Sau Khi Trở Thành Bánh Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta

Chương 16:




Trải qua chuyện hôm vừa rồi, Hứa Thừa Hạo cảm thấy thế giới bên ngoài có một tên nam phản diện thần kinh thật quá đáng sợ, làm sao có thể để vịt vàng bơ vơ nhỏ yếu kết trái ở bên ngoài chứ!!
================
Sau khi Lý Niệm đi, trong nhà yên tĩnh hơn rất nhiều. Hứa Thừa Hạo đang nằm trên giường hoang tưởng làm thế nào để báo thù, tổn thương nam phản diện, thì nhận được điện thoại của ba Hứa.
Qua một thời gian dài, Hứa Thừa Hạo tìm được một quy luật — Mẹ Hứa gọi điện thoại, sẽ là kêu anh về nhà, mà ba Hứa gọi điện thoại, là để anh đi tham gia những bữa tiệc rượu, mở rộng vòng giao thiệp.
Quả nhiên, vừa nhấc điện thoại, ba Hứa liền bày tỏ ông nhận được lời mời tham dự một bữa tiệc vào ngày mốt, nhưng ông lớn tuổi rồi, cũng lười đi dự loại tiệc này, hy vọng anh thay mặt ông tham gia.
Từ góc độ nào đó nói, ba Hứa cũng hy vọng có thể chuyển vòng nhân mạch của mình cho con trai, để con trai mình có thể vận dụng vòng nhân mạch đó, trợ giúp anh tiến xa hơn.
Đây là quà tặng từ trưởng bối, Hứa Thừa Hạo tự nhiên không thể từ chối, cũng vừa vặn đến ngày mốt là anh đã hết cảm mạo, nên đồng ý luôn.
Ba Hứa dặn dò xong, đột nhiên nói: “Giọng con nghe không bình thường, hút thuốc à?”
Hứa Thừa Hạo sờ cổ họng: “Không có, chỉ là cổ hơi khó chịu, tí nữa con ăn dưa hấu lạnh là được.”
Ba Hứa dặn dò săn sóc theo phong cách đàn ông: “Uống nhiều nước ấm.”
Hứa Thừa Hạo: “Vâng.”
Ba Hứa: “Ừ, được rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi.”
“Vâng, ba ngủ ngon.”
Kết thúc cuộc điện thoại với ba Hứa xong, sắc trời bên ngoài đã tối, vừa lúc dì giúp việc tan ca, dì dặn Hứa Thừa Hạo ăn cơm xong thì đi về.
Hứa Thừa Hạo ngắm một chút, thấy dì giúp việc đã đặc biệt tìm hiểu và chuẩn bị cho anh những món ăn thanh đạm có vị thuốc ở trong, rất có tâm. Hứa Thừa Hạo vui vẻ không dứt, cảm thấy tiền lương mình trả rất xứng đáng, anh hài lòng ăn hết bữa tối.
Tối nay, đến lượt chậu ớt lớn ở nhà kết trái, nhưng kết quả vẫn như cũ, không thu được trái nào, Hứa Thừa Hạo vừa thở dài vừa gieo hạt ớt lần nữa, anh quay đầu về phía chậu vịt vàng tìm chút an ủi, vừa lúc cây ớt trong chậu đang từ từ nở những bông hoa trắng nho nhỏ.
Nụ cười trên môi Hứa Thừa Hạo còn chưa kịp nở, anh bất chợt nhớ ra – tiệc rượu ngày mốt trùng với thời gian cây ớt trong chậu vịt vàng kết trái!!
Trải qua chuyện hôm vừa rồi, Hứa Thừa Hạo cảm thấy thế giới bên ngoài có một tên nam phản diện thần kinh thật quá đáng sợ, làm sao có thể để vịt vàng bơ vơ nhỏ yếu kết trái ở bên ngoài chứ!!
Nếu để vịt vàng ở nhà lúc dự tiệc… nhưng không mang nó bên mình, cảm giác càng không an toàn…
Hứa Thừa Hạo rơi vào trầm tư, anh quyết định đi nghe ngóng xem nam phản diện có dự tiệc không, rồi mới tính mang hay không mang vịt vàng nhỏ sau!
Cứ vậy đi! Hứa Thừa Hạo dùng sáu bao lì xì 66 tệ dỗ Lý Niệm trở lại, để cậu hỗ trợ điều tra hành động gần đây của Cảnh Nhất Thành, xem hắn có tham dự bữa tiệc ngày mốt hay không.
Lý Niệm khinh thường bày tỏ: “Ông cho là sáu cái bao lì xì 66 tệ đó có thể mua được tôi sao?”
Hứa Thừa Hạo: “Thế ông trả cho tôi!”
Lý Niệm: “Mơ đi!!”
Hứa Thừa Hạo: “Rồi cứ quyết định vậy đi.”
Lý Niệm: “…”
Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng sếp phân việc thì vẫn cứ phải làm, mặc dù miệng Lý Niệm có hơi ngoa ngoắt, nhưng năng lực nghiệp vụ của cậu thông qua được ba Hứa, thì chứng tỏ cũng là dạng giỏi.
Mười lăm phút sau, cậu nhắn tin: “Công việc của anh ta hình như rất bí mật, không có bất kỳ tin tức nào xác thực. Nhưng buổi tiệc ngày mốt không mời anh ta, và 85% khả năng anh ta cũng không tham gia.”
Đây thật là tin tức tốt, Hứa Thừa Hạo vô cùng vui vẻ, liền thưởng cho Lý Niệm hai mươi hai bao lì xì 22 tệ, khen thưởng kỹ năng nghiệp vụ của cậu.
Lý Niệm nhận được một hàng dài lì xì: “???”
Block!!
—-
Bên này Lý Niệm vừa báo xong kết quả điều tra, bên kia Cảnh Nhất Thành cũng nhanh chóng biết được có người điều tra hành tung của mình.
Do nghề nghiệp đặc biệt, hành tung và an toàn cá nhân của Cảnh Nhất Thành hết sức quan trọng, đột nhiên có người nghe ngóng hành tung của hắn, liền khiến tất cả vệ sĩ căng thẳng không thôi, họ bắt đầu điều tra ngược trở lại, rồi tất cả cùng đem báo cáo nộp cho Cảnh Nhất Thành.
“Lý Niệm điều tra tôi?” Cảnh Nhất Thành vừa hỏi xong, không dằn được ho một tiếng.
Vệ sĩ bên cạnh đưa một ly nước ấm, nhỏ giọng hỏi: “Đúng vậy, hình như là đang xác định sếp có tham gia yến tiệc hay không.”
Cảnh Nhất Thành uống hết ly nước để nhuận giọng: “Tiệc gì?”
“Đại thọ của Giang lão gia, theo báo cáo thì cùng ngày hôm đó ông ta sẽ tuyên bố rút lui khỏi ban quản trị, cháu trai Giang Thường Minh chính thức nhận chức giám đốc, thay thế ông trong tập đoàn Giang thị, ông ta cũng nhân cơ hội này cho cháu trai mình thể diện.”
Cảnh Nhất Thành gõ ngón tay lên tách trà, cổ họng có chút đau gắt làm hắn nhíu mày.
…Trái ớt ngày đó thật sự là quá cay, hắn ăn nhanh nên cổ họng bị thương.
Vệ sĩ thấy hắn cau mày, còn tưởng hắn đang mất kiên nhẫn, liền tăng tốc độ nói: “Chúng tôi suy đoán, có thể là đối phương muốn điều tra sếp có tham gia bữa tiệc hay không, nhưng không tìm được tin tức hành động của sếp, nên mới lùi mà chọn điều tra bữa tiệc.”
Cảnh Nhất Thành hỏi: “Lý Niệm là nhân viên của Hứa Thừa Hạo?”
Vệ sĩ: “Đúng vậy, hơn nữa cùng ngày yến tiệc, có khả năng Nguyễn Thần Hiên và An Nhu Vũ sẽ tham dự.”
Vừa nói, vệ sĩ vừa cẩn thận nhìn sắc mặt của Cảnh Nhất Thành: “Theo tin mới truyền ra ngoài ngày hôm nay… Nguyễn Thần Hiên đã giải trừ hôn ước, lại lần nữa trở về chức giám đốc tập đoàn Nguyễn thị, Nguyễn gia và Chu gia không ngăn cản y, hơn nữa, gia chủ Nguyễn gia hình như bị mất thực quyền rồi.”
Cảnh Nhất Thành nhàn nhạt nói: “Nhanh hơn tôi tưởng, Nguyễn Thần Hiên quả nhiên là Nguyễn Thần Hiên.”
Vệ sĩ im lặng cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Cảnh Nhất Thành suy tư một chốc, đột nhiên nói: “Tìm cho tôi tấm thiệp mời.”
Vệ sĩ: “Vâng.”
Lúc này, không ai dám hỏi Cảnh Nhất Thành đã buông tay, sao còn muốn tìm thiệp mời làm gì. Có lẽ, không ai có thể nghĩ rằng, mục đích Cảnh Nhất Thành tham dự tiệc không phải là An Nhu Vũ, mà là một người khác.

Bữa tiệc đêm đấy, khách đến rất đông.
Bây giờ, Giang lão gia còn chưa xuất hiện, phần lớn thời gian là cháu trai ông, Giang Thường Minh ra mặt tiếp đãi khách. Hứa Thừa Hạo đưa quà cho cậu ta, chào hỏi mấy câu rồi ôm chậu vịt vàng nhập tiệc.
Dạo gần đây, tỷ suất chậu vịt vàng xuất hiện bên cạnh Hứa Thừa Hạo hơi bị cao, sắp thành đi chỗ nào cũng phải mang theo rồi, mọi người nhìn riết cũng quen, lúc nói chuyện với Hứa Thừa Hạo, có người còn trêu đây là giống cây quý giá gì.
Lúc đấy, Hứa Thừa Hạo sẽ cười bí ẩn, trả lời người hỏi: “Đây chính là cây ớt đó.”
Mọi người: “…”
Một đám công tử ngậm thìa vàng lớn lên, dĩ nhiên chưa thấy cây ớt bao giờ. Cho nên á khẩu một chút, sau đấy bọn họ bừng bừng hứng thú nghiên cứu cây ớt, sôi nổi bày tỏ: “Hóa ra cây ớt mọc lên sẽ giống như thế này, hoa nở nhìn cũng đẹp mắt thật.”
Hứa Thừa Hạo ngăn tay của bọn họ: “Hoa vừa nở rất yếu ớt, đừng có đụng rớt của anh đó… Xùy xùy, không được sờ lung tung.”
Người vừa chuẩn bị đưa tay ra sờ lập tức thu tay về, dò hỏi: “Hạo ca, cây ớt của anh có kết trái không? Trồng bao lâu mới có trái?”
“Anh mới bắt đầu trồng, cũng không biết… còn đang mò mẫm.” Hứa Thừa Hạo mập mờ cho qua chuyện.
Có người nói: “Hạo ca, sao tự dưng anh thích trồng ớt thế, anh trồng quýt cảnh hoặc cà chua bi thì hay hơn đó.”
Hứa Thừa Hạo mặt không đổi sắc: “Gần đây khẩu vị hơi nặng, chỉ thích ăn ớt cay.”
Đối phương nói: “Hèn gì nghe giọng anh không đúng lắm, có phải nóng trong người quá không?”
Hứa Thừa Hạo ho nhẹ một tiếng: “Mấy ngày trước bị lạnh nên hơi cảm mạo, cổ họng cũng khó chịu.”
“Ra là thế…”
“Mới hạ sốt rồi, nhưng vẫn phải chú ý sức khỏe.”
Mỗi người một câu nói chuyện trời đất, thì đột nhiên ở cửa truyền tới một hồi xôn xao. Mọi người cùng quay đầu nhìn, thấy Nguyễn Thần Hiên và An Nhu Vũ tay trong tay sải bước đi tới, cử chỉ thân mật.
Nguyễn Thần Hiên mặc vest đi giày da, khí phách đầy người, khuôn mặt khôi ngô đẹp trai mang nụ cười, y đang hơi nghiêng đầu nói gì đó với An Nhu Vũ. An Nhu Vũ có chút căng thẳng thẹn thùng, tay phải kéo tay y thật chặt, dựa sát vào người Nguyễn Thần Hiên.
Trong nháy mắt, Hứa Thừa Hạo cảm nhận rõ ràng bầu không khí xung quanh mình thay đổi, những người mới vừa rồi còn cười đùa, toàn bộ im lặng, nhìn còn lúng túng hơn cả anh. Trên đầu anh giống như có một vòng hào quang lớn gây nhiều chú ý, tất cả mọi người sau khi thấy nam nữ chính nhập tiệc, đều bắt đầu len lén quan sát vẻ mặt và phản ứng của anh, ánh sáng hóng biến trong mắt còn chói lọi hơn cả đèn pha lê trên trần.
Dù sao trong mắt tất cả mọi người, quan hệ của bọn họ có thể dùng bốn chữ “cẩu huyết kích thích” để hình dung.
Nguyễn Thần Hiên cướp hôn thê của Hứa Thừa Hạo, Hứa Thừa Hạo tung tin đồn để đạp lại đối phương. Mức độ mâu thuẫn của hai bên đã đến mức thù địch, căn bản là không thể bắt tay giảng hòa, đột nhiên gặp mặt thế này, không đánh nhau thì sẽ đâm chọc nhau, nhất định có kịch hay để nhìn!
Ôm loại ý nghĩ đấy, tất cả mọi người lén lút liếc qua ba nhân vật chính, mong đợi chuyện gì đó xảy ra.
Đứng giữa bầu không khí thế này, Nguyễn Thần Hiên và An Nhu Vũ có muốn không phát hiện Hứa Thừa Hạo cũng không được, huống chi sự nổi bật của Hứa Thừa Hạo là loại muốn tắt cũng không tắt được, anh đứng trong đám người như hạc đứng giữa bầy gà, dáng người khôi ngô, dung nhan lấp lánh, hiển hách không thể làm người ta coi nhẹ.
Nhưng mà anh cũng không để ý đến Nguyễn Thần Hiên và An Nhu Vũ, chỉ nhạt nhẽo liếc qua một cái rồi thu hồi ánh mắt, cúi đầu chơi với cây ớt nhỏ nhà mình, tựa như hoàn toàn không quen biết bọn họ vậy.
Nguyễn Thần Hiên nháy mắt kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng chuyển thành lãnh đạm, sau đấy thì bất động như núi, không thể hiện vẻ mặt gì khác. Quần chúng hóng biến xung quanh không dám chỉ trỏ, chỉ thì thầm bàn tán sao hai tên này gặp nhau mà bình tĩnh, không giống kẻ thù gặp nhau gì hết? Thật là kỳ quái.
An Nhu Vũ kéo Nguyễn Thần Hiên, hai người thì thầm gì đó, rồi cùng nhau đi tới chỗ Hứa Thừa Hạo.
Người xung quanh đang thất vọng, lại bật dậy hăng hái, giả bộ nhích gần đến chỗ bọn họ, mong nghe ngóng được tin tức kinh người nào đó.
“Hạo ca ca…” An Nhu Vũ đứng trước mặt Hứa Thừa Hạo, nhỏ giọng nói: “Nghe nói hôm trước là anh cứu em, đưa em đến bệnh viện, cám ơn anh.”
Nguyễn Thần Hiên cũng cười như không cười: “Cám ơn Hứa tổng đã giúp bạn gái tôi, hôm nào nhất định sẽ cám ơn cậu.”
Hứa Thừa Hạo có thể nghe thấy y nhấn mạnh ba chữ bạn gái tôi, nhưng mà anh cũng chẳng thấy bị đâm chọc gì, chỉ ung dung nói: “Không phải tôi cứu, là Cảnh Nhất Thành cứu.”
Hừa Thừa Hạo vốn muốn vứt nồi(*) cho Cảnh Nhất Thành, ai ngờ mình vừa dứt lời, liền nghe có người sau lưng thấp giọng hỏi: “Sao tôi không biết nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.