Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 61: Trần cầm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi của hai người, Diệp Chính Nam không giở trò gì, ông chạy vài vòng từ trường đến bộ giáo dục, việc chuyển trường xem như được giải quyết.
Trường cấp ba lần này do Chúc Anh chọn, là một trường chuyên, do có quan hệ nên cũng tránh được khá nhiều việc rắc rối không đáng có.
Điều duy nhất làm Diệp Dạng căng thẳng là cuộc gặp mặt với Trần Cầm.
Hôm sau tỉnh dậy, Diệp Dạng nhận được tin nhắn từ Trần Cầm, nói hai giờ chiều sẽ đến huyện.
Hạ Đông biết tin thì trả lời với tư cách là một người bạn của Diệp Dạng: Ngày mai cháu qua đón dì.
Trả lời tin nhắn xong, Hạ Đông kéo rèm, phát hiện mặt trời đã lên cao.
"Đồng hồ sinh học của chúng ta phải chỉnh lại thôi."
Hạ Đông nhìn Diệp Dạng đang dụi mắt.
"Sau khi học lại rồi mỗi ngày đều phải dậy sớm."
"Dạ..."
Diệp Dạng âm thầm xoa cái eo đau nhức của mình, hôm nay cậu dậy muộn như vậy không phải bởi vì hôm qua Hạ Đông làm quá mạnh hay sao, sau khi kết thúc, cả hai đều thấm mệt nên lập tức ngủ thiếp đi đến bây giờ.
Hạ Đông chú ý đến động tác nhỏ này của Diệp Dạng.
"Sao vậy, eo em đau à?"
"Có chút ạ..."
Thật ra, vấn đề ở đây không phải là eo, mà là mông của cậu.
"Nằm sấp xuống."
Hạ Đông ngồi lại trên giường, ý bảo Diệp Dạng lại đây.
"Để anh xoa bóp cho em."
Diệp Dạng nhanh chóng bỏ quên cảm giác nguy cơ này, chủ yếu cũng do Hạ Đông xoa bóp rất thoải mái, đôi bàn tay khỏe khoắn và ấm áp dùng sức xoa lên eo cậu, khác hẳn với những cái vuốt v e tán tỉnh thường ngày.
Diệp Dạng vùi đầu vào gối, lẩm bẩm:
"Xuống sâu hơn chút đi ạ..."
"..."
Tự mình làm tự mình chịu, Hạ Đông chỉ có thể tiếp tục chịu khó mà xoa bóp xuống dưới, nhưng Diệp Dạng vẫn không hiểu ý anh, khi xoa vào chỗ đau cậu lại phát ra vài tiếng r3n rỉ yếu ớt, lúc không chịu nổi còn bóp bóp trên đùi anh.
Hạ Đông hít sâu, cố sức nén ngọn lửa muốn bừng lên, vỗ vào mông Diệp Dạng một cái.
"Một là em nằm im, hai là khập khiễng đi gặp mẹ em."

Cơ thể Diệp Dạng lập tức cứng ngắt, ngoan ngoãn nằm im, cho dù bị đụng đến chỗ đau cũng đành chịu đựng.
Sau khi mông và eo đỡ hơn, Diệp Dạng lập tức quen lời cảnh cáo của Hạ Đông.
"Chân em cũng đau..."
"..."
Hạ Đông nghiến răng.
"Em muốn thử thách ý chí của anh?"
Diệp Dạng đứng dậy đổi tư thế, cậu nằm ngửa trên giường gác chân lên đùi Hạ Đông.
"Anh Đông ơi, xoa cho em đi mà, được không ạ..."
Hạ Đông bất đắc dĩ.
"Được, được, được hết."
Đôi chân Diệp Dạng có hơi gầy, nhưng da thịt vẫn mịn màng, phần đùi trong nhiều thịt hơn một chút, trên đó vẫn còn một ít dấu vết từ trận chiến tối qua.
Hạ Đông nhấc một chân Diệp Dạng lên, khẽ cau mày.
"Chỗ này bị gì vậy?"
Diệp Dạng sửng sốt, theo tầm mắt của Hạ Đông nhìn vào phần đùi bên trái của cậu, một vết bầm lớn bằng nửa nắm tay, trên làn da trắng còn nổi bật ghê người hơn nữa.
Khi Hạ Đông mới nhìn thấy, điều đầu tiên anh nghĩ chẳng lẽ tối qua mình dùng nhiều sức quá, nhưng suy nghĩ lần nữa thì thấy không đúng. Cho dù anh dùng lực mạnh thật thì không thể làm vết thương có hình dạng này được, vết bầm này không phải do nắm chặt, giống bị thứ gì đó nện vào hơn.
Cổ chân Diệp Dạng vẫn bị Hạ Đông nắm, cậu hơi rụt lại, thành thật thú nhận.
"Có lẽ hôm qua bị cha em đánh..."
Hạ Đông nhẹ nhàng chạm vào, cẩn thận xoa xoa.
"Em đau lắm không?"
"Một chút ạ..."
Hôm qua khi bị đập vào cũng không cảm thấy gì, tối hôm qua Hạ Đông vừa hôn vừa véo cũng không thấy gì kỳ lạ, nhưng để cả đêm vết bầm mới lộ ra, màu sắc còn rất đậm.
Hạ Đông lạnh mặt nói:
"Anh có thể đánh ông ta một trận không?"
Diệp Dạng không cần bóp chân nữa, bò dậy ngồi vào lòng Hạ Đông.
"Không sao đâu anh, hai ngày nữa là ổn thôi ạ."

Hạ Đông nghiến răng, vẫn không cam lòng, anh nhìn vết bầm tím này, chợt nghĩ đến hơn mười mấy năm bạn nhỏ nhà mình đều phải trải qua chuyện này, lửa giận trong lòng không cách nào dập tắt được.
Bữa trưa hai người dùng hamburger, mua từ một cửa hàng nhỏ, dù sao cũng là một thị trấn không lớn, địa điểm ăn uống không nhiều lắm.
"Ở đây có ngân hàng nào không?"
"Có ạ, ngân hàng nông nghiệp, công thương và thương mại..."
Diệp Dạng có chút khó hiểu.
"Anh Đông tìm ngân hàng làm gì thế?"
Hạ Đông đáp:
"Công việc của anh, có việc nên anh phải chuyển tiền cho người khác."
Diệp Dạng không nghi ngờ gì, dẫn Hạ Đông đến ngân hàng gần chỗ họ nhất, chỉ là cậu không rõ Hạ Đông làm gì, chờ bên ngoài.
Tiếp theo, họ phải lên huyện gặp Trần Cầm, bà đi xe lửa về đã sắp đến nơi.
Diệp Dạng không biết nên dùng cảm xúc thế nào để đối mặt với Trần Cầm, người đã sinh ra cũng bỏ mặc cậu.
Bà sẽ trông thế nào đây? Gầy gò hay đầy đặn? Cao hay là thấp? Đã tái hôn chưa, có sinh thêm đứa thứ hai không?
Nếu năm đó bà mang cậu theo thì bây giờ sẽ thay đổi như thế nào?
Diệp Dạng nghiêng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc lái xe của Hạ Đông, nghĩ thầm có lẽ nên thôi đi. Nếu khi đó Trần Cầm dẫn theo cậu, chưa chắn có thể gặp được anh Đông.
Thực tế thì, tất cả những suy nghĩ vừa rồi của Diệp Dạng đều dư thừa, lối ra nhà ga đông nghẹt người, nhưng Diệp Dạng và Hạ Đông chỉ vừa liếc mắt là có thể nhận ra ai là Trần Cầm.
Thật sự quá giống...
Khuôn mặt thanh tú, ưa nhìn của Diệp Dạng gần như được di truyền hoàn toàn từ mẹ, tuy Trần Cầm không quá thon thả nhưng từ dáng vẻ này người ngoài chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết họ là mẹ con...
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Trần Cầm đó, nút thắt trong Diệp Dạng bỗng được gỡ bỏ.
Cậu chỉ muốn gặp bà, nhiều năm như vậy cậu chưa từng biết mẹ là ai, trông bà ra sao, điều duy nhất cậu biết được chỉ là một cái tên.
Bây giờ, khuôn mặt của người phụ nữ đứng cách đó không xa từ từ dần khớp với cái tên Trần Cầm trong trí nhớ.
Khi còn nhỏ, luôn có những đứa trẻ gọi cậu là con hoang, thằng nhóc không có mẹ, cuối cùng vào lúc này cậu cũng thấy nhẹ nhõm, cậu đã gặp được mẹ mình.
Không phải cậu không có mẹ, cậu cũng là một người bình thường như bao người bình thường khác, chỉ là do mẹ không cần cậu nữa thôi.
Khi Trần Cầm bước đến gần họ, tay bà hơi run rẩy, đôi mắt cũng đỏ lên, trông không giống như giả vờ.
Bà nhìn Diệp Dạng.

"Để mẹ nhìn xem... Cậu bé ngày đó đã lớn thế này rồi sao... Mẹ đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy..."
Bà như muốn chạm vào gương mặt Diệp Dạng nhưng cậu lại tránh đi, trốn phía sau Hạ Đông.
Hạ Đông cưng chiều mà xoa tóc Diệp Dạng, yên lặng an ủi cậu.
Anh nói với Trần Cầm:
"Bác gái lên xe trước, chúng ta nói chuyện sau."
"Được rồi..."
Trần Cầm nhận thấy quan hệ giữa Hạ Đông và Diệp Dạng có vẻ đặc biệt thân thiết, bà lau khóe mắt, khi bước lên xe bà nhìn nhãn hiệu trên đó mà do dự một chút.
Hạ Đông tóm lấy Diệp Dạng đang chuẩn bị lên xe, lúc Trần Cầm quay lưng với họ anh hôn Diệp Dạng một cái.
"Em ngồi ở ghế sau không?"
Diệp Dạng nhìn Trần Cầm phía sau, ngập ngừng đồng ý.
Sau khi xe khởi động, Hạ Đông không nói chuyện nữa, để hai người phía sau thoải mái trò chuyện.
"Con mất tích đột ngột vậy làm mẹ lo muốn chết, mỗi ngày cũng không thể ngủ ngon nổi, không biết một đứa trẻ như con làm thế nào sống sót, mẹ lo con chịu đói, sợ con bị người ta lừa..."
Trần Cầm vẫn luôn nhìn vào Diệp Dạng.
"May là con không gặp chuyện gì... Con có thể nói cho mẹ biết, tại sao lại muốn bỏ nhà đi không, có phải bọn họ đối xử tệ với con không?"
Diệp Dạng không quen sự quan tâm đột ngột này, trước hôm này hai người có lẽ chỉ là người dưng lướt qua nhau trên đường, có lẽ không còn quay lại nhìn nhau lần hai, nhưng bây giờ Trần Cầm lại đỏ mắt hỏi thăm cậu.
Diệp Dạng nhìn bà hồi lâu, trong lòng dần bình tĩnh lại. Đến muộn rồi, mẹ à.
Tất cả những khoảng trống trong trái tim cậu hay nỗi oan ức đều được Hạ Đông lấp đầy, xoa dịu nó.
"Không thể nào tốt được, bọn họ bắt con thôi học."
Trần Cầm nhíu mày, có hơi tức giận.
"Con mới bao nhiêu tuổi, còn chưa tốt nghiệp cấp ba đã bắt con thôi học?"
"Bởi vì khi đó có tin đồn con và một bạn học nam hẹn hò."
"Bạn học nam?"
Trầm Cầm sửng sốt, vô thức nhìn Hạ Đông ngồi phía trước.
"Con..."
"Đó là bịa đặt, con vốn không thích cậu ta, cũng không hẹn hò với cậu ta, con còn không phải đồng tính."
Hạ Đông nhìn Diệp Dạng qua gương chiếu hậu, nhưng cậu không thấy anh.
Trần Cầm vừa thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Diệp Dạng nhìn về phía trước nói:
"Để con giới thiệu một chút, đây là bạn trai con, Hạ Đông."
Vẻ mặt Trần Cầm có hơi mất khống chế.

"Không phải con nói mình không..."
Diệp Dạng tiếp tục nói:
"Con thật sự không phải đồng tính, nhưng anh Đông là người mà con thích, con không có cảm xúc gì với những người đàn ông khác, chỉ là con thích anh Đông thôi."
Tâm trạng của cả Hạ Đông và Trần Cầm đều không bĩnh tĩnh nổi, Trần Cầm thì không nói, Hạ Đông không hề nghĩ chỉ vừa mới gặp mặt mà Diệp Dạng đã comeout.
Nhưng không thể phủ nhận, khi nghe được câu nói "con không có cảm xúc gì với những người đàn ông khác, chỉ là con thích anh Đông thôi" đó, làm tâm trạng anh vui sướng vô cùng.
Đôi khi, bạn nhỏ thẳng thắn đến mức đáng yêu.
Trần Cầm im lặng hồi lâu.
"Hai đứa gặp nhau sau này sao?"
"Đúng ạ, sau khi bỏ đi thì con gặp được anh Đông."
"Vậy khi ở trường học..."
Đã hơn một năm, Diệp Dạng đã có thể bình tĩnh mà kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Cậu kể rõ Trịnh Hòa thích cậu lại phản bội cậu ra sao, nói Diệp Chính Nam không tin cậu mà bắt cậu phải nghỉ học thế nào, Diệp Dạng lược qua đoạn thời gian bị bạn học bắt nạt hay sỉ nhục, những lời nhục mạ và đánh đập của cha và mẹ kế.
Trần Cầm nghiến răng nghiến lợi.
"Bọn họ khinh người quá đáng!"
"Mẹ sẽ nói chuyện Diệp Chính Nam, sau này con vẫn cần đi học, còn chưa tốt nghiệp cấp ba thì làm gì bây giờ? Tương lai của con không thể bị hủy ở đây được!"
Diệp Dạng nghe xong thì cảm thấy có chút kỳ lạ, con người quả là một loại sinh vật mâu thuẫn, người phụ nữ này mười tám năm trước còn muốn bóp ch ết cậu mà bây giờ lại chân thành đứng về phía cậu, vì cậu mà suy xét.
"Lần này con trở về đây là vì chuyện này, đã xử lý tốt."
Trần Cầm sửng sốt, lập tức hiểu rõ chuyện này liên quan đến Hạ Đông.
"Con muốn chuyển đến... Chỗ người đó sao?"
"Vâng."
Diệp Dạng gật đầu.
"Trường học đã sắp xếp xong."
Vẻ mặt Trần Cầm có chút phức tạp, không thể phủ nhận, nhìn từ bên ngoài Hạ Đông rất ổn, ngoài hình tốt, khí chất không tệ, không giống người sống không đàng hoàng.
Nhưng dù sao cũng là một người đàn ông...
Sau khi Trần Cầm ly hôn, vẫn luôn chăm lo cho công việc, sau này gặp được một người thật lòng thích bà, hai người kết hôn cũng định cư ở một thành phố lớn.
Thế nên không phải bà chưa từng nghe đến chuyện đồng tính, thậm chí trong chung cư bà ở còn có một cặp đồng tính, hai người đều hơn ba mươi. Ngày thường họ vẫn đi làm, cùng nhau mua sắm, đi dạo cùng nhau cũng không tỏ ra quá thân mật ở bên ngoài.
Vì vậy, Trần Cầm luôn ở trạng thái bàng quan, không ủng hộ cũng không phản đối, thỉnh thoảng còn cảm thấy tình cảm của cặp đôi nọ thật tốt.
Nhưng khi việc đó dính vào con trai mình, thì cảm giác ấy lập tức thay đổi.
Dù sao thì, đồng tính hay không là chuyện của người ta, chỉ cần không liên quan đến mình thì làm gì mà không được, nhưng đến phiên con trai mình, thì lại hy vọng nó có thể đi một con đường như người bình thường khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.