Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn

Chương 53: Sao trên giường lại có người




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giản Nại vẫn chưa biết rằng Lục Trạch Phong đã nghe được.
Cậu đang suy nghĩ hôm nay nên hát bài nào, trước đó cậu hay hát mấy bài thiếu nhi như Ngôi sao nhỏ này nọ, cũng là vì những bài hát này đơn giản dễ hát, nhưng hôm nay đang gọi điện thoại cùng với người mình thích, chẳng hiểu sao cậu bỗng nhiên lại muốn hát tình ca, chắc là vì do đang yêu quá.
Nghĩ ngợi một hồi, Giản Nại chọn một bài hát, cậu nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Hôm nay mình muốn hát một bài có tên là Được không?, là một bản tình ca, hy vọng mọi người có thể gặp được nửa kia của mình."
Khán giả phòng livestream rất kinh ngạc.
Bởi vì trước đây Giản Nại chưa từng hát tình ca bao giờ.
Mấy ngày nay không có mua được nhạc cụ, nên Giản Nại chỉ có thể hát chay, nhưng giọng cậu trong lành mềm mại, lúc hát có thể khiến tinh thần của mọi người đắm chìm vào đó, giọng hát của cậu nhẹ nhàng cất lên:
"Em cố ý không nói gì, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh anh"
"Lặng lẽ thưởng thức"
"Khẽ nhìn anh trưởng thành"
So với những lần trước, giọng hát lần này của cậu mang theo nhu tình và hạnh phúc, giống như trong lòng đang nghĩ đến ai đó trong khi hát, tiếng hát chứa đầy tình cảm, như lông chim nhẹ nhàng chạm vào mặt hồ tĩnh lặng trong lòng người nghe.
"Đưa em về nhà, những tin nhắn của chúng ta"
"Có gió thổi qua mặt anh, em có lời muốn nói"
Lời bài hát rất đơn giản, nhưng khi cậu hát ra lại mang theo hương vị ngọt ngào:
"Xin anh để lại nụ cười, để lại cái ôm"
"Tình yêu của anh dành cho em"
"Em không thể tìm được"

"Ai tốt bằng anh cả."
Như khoảng thời gian ở trong game, Lục Trạch Phong chăm sóc cậu, giúp cậu đánh ra khế đất, dẫn cậu đi phó bản, tỉ mỉ dỗ dành cậu.
Một màn rồi một màn, rõ ràng hiện ra trước mắt.
Tim Giản Nại không phải làm bằng sắt, cậu biết tốt xấu chứ.
Lúc hát, trong lòng cậu dạt dào tình cảm, nhớ lại từng khoảnh khắc ở cùng với nhau, giọng hát chất chứa đầy cảm xúc khó có thể miêu tả:
"Em không quan tâm hôm nay là ngày mấy tháng mấy"
"Em chỉ muốn cùng anh bạc đầu giai lão"
"Được không"
"Có được không?"
Giọng cậu ngọt ngào, cộng thêm lời hát bài này giống như đang làm nũng, cứ như cậu đang ở bên cạnh người mình thương vậy, cậu dùng tiếng hát dũng cảm biểu đạt tình yêu, tình ý triền miên ngọt ngào, tựa hồ có thể thể làm tan chảy người nghe, lúc bài hát gần kết thúc, cậu tuỳ hứng hát nhỏ lại, giống như là đang nói nhỏ bên tai.
"Em chỉ..."
"Em chỉ đối tốt với anh thôi..."
Lời bát hát cuối cùng được hát ra, toàn bộ phòng livestream trầm mặc, tiếp đó liền bạo loạn, rất nhiều người đang đắm chìm trong tiếng ca mới hồi thần lại, bùng nổ kênh chat:
"Nghe cuốn thế!"
"Quào, tình ca đó hả?"
"Bỗng nhiên thèm có người yêu ghê."
"Quá ngọt."
"Streamer hát tình ca hay thế."
Quà tặng tới ào ào như nước chảy, khiến Giản Nại còn không kịp nhìn.
Người dùng 3201 tặng Hoa hồng x99
Người dùng Sáng ngời tặng Tàu ngầm
Người dùng Ghê Zậy Shao tặng Bom nước
Phát sóng gần mười phút, phòng livestream của Giản Nại bùng nổ độ hot, trang chủ update liên tục, hệ thống thông báo liên tục, các dòng thông báo liên tục xuất hiện ở các phòng livestream lớn nhỏ:
【 Streamer phòng 302 nhận được số lượng quà tặng cực lớn, sinh ra cơn mưa lì xì, mời mọi người tới đó hứng mưa 】
Sau khi hệ thống liên tục nhắc nhở, rất nhiều người xem biết được phòng 302 đang phát sóng.
Phòng stream này khá có tiếng ở trong web livestream.
Mọi người đều biết độ nổi tiếng của Giản Nại, cũng biết cậu giấu mặt, streamer như cậu mỗi khi livestream không cần đến 10 phút đã chiếm lĩnh bảng xếp hạng độ hot, mà thời gian livestream của cậu còn ngắn nữa.

Mọi người sôi nổi bàn tán:
"302 lại livestream kìa."
"Chỉ có nhà bọn họ mới hot vậy thôi."
"May mà 302 không thường live, không là tèo rồi."
Giản Nại hát mấy bài liền offline, không livestream lâu.
Sau khi off cậu uống vài ngụm nước, rồi phát hiện cuộc gọi với Lục Trạch Phong vẫn chưa được ngắt, cậu ngượng ngùng cười nói: "Em hát anh nghe có được không?"
Cậu cho rằng Lục Trạch Phong đang bận nên không nghe thấy mình nói gì.
Ai dè đâu cậu vừa dứt lời liền nghe được Lục Trạch Phong trả lời: "Nghe hay lắm."
Giản Nại sửng sốt.
Nói thật, cậu vốn không nghĩ rằng Lục Trạch Phong thật sự đang nghe mình hát!
Giản Nại đỏ mặt: "Ò ò... nếu anh thích nghe thì sau này em hát cho anh nghe nhá, chỉ hát cho mình anh nghe thôi, được không?"
Lục Trạch Phong đáp: "Được."
Tuy rằng anh muốn được nghe Giản Nại nói rằng từ nay về sau chỉ hát cho một mình anh nghe thôi, nhưng anh biết chuyện như vậy có lẽ tạm thời vẫn còn chưa được.
Giản Nại cảm thấy rất mệt, mỗi khi cậu hát xong cảm thấy rất đuối sức, muốn nằm xuống ngủ ngay, nhưng cậu là đứa nhỏ rất bướng bỉnh, đặc biệt sau khi đã có người yêu thì càng thích làm mình làm mẩy.
Rõ ràng là tự mình stream tự mình mệt, nhưng cậu lại giở chứng.
Giản Nại lẩm bẩm một tiếng: "Em hát cho anh nghe mệt quá nè."
Giọng hát của Dạ Oanh có tác dụng làm thư giãn tinh thần lực.
Sau ngày hôm đó thì Giản Nại ngủ một ngày một đêm, còn Lục Trạch Phong thì hoàn toàn không nghỉ ngơi chút nào, một bên thì đang điều tra chuyện vũ hội ngày hôm đó, một bên thì xử lý công tác, cường độ làm việc cao độ như này đối với Long tộc mà nói thì chẳng có gì khó khăn, nhưng giọng hát của Giản Nại lại khiến Lục Trạch Phong căng cứng, từ ngày bọn họ chia tay thì tinh thần lực của anh vẫn chưa được giải toả.
Đặc biệt là khi nghe bản tình ca đó.

Nghe Dạ Oanh của mình hát, dưới tình huống độ xứng đôi tinh thần lực cực cao của hai người, đúng là một loại hưởng thụ.
Lục Trạch Phong nói: "Vất vả rồi, em có muốn gì không?"
Giản Nại xịt keo.
Tên ngốc này, người ta đang làm nũng với anh, mà anh thì như đang làm giao dịch vậy á.
Giản Nại thở phì phò, bĩu môi: "Em thì muốn gì chứ, em muốn anh có được không!"
Lục Trạch Phong nghe ra cậu đang tức giận, xoa xoa giữa mày, anh không rành dỗ dành người khác, chỉ biết ra lệnh mà thôi, nên giọng anh có chút cứng đờ: "Đừng giận nữa."
Giản Nại hừ hừ hai tiếng, thật ra cậu đâu có tức giận, cậu chỉ muốn để cho Lục Trạch Phong dỗ dành mình mà thôi.
Nhưng mà anh ta ngốc quá, cậu cũng đã lường trước anh sẽ chẳng nói gì hay.
Giản Nại thở dài, có chút bất đắc dĩ cười nói: "Không có giận, nhưng mà em hơi mệt, em ngủ trước nha."
Lục Trạch Phong thấp giọng đáp lời.
Giản Nại ngáp một cái liền ngủ, một giấc ngủ này cũng rất trầm, cả người đang mơ màng ngủ thì lại cảm thấy có hơi lạnh, lúc đang cuộn tròn người lại thì bỗng nhiên bên cạnh lại truyền đến một độ ấm, khuôn mày đang nhíu chặt của Giản Nại giãn ra, không hề do dự ôm chặt lấy nguồn nhiệt, dụi dụi vài cái rồi ngủ tiếp.
Một giấc này ngủ rất sâu.
Cho đến sáng hôm sau mới tỉnh giấc, cậu thoải mái duỗi người, nhưng eo lại bị ôm chặt lấy nên không dễ gì, cậu bất mãn lẩm bẩm hai tiếng, đành phải ngủ tiếp ——
Khoan đã.
Giản Nại đột nhiên mở mắt ra.
Sao trên giường cậu lại xuất hiện thêm một người nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.