, chỉ là quy tắc đã lập ra, anh ta cũng không thể thay đổi. Anh ta chỉ có thể tự trách chính mình rằng lúc trước khi sắp chết không có chút lý trí nào.
Sau khi chết đi, chấp niệm dồi dào đã hình thành nên quỷ vực, thành lập một đảo quốc kỳ lạ như vậy.
Anh Tiền thở dài, nói: “Theo quy tắc mà nói, quả thật bọn họ cũng có thể xem như cư dân, có quyền bầu cử.”
Kỳ Vô Quá nói: “Tôi không thắc mắc gì nữa, bắt đầu bầu đi.”
Một lúc lâu sau, kết quả bầu cử đã có.
Hòn đảo này không lớn, tất nhiên người dân trên đảo cũng không đông lắm, có lẽ chỉ xấp xỉ một ngàn người.
Mặc dù người dân trên đảo đều bỏ phiếu cho anh Tiền, thế nhưng vẫn không so được với Kỳ Vô Quá nắm du khách trong tay.
Anh Tiền ngồi trên ghế một lát, sau đó mới đứng dậy. Qua mấy tiếng dài đằng đẵng vừa rồi, anh ta như đã điều chỉnh lại tâm trạng cho ổn định, trở về dáng vẻ ôn tồn lễ độ như trước kia.
Anh Tiền đi lên đài cùng Kỳ Vô Quá, mỉm cười nói: “Cậu thắng rồi.”
Anh ta nói xong liền cởi chiếc huy chương vẫn luôn đeo trước ngực, treo lên cho Kỳ Vô Quá.
Điều này chứng minh cho sự chuyển nhượng quyền lực tối cao.
Bây giờ hòn đảo này đã thuộc về Kỳ Vô Quá, cậu có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Còn anh Tiền lại trở thành người dân bình thường trên đảo.
Đương nhiên chuyện tiếp theo sẽ giải quyết dễ dàng hơn.
Những người chơi khác đều đã tới, Kỳ Vô Quá cười nói với anh Tiền: “Chúng tôi sẽ trả lại quyền lực trên đảo cho anh sau khi rời đi.”
Anh Tiền gật đầu, đang định nói gì đó, bỗng cả hòn đảo rung lên dữ dội, bầu trời vốn trong xanh nay lại giăng đầy mây đen.
Trên mặt biển trống trải phủ một tầng sương xám, chầm chậm len lỏi xâm nhập lên đảo.
Làn sương xám này không giống với làn sương lúc con thuyền ma xuất hiện. Anh Tiền đột nhiên biến sắc, cau mày: “Dám xâm nhập vào lãnh địa của mình, đúng là quá đáng!”
Chỉ thấy vị vua vừa rồi vẫn giữ sắc mặt hòa nhã ngay cả khi bị Kỳ Vô Quá hạ bệ nay đã trở nên dữ tợn. Anh ta tiến về phía trước một bước, đầu tóc gọn gàng mọc dài ra, dần trở nên lộn xộn. Lại bước thêm một bước nữa, bộ mặt vô cùng hung dữ, hai mắt đỏ ngầu. Lệ khí trên người anh ta bùng lên, nâng tay chỉ ra, sóng biển lập tức phẳng lặng trở lại.
Đây là không gian quỷ vực của anh Tiền, anh ta mới là vị vua chân chính của không gian này.
Chỉ là làn sương xám kia vẫn không tan đi.
Anh Tiền cau mày, lúc này cũng không rảnh để quan tâm nhóm người chơi bị dọa đứng hình ở bên kia. Kẻ thù ở phía trước, anh ta không có thời gian để tuyên bố qua cửa cho bọn họ.
Một chiếc xúc tu thật lớn đột nhiên xé nước mà ra, quất thẳng về phía mọi người trên đảo.
Tất cả những công trình trên đảo, bao gồm từng ngọn cỏ cái cây đều là tâm huyết của anh Tiền, tất nhiên anh ta sẽ không để chiếc xúc tu này phá hủy vương quốc do anh ta lập ra.
Anh Tiền lạnh lùng tru lên, sương đen trên người anh ta tuôn ra dày đặc, bao phủ lấy toàn bộ hòn đảo.
Chiếc xúc tu kia ăn một đòn cũng không nhụt chí, trên mặt nước có thêm mấy cái khác vươn lên, hoàn toàn vây chặt toàn bộ hòn đảo.
Anh Tiền cau mày, quay lại nói với người chơi: “Không muốn chết thì mau lên thuyền với tôi.”
Anh ta vừa dứt lời, một chiếc thuyền ma rách nát yên lặng xuất hiện trên bến tàu cách đó không xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.