Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 126:




Sự bình tĩnh của Đoàn Lệ và Kỳ Vô Quá như ảnh hưởng đến Giản Thần, anh ta cũng bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm bóng đen dưới mặt nước.
Giản Thần quan sát hồi lâu nhưng vẫn không nhìn ra gì. Anh ta vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đoàn Lệ đang ghé vào tai Kỳ Vô Quá nói gì đó, kiểu không coi ai ra gì khiến Giản Thần như người thừa.
“Tôi đến chỗ NPC điều tra thêm manh mối vậy.”
Giản Thần nói xong liền quay người đi, còn thuận tiện an ủi mình rằng thân làm chủ thuê trả tiền, đi lấy thông tin mới hợp lý nhất.
Kỳ Vô Quá không biết tâm trạng phức tạp của Giản Thần, lý do Đoàn Lệ quay qua nói với cậu rất đơn giản, đó là vì có một vài nội dung không thể để Giản Thần nghe được.
“Tử khí ở đây rất nặng.”
Kỳ Vô Quá chợt nhớ tới mấy con cá biển kỳ quái xuất hiện gần bờ, chẳng lẽ tử khí trên người chúng xuất phát từ đây?
Vừa hay lúc này Giản Thần đã rời đi, Kỳ Vô Quá không cần phải che giấu nữa, hỏi: “Thế thuyền có gặp nguy hiểm không?”
Đoàn Lệ lắc đầu, nói: “Không, tử khí không ảnh hưởng tới thuyền.”
Kỳ Vô Quá suy nghĩ một lát, nói: “Có nhớ mấy lời trước đây ngư dân từng nói không?”
“Ý cậu là phần lớn những người trộm ra khơi bắt cá trên đảo đều xảy ra chuyện ở bãi đá ngầm?”
Đoàn Lệ hiểu ý Kỳ Vô Quá, nếu người dân trên đảo từng trộm ra khơi đánh cá gặp chuyện, vậy chứng tỏ bãi đá ngầm này cũng sẽ xảy ra chuyện tương tự với các tàu đánh cá khác. Nhưng với tình huống hiện tại, tuy thuyền xóc nảy mạnh nhưng không chịu ảnh hưởng quá nhiều.
“Là anh Tiền.” Kỳ Vô Quá nói: “Điểm khác nhau duy nhất giữa thuyền chúng ta và các ngư dân trộm ra khơi đánh cá là thuyền chúng ta được anh Tiền cho phép.”
Kỳ Vô Quá nghĩ tới đây, xoay người nói: “Tôi đến chỗ ngư dân lái thuyền xem thử.”
Không ngờ cậu vừa quay đi đã bị Đoàn Lệ giữ chặt: “Từ từ đã.”
Trùng hợp là Đoàn Lệ còn chưa dứt lời, một cơn sóng đã đập tới, toàn bộ cơ thể của Kỳ Vô Quá chợt nhào lên người Đoàn Lệ.
Đúng lúc này, Giản Thần vừa quay về từ khoang điều khiển nhìn qua, thấy cảnh tượng phía trước thì thở dài: “Rốt cuộc hai cái người này đang làm gì thế nhỉ…”
Hai người phía dưới lại không thấy có gì lạ, Kỳ Vô Quá cũng biết Đoàn Lệ sẽ không vô cớ làm điều không đâu, sau khi đứng vững, cậu cất tiếng hỏi: “Sao thế?”
“Nhìn xuống nước.”
Đoàn Lệ cau mày, trầm giọng nói.
Kỳ Vô Quá nghe lời nhìn theo, chỉ thấy một đàn cá khổng lồ xuất hiện trong từng cuộn sóng điên cuồng va đập.
Nước biển vì chịu ảnh hưởng của sóng gió nên hơi đục, hơn nữa còn không thể nhìn rõ vào bên trong.
Kỳ Vô Quá chỉ có thể miễn cưỡng xác định độ lớn bé của cái bóng bên dưới, đây không phải là một quần thể cá, chỉ là một đám cá khác loài nhau mà thôi.
Một lát sau, đám cá nhỏ bé nhảy lên mặt biển, tầm nhìn trở nên rõ hơn, Kỳ Vô Quá thấy những con cá kia ngậm con nhỏ hơn trong miệng.
“Mấy con cá đó đang săn mồi?”
Đoàn Lệ khẽ lắc đầu, nói: “Không phải, cậu nhìn kỹ đi.”
Tuy rằng Đoàn Lệ không nhạy bén trong việc phân biệt mặt người, nhưng vì đặc điểm nghề nghiệp nên thị lực của hắn rất tốt ở những nơi tối tăm.
Trước đó khi Kỳ Vô Quá suýt nữa vấp ngã, tay của Đoàn Lệ vẫn luôn nằm trên vai cậu chưa thả ra, lúc này thuận tay nắm cằm Kỳ Vô Qua kéo nhẹ sang một bên.
Nhờ có sự nhắc nhở của đối phương, lại vừa hay sóng biển lúc này đã dịu xuống, Kỳ Vô Quá đã nhìn rõ đáy biển.
Những con cá kia đang cắn xé nhau, cá lớn nuốt cá bé, mà giữa những con cá bé cũng cắn nhau, hơn nữa những con cá bé kia còn không cam lòng mà róc từng tảng thịt từ trên người cá lớn xuống.
Nhưng đúng lúc này, trên mặt biển bỗng xuất hiện một chiếc vây cá trông giống lá cờ xí, cái miệng to như bồn máu trồi lên, đớp sạch phân nửa đàn cá đang cắn xé lẫn nhau.
“Cá mập trắng.”
Kỳ Vô Quá cau mày, cậu không sợ vì sự hiện diện của cá mập trắng, chỉ là cậu nhìn thấy một món đồ không nên xuất hiện trong miệng cá mập mà thôi.
Sự kỳ lạ này không phải lần đầu mới có, ngày đầu mới tới đây Kỳ Vô Quá đã câu được một thứ tương tự từ con cá biển kia.
Chỉ là con cá biển nọ khá nhỏ, lúc ấy tốc độ của nó cũng nhanh nên cậu không thấy rõ.
Lần này cá mập có cơ thể to lớn, lúc há miệng còn trùng hợp quay về phía hai người Kỳ Vô Quá, cho nên cậu có thể thấy rõ cảnh tượng trong miệng nó.
Sâu dưới tầng tầng lớp lớp hàm răng ngàn cái sắc nhọn là một khuôn mặt.
Là mặt người.
Khuôn mặt này không phải do bóng ma tạo thành ảo giác mà hoàn toàn đúng là một khuôn mặt người.
Khuôn mặt đó có đầy đủ mắt mũi miệng, chỉ duy biểu cảm là không có, nó nhắm mắt như người đã chết.
Vào lúc cá mập trắng cách thuyền gần nhất, cũng là lúc Kỳ Vô Quá nhìn một cách nghiêm túc nhất, gương mặt kia chợt mở bừng mắt. Đôi con ngươi của nó có màu đen thuần không chút tròng trắng, cứ vậy phủ kín toàn bộ hốc mắt.
Đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào Kỳ Vô Quá không chuyển động, một lúc lâu sau nó nở nụ cười, đôi môi hé ra để lộ hàm răng sắc nhọn bên trong.
Mãi tới bây giờ gương mặt mới lộ ra sự khác biệt với loài người, bởi vì răng trong miệng nó mọc lên chi chít, phủ hết lớp này tới lớp khác, hệt như cây kim che kín toàn bộ khoang miệng.
Sau đó cá mập trắng ngậm miệng lại lặn vào trong nước, gương mặt kia cũng biến mất khỏi tầm mắt Kỳ Vô Quá.
Kỳ Vô Quá gật gù nói: “Nói ra thì đồng tử của mấy cái xác chết khổng lồ kia đều giống vậy, nhưng răng trong miệng không như thế…”
Đoàn Lệ ghé sát vào tai cậu, nói: “Tử khí rất nặng, giống hệt với xoáy nước.”
Kỳ Vô Quá hơi ngạc nhiên, cậu nhìn chằm chằm vào mặt biển, nơi cá mập trắng lặn xuống xuất hiện một luồng nước xoáy, hơn nữa còn có xu hướng lan ra xung quanh.
Kỳ Vô Quá cau mày, quay người chạy về phía khoang lái của thuyền.
Lúc cậu đẩy cánh cửa sắt ngăn cách khoang điều khiển, Giản Thần vẫn đang mờ mịt nhìn qua, dường như không hiểu vì sao một phút trước cả hai vẫn đang thì thầm tán tỉnh nhau, giây sau đã biến sắc vọt qua chỗ anh ta.
Kỳ Vô Quá không giải thích nhiều, nói với ngư dân: “Mau bẻ lái đi, có xoáy nước.”
“Xoáy nước gì? Con đường này là do anh Tiền vạch, bọn họ sẽ không đổi…”
Giản Thần còn chưa nói xong, chỉ thấy ngư dân kia vươn tay bẻ lái, cho tàu chạy theo hướng khác.
“…” Giản Thần cảm thấy người trả tiền là mình lại vô cùng mờ nhạt.
Khoảng mười phút trôi qua, thuyền đánh cá rời khỏi bãi đá ngầm, toàn bộ mọi thứ đều trở lại bình thường.
Lúc này ba người mới rảnh rỗi ngồi trên thuyền nói chuyện, Kỳ Vô Quá kể toàn bộ chuyện vừa rồi cho anh ta nghe, trừ chuyện có tử khí.
Giản Thần nghe xong, lông tơ trên người dựng đứng lên, anh ta rất phục sự bình tĩnh của Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ, cũng cảm thấy may vì khi ấy mình ở trong khoang điều khiển.
Nếu lúc ấy anh ta nhìn thấy khuôn mặt quỷ trong miệng cá mập trắng, hơn nữa thuyền không ngừng xóc nảy, có lẽ sẽ bị dọa run chân ngã xuống biển.
Anh ta nhìn thoáng qua hai người đối diện, vừa rồi khi sóng gió ập tới, Kỳ Vô Quá phải dựa vào Đoàn Lệ mới miễn cưỡng đứng vững.
Còn Đoàn Lệ, Giản Thần cảm thấy dù mình có chúc đầu xuống thật thì có lẽ đối phương cũng không buồn nhấc mí giúp đỡ.
“Còn anh thì sao?”
“Hả?” Giản Thần hồi hồn, thấy Kỳ Vô Quá đang thắc mắc nhìn mình.
“Có gì bất thường à?” Kỳ Vô Quá thấy Giản Thần như đang suy tư bèn hỏi.
Đương nhiên Giản Thần không dám nói huỵch toẹt suy nghĩ trong đầu ra, cho nên nói: “Tôi, tôi chỉ cảm thấy ngư dân kỳ lạ mà thôi, vừa rồi khi cậu nhắc tới xoáy nước, gã ta vậy mà lại bẻ lái.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Lạ chỗ nào? Có bãi đá ngầm nguy hiểm xuất hiện, bẻ lái không phải mới là bình thường à?”
Giản Thần càng nghĩ càng thấy không đúng, nói: “Không phải, lúc tôi đi vào khoang điều khiển thì thấy bên cạnh có bản đồ tuyến đường hàng hải.”
Anh ta nhìn xung quanh, trầm giọng thần bí nói: “Rõ ràng trong bản đồ tuyến hàng hải kia có rất nhiều nơi ít bãi đá ngầm, vậy mà bọn họ lại đi tới bãi đá ngầm dày nhất.”
“Lúc ấy tôi đã đề nghị với họ, ngư dân lại bảo đây là tuyến đường anh Tiền vạch ra sẵn, không thể thay đổi.”
Kỳ Vô Quá suy nghĩ một lát, nói: “Anh là người trả tiền nhưng lại không được khiếu nghị, tôi nghĩ về sau anh có thể mượn cớ này để đến chỗ anh Tiền đòi tiền bồi thường.”
“Hả?” Giản Thần ngây như phỗng, hoàn toàn không biết Kỳ Vô Quá đang nghĩ gì.
Kỳ Vô Quá kiên nhẫn giải thích: “Đơn giản lắm, ngư dân chỉ nghe anh Tiền nói, tất nhiên là do họ nhận tiền công của anh Tiền.”
“Nhưng không phải là đã bẻ lái rồi à…”
Kỳ Vô Quá đang định giải thích, chợt nghe Đoàn Lệ nói: “Bẻ lái nhưng không đổi hướng.”
Giản Thần vốn muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng vừa thấy người trả lời là Đoàn Lệ liền tắt tiếng theo bản năng, không hề hỏi lại xem bọn họ phát hiện ra như thế nào.
Nếu nhóm Kỳ Vô Quá đã nói thế thì cứ cho là vậy đi.
“Anh Tiền có vẻ thú vị đấy.” Kỳ Vô Quá nhìn ra xa, nói: “Sương mù nổi lên rồi.”
Không biết từ bao giờ mà mặt biển quanh thuyền nổi lên một tầng sương mờ ảo, mang theo cảm giác bất bình thường.
Giản Thần nói: “Anh, anh Tiền không phải là boss không gian này đấy chứ, anh ta đang muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết ư…”
Anh ta không trách Kỳ Vô Quá đã đưa ra ý tưởng ra khơi đánh cá, vào tình huống lúc đó, ra biển đánh cá là con đường thỏa đáng nhất. Chỉ là cảnh tượng bây giờ quá kỳ quái khiến anh ta không thốt nên lời.
Kỳ Vô Quá nói: “Không đến mức thế, đại khái là mở cốt truyện thôi.”
Trong lòng cậu có một loại linh cảm rằng lần ra khơi đánh cá này có lẽ là lựa chọn đúng đắn. Có thể trong chuyến đi này có rất nhiều câu hỏi sẽ được giải quyết.
Kỳ Vô Quá đoán vậy là vì những NPC nọ tỏ ra vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn mang theo chút chờ mong.
Sương mù càng lúc càng dày, cuối cùng bao bọc lấy con thuyền của bọn họ, toàn bộ trời đất đều biến mất.
Trừ chiếc thuyền dưới chân và một khoảng biển nhỏ ra thì không còn thấy gì nữa.
Trong làn sương xám dày đặc xuất hiện một bóng mờ.
Theo lý mà nói, trong làn sương mù dày này, tầm mắt sẽ bị ngăn cản, dù có một tòa núi lớn xuất hiện trong vòng mười mét cũng không thấy.
Khoảng cách tới bóng ma kia khá xa nhưng hình dáng lại rất rõ ràng, càng lạ là bóng ma nọ dường như đang di chuyển.
Bóng ma mờ ảo cứ vậy càng lúc càng lớn trong tầm mắt của mọi người.
****************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.