Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 12: Lôi pháp căn nguyên




[ Học nhiều thì ấm vào thân ~]
(*) Lôi pháp căn nguyên: cội nguồn của pháp thuật hệ sấm sét.
Tiết Trầm hào hứng tột độ, suýt chút nữa cất cánh tại chỗ, đây mới là tài vận của cậu đi!
Tài vận fake: Mười vạn
Tài vận real: Một trăm vạn
Tiểu Hồng không tệ, cộng 1 điểm.
Trợ lí Trần khó hiểu hỏi: “Bạn học, xin hỏi cậu có ý gì?
Lúc này Trương Đỉnh Ngọc đột nhiên nghĩ ra: “Tiểu Tiết, chẳng lẽ cậu còn biết pháp thuật sấm sét?”
Phí Nghi Xuân nghe vậy lập tức kích động đứng lên: “Có thật không?”
Kẻ bắt chước: “Có thật không?”
Mã Trấn Bạch dường như còn kích động hơn Phí Nghi Xuân: “Sao có thể?!”
Chưa nói đến chuyện Tiết Trầm trông không giống người tu đạo, tuổi cậu quá trẻ, nghe nói vẫn còn đang đi học.
Nhất thời, ánh mắt tất cả bọn họ dừng trên người Tiết Trầm.
Tiết Trầm nhìn giám đốc Phí, giống như đang nhìn một trăm vạn: “Có lẽ là biết….”
Mã Trấn Bạch nóng nảy: “Biết là biết, không biết là không biết, “có lẽ” là thế nào?”
Tiết Trầm nói ngắn gọn: “Cứ thử sẽ biết thôi.”
Càng nói càng bi thương, vốn dĩ bản thân là một con rồng ưu tú, hô mưa gọi gió tạo ra sấm sét căn bản chẳng là vấn đề gì với Tiết Trầm.
Không may tu vi hiện tại của cậu chỉ còn một nửa, hồn phách cũng suy yếu, pháp thuật sấm sét lại vô cùng hao phí sức lực, bởi vậy cậu không dám đảm bảo thành công trong tình huống này. Nếu không phải trường hợp cần thiết, cậu cũng không muốn ra tay.
Đây cũng là lí do trước đó Tiết Trầm giữ im lặng và thật lòng gợi ý cho Phí Xuân Nghị chiêu mộ nhân tài bốn phương.
Con rồng yếu ớt không dám đảm nhận trách nhiệm nha, nhưng thật sự Phí Nghi Xuân đưa ra mức thưởng quá nhiều.
Một trăm vạn, Tiết Trầm cảm thấy rất đáng để thử!
Những người khác lại hiểu lầm ý của Tiết Trầm, cho rằng cậu tu luyện trong thời gian ngắn nên chưa thuần thục, cũng không phải vấn đề gì, tuổi cậu nhỏ như vậy, sau này còn rất nhiều cơ hội khác.
Trương Đỉnh Ngọc trấn an nói: “Cậu không cần cảm thấy áp lực, cứ thử một lần đi, thất bại cũng không sao.”
Mã Trấn Bạch không dám nghĩ: “Trương đạo trưởng, ông tin thật đấy à?”
Trương Đỉnh Ngọc giải thích: “Mã đạo hữu, cậu chưa biết rồi, Tiểu Tiết có thể mượn thần lực của long quân đó.”
Mã Trấn Bạch nghe vậy lắp bắp kinh hãi, tới bây giờ mới hiểu tại sao Trương Đỉnh Ngọc tin tưởng Tiết Trầm.
Loài rồng am hiểu nhất là pháp thuật sấm sét, nếu Tiết Trầm thực sự có thể mượn thần lực của long quân, dù trẻ tuổi vẫn dùng được lôi pháp là hoàn toàn có khả năng.
Chỉ là, tâm tình Mã Trấn Bạch có chút phức tạp.
Nói Trương Đỉnh Ngọc dùng được pháp thuật sấm sét thì không sao, ông ấy dù gì cũng là thế hệ đi trước, lại là ngôi sao sáng trên đỉnh Thái Sơn Quan, nhưng Tiết Trầm mới bao nhiêu tuổi cơ chứ.
Nếu hôm nay thực sự Tiết Trầm có thể tạo ra sấm sét, Đoan Công Phái bọn họ sau này biết giấu mặt vào đâu.
Phí Nghi Xuân cũng chẳng quan tâm suy nghĩ của Mã Trấn Bạch, vừa nghe Trương Đỉnh Ngọc khen ngợi Tiết Trầm, tức khắc đặt niềm tin vào cậu, vui vẻ vô cùng: “Vậy xin bạn học Tiết mau thi triển pháp thuật.”
Kẻ bắt chước: “Vậy xin bạn học Tiết mau thi triển pháp thuật.”
Có hi vọng, Phí Nghi Xuân không còn sợ hại thứ sâu bọ này nữa, hừ lạnh: “Mày cứ nói đi, lát nữa sẽ diệt trừ mày.”
Kẻ bắt chước: “Mày cứ nói đi, lát nữa sẽ diệt trừ mày.”
Những người khác: “……”
Trợ lý Trần biểu hiện mười phần chuyên nghiệp, mặt không đổi sắc hỏi Tiết Trầm: “Xin hỏi bạn học Tiết yêu cầu những thứ gì, tôi đây sẽ đi chuẩn bị.”
Trương Đỉnh Ngọc còn thiếu Tiết Trầm một ân tình sau sự kiện Tỉnh Long Vương, lúc này cũng nhiệt tình nói: “Thái Hư Quan chúng tôi chuyên cung cấp giấy vàng chu sa, chất lượng tốt hơn nhiều so với thị trường bên ngoài…”
Tiết Trầm không đợi bọn họ nói xong, chỉ tùy ý khoát tay: “Không cần, tôi trực tiếp làm là được.”
Sấm sét là kỹ năng trời phú của loài Rồng, đâu cần nhiều nghi thức khoa trương như đạo sĩ nhân gian.
Những người khác nghe vậy lại sửng sốt một chút, nhất thời không hiểu Tiết Trầm có ý gì.
Ngay lập tức thấy miệng Tiết Trầm niệm vài câu gì đó, tay giơ thẳng lên không trung, trông giống như tư thế vuốt rồng xoay chuyển trong truyền thuyết.
Những người khác đương nhiên không hiểu tư thế này, chỉ là trong vô thức dõi theo động tác của cậu, theo bản năng quan sát xung quanh.
Nhưng mọi vật vẫn đứng nguyên chỗ cũ, trời yên biển lặng, bên ngoài cũng không phát sinh bất kì chuyện lạ nào.
Mọi người:?
“Má! Thật sự không dùng được!” Tiết Trầm mắng một tiếng, người ám toán cậu quá lợi hại, tới giờ sức mạnh vẫn bị áp chế.
Cậu thở dài, thu móng vuốt về, tiếc nuối nói với Phí Nghi Xuân: “Ngại quá, gần đây sức khỏe tôi không tốt.”
Những người khác: “……”
Từ từ, cái này lý do này Trương đạo trưởng vừa dùng rồi mà!
Cổ họng Phía Xuân Nghi “lộc cộc” một tiếng, nuốt những lời muốn nói vào trong, cả người giống quả bóng cao su, nháy mắt bẹp xuống.
Trương Đỉnh Ngọc một lời khó nói hết nhìn Tiết Trầm, muốn nêu ý kiến lại thôi: “Tiểu Tiết cậu…”
Cậu đây là làm hỏng danh dự của tôi nha!
Mã Trấn Bạch không nhịn được cười lạnh, giọng nói thêm vài phần vui sướng khi người gặp họa: “Em trai nhỏ, trước khi khoác lác cũng phải tự kiểm điểm bản thân đi!”
Anh ta học theo Tiết Trầm khoát tay: “Cậu quá chủ quan, như vậy là không lừa được tiền rồi.”
Vừa khiển trách Tiết Trầm, trong lòng anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm, đúng là Tiết Trầm còn quá trẻ, sao có thể dùng pháp thuật sấm sét, quả nhiên là lừa người.
Anh ta còn nhìn Trương Đỉnh Ngọc một cái, rất bất mãn: “Trương đạo trưởng, hiện nay thủ đoạn của kẻ lừa đảo ngày càng phong phú, ông vẫn nên phân biệt rõ ràng thì hơn.”
Nếu không phải Trương Đỉnh Ngọc khẳng định, anh ta cũng sẽ không bị dọa nhảy dựng lên như thế.
Tiết Trầm căn bản không để ý tới Mã Trấn Bạch, cậu còn bận điên cuồng nhục mạ tên ám hại cậu trong lòng.
Tưởng tượng một trăm vạn cứ thế bay đi, thật sự làm tổn thương trái tim loài rồng.
Giản Lan Tư vốn dĩ vẫn trầm mặc bàng quan, lúc này thấy Tiết Trầm ủ rũ buồn bã, chỗ sâu trong lòng vô tình bị chạm tới, suy nghĩ một chút, nói: “Hay là cậu thử lại một lần đi?”
Tiết Trầm nhìn anh, nghĩ thầm, thật là đẹp người đẹp cả lương tâm.
Chờ hồn phách của mình hồi phục, nhất định phải làm một đợt sấm sét vang dội nhất cho anh xem… Dăm ba cái loại mưa rền gió dữ sấm sét chói lòa này!
Mã Trấn Bạch thấy Tiết Trầm yên lặng đã nín thở rồi, nghe Giản Lan Tư gợi ý, lập tức trào phúng: “Còn thử? Tôi nói thật, em trai nhỏ này dù sao cũng chỉ biết bắt chước bộ dáng của người ta thôi.”
Anh ta “xuy” một tiếng với Tiết Trầm, giọng nói càng thêm khó nghe: “Cậu biết cái gì gọi là dẫn lôi không? Có cần tôi làm cho cậu tham khảo không?
Tiết Trầm nhăn mũi, ghét bỏ nói: “Thôi bỏ đi, pháp thuật của nhân gian chẳng có gì đặc biệt.”
Cũng bởi Phục Ba Quân còn chưa nổi danh ở thế giới con người, nếu không nhiều đạo sĩ còn phải mượn thần lực của cậu, bắt cậu học pháp thuật nhân gian chẳng phải quá lãng phí, quá hạ đẳng cấp sao.
Mã Trấn Bạch không ngờ cậu bản lĩnh thì thiếu nhưng lại rất kiêu ngạo, còn trực tiếp khinh thường “thế giới loài người”.
Mã Trấn Bạch tức giận cười, vốn chỉ định dạy dỗ lại người trẻ tuổi một chút, nhưng nhất thời nóng nảy, lấy điện thoại di động trong túi ra, mở một cái ảnh chụp: “Nếu cậu khăng khăng giữ suy nghĩ như thế, chướng mắt pháp thuật nhân gian, vậy thượng cổ thần văn này tính thế nào, đây chính là nguồn gốc của pháp thuật sấm sét thực thụ …” 
Những người khác nghe vậy tò mò nhìn qua, lại thấy đoạn chữ cổ trên màn hình điện thoại Mã Trấn Bạch.
Trương Đỉnh Ngọc không đồng thuận mà lắc lắc đầu: “Mã đạo hữu, Tiểu Tiết chỉ là tuổi trẻ chưa hiểu chuyện, cậu hà tất phải trêu đùa cậu ấy?”
Đoạn chữ cổ trên ảnh chụp của Mã Trấn Bạch rõ ràng đã được lưu truyền trong Đạo giáo qua nhiều thế hệ, nhưng lại không có ai đọc được thượng cổ thần văn.
Thần văn này nghe nói từ lâu đã được khắc tại tảng đá trên đỉnh thác núi Tu Di, niên đại không thể tính nổi, tương truyền là di tích rất cổ xưa.
Năm đó tổ sư Tĩnh Hư của Chính Nhất Phái  ngộ ra pháp thuật sấm sét nhờ thần văn trên đỉnh thác này, mà nay các môn phái khác cũng đều sử dụng thần văn làm cơ sở, cho nên có thể nói, thần văn là cội nguồn thực sự của pháp thuật sấm sét.
Đáng tiếc đến cả ngài Tĩnh Hư cũng không hiểu cặn kẽ chân lý của thần văn này.
Đừng nói đến nhìn thấu, chỉ cần thiếu một chút trình độ thôi sẽ không hiểu nổi một chữ nào, càng không dám nhắc tới chuyện học tập và tiếp thu.
Lúc này Mã Trấn Bạch lấy bức thượng cổ thần văn khó nhất ra, rõ ràng là cố ý trêu đùa Tiết Trầm.
Trương Đỉnh Ngọc đang muốn hoà giải, lại thấy Tiết Trầm liếc màn hình di động của Mã Trấn Bạch một cái, bất chợt “A” lên, duỗi tay cầm điện thoại lại: “Đúng là thứ này rồi.”
Cậu không nhìn sai, đây đúng là thần văn, có lẽ do một vị thần cổ xưa nào đó lưu lại.
Mã Trấn Bạch:?
Mã Trấn Bạch thấy Tiết Trầm giật điện thoại của mình xem chăm chú, chỉ cảm thấy cậu làm bộ làm tịch, càng hết chỗ nói: “Em trai nhỏ, cậu không cho rằng thứ này giống giáo trình học tập của các cậu chứ, nhìn cho kĩ vào, để tôi nói cậu nghe…”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng “Rầm”, giống như có thứ gì nổ tung, rồi một đốm lửa nhỏ hiện lên.
Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt mọi người.
Mọi người không kịp phòng bị mà hoảng sợ, theo phản xạ lui về sau mấy bước.
Đôi mắt Mã Trấn Bạch trừng lớn: “Sao… sao lại thế này?” 
Thấy Tiết Trầm liếc nhìn đốm lửa nhỏ kia, nghi hoặc “ồ” một tiếng: “Sao lại là hỏa lôi (*) nhỉ?”
(*) vừa có lửa vừa có sấm sét
Mã Trấn Bạch:??
Mã Trấn Bạch nhận ra cái gì, không thể tin mà nhìn cậu: “Đây là cậu tạo ra sao?!”
“Chắc là vậy.” Tiết Trầm cũng không khẳng định, lại nhìn điện thoại di động, tay tùy ý lật, tiếp theo một tiếng nổ to hơn vang lên, quả cầu lửa càng thêm lớn.
Một làn sóng nhiệt lao thẳng tới mọi người xung quanh.
Tiết Trầm lần này chắc chắn rồi, còn có chút bất mãn, “Đúng là hỏa lôi thật.”
Làm một con rồng, nếu được lựa chọn, cậu đương nhiên vẫn thích pháp thuật hệ nước hơn.
Tuy vậy tình cảnh éo le, có thể dùng cái gì thì chấp nhận cái đó.
Sử dụng thần văn rất khác biệt so với cách tu luyện pháp thuận hệ nước, nhưng lại không phải chịu hạn chế của tên ám hại kia.
Tóm lại trước mắt kiếm được một trăm vạn rồi tính sau!
Mã Trấn Bạch dại ra, vừa kinh ngạc vừa sốt ruột nóng nảy.
Không phải chứ, đây là loại giọng điệu ghét bỏ gì?!
Này chính là pháp thuật sấm sét cổ xưa nhất nha!
Lúc lâu sau, Mã Trấn Bạch mới tìm lại được âm thanh của mình, lắp bắp nói: “Cậu … tại sao cậu lại hiểu chữ triện (*)?”
(*) là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ.
Tiết Trầm nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ ra bi thương cực lớn, thở dài thật dài: “Hiện tại áp lực cạnh tranh quá khốc liệt, không học thêm ngôn ngữ sẽ sớm bị đào thải.”
Cũng bởi sự cạnh tranh trong công việc khắc nghiệt vô cùng, con rồng nhỏ nào vừa sinh ra cũng đã phải đi học thêm, ngoài tu luyện pháp thuật, các loại văn tự của Thiên giới cũng phải thuộc, nếu không về sau không có khả năng được phong chức tước an nhàn.
Tiết Trầm 3 năm tu tiên, 5 năm đắc đạo, dẫn đầu trong số những con rồng cùng tuổi, việc học văn tự lại càng được đề cao.
Không nghĩ tới bây giờ có dịp sử dụng, câu nói “học nhiều thì ấm vào thân” quả thực không sai.
Những người khác nghe vậy cũng cảm thấy khiếp sợ, không nghĩ tới học sinh sinh viên bây giờ cạnh tranh gắt gao như thế, bọn họ biết trẻ nhỏ phải học nhiều ngoại ngữ, không ngờ chữ triện cũng cần tiếp thu.
Tinh thần mọi người đồng loạt hoảng hốt: Thời buổi bây giờ giới trẻ quá khó khăn rồi!
Không khí trong căn phòng rơi vào tĩnh lặng, đến khi một âm thanh nôn khan vang lên đánh vỡ cảm giác thần bí.
“Nôn ——”
Phí Nghi Xuân đột ngột cảm thấy cổ họng co rút, vội vàng ôm bụng, theo phản xạ mà khom lưng, dùng sức nôn khan một trận.
“Huệ ——”, một khối thịt màu đỏ trượt ra từ miệng Phí Nghi Xuân, rơi xuống mặt đất.
Khối thịt kia ước chừng dài 6 đến 7cm, mọi người nhìn nó, cảm giác nó hình như có dạng người, lại là bộ dạng của Phí Nghi Xuân.
Phí Nghi Xuân sợ tới mức “Á” một tiếng, sắc mặt trắng bệch mà nhảy vài bước về phía sau.
Bọn họ cũng không tự giác cảm thấy cổ họng thắt lại, có chút buồn nôn.
Phí Nghi Xuân tưởng tượng thứ này chui ra từ bụng mình, càng muốn nôn khan, cố nén nói: “Đây… đây là kẻ bắt chước phải không?”
Lập tức nghe thấy khối thịt kia nhại lại: “Đây… đây là kẻ bắt chước phải không?”
“Má, con sâu này quá dọa người.” Tiết Trầm cảm thấy vảy rồng muốn dựng đứng hết cả.
Theo lời cậu nói, một tiếng rầm lại vang lên, sấm sét giáng thẳng vào khối thịt, nó cháy đen thui.
Những người khác: “…………”
Mọi người không nhịn được nhìn Tiết Trầm, muốn mở miệng lại thôi.
Đừng có nói đạo lý nữa, cậu mới là tương đối dọa người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.