Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 20: Người chết thay thế người sống




[ Tay tôi không sao thật mà, anh sờ thử xem. ]
Cẩn Nhất không ngờ Tiết Trầm sẽ phản ứng như vậy, ngơ ngẩn cả người, hồi lâu sau mới nhớ ra phải thay mặt yêu quái giải thích một chút: "Tiết thí chủ, Trư Bà Long không phải cá sấu."
Nó chỉ lớn lên trông giống cá sấu mà thôi.
Tiết Trầm không quan tâm, vẫn duy trì vẻ mặt ghét bỏ: "Chẳng khác gì nhau cả."
Cẩn Nhất: "......"
Thực ra rất khác nhau, Trư Bà Long trời sinh là ác thú, hoàn toàn không giống cá sấu bình thường.
Cẩn Nhất không thể không nhắc nhở: "Trư Bà Long vô cùng lợi hại, năm đó tổ sư Huyền Tế của ngôi chùa này đích thân tiến vào trong tháp, ngồi thiền giảng kinh, giằng co mấy chục năm với Trư Bà Long mới chế trụ được nó."
"Không hổ là hòa thượng, còn giảng kinh cho Trư Bà Long." Tiết Trầm vừa xúc động thương cảm vừa không quên trào phúng. "Nhưng con cá sấu lớn này cũng rất có bản lĩnh dọa người đấy chứ, nếu không chẳng thể lừa nhiều tên ngốc xem nó thành rồng mà cúng bái như vậy."
Cẩn Nhất: "......"
Ông nhận ra, Tiết Trầm khinh thường Trư Bà Long từ tận đáy lòng.
Đúng là tuổi đời còn trẻ chưa từng gặp qua con yêu quái chân chính nào, thứ này đến cóc thành tinh Tỉnh Long Vương cũng không so bằng được.
Nhưng bây giờ không phải lúc để phổ cập kiến thức khoa học cho Tiết Trầm, cần xử lý vấn đề cấp bách hơn trước đã.
Phương Kiện Sinh bị Tiết Trầm đánh tới mức thành thật nằm một chỗ, trên mặt còn máu mà từ từ bò dậy, không dám dậm mạnh chân, ấp úng khẩn cầu: "Tôi...tôi không đòi bồi thường nữa, các người chỉ cần cứu Tử Nam thôi."
Bên trong tháp rơi vào tĩnh lặng.
Cẩn Tuệ trầm trọng nhìn về phía Cẩn Nhất, Cẩn Nhất không biết phải làm sao, thở dài: "Thí chủ, sợ rằng chúng tôi cũng bất lực."
Phương Kiện Sinh ngẩn người, cho là bản thân nghe nhầm rồi: "Có ý gì vậy? Đây là địa bàn của các người cơ mà? Bất lực là như thế nào?"
Cẩn Nhất trầm lặng như nước: "Năm đó Tổ sư Huyền Tế giằng co với Trư Bà Long hơn ba mươi năm vẫn không cảm hóa nổi nó. Bởi vậy thời khắc tổ sư viên tịch đã dùng toàn bộ tu vi cả đời của mình để cầu nguyện với Phật Tổ, chừng nào Trư Bà Long chưa hối cải thì pháp trận này không thể bị phá ... Cho tới bây giờ đã quá 200 năm."
Thời thế đổi thay, tháp Hàng Long đổi tên thành tháp Thanh Vân, ánh sáng Phật Pháp lan tỏa, không biết vì sao lớp lớp học sinh tới đây để cầu nguyện một bước lên mây mà pháp trận chưa từng có chút xê dịch.
Điều này thể hiện rõ ràng rằng, cá sấu Dương Tư không hề biết hối cải.
Không những thế, bây giờ nó còn lợi dụng thuật thế hồn, bắt hồn phách của Phương Tử Nam thay thế nó gánh chịu trận pháp, bản thân nó lại chạy trốn mất dạng.
Tâm nguyện của Tổ sư Huyền Tế không thành, pháp trận này cũng không phá giải nổi.
"Lão hòa thượng này thật quá cứng nhắc, cảm hóa một con cá sấu thì có lợi ích gì?" Tiết Trầm thổn thức, tiếp theo đấm một phát lên vách tường, chỉ nghe tiếng "Phanh" vang vọng, vị trí đó sụp xuống thành cái lỗ.
Những người khác:?!!
Phương Kiện Sinh sợ muốn chết, cả người không khống chế nổi mà run rẩy điên cuồng.
Hắn ta không dám tưởng tượng, nắm đấm này mà đáp xuống người mình .... Hơn nữa người này thực sự làm được!
"Oái! Tu vi của lão hòa thượng cao thâm thật đấy!" Tiết Trầm thu nắm tay thổi thổi. "Đau chết tôi!"
Vách tường của tòa tháp xây bằng đá núi lửa, dày nửa thước, hơn nữa được bảo vệ bằng tu vi của tổ sư Huyền Tế nên càng thêm kiên cố không phá vỡ nổi.
Nếu Tiết Trầm vẫn đang ở trong hình thái loài rồng, có thể có khả năng mạnh mẽ di dời và phá bỏ tòa tháp.
Nhưng dùng thân xác con người tốn quá nhiều sức lực, gỡ được Phương Tử Nam xuống có khi bản thân cũng đủ lạnh ngắt cứng đờ.
Quan trọng nhất là, dù có phá bỏ tòa tháp cũng vô dụng. Thời khắc Huyền Tế viên tịch kia, thứ giam hãm Trư Bà Long không phải là tòa tháp bằng đá này mà chính là tâm nguyện của tổ sư.
Nói cách khác, muốn giải cứu hồn phách của Phương Tử Nam, hoặc là con cá sấu tự biết hối cải, hoặc là bắt nó trở về.
Nhìn tình hình trước mắt, rõ ràng không có khả năng tự biết hối cải.
Phải bắt con cá sấu lại nhưng hiện nay chẳng ai biết nó đã đi đâu, tìm kiếm quá tốn thời gian.
Phương Kiện Sinh này vẫn không hiểu vấn đề, vừa che mặt bị đánh sưng vù vừa kêu la: "Không thể như vậy, tôi chỉ viết cái tên thôi mà!! Không thể nào như vậy ——"
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, mặc kệ hắn có tin hay không.
Cẩn Nhất trước tiên nhân nhượng: "Chuyện tới nước này, chỉ có thể cố gắng hết sức."
Lúc này xe cứu thương vừa tới, Cẩn Tuệ tự mình hộ tống thân thể Phương Tử Nam đến bệnh viện, dù tình hình tiếp theo có như thế nào, trước mắt phải dựa vào khoa học để giữ lại hơi thở của cậu ta.
Cẩn Nhất nhanh chóng truyền tin đến các môn phái khác trong giới tu đạo, dồn toàn lực đuổi bắt Trư Bà Long.
Việc này thật ra không liên quan gì đến Tiết Trầm, cậu cũng không giải được Huyền Tế pháp trận, vốn muốn rời đi, nhưng Cẩn Tuệ sợ Phương Kiện Sinh còn muốn náo loạn, suy nghĩ một chút, lại chân thành mời Tiết Trầm đến bệnh viện cùng ông.
Phương Kiện Sinh quả nhiên hiền như cục đá, không dám nhiều lời dù chỉ một câu.
———————-
Đoàn người theo xe cứu thương xuống núi, trên đường đi Tiết Trầm thỉnh thoảng lại thổi thổi nắm tay, tòa tháp bằng đá kia không phải vấn đề gì, chủ yếu là tâm nguyện của lão hòa thượng quá mạnh mẽ.
May cho Tiết Trầm là làn da này trải qua tu luyện đang ngày càng dày lên, tuy kém nhiều so với vảy rồng cứng rắn, nhưng trong những tình huống bình thường sẽ không phải chịu thương tổn nặng nề.
Chỉ là có chút đỏ.
Giản Lan Tư ngồi bên cạnh, thấy cậu vẫn thổi nắm tay thì cho rằng cậu đang đau đớn, liền nói: "Tới bệnh viện tiện thể kiểm tra một chút nhé."
"Không cần." Vuốt rồng đấm một phát đã phải đi khám bệnh, vấn đề này truyền ra ngoài cậu sẽ mất hết mặt mũi. Tiết Trầm lắc lắc tay, "Đến bệnh viện tôi lại đủ sức đánh lần nữa."
"......"
Giản Lan Tư thấy bàn tay vốn trắng nõn của cậu bị đỏ lên một mảng thì không yên tâm: "Hay là cậu đưa tôi xem xem?"
"Có cái gì đẹp đâu." Nói như vậy nhưng Tiết Trầm vẫn chậm rãi đưa tay qua.
Giản Lan Tư nhìn bàn tay duỗi ra trước mắt, ngón tay thon dài, từng đốt rõ ràng, lúc này khớp xương đang hơi đỏ lên, nhưng cũng không bị bầm trầy da gì cả.
Quả nhiên đúng như Tiết Trầm nói, có khi tới bệnh viện cậu đã khỏi hẳn rồi.
Lông mày Giản Lan Tư thoáng thả lỏng.
Lại nghe Tiết Trầm tiếp tục nói, "Nhưng nếu anh mãnh liệt yêu cầu thì tôi có thể cho anh sờ sờ."
Giản Lan Tư:?
Mãnh liệt yêu cầu? Sờ?
Anh nhất thời không biết nên phản bác câu nào trước tiên.
Giản Lan Tư: "...... Tôi không có ý này."
"Nhưng tôi thì có." Tiết Trầm ra vẻ hợp tình hợp lý nói, "Nếu không anh chỉ nhìn thôi làm sao mà biết được? Tay tôi không sao thật mà, anh sờ thử xem."
Cậu nhớ lúc Giản Lan Tư ấn ngón tay giữa của cậu xuống cảm giác khác tốt, nên mới tình nguyện cho anh sờ thêm chút nữa.
Bằng không vuốt rồng mà được phép chạm vào đấy à!
Giản Lan Tư rơi vào trầm mặc, cảm giác logic này có chỗ nào không đúng lắm, nhưng chưa thể lập tức tìm ra lỗ hổng.
Anh chần chừ một lát, chậm chạp nói: "Vậy... tôi xoa xoa cho cậu nhé?"
Tiết Trầm tỏ ra miễn cưỡng: "Cũng được."
Giản Lan Tư nâng tay Tiết Trầm lên, lòng bàn tay còn lại đặt trên khớp xương của cậu, dùng tư thế xoa bóp ấn ấn vài cái.
Tiết Trầm căn bản là không bị thương, động tác của Giản Lan Tư cũng nhẹ nhàng, ấn ấn xoay xoay, không giống xoa bóp mà ngược lại gợi lên cảm giác khác thường.
Xoa một lúc, màu đỏ trên khớp xương của Tiết Trầm không hề biến mất, bàn tay Giản Lan Tư lại hơi phiếm hồng.
"Tay anh nóng quá!" Tiết Trầm nói, tiếp theo lật cổ tay nắm lấy tay Giản Lan Tư, rất tự nhiên cọ cọ một phen, bình luận: "Thật ấm áp."
Rồng là sinh vật sống dưới nước, nhiều con không thích sự ấm nóng, nhưng Tiết Trầm cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Giản Lan Tư rất vừa vặn.
Cậu còn rất yêu thích.
Có lẽ vì giống mẹ, cậu là một trong số ít những con rồng thích tắm nước nóng.
Tiết Trầm cân nhắc về sau xây một suối nước nóng trong long cung của mình.
Giản Lan Tư cảm thấy tay mình nóng lên, anh muốn rút về, nhưng do dư một chút lại không làm như thế.
.
Chùa Lan Tế lai lịch sâu xa, sự việc mới xảy ra đã tìm người có quan hệ để giải thích tình huống, vừa đến bệnh viện lập tức có bác sĩ chuyên môn đến tiếp nhận Phương Tử Nam.
Ngay sau đó, mẹ Phương Tử Nam là Lâm Tố Dung cũng tới bệnh viện.
Cẩn Tuệ lo lắng người nhà sẽ đến gây náo loạn, không ngờ Lâm Tố Dung rất rạch ròi đúng sai, cẩn thận lắng nghe sự việc đã xảy ra, còn không quên xin lỗi Cẩn Tuệ: "Tử Nam làm phiền đến mọi người rồi."
Cẩn Tuệ chắp tay trước ngực: "Đứa trẻ không có lỗi."
Lâm Tố Dung lúc này mới liếc xéo Phương Kiện Sinh, giọng căm hận: "Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng có dạy hư Tử Nam, anh không thể trở thành tấm gương tốt cho con được à?"
Phương Kiện Sinh có chút e ngại Lâm Tố Dung, vẫn cố kiên trì nói: "Tôi dạy hư Tử Nam lúc nào, tôi chỉ muốn tốt cho con thôi mà? Mọi người đều nói vào tháp Thanh Vân là có thể một bước lên mây, tôi viết tên con trai lên tháp, còn không phải vì mục đích ghi danh bảng vàng..."
Tiết Trầm và Giản Lan Tư chán muốn chết mà ngồi ở hàng ghế ngoài hành lang chờ kết thúc công việc.
Tiết Trầm không có hứng thú với chuyện gia đình của người phàm, cơ thể như không có xương nửa nằm nửa ngồi, mắt rồng đờ đẫn chơi điện thoại.
Rất muốn đứng lên lượn lờ xung quanh.
Giản Lan Tư cũng không chú ý đến người khác, chăm chú liếc mắt nhìn mu bàn tay Tiết Trầm, màu đỏ trên khớp xương quả nhiên đã biến mất rồi.
Rõ ràng là một làn da tinh tế trắng nõn, thì ra còn cứng cỏi như vậy.
Nhìn nhìn, Giản Lan Tư đột nhiên cảm thấy bờ vai trĩu nặng, anh nghiêng đầu, má hơi ngứa ngứa do sợi tóc của Tiết Trầm nhẹ nhàng phẩy qua.
Cái đầu Tiết Trầm không tiếng động gác lên vai anh.
Tiết Trầm còn rất lịch sự: "Ghế dựa nơi này thiết kế không phù hợp với cấu trúc cơ thể người (rồng), tôi dựa vào anh chút không có vấn đề gì đâu nhỉ?"
Giản Lan Tư: "...... Không có vấn đề gì."
Tiết Trầm vui vẻ cọ cọ đầu, tìm vị trí thoải mái nhất, lúc này mới thở dài một hơi, càng có tinh thần tiếp tục chơi trò chơi.
Xem rồng ta ra tay đẩy lùi kẻ địch mong manh dễ vỡ đây!
Lâm Tố Dung và Phương Kiện Sinh vẫn còn cãi nhau, thì ra bọn họ đã sớm ly hôn rồi.
Bình thường Phương Tử Nam ở cùng Lâm Tố Dung, gặp mặt Phương Kiện Sinh theo định kỳ, không ngờ lần này đi cùng Phương Kiện Sinh lại gặp tai họa.
"Tôi không nên để Tử Nam đi gặp anh một mình." Lâm Tố Dung càng nói càng tức giận, trực tiếp rơi nước mắt.
Phương Kiện Sinh lập tức dậm chân: "Cô đừng có áp đặt suy nghĩ của cô lên tôi, đừng cho là tôi không nhận ra sự khinh thường của cô! Nếu không vì cô, tôi cũng lười đưa Tử Nam đến tòa tháp, tôi chỉ muốn cho con biết tôi cũng có khả năng..."
Lâm Tố Dung không muốn tiếp tục cãi cọ cùng hắn, quay đầu hỏi Cẩn Tuệ: "Đại sư, Tử Nam nó... Mọi người có biện pháp gì không?"
Cẩn Tuệ lắc đầu: "Bệnh viện chỉ có thể bảo quản thân xác nhiều nhất hai ngày. Trong vòng hai ngày, nếu không bắt được Trư Bà Long, chỉ sợ thí chủ nhỏ tuổi ..."
Dù y học hiện nay phát triển cũng không thể bảo quản xác chết quá lâu, may mắn là sinh khí của Phương Tử Nam chưa tiêu tan hết, còn được pháp khí của chùa Lan Tế bảo vệ, tuy vậy hai ngày đã là cực hạn."
Nhưng muốn bắt được con cá sấu kia trong hai ngày là không có khả năng.
Nếu con quái vật này dễ bị thu phục như thế, pháp sư Huyền Tế đã không mất nhiều năm giằng co.
Cẩn Tuệ không nói hết lời, Lâm Tố Dung đã hiểu ý ông, sắc mặt chị ta trở nên trắng bệch, cả người lung lay sắp ngã, cuối cùng vẫn gắng gượng vái Cẩn Tuệ một lần: "Cảm ơn đại sư... Tôi đi thăm Tử Nam một chút."
"Không thể như thế được." Phương Kiện Sinh tức hộc máu duỗi tay kéo túi xách của Lâm Tố Dung, "Chắc chắn hòa thượng này đang lừa người, cô đừng có đi vội, chúng ta tính sổ với ông ta.'
"Cút ngay!" Lâm Tố Dung dùng sức đẩy hắn, "Tôi còn chưa tính sổ với anh đâu đấy."
Nhưng sức lực của nữ giới cách xa nam giới, chị không đẩy được Phương Kiện Sinh ra, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, "Anh thả tôi ra ngay!"
Phương Kiện Sinh: "Tôi không...... Phốc ——"
Chỉ thấy bên cạnh có bóng người nhoáng lên, Lâm Tố Dung chưa kịp hiểu rõ tình huống, mặt Phương Kiện Sinh đã lệch sang một bên, trán đập vào tường, "Oanh" một tiếng bắt đầu hoa mắt chóng mặt.
Lâm Tố Dung ngơ ngác nhìn sang, nhận ra người con trai trẻ tuổi vốn chơi game trên ghế không biết đã xuất hiện ở đây từ khi nào, vừa thu nắm tay về vừa tức giận mắng to: "Cho anh nói nhiều này, hại tôi bị đồng đội báo cáo!"
Lâm Tố Dung không hiểu Tiết Trầm nói gì, nhưng chị ta biết, dựa vào thái độ làm người của Phương Kiện Sinh tuyệt đối không bỏ qua cho cậu.
Người trẻ tuổi nhìn qua da thịt non mịn, làm loạn lên chỉ gây khó dễ chính mình, Lâm Tố Dung nhanh chóng khuyên bảo: "Bạn học, cậu chạy đi, anh ta sẽ động thủ..."
Còn chưa nói xong, bên cạnh truyền đến tiếng Phương Kiện Sinh sợ hãi kêu la: "Đừng đừng đừng, đừng đánh tôi, cầu xin cậu! Tôi không dám nữa! Thật sự không dám!"
Lâm Tố Dung mờ mịt quay sang nhìn, thấy Phương Kiện Sinh ôm đầu, cố hết sức co rúm bản thân lại như con chim cút, hận không thể nhập chính mình vào tường.
Lâm Tố Dung:?
Đây là ai?? Có phải Phương Kiện Sinh mà tôi quen biết không?!
Người trẻ tuổi nhìn qua hiền lành nhã nhặn nhưng không hề mềm lòng, giọng điệu càng thêm tàn bạo: "Tôi chơi ván mới, thua một lần tôi đánh anh một lần."
Lâm Tố Dung: "......"
Lần này chị ta hiểu rõ rồi, cậu thua trò chơi nên giận chó đánh mèo Phương Kiện Sinh.
Giận chó đánh mèo rất thành thục!!
Tuy nghi ngờ Phương Kiện Sinh vì sao đột nhiên hiền lành như vậy, nhưng không cần dây dưa với hắn thêm, Lâm Tố Dung thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cảm ơn Tiết Trầm.
Tiết Trầm chỉ đơn giản muốn đánh Phương Kiện Sinh, không quan tâm chị ta nghĩ cái gì, trái lại bất ngờ liếc túi xách một cái, giật mình nói: "Chị ra khỏi nhà còn mang theo cái này? Hoang dã vậy luôn?"
"Cái gì?" Lâm Tố Dung không hiểu, theo ánh mắt Tiết Trầm nhìn xuống, thình lình bị dọa sợ: "Sao lại thế này?"
Thì ra vừa rồi trong lúc lôi kéo với Phương Kiện Sinh, túi xách bị bật mở, một khối màu đen lộ ra từ miệng túi.
Rõ ràng là một tấm bài vị.
Lâm Tố Dung thiếu chút nữa ném túi xách ra xa, nhưng rất nhanh chị ta đọc được cái tên trên bài vị, lại giật mình: "Đây là bài vị của bà ngoại Tử Nam, rõ ràng tôi đã đặt trên bàn thờ ở nhà, sao lại nằm trong túi xách được?"
Bài vị dùng để tế người chết, chắc chắn sẽ được bố trí tại một nơi linh thiêng trong nhà, không tự động di chuyển, càng không thể bị bỏ nhầm vào túi xách.
Vẻ mặt Tiết Trầm rất thản nhiên, mỉm cười: "Không phải người bỏ vào, là vong hồn bỏ vào."
Sắc mặt Lâm Tố Dung căng thẳng, loáng thoáng nghĩ tới cái gì: "Ý cậu là sao?"
"Vong cũng có quy tắc của vong, không có việc gì tuyệt đối không động vào bài vị của người khác." Tiết Trầm ngẩng đầu, nhìn về phía cuối hành lang, vị trí phòng bệnh của Phương Tử Nam ở đó, "Bà lão này có quan hệ rất tốt với cháu trai nhỉ."
Vong hồn sẽ không động vào bài vị của người khác, kẻ di chuyển bài vị, đại khái chính là người đó.
Lâm Tố Dung như có cảm giác, thấp giọng lẩm bẩm, "Lúc tôi vừa ly hôn, công việc rất bận không thể quan tâm đến con trai, là mẹ tôi hỗ trợ chăm sóc Tử Nam..."
Cẩn Tuệ cũng hiểu ra, lập tức đi đầu, dẫn Lâm Tố Dung tới phòng bệnh.
Tiết Trầm chậm rãi liếc nhìn Giản Lan Tư: "Đi xem nhé?"
Giản Lan Tư gật đầu
Bọn họ ở phía sau cùng theo đoàn người vào phòng bệnh.
Cửa phòng mở ra, đập vào mắt mọi người là hình ảnh thân thể Phương Tử Nam cắm đầy dụng cụ.
Ngoài Lâm Tố Dung, những người còn lại đều có tu vi, có biện pháp nhìn thấy vật thuần âm. Ở đầu giường Phương Tử Nam, một bà lão với gương mặt hiền từ đang đứng đó, trên tay mang xiềng xích thật dài, vừa nhìn Phương Tử Nam vừa lau nước mắt. Cẩn Tuệ thấy xiềng xích kia, trên mặt lộ ra sự xót thương vô hạn, chắp tay vái lạy: "Bà lão phải chịu khổ rồi."
Bà lão đã đi tới âm phủ báo danh, đúng ra bây giờ phải an tâm chờ đợi luân hồi, không nên xuất hiện ở dương gian.
Mà linh hồn đã tới âm phủ không thể tự do rời đi, ngược lại sẽ bị xét tội mà trừng trị.
Tay bà lão mang xiềng xích, đó là dấu hiệu linh hồn làm trái quy luật của âm phủ, phải chịu sự trừng phạt.
Lâm Tố Dung mờ mịt, Tiết Trầm duỗi tay đập một cái vào gáy chị ta, trước mắt chị ta lóe lên, tiếp theo hoảng sợ kêu: "Mẹ!
Bà lão không có thời gian ôn chuyện với con gái, chỉ gật gật đầu, sau đó cúi người thật sâu vái Cẩn Tuệ, nghẹn ngào nói: "Đại sư, xin ngài giúp bọn Tử Nam, tôi nguyện ý thay Tử Nam gánh chịu."
Vẻ mặt Cẩn Tuệ khó xử: "Việc này...."
Đôi tay bà lão vươn ra phía trước, để lộ hai cổ tay bị xiềng xích: "Tôi đã thỉnh tội với âm phủ, chờ cứu được Tử Nam, mọi việc xong xuôi, tôi sẽ quay về chịu phạt."
Cẩn Tuệ thở dài: "Bà lão, hiện tại chúng tôi không biết Trư Bà Long trốn ở đâu, cũng không biết bao giờ mới bắt được, một khi bà thay thế cháu trai vào pháp trận, thời điểm có thể ra ngoài không ai dám nói trước."
"Tôi biết." Vẻ mặt bà lão kiên định, "Tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi."
Lâm Tố Dung đứng một bên rơi vào trạng thái mơ hồ, vội vàng hỏi: "Mọi người đang nói gì vậy?"
Cẩn Tuệ nhìn chị ta một cái thật sâu, thở dài: "Tội nghiệp cho tấm lòng thành khẩn của bà lão ..."
Ý của bà lão thật ra rất đơn giản, linh hồn Phương Tử Nam bị Trư Bà Long dùng thuật thế hồn bắt đi, thay thế nó gánh chịu pháp trận.
Bà lão cầu xin Cẩn Tuệ, sử dụng thuật thế hồn một lần nữa để bà có thể thay cháu trai vào pháp trận.
Về lí thuyết điều này có khả năng thực hiện.
Mấy người Cẩn Tuệ chưa từng cân nhắc đến cách thức này, bởi pháp thuật thế hồn quá mức nguy hiểm, có yếu tố chống lại mệnh trời, hơn nữa cùng không thể dùng người sống thế vào pháp trận.
Thứ hai, thuật thế hồn yêu cầu người thay thế phải tự nguyện đáp ứng, làm gì có ai vô duyên vô cớ nguyện ý thay người ta chịu trận.
Không ngờ rằng, bà ngoại Phương Tử Nam dù phải thỉnh tội với âm ty cũng muốn quay về dương gian thay cậu ta gánh chịu.
Bà là linh hồn đã chết, tự nguyện thế nhập, đúng là có thể cứu được một sinh mạng.
Chỉ là vào thì dễ mà ra thì khó, dù sau này pháp trận bị phá giải, người thay thế cũng khó mà không bị tà thuật làm tổn thương.
Lâm Tố Dung đương nhiên không chịu, nhưng bà lão đã quyết định rồi, hơn nữa thời gian của Phương Tử Nam không nhiều lắm, rốt cuộc Lâm Tố Dung vẫn phải rưng rưng đồng thuận.
Hai mẹ con ở trong phòng bệnh nước mắt chảy thành dòng.
Tiết Trầm nhìn khung cảnh tựa như thời khắc sinh ly tử biệt trước mặt, nghi hoặc nói: "Sao phải khổ sở thế? Bắt Trư Bà Long về sớm một chút là xong mà?"
Cẩn Tuệ nặng nề than một tiếng: "Muốn bắt được Trư Bà Long, nói dễ hơn làm."
Tiết Trầm thực sự nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng vỗ tay một cái, đưa ra kết luận: "Cũng không quá khó đâu."
Cẩn Tuệ: "......"
Hiện tại người trẻ tuổi đều điên điên như vậy sao!
......
Việc bà lão thay thế Phương Tử Nam chịu trận, chùa Lan Tế sẽ tự có cách xử lý, Tiết Trầm và Giản Lan Tư không định tò mò.
Tuy vậy trước khi chia tay, Cẩn Tuệ nhiệt tình thêm Tiết Trầm vào Wechat, tha thiết hi vọng Tiết Trầm có thời gian rảnh rỗi thì tới chùa Lan Tế du ngoạn.
Bản tính nhạy bén của loài rồng khiến Tiết Trầm hoài nghi ý đồ thật của ông ta: "Coi tôi là bảo vệ hả?"
Cẩn Tuệ toát mồ hôi hột, móc một chồng vé thường niên đưa cho Tiết Trầm: "Hoan nghênh cậu và bạn bè thường xuyên tới đây leo núi."
Chùa Lan Tế cũng là khu du lịch, muốn vào cửa phải mất tiền vé.
Tiết Trầm không quan tâm lắm, thẳng thắn nói: "Đừng khách khí như vậy, có việc cứ gọi trực tiếp cho tôi, trả tiền phí là được."
Cẩn Tuệ: "......"
Người trẻ tuổi hiện nay không thèm ra vẻ chút nào sao.
Ông lập tức thức thời gửi Tiết Trầm một cái bao lì xì, ý rằng: 【 Bần tăng đã hiểu. 】
Vì không làm mất tín nhiệm của Cẩn Tuệ, trước khi đi Tiết Trầm còn đạp Phương Kiện Sinh một phát nữa, khiến Lâm Tố Dung cảm động cũng gửi phí tạ ơn cho cậu.
----
Về đến trường học, Tiết Trầm tiện tay phân phát chồng vé vào cửa cho bọn Trình Hàm.
Trình Hàm khó hiểu: "Cậu mua nhiều vé thường niên của chùa Lan Tế như vậy để làm gì?"
Tiết Trầm thuận miệng đáp: "Giúp chùa Lan Tế đánh người, bọn họ tặng."
Trình Hàm:?!!
Vẻ mặt cậu ta giống như phát hiện ra thế lực hắc ám của Phù Thành mà khiếp sợ: "Hòa thượng thuê cậu đánh người!!"
Tiết Trầm: "...... Có người tới làm loạn."
Lúc này Trình Hàm mới nhẹ nhàng thở ra, tốt xấu gì cũng không phải chốn chùa miếu mà sau lưng lại lén hoạt động xấu xa đen tối. Nhưng có gì đó không đúng, chùa Lan Tế có võ tăng, cho dù người đến náo loạn cũng không tới phiên Tiết Trầm ra tay chứ?
Cậu ta bày tỏ nghi hoặc trong lòng.
"Cậu đang chơi 10 vạn câu hỏi vì sao à?" Tiết Trầm chuẩn bị nghịch điện thoại, không kiên nhẫn nói: "Tên ngốc kia thả một con yêu quái ra ngoài, tôi đánh hắn vài trận không quá đáng chứ?"
"Không quá đáng không quá đáng..." Trình Hàm bừng tỉnh, giây tiếp theo hai mắt trừng lớn: "Từ từ, sao lại thả yêu quái, thả yêu quái gì cơ?"
Tiết Trầm liếc cậu ta: "Cậu khẩn trương như vậy để làm gì?"
Giọng điệu của Trình Hàm dần yếu ớt: "Yêu quái thoát ra ngoài, tôi khẩn trương cũng bình thường mà!"
Tiết quơ quơ di động: "Tôi cảm thấy cậu nên nhanh chóng nâng cấp bậc của tôi lên trước đi."
Trình Hàm tập trung nhìn, tức khắc nghẹn ngào: "...... Tại sao cậu lại rớt xuống rồi?"
Bọn họ vất vả lắm mới kéo lên được đó!
Tiết Trầm hùng hùng hổ hổ: "Cũng do tên ngốc kia làm hại!"
Trình Hàm không biết thực hư câu chuyện nhưng cũng đủ tức đến dậm chân: "Sao cái tên ngốc kia dám làm thế! Cậu lại đi đập hắn ta vài trận nữa! Tôi ở bên cạnh cổ vũ cho cậu!"
Tuy yêu quái thực sự đáng sợ nhưng tốt xấu gì cũng không cần đến bọn họ vây bắt, ngược lại cấp bậc của Tiết Trầm là do bọn họ kéo lên mà!
Trình Hàm cuối cùng không rảnh lo chuyện yêu quái, rưng rưng móc điện thoại di động ra: "Để tôi kéo cậu."
---
Trư Bà Long đã có đạo sĩ lo, Tiết Trầm trở về trường lập tức không quan tâm nữa.
Với cậu mà nói, thầy giáo luận văn Loan Tuấn so với Trư Bà Long còn đáng sợ hơn nhiều. Lúc cậu còn là con rồng, 3 năm tu tiên, 5 năm đắc đạo, gọi một tiếng thiên tài cũng không quá phóng đại.
Vậy mà luận văn còn chưa viết xong đã bị thầy Loan bắt bẻ một đống vấn đề.
Thực ra cũng do cậu mới tiếp nhận thân thể này, chưa tham gia nhiều khóa học, kiến thức căn bản cũng không nắm chắc.
Nhưng luận văn trong thế giới con người thực sự không hề dễ.
Dọa rồng nhất chính là, Tiết Trầm viết luận văn tới mức tinh thần hoảng hốt, có khi buổi tối ngủ còn mơ ác mộng, nhìn thấy cậu đã khôi phục hồn phách, lấy lại bản thể, đang suиɠ sướиɠ hưởng thụ cùng long phi xinh đẹp mới cưới ở long cung, đột nhiên Loan Tuấn nhảy đến trước mặt bắt cậu tiếp tục sửa luận văn.
Tiết Trầm trong mơ vẫn cứ sửa sửa sửa, dùng móng vuốt rồng gõ máy tính đến mức vảy bắt đầu bong ra.
Lúc ấy cậu bị dọa cho choàng tỉnh, nhanh chóng sờ móng vuốt của mình, càng sờ càng hoảng hốt, tại sao cậu không còn một mảnh vảy nào thế này!
Long sinh Tiết Trầm chưa từng có giây phút nào kinh hoàng đến thế, thẫn thờ rất lâu, tới khi nhìn rõ bản thân còn ở phòng kí túc xá nho nhỏ mới bừng tỉnh nhớ ra mình đang trong thân xác con người.
Hu hu, cảm giác còn bi thương hơn.
Lại nhớ, đôi mắt long phi trong mơ rất đẹp, trong suốt màu hổ phách, hốc mắt rất sâu, lông mi rất dài. Vừa nhìn đã biết tiêu chuẩn tìm người dựa trên hình mẫu Giản Lan Tư, đáng tiếc Tiết Trầm không kịp nhìn rõ mặt đã bị Loan Tuấn xáo trộn mất.
Tiết Trầm thậm chí muốn kiến nghị Giản Lan Tư ngày đêm đến học viện chiêu mộ Loan Tuấn. Kỵ sĩ mấy người khổ sở săn rồng như thế làm gì, để thầy Loan ra tay, con rồng nào nghe thấy mà không kinh hồn táng đảm hả?
Kẻ gϊếŧ rồng giả: Kỵ sĩ.
Kẻ điên cuồng tàn sát rồng: thầy giáo hướng dẫn luận văn.
Bên trong còn có ẩn tình, Trình Hàm nói cho Tiết Trầm, thật ra trước kia luận văn không yêu cầu nghiêm khắc đến thế, tình trạng như bây giờ đều do một minh tinh tên là Địch Thiên Mỗ làm hại.
Tiết Trầm tức giận đến mức đêm khuya lên mạng bóc phốt Địch Thiên Mỗ ——
Tiêu đề: Địch Thiên Mỗ, anh ngủ rồi đấy à? Tôi thì một tuần qua chưa từng được ngủ ngon.
Trong nửa tiếng ngắn ngủi, đông đảo nghiên cứu sinh vào ủng hộ bài viết của cậu.
......
Chiều hôm nay, Tiết Trầm lại ở kí túc xá viết luận văn, bởi vì quá buồn, trông cậu u ám như một bóng ma đen xì.
Trình Hàm không đành lòng, nói: "Anh Trầm, đừng liều mạng quá, suy nghĩ nhiều sẽ trọc đầu..."
"Trọc cái gì mà trọc? Còn lâu tôi mới trọc!" Tiết Trầm nhạy cảm kêu một tiếng, nhanh chóng che cổ mình lại, "Tôi không bao giờ trọc đâu nhé!"
Trình Hàm:?? Nói đầu trọc cơ mà? Che cổ để làm gì vậy?
Trời ạ, anh Trầm viết luận văn đến ngu người luôn rồi sao?!
Trình Hàm không khỏi đau lòng, nháy mắt quên luôn bản lĩnh dọa người sợ hãi của Tiết Trầm: "Hay là chơi hai trận game thả lỏng chút đi, gần đây không có cậu chơi cùng, tôi thăng cấp nhanh đến mức cảm thấy không chân thực ..."
Tiết Trầm nhéo nhéo nắm tay của mình, thâm sâu nhìn cậu ta: "Nhìn thấy nắm tay đấm vào bao cát bao giờ chưa?"
Vẻ mặt Trình Hàm nghiêm túc: "Tôi lập tức tìm đội 5 người để giảm điểm" (*)
(*) Câu này liên quan đến game bọn họ chơi, giải thích một chút cho ai chưa hiểu nha. Bọn họ chơi game Vương Giả Vinh Diệu, cấp bậc càng cao càng gặp nhiều cao thủ và khó kiếm điểm hơn. Mà đội có Tiết Trầm thì không có cơ may thắng nếu đấu ở hạng cao, nên người chơi Vương Giả Vinh Diệu thường lập 1 đội 5 người cùng nhau chơi thua hoặc bỏ điểm để được hạ xuống hạng trung cấp, việc hạ điểm không ảnh hưởng đến phần thưởng và thành tích cuối mùa giải, sau đó họ sẽ dùng kĩ năng chuyên nghiệp để đấu với người chơi nghiệp dư, vừa tăng khả năng chiến thắng vừa dễ đạt quán quân cuối mùa giải (tui không chơi game này nên không biết có chính xác không nữa T.T)
Đang nói, cửa phòng ký túc xá bật mở ra, một người bạn khác là Lại Hiển Thanh đã trở về, còn cầm một túi nilon đen trên tay, chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng: "Các anh em, I'm back."
Trình Hàm liếc cậu ta một cái: "Cậu đi chơi ở đâu? Còn cả đêm không về."
Hôm qua Lại Hiển Thanh ra ngoài tụ tập với đám bạn cấp 3, sau đó buổi tối ở luôn bên ngoài, Trình Hàm thuận miệng hỏi một câu.
"Đám bạn học muốn tới thôn Kê Quan chơi, vừa hay nơi đó tổ chức chợ đêm, không chú ý đi lòng vòng muộn quá, tùy tiện tìm nhà dân xin ở nhờ." Lại Hiển Thanh vừa nói vừa đưa túi nilon cho bọn Trình Hàm, "Cái này cho các cậu, mua trái cây ở chợ đêm, rất tươi mới đó."
"Ơ, các cậu đi chợ đêm đang nổi trên mạng kia à!" Trình Hàm tò mò hỏi, "Thế nào, chơi vui không? Tôi cũng định cùng bạn tới đó xem thử, nhưng trên mạng có người nói chợ đêm đó rất lừa đảo."
Thôn Kê Quan nằm ở ngã ba giữa Phù Thành và Sài Thương, cạnh bờ sông Thoái Bích, thời xưa người dân trong thôn dựa vào đánh bắt cá kiếm sống qua ngày, các món từ cá cũng là đặc sản của thôn Kê Quan.
Mấy năm nay video ngắn trở nên phổ biến, một vài blogger ẩm thực chuyên đi khắp nơi khám phá đặc sản vùng miền đã tới thôn Kê Quan, và khơi nguồn phong trào ăn mì trong các cửa hàng ở đó.
Mỗi khi có dịp rảnh rỗi, người trong thành phố đều kêu gọi bạn bè đến tham quan thôn Kê Quan, ban quản lý địa phương cũng nhìn ra tiềm năng, phát triển thôn Kê Quan thành địa điểm du lịch, cũng từ đó mà trở nên nổi tiếng trên mạng xã hội.
Bạn học của Lại Hiển Thanh nhìn thấy quảng cáo trên mạng mới đề nghị tới ngôi làng này chơi.
Nghe Trình Hàm nói vậy, Lại Hiển Thanh nhíu mày, "Lừa đảo sao? Tôi cảm thấy rất được mà, bán đồ còn rất rẻ nữa."
"Không phải vấn đề giá cả, cư dân mạng nói chợ đêm đó hãm hại lừa gạt, lấy hàng kém chất lượng thay thế hàng tốt." Trình Hàm vừa nói vừa đưa cuộc thảo luận trên diễn đàn cho cậu ta xem, "Cậu nhìn đi, có người nói lúc ở chợ đêm thấy toàn đồ tốt, nhưng mua về đều là hàng giả, còn có cửa hàng dùng cục đá làm ngọc trai."
"Không thể nào, tôi thấy người ở chợ đêm đều rất chất phác." Lại Hiển Thanh giật mình nói, tiện tay lật bình luận trong bài đăng mà Trình Hàm đưa.
【 Diễn đàn Phù Thành】
Tiêu đề: Thôn làng nổi tiếng trên mạng xã hội đang biến chất!! Mọi người đều bị lừa ở chợ đêm thôn Kê Quan phải không?
Nội dung: Tức chết tôi!!! Cuối tuần tôi và bạn bè tới thôn Kê Quan chơi đúng vào ngày nơi đó tổ chức chợ đêm. Chúng tôi rất vui vẻ dạo một vòng xung quanh, còn mua hai túi đồ ăn vặt, kết quả vừa cầm về đến nhà, tất cả bên trong đều đã ôi thiu, thối rữa!!! Không khác gì nhặt một đống rác.
Nói thật, chợ đêm bán đồ ăn vặt giá rẻ, nhưng không thể lấy rác lừa người!!! Thực sự quá đáng! Đề nghị mọi người đừng tin vào chiêu trò quảng cáo lừa đảo mà tới thôn du lịch đang hot kia!
Đây là đồ ăn vặt tôi đã mua:
[hình ảnh][hình ảnh]
1L: Đây là đồ ăn vặt sao? Là đống rác mới đúng!
2L: Ôi trời, như thế này thì quá đáng thật! Đề nghị chủ topic (*) quay lại đòi quyền lợi!
(*) Chủ topic: tác giả của bài đăng trên diễn đàn
4L: Không bất ngờ lắm, dù cho là địa phương nào, chỉ cần bắt đầu nổi tiếng trên mạng chắc chắn sẽ mờ mắt vì tiền mà tha hóa lụn bại.
Chủ topic: Đòi quyền lợi thì thôi bỏ đi, nói thật là mấy thứ đồ này không đáng tiền, hai túi không tới năm đồng, tôi bắt một chuyến xe quay về đó còn tốn nhiều hơn, vấn đề chủ yếu là cách thức làm ăn này quá ghê tởm.
10L: Ơ này, lúc chủ topic mua đồ không chú ý sao? Không phải tôi bênh vực, nhưng mấy thứ trong ảnh chụp quá thiu thối rồi, tất nhiên phải bốc mùi lên, tại sao lúc mua lại không phát hiện?
11L: 10L+1, cái này chỉ cần không mù thì chắc chắn phải nhìn ra chứ?
Chủ topic: Đây là điều khiến tôi tức giận nhất. Lúc tôi mua, tất cả mọi thứ đều tươi mới, còn được đóng gói cẩn thận, đến khi về nhà lại thành ra thế này, rõ ràng ông chủ cửa hàng cố tình đánh tráo!
15L: Tôi làm chứng những điều chủ topic nói là sự thật, tôi cũng bị lừa đảo ở nơi đó! Hai ngày trước tôi tới chợ đêm mua một chuỗi vòng tay ngọc trai, vừa về đến nhà, mọi người đoán xem, tất cả đều biến thành cục đá!!
20L: Tôi cũng thế! Chợ đêm kia quá đáng khinh, mua hoa quả về đến nhà mới phát hiện ra thối rữa hết cả.
25L: Quay lại đòi tiền rất phiền toái, vẫn nên mở lịch sử thanh toán ra tìm người rồi mắng cho một trận.
30L: Anh trai số 25 chưa biết rồi, cái chợ này không dùng Wechat cũng không dùng Alipay, chỉ nhận tiền mặt, tôi và người yêu lục lọi tất cả các túi trên người mới tìm được vài tờ để thanh toán. Lúc ấy chúng tôi còn cảm thấy chợ đêm này quá lạc hậu, giờ nghĩ lại mới thấy nực cười, tôi và người yêu mới là đồ ngốc, người ta đã chuẩn bị kĩ càng rồi!
40L: Không phải chứ, nghe mọi người kể, tôi cảm giác tất cả ông chủ ở chợ đêm đều giống ảo thuật gia! Đánh tráo tài tình lưu loát đến vậy sao?
100L: Ơ, tháng trước tôi mới tới thôn Kê Quan, chưa từng nghe nói nơi đó có chợ đêm mà.
102L: Ý kiến giống lầu trên, tuần trước tôi đi dạo một vòng quanh đó, hẻo lánh muốn chết, muốn ăn cơm cũng phải đi cả một dãy phố, lấy đâu ra chợ đêm?
Chủ topic: Có thật mà, chợ đêm ở ngay sát sông Thoái Bích, chỗ đó có một khoảng đất trống rất lớn, buổi tối nhiều cửa hàng, sạp bán đồ bắt đầu mọc lên.
177L: Từ từ, chẳng lẽ chỉ mình tôi thấy quỷ dị? Mọi người có nghĩ tới khả năng khác không...
Diễn đàn nội địa không tính là rất lớn, nhưng bài đăng cũng có mấy trăm lần trả lời.
Trong đó có vài người đứng ra làm chứng cho chủ topic, nói rằng mình mua đồ ở thôn Kê Quan cũng bị đánh tráo thành mấy thứ rác phẩm kém chất lượng, trong đó người mua đồ ăn vặt hoặc ngọc trai bị hại nhiều nhất, đồ ăn vặt thì thối rữa, ngọc trai đều biến thành cục đá thô sơ.
Lẽ ra sự kiện này phải rất rầm rộ, nhưng tới giờ vẫn chưa bùng nổ lên, nguyên nhân rất đơn giản, người bị lừa chưa nhiều, tuy rằng vài cá nhân đứng ra làm chứng, nhưng đa số đều nói chưa từng gặp chợ đêm.
Thứ hai, số tiền chợ đêm này lừa đảo không nhiều, năm đồng mười đồng, chiêu trò là chính, tất cả đều về đến nhà mới phát hiện ra, thôn Kê Quan ở vị trí hẻo lánh, người bị hại đương nhiên không có khả năng quay lại truy cứu, mắng vài câu rồi bỏ qua.
Lại Hiển Thanh lật vài trang, còn chưa tin nổi: "Thật sự lừa đảo như vậy sao? Tôi còn cảm thấy chợ đêm kia khá tốt..."
Chưa nói dứt câu đã nghe thấy Trình Hàm la lên: "Mẹ nói, Thanh nhi! Cậu cũng trúng chiêu!"
"Cái gì?" Lại Hiển Thanh quay đầu nhìn, vừa lúc một cỗ mùi tanh tưởi đánh thẳng vào mặt cậu ta, khiến cậu ta muốn nôn ói: "Ọe——"
Thì ra túi nilon đen cậu ta mang về bị Trình Hàm mở ra rồi, mùi thối rữa kia đúng là từ trong túi truyền ra.
Mặt Lại Hiển Thanh tái mét, chịu đựng mùi ghê tởm để đi tới kiểm tra, thấy toàn bộ trái cây trong túi đều úa nát, bên trên quả quýt còn phủ một lớp màu xanh lục lốm đốm, đã mọc mốc lên rồi.
Lúc cậu ta mở túi, thậm chí có hai con ruồi tiện thể bay ra ngoài.
"Ong —— ong ——"
Lại Hiển Thanh: "......"
Lại Hiển Thanh nhất thời dậm chân: Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!!! Chợ đêm kia có độc (*)! Đây là việc mà con người có thể làm sao!!!
(*)有毒: có độc, đây là thuật ngữ phổ biến trên mạng, để bày tỏ cảm xúc về điều gì đó quá điên rồ, quá vô lý, quá khó tin.
Trình Hàm an ủi: "Thôi bình tĩnh, cũng chỉ mất vài đồng tiền."
"Đây không phải vấn đề tiền bạc nữa, là vấn đề nhân phẩm!" Lại Hiển Thanh chửi tục liên tiếp, "Tôi đè cả nhà ông ta, không xứng làm con người nữa rồi!"
"Cũng khó nói lắm, có khi không phải con người đâu."
Lại Hiển Thanh và Trình Hàm sửng sốt, phát hiện Tiết Trầm đã đứng lên từ khi nào, đang suy ngẫm nhìn túi nilon màu đen kia.
Lại Hiển Thanh không phản ứng kịp, chớp chớp mắt, "Câu này... có ý gì?"
Ánh mắt Tiết Trầm dừng trên đống trái cây hư thối, "Ha" một tiếng: "Không giống đồ vật của dương gian."
Lại Hiển Thanh cùng Trình Hàm: Tròng mắt rớt xuống đất!!
Bọn họ cũng không phải những nam sinh chỉ tin tưởng vào khoa học, bọn họ là những nam sinh mê tín tận mắt thấy Tiết Trầm hành hung cá chép tinh, vừa nghe lời Tiết Trầm nói, nháy mắt não bổ thành mười vạn chuyện xưa khủng bố kinh dị.
Sắc mặt Lại Hiển Thanh xanh mét giống như quả quýt mốc, run rẩy mở miệng: "Chẳng lẽ, nơi chúng tôi tới chính là...... Quỷ, chợ quỷ?"
Nghe nói, chợ quỷ sẽ xuất hiện vào ban đêm tại một vùng núi hoang sơ hẻo lánh, người đến người đi nhộn nhịp, đèn đuốc sáng trưng lấp lánh, mua bán đủ loại hàng hóa đa dạng, nhưng cứ đến bình minh, chợ đó sẽ biến mất không còn dấu vết.
Chợ quỷ thật ra không bán đồ của dương gian, thỉnh thoảng có người không hiểu chuyện sẽ vào nhầm, tới bình minh thì phát hiện đồ mới mua trở nên thối rữa, tiền thừa trả lại cũng biến thành tiền âm phủ.
Lại Hiển Thanh đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng duỗi tay lục lọi túi quần một phen, tiếp theo móc ra thứ gì đó, kêu lên sợ hãi, cuống quýt ném nó ra xa.
Trình Hàm vừa thấy thứ cậu ta ném ra là hai cái lá cây khô héo, tức khắc nuốt nước miếng, kiên trì hỏi: "Đây là gì?"
Trai trẻ mạnh mẽ Lại Hiển Thanh rơi lệ: "Là hai tờ tiền chợ đêm thối lại cho tôi."
Trình Hàm: !!
Lại Hiển Thanh run rẩy nhào về phía Tiết Trầm: "Cha già đáng kính ơi, con sợ quá."
Một tay Tiết Trầm đẩy cậu ta ra: "Cút!"
Trình Hàm: "......"
Phòng ký túc xá này đang ở trong loại quan hệ hỗn tạp gì vậy trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.