Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 118:




Cái người này chỉ vì một vết thương cỏn con trên da, thậm chí còn không đổ máu mà đau đớn đến mức như sắp rời khỏi thế giới này ư?
Đoàn Lệ gặp phải tình huống kỳ quái vẫn lạnh nhạt, hắn nhìn thoáng qua bác sĩ bên cạnh, hỏi: “Sao rồi?”
Dưới tình huống như thế này, phản ứng của hắn là phản ứng thỏa đáng nhất.
NPC bác sĩ cong lưng, nhìn kỹ miệng vết thương, thở dài nói: “Hết cách rồi, chỉ có thể cho về nhà quan sát hai hôm, nếu may mắn thì chỉ là bị đá cứa rách, bình an vô sự, nếu thật sự là bị vỏ ốc quẹt phải…”
Toàn bộ bác sĩ và y tá ở đây đều để lộ vẻ thương cảm, bệnh nhân nằm trên giường bệnh cũng ngày càng sa sút.
Về sau, người bệnh được dặn mỗi ngày đến đây tái khám, trừ điều này ra, những bác sĩ trong phòng khám đều bó tay chịu trói.
Chờ Đoàn Lệ và Kỳ Vô Quá quay về phòng học, hai người đều cảm thấy tình huống vừa rồi rất quỷ dị.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Miệng vết thương của người kia có tử khí không?”
Đoàn Lệ nói: “Không có.”
“Thế thì lạ nhỉ, xem ra nó có liên quan tới việc dân trên đảo không ăn hải sản rồi.”
Đoàn Lệ ấn chuông, gọi y tá ngoài cửa vào.
“Lấy hồ sơ ghi chép khám bệnh mấy năm nay vào đây cho tôi, lát nữa tôi không tiếp khách.”
Đoàn Lệ là viện trưởng, tất nhiên trước khi tan tầm có thể muốn làm gì thì làm, không ai dám nói gì thêm. NPC y tá theo lời lấy hồ sơ ghi chép hai năm gần đây rồi cẩn thận đóng cửa rời đi.
Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ bỏ thời gian lật từng trang xem xét, tuy nhiên hai người không thu hoạch được gì.
Trên hòn đảo này, gần như năm nào cũng có mấy cư dân địa phương bị vỏ ốc hoặc vỏ sò cứa phải. Nhưng trong sổ ghi chép khám bệnh chỉ ghi vỏn vẹn một câu: “Ngày x tháng x năm x, bệnh nhân bị thương đến khám bệnh, cuối cùng tử vong.”
Kỳ Vô Quá lắc đầu, nói: “Mấy phòng khám cỡ nhỏ này chẳng ra sao, nếu đổi thành bệnh viện chính quy, hồ sơ khám bệnh đã ghi chép đầy đủ rồi.”
“…”
Dù như thế nào, việc cư dân trên đảo không ăn hải sản, những con cá biển ngập tràn tử khí, còn có những người người dân bị vỏ sò cứa phải đến chết chắc chắn có liên quan đến chủ tuyến.
Vào ban đêm, khi tất cả tập trung ở nhà ăn, Kỳ Vô Quá báo cho mọi người thông tin cậu có. Dù sao chuyện bị vỏ sò cứa bị thương sẽ dẫn đến tử vong rất có khả năng làm giảm quân số người chơi, cho nên mọi người nên cẩn thận.
Giản Thần nghe tới đó, nói: “Cũng may chiều nay tôi không nổi điên chạy tới biển bắt cua, bằng không đã chết ngay từ ngày đầu tiên vào game rồi.”
Thạch Nhụy chửi bậy: “Ông cũng đến đây nghỉ phép đấy à?”
Thạch Nhụy là một cô gái tóc ngắn, thoạt trông nhanh nhẹn hoạt bát, vừa quen người ta không được bao lâu đã nói chuyện một cách thân thuộc.
Giản Thần thở dài: “Không phải tôi chuẩn bị tăng thu giảm chi à? Hôm nay tôi đến nhà ăn xem sổ sách, lại tìm NPC hỏi xem tình huống thế nào, phát hiện nhà hàng mà tôi tiếp quản làm ăn bết bát nhất.”
Cung Thụy nói: “Cho nên anh định trở thành người đầu tiên ăn cua?”
Giản Thần gật đầu: “Cũng may chưa ăn, bằng không nếu ăn cua rồi thì giờ tôi chết chắc.”
Nhạc Phỉ Vân lại chú ý tới một thứ khác, cô nói: “Mà này, theo như thông tin chiều nay tôi thăm dò được thì trong số các khách sạn, khách sạn tôi tiếp quản cũng là nơi làm ăn bết bát nhất.”
Nhóm người chơi nhìn nhau, sau đó dần trở nên lo lắng.
Trong không gian quỷ vực, những chuyện kỳ quái rất ít khi trùng hợp, đặc biệt là chuyện như thế này, phần lớn đều có thể xem là hố bom mà trò chơi đào sẵn cho bọn họ.
Cung Thụy nói: “Trên đảo này chỉ có một sòng bạc duy nhất mà thôi, vậy tôi có nên lo lắng hay không?”
Thạch Nhụy lườm cậu ta: “Thế thì chúc mừng cậu.”
Nhạc Phỉ Vân nói: “Nói như vậy thì người chơi hiện tại được chia làm hai loại, ba người chúng ta đều có đối thủ cạnh tranh, mà ba người kia lại không có.”
Tuy rằng Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ cũng nhận hạng mục kinh doanh, có thể xem nó thuộc tính chất lũng đoạn, nhưng hai người lại không thích hợp để làm ăn buôn bán.
Tạm thời bỏ qua Kỳ Vô Quá, phòng khám nhỏ của Đoàn Lệ chỉ có thể khám một vài bệnh cảm mạo hay sốt gì đó, tất nhiên cũng không thuận lợi cho lắm.
Với tình huống trước mắt, người lạc quan nhất trong số người chơi là Cung Thụy, không có đối thủ cạnh tranh, hơn nữa còn là ngành sản xuất thu lợi nhuận kếch xù, dường như không cần lo lắng tới vấn đề khảo hạch.
Thạch Nhụy nói: “Phúc lợi của tân thủ không tồi chút nào.”
Tiếng chuông gió treo trước cửa vang lên, người đi vào vẫn là anh Tiền.
Anh Tiền đi thẳng tới chỗ người chơi, ngồi xuống nói: “Có một chuyện tôi cần thông báo cho các người, trưa mai có đoàn thuyền chở hai ngàn du khách cập bến, hi vọng các người có thể thích ứng với tiết tấu của kỳ nghỉ phép trên đảo.”
Anh Tiền nói xong, bảo mình còn phải đi thông báo ở nơi khác, quay người chuẩn bị rời đi.
Kỳ Vô Quá đứng lên, hỏi: “Anh Tiền, tôi có một vài câu hỏi cần nhờ anh giải đáp.”
Anh Tiền quay đầu nhìn về phía cậu, nở nụ cười thân thiết: “Mời nói.”
“Chúng ta không có hạng mục tự kinh doanh ư?”
Anh Tiền cười tủm tỉm: “Nếu thuộc phạm vi trong ngành thì được, vượt quá phạm vi kinh doanh thì không được. Đây là vì để đảm bảo đa dạng hóa kinh doanh trên đảo, hi vọng cậu hiểu cho.”
Kỳ Vô Quá không cản anh Tiền rời đi mà im lặng ngồi xuống. Nếu không thể thay đổi phạm vi kinh doanh, cậu cũng chỉ có thể khai phá nghĩa trang để làm ăn mà thôi.
Sáng hôm sau, dân trên đảo tập trung ở trên quảng trường.
Kỳ Vô Quá đã từng nhìn thấy cảnh tượng ấy trong sơ lược cốt truyện, anh Tiền đứng trên bục cao đọc bài diễn thuyết cực kỳ xúc động, cảm xúc người dân tăng vọt, phấn khởi chờ mong tiền… à không, du khách đến.
Kỳ Vô Quá khẽ nói với Đoàn Lệ bên cạnh: “Xem ra lần này đến phần của sơ lược cốt truyện, chứng tỏ chủ tuyến bắt đầu rồi.”
Khoảng mười hai giờ trưa, du thuyền màu trắng từ từ cập bến, các du thuyền phía sau cũng vào bờ, đến gần nhóm người đang chờ trên đảo.
Nhân viên nơi bến tàu bận rộn hẳn lên, dưới bến tàu có rất đông NPC nhân viên làm việc. Đến cả y tá và bác sĩ của phòng khám Đoàn Lệ cũng tạm rời khỏi phòng khám, đến bến tàu nhận thuốc tiếp tế.
Trong khoảng thời gian này, người nhàn nhất có lẽ là Kỳ Vô Quá. Cậu thảnh thơi ngồi trước căn nhà gỗ nhỏ, phóng mắt nhìn cảnh bận rộn phía xa.
Thân là người gác mộ, cậu không cần phải tiếp đón khách, Kỳ Vô Quá hít một luồng gió biển, thích ý nghĩ.
Không ngờ chỉ vài phút sau, cậu đã bị vả mặt đau điếng.
Một NPC da ngăm đen vội vàng đi tới nói: “Anh Kỳ, sao anh không đến bến tàu nhận hàng, những thứ đó đều là hàng cỡ lớn, nếu anh không có mặt, chúng tôi không thể dỡ hàng được.”
Kỳ Vô Quá đứng lên, khó tin hỏi: “Cậu nói tôi phải đi nhận hàng ư?”
Trông NPC đang rất bận, lười giải thích với Kỳ Vô Quá: “Anh mau qua đây, đừng để lỡ chuyện.”
Kỳ Vô Quá không hiểu đầu cua tai nheo gì chạy tới bến tàu, lúc này du khách đã về khách sạn tạm thời nghỉ ngơi, trên bến tàu chỉ còn lại các nhân viên bến tàu bận rộn và các NPC đứng nhận hàng.
Thấy Kỳ Vô Quá đi tới, người phụ trách đứng ở cửa ngóng trông vội vã chạy lại.
“Anh Kỳ, cuối cùng anh cũng tới rồi, số hàng của anh lớn quá, anh không ký tên dỡ hàng, những món sau đều không thể bốc xuống được.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Hàng gì, sao tôi không biết?”
Người phụ trách thuận miệng giải thích: “Là hàng của anh Tiền mua cho các người kiếm tiền.”
Người phụ trách nói xong liền cầm biên lai qua yêu cầu Kỳ Vô Quá ký tên, hơn nữa tỏ ý lát nữa cậu sẽ biết, mình không rảnh để giải thích quá nhiều.
Quả nhiên sau khi ký tên xong, Kỳ Vô Quá đã biết vì sao đống hàng hóa này lại dành cho người gác mộ kiếm tiền.
Một chiếc quan tài đen được mang xuống khỏi thuyền, Kỳ Vô Quá nhìn quan tài được dỡ xuống, lại thoáng nhìn hóa đơn trong tay.
Bên trên chỉ viết mấy chữ đơn giản: Hàng của người gác mộ, một trăm chiếc.
“…”
Kỳ Vô Quá đột nhiên nhớ tới những ngôi mộ vô danh ở nghĩa trang, xem như đã hiểu số lượng lớn mộ vô danh kia từ đâu mà có.
Nói cách khác, chuyện mà người gác mộ cần làm là đặt quan tài vào trong mộ, sau đó lập một cái bia trống mà thôi.
Nhân viên bến tàu không nề hà gì việc vác quan tài, sau khi Kỳ Vô Quá hứa sẽ trả tiền khuân vác liền đồng ý đưa quan tài đến nghĩa trang.
Cậu thở dài, nói: “Thảm quá, chưa kiếm được đồng nào đã phải bỏ tiền thuê người khuân vác rồi.”
Nghĩ tới đây, Kỳ Vô Quá không muốn đứng bên bến tàu lâu thêm chút nào nữa, quyết định đi đòi tiền anh Tiền.
Nếu người phụ trách bến tàu nói là hàng do anh Tiền đặt, vậy thì chứng tỏ anh Tiền đã hoàn thành giao dịch với người ta, dù là nguyên nhân gì, việc tìm anh Tiền đòi tiền đều hợp lý.
Dù anh Tiền không giao dịch thật, Kỳ Vô Quá cũng đã tìm được cớ để đánh phủ đầu anh ta.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu không phải là giao dịch, vậy chứng tỏ sẽ dùng để bổ sung quỹ thành phố, anh Tiền lại là người cấp cao nhất đảo, tất nhiên sẽ phải thu chi ngân sách cho người gác mộ.
Anh Tiền ở tòa nhà cao nhất giữa đảo, từ vị trí này có thể quan sát toàn bộ hải đảo.
Dù sao anh ta cũng là quốc vương, dù mỗi lần xuất hiện đều rất thân thiện, đồng thời còn tự tay quản lý mọi việc trên đảo, nhưng để gặp được anh Tiền vẫn rất khó, nhân viên tiếp tân dẫn Kỳ Vô Quá đến phòng khách, nói anh Tiền đang xử lý công việc, phiền cậu chờ một lát.
Kỳ Vô Quá vừa vào phòng khách liền cảm thấy hơi ngạc nhiên, bởi vì cách trang trí nơi ở của anh Tiền khác hẳn với trên đảo, ngập tràn phong thái của Trung Quốc. Nếu không phải địa điểm trong không gian quỷ vực là một hòn đảo, Kỳ Vô Quá đã cho là mình quay về Trung Quốc rồi.
Trừ điều này ra, Kỳ Vô Quá không tìm thêm được thông tin nào nữa, dưới sự giám sát của bảo an canh cửa, cậu chỉ có thể ngồi ngẩn ra trên ghế.
Cũng may khoảng nửa tiếng sau, anh Tiền đã xuất hiện ở phòng khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.