Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 107: Chân tướng




“Đi thôi, thoạt trông con linh miêu kia còn khó đối phó hơn so với mấy con lệ quỷ nhiều.”
Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ cùng đi ra cửa, lại phát hiện Hoàng Mỹ Linh không đuổi theo. Cậu quay đầu nhìn thì thấy cô đứng đó, khuôn mặt ngẩn ra không biết đang nghĩ gì.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Cô không theo à?”
Hoàng Mỹ Linh lắc đầu: “Tôi, tôi hơi sợ.”
Kỳ Vô Quá cười cười, nói: “Tôi khuyên cô đi cùng đi, con mèo kia thoắt ẩn thoắt hiện, cũng không phải không quay về giết người được.”
Hoàng Mỹ Linh nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của Chúc Nhiên, bả vai run lên, cuối cùng vẫn cắn răng đi theo.
Mấy người đi thẳng tới khu phòng bệnh, cẩn thận nhìn qua các tầng cửa sổ, quả nhiên là không thu hoạch được gì.
Hoàng Mỹ Linh hỏi: “Cái đó, rốt cuộc Chúc Nhiên bị quỷ ám vào người, hay là cậu ta vẫn luôn giả làm người chơi lẫn vào chúng ta vậy?”
“Không biết.” Kỳ Vô Quá nói, “Chẳng qua cũng không phải ngẫu nhiên mà giao diện tuyển chọn nhân vật lại xuất hiện một vai diễn không nói gì.”
Hoàng Mỹ Linh khó hiểu hỏi: “Là sao?”
“Mèo không thể nói chuyện, cho dù nó đã chết biến thành linh hồn mèo thì vẫn không thể nói chuyện.”
Kỳ Vô Quá xoa xoa cằm: “Nhưng nguồn gốc của con mèo này lại không đơn giản như vậy.”
Rất ít loài động vật sau khi chết cứ quanh quẩn ở dương gian. Nguyên nhân rất đơn giản, phần lớn động vật đều có suy nghĩ đơn thuần, không như loài người, luôn có những nhu cầu không thể bỏ xuống được.
Sau khi động vật chết đi đều sẽ đi đầu thai luôn.
Hiển nhiên cũng sẽ có động vật vì không rời được chủ nhân mà ở lại nhân gian, nhưng phần lớn sau khi làm bạn với chủ một thời gian, theo sự phai nhạt của chủ mà chúng nó cũng sẽ rời đi.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Đoạn Lệ, anh đã từng thấy linh hồn động vật chưa?”
Đoạn Lệ vốn đang nhìn chằm chằm vào phù văn sau cổ Kỳ Vô Quá, hắn không để bụng lắm tới con mèo bỏ chạy kia, bởi vì boss đã hiện thân, cho nên việc tiếp theo dễ dàng hơn nhiều.
Giết chết, qua cửa.
Logic của Đoạn Lệ rất đơn giản, thứ hắn quan tâm hơn cả chính là mối quan hệ của Kỳ Vô Quá với địa phủ.
Vừa rồi hắn nhắc Kỳ Vô Quá gỡ khuyên tai xuống cũng là vì vậy, nhưng với tình huống này thì xem ra dù Kỳ Vô Quá có gỡ khuyên tai đi, tựa hồ cũng không có thay đổi gì lớn.
Ngoại trừ sự hiểu biết về một thế giới khác, cho dù là tính cách hay hơi thở trên người đều không hề thay đổi.
Nghe được câu hỏi của Kỳ Vô Quá, hắn còn hơi ngẩn ra, sau đó mới nói: “Gặp rồi, đã từng có người ngược đãi mèo bị linh hồn mèo bám lấy. Nhưng những linh hồn mèo kia vì số lượng quá nhiều mới hình thành, tạo ra oán khí uy hiếp đến loài người.”
Kỳ Vô Quá nói: “Ở thế giới này, chỉ cần là linh hồn động vật đều sẽ có oán khí. Nhưng như vậy cũng rất bình thường, con người là linh hồn của vạn vật, linh hồn mạnh hơn động vật nhiều, nếu không phải số lượng lớn thì không ảnh hưởng đến con người được.”
Hoàng Mỹ Linh ở bên cạnh nghe không hiểu ra sao, càng cảm thấy hai người nay thâm sâu khó dò, cô lựa chọn im lặng, đừng để mình chen chân vào cuộc đối thoại của hai tên trâu bò.
Đoạn Lệ ngồi xuống, lấy ra một cái bút từ trong túi áo.
Hắn nâng bút vẽ lên đất, mấy dấu chân đen nhánh lập tức hiện ra.
Đó là một chuỗi dấu chân nho nhỏ như hoa mai, xếp thành một đường thẳng tắp.
“Là mèo.” Kỳ Vô Quá nói, “Xem ra từ lúc bắt đầu đã không tồn tại người chơi tên Chúc Nhiên, nó là một con mèo.”
Đoạn Lệ gật đầu: “Mèo giỏi nhất là che giấu hơi thở, cho dù trở thành linh hồn cũng vậy.”
Kỳ Vô Quá nói: “Cho nên anh mới không phát hiện ra điểm khác thường trên người Chúc Nhiên?”
“Ừ.” Đoạn Lệ giơ tay sờ lên dấu chân màu đen kia, dấu chân lập tức hóa thành sương mù quấn lên đầu ngón tay hắn.


Hắn đứng dậy, nắm tay duỗi đến trước mặt Kỳ Vô Quá.
Kỳ Vô Quá cúi xuống ngửi ngửi, nói: “Oán khí rất nặng, chẳng lẽ con mèo này giống hệt trường hợp anh gặp trước đây, là số lượng lớn linh hồn mèo hợp thể?”
Đoạn Lệ lắc đầu: “Không đúng, từ hình dạng của nó thì hẳn là chỉ có một con mèo.”
Kỳ Vô Quá nghe đến đó, đột nhiên hỏi hắn một câu: “Cái người ngược đãi mèo kia về sau thế nào?”
Đoạn Lệ nói: “Không biết, nhà họ Đoạn có tổ huấn, không đuổi quỷ cho kẻ thủ ác.”
Kỳ Vô Quá nghe xong cười cười: “Nhà các anh còn có nguyên tắc đấy.”
Nói xong, cậu lại chuyển đề tài: “Nếu chỉ có một con mèo, thế thì vẫn còn nguyên nhân khác gây nên oán khí không tan, trở thành oán linh.”
“Chúng ta phải tìm được mèo trước đã.”
Suy nghĩ của Đoạn Lệ vẫn rất đơn giản, tìm được linh hồn mèo, ép đối phương ra, qua cửa.
Kỳ Vô Quá nói: “Tôi biết mèo ở đâu, chỉ là không tiện đi bắt nó mà thôi. Dù sao người cũng không linh hoạt được bằng mèo.”
“Ý cậu nói là cái khe?” Đoạn Lệ nhanh chóng nghĩ ra.
“Loại động vật như mèo rất thích chui vào những nơi chật hẹp, xâu chuỗi toàn bộ chủ tuyến trò chơi là sẽ dẫn đến khe, có lẽ trước đây con mèo này bị kẹt chết trong khe cũng nên.”
Hoàng Mỹ Linh đứng bên cạnh há hốc nghe, chẳng qua mới chỉ nhìn thấy xác mèo trong hộp, Kỳ Vô Quá đã xâu chuỗi được hết chuyện, hơn nữa còn suy luận ra chủ tuyến.
Với tình huống này, trước khi mở hộp Kỳ Vô Quá cũng đã nghi ngờ Chúc Nhiên, lúc này mới có thể tạo tiền đề đẩy Chúc Nhiên vào thế khó, tự tay mở chiếc hộp của mình.
Điều này chứng minh Kỳ Vô Quá đã sớm nghi ngờ Chúc Nhiên có vấn đề, hơn nữa cũng đã nghĩ ra đối sách.
“Nếu là ở đó, vậy thì không được an toàn cho lắm.” Đoạn Lệ nhíu mày, “Thế cậu định làm sao đây?”
Đối với boss qua màn, áp lực của Đoạn Lệ không lớn lắm, nhưng nếu phải chui vào khe bắt mèo thì không ổn.
Hắn và Kỳ Vô Quá đều là người, không có cơ thể dẻo dai như mèo. Nếu có thể chui vào trong để phá tan không gian quỷ vực rồi đi ra ngoài, việc này không cần thiết cho lắm.
Tất nhiên Kỳ Vô Quá cũng suy nghĩ như vậy, trước mặt cậu còn chưa rõ bản chất thật sự của không gian quỷ vực là gì, nếu rút dây động rừng thì càng không đáng.
Kỳ Vô Quá nói: “Con mèo này không hề đơn giản, chúng ta vẫn nên đến tòa nhà trắng xem bối cảnh câu chuyện hoàn chỉnh đi đã.”
Hoàng Mỹ Linh nói: “Thế boss kia sẽ không đánh thức toàn bộ người trong viện điều dưỡng nữa chứ?”
Trong lúc nói chuyện, mấy người đã đi tới ven hòn non bộ.
Kỳ Vô Quá xoa cằm, chỉ về hồ nước rồi nói: “Cô nhìn chỗ đó là biết.”
Hoàng Mỹ Linh nhìn vào, phát hiện cái khe chỉ còn rộng khoảng chừng mười mấy cm, không giống với trạng thái trước đó khi nuốt hết người chơi và NPC.
“Chuyện gì đây?”
Kỳ Vô Quá vươn tay treo trên người Đoạn Lệ, cười nói: “Anh ta xuống tay chưa bao giờ là nhẹ, có lẽ bây giờ con mèo kia đang bị thương, chui vào trong kia chữa thương, tất nhiên vào thời điểm này phải đóng cửa rồi.”
Với tình huống này, muốn kéo con mèo kia ra khỏi khe là chuyện không hề đơn giản.
Chỗ tốt chính là bây giờ boss còn đang lo chữa thương, không còn năng lượng để tái tạo ký ức cho NPC.
Không có những ký ức chính xác, mấy NPC trong viện điều dưỡng sẽ không tỉnh lại, đây là nguyên tắc cơ bản do trò chơi định ra, không thể dễ dàng thay đổi, một khi làm trái, không gian quỷ vực sẽ sụp đổ.
Đoạn Lệ đảo mắt nhìn Kỳ Vô Quá một cái, phát hiện đối phương rất thành thạo trong việc lợi dụng quy tắc trong không gian quỷ vực, đẩy boss vào khốn cục, cuối cùng chỉ có thể đưa ra quyết định qua cửa.
Có thể nói Kỳ Vô Quá chính là loại người không đánh mà thắng.
Trong lòng Đoạn Lệ càng thêm tò mò, nếu Kỳ Vô Quá đã từng là âm sai địa phủ, vậy chức vụ mà cậu đảm nhiệm là gì?


Vì sao cậu lại từ bỏ công đức làm âm sai, lựa chọn đầu thai thành người bình thường?
“Tới rồi, Đoạn Lệ.”
Kỳ Vô Quá nói với Đoạn Lệ, trông như đó là điều đương nhiên: “Mở cửa đi.”
“…” Đoạn Lệ im lặng vài giây, “Cậu nói cứ như tôi sẽ chắc chắn lấy được chìa khóa ngay vậy.”
Kỳ Vô Quá nhướng mày cười, nói: “Tất nhiên rồi, người cẩn thận như anh có thể nhớ giữ chìa khóa phòng bệnh, sao có thể quên được nơi này?”
Đoạn Lệ nhìn cậu, lấy một chùm chìa khóa giấu cạnh chậu hoa.
Ba người đi vào trong tòa nhà trắng, Kỳ Vô Quá nhìn sang Hoàng Mỹ Linh, nói: “Trước đây cô làm soạn lịch khám bệnh nhỉ, hẳn là tư liệu cũng được giữ ở đó.”
Hoàng Mỹ Linh gật đầu, dẫn hai người đi về phía phòng tư liệu.
Ở lối vào phòng tư liệu phải có mật mã chứng minh, Hoàng Mỹ Linh nhập mật mã mà mình nhớ, cửa cũng theo đó mở ra.
Mấy người đi một vòng bên trong, nhanh chóng xâu chuỗi ra được bối cảnh hoàn chỉnh của viện nghiên cứu.
Đây là một phòng thí nghiệm nghiên cứu vô nhân đạo, bọn họ lấy danh là trị liệu trên phương diện tinh thần, lừa không ít người bệnh vào đó.
Lúc ấy đang thời loạn lạc, phần lớn các gia đình chỉ có thể sống qua ngày, tất nhiên không thừa tiền của để trị bệnh.
Những người vào viện nghiên cứu này đều trở thành chuột bạch dùng để tiến hành đủ loại thí nghiệm, cuối cùng biến thành tiêu bản giải phẫu.
Đọc đến đây, rốt cuộc Hoàng Mỹ Linh nhịn không được mà hỏi: “Thế sao con mèo kia lại thế này?”
Kỳ Vô Quá lật hồ sơ trên tay, trên đó có một tấm ảnh cũ. Trên ảnh là đội quân lúc ấy đến viện nghiên cứu thị sát đã chụp chung với nhân viên công tác.
Cậu chỉ vào trong ảnh, nói: “Nhìn đi.”
Trong góc ảnh chụp là một con mèo.
Đoạn Lệ nói: “Sao con mèo này lại chết trong khe?”
Kỳ Vô Quá thả hồ sơ về nói: “Anh đã từng nghe câu tò mò hại chết mèo chưa?”
“Ý cậu là?” Đoạn Lệ cảm thấy khó lòng tưởng tượng ra nổi.
“Hẳn là con mèo này đã sống rất lâu rồi, lâu đến nỗi sắp thành mèo tinh. Có lẽ nó cảm thấy thức ăn ở viện nghiên cứu rất ngon, cho nên ở lại đây. Nó có linh tính, nhưng không thể khống chế bản năng, có lẽ đã phát hiện chuyện xảy ra trong tòa nhà này.”
“Vì tò mò nên nó muốn vào xem.” Kỳ Vô Quá nhìn những ghi chép thí nghiệm khiến người ta không rét mà run, châm chọc cười cười: “Chỉ là phòng nghiên cứu điên rồ này sao có thể dễ dàng để vật sống vào được.”
“Cho dù là một con mèo, có lẽ ngày nào đó, con mèo này phát hiện ra một cái khe, muốn chui qua khe vào xem, không ngờ lại bị kẹt trong khe đó.”
Kỳ Vô Quá nói: “Mèo sắp thành tinh có chín cái mạng, quá trình chết đi này kéo dài rất lâu, cũng rất đau khổ. Hơn nữa trong quá trình chết đi, nó không ngừng bị những oán linh chết thảm vì thí nghiệm xâm nhiễm.”
Đoạn Lệ nói: “Cho nên con mèo kia không hề đơn giản.”
“Ừ, linh hồn mèo bị nhiễm vô số oán khí, nếu muốn qua cửa, trước hết phải tách bọn họ ra đã.”
****************
Lảm nhảm:
Kỳ Vô Quá: “Doraemon, lấy chìa khóa ra đây.”
Đoạn Lệ: “…”
Tui cười gần chớt =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.