Sau Khi Tôi Chết - Lâu Bất Nguy

Chương 29:




Cuối cùng Tề Huyên Nghi cũng không thể có câu trả lời rõ ràng, hắn mệt nhừ nằm trên ngực Tiêu Hạc, nhàm chán chọc vào hầu kết y, lắng nghe tiếng tim đập phát ra từ lồ ng ngực đối phương, một lúc sau mới chìm vào giấc ngủ sâu.
Tiêu Hạc lặng im nhìn hắn, ánh mắt rơi vào nốt ruồi đỏ giữa đôi lông mày, rốt cuộc ai trong hai người họ mới là kẻ mất trí đang từng bước đi tới diệt vong đây?
Một lúc lâu sau, y ôm Tề Huyên Nghi vào lòng, Tề Huyên Nghi gác đầu lên cổ y, hơi thở ấm áp phả vào, Tiêu Hạc cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức y không còn có thể nghĩ được nguyên do cho tất cả chuyện này.
Y ngẩng đầu nhìn bức mành thêu hoa sen và uyên ương, hệt như động phòng tân hôn.
Tiêu Hạc nhắm mắt, đêm nay y nguyện buông thả bản thân, không nghĩ ngợi gì nữa, chỉ khi nào y thực sự động lòng vào một khoảng khắc nào đó.
Trăng mờ ảo, sao tuôn rơi.
Một khi nuốt thuốc Cực lạc, thì chỉ cần không uống một ngày là sẽ như bị trăm con kiến ​​ăn tim, sống không bằng chết, muốn cai thì phải chịu nỗi đau người thường không chịu nổi
Tiêu Hạc thấy chẳng có nỗi đau nào trên đời là không thể chịu đựng được, khi bị nhốt trong nhà họ Bùi, y đã không thể kiểm soát bản thân, chính những người đó đã ép y uống thuốc Cực lạc. Bây giờ tất cả đều dựa trên ý chí y, mà y chắc chắn sẽ không trở thành một con thú hoang mất trí. Y cắn môi đến bật máu, cổ tay đã mòn thấy tận xương, vết thương trước còn chưa lành lại xuất hiện nhiều vết thương mới, máu đỏ tươi bắn tung tóe trên mặt đất, nhưng y không hề kêu r3n gì.
Mồ hôi hòa cùng máu, áo trắng nhuộm đỏ tựa một chùm hoa mận đỏ rực, y lẳng lặng cúi đầu ngồi dưới đất, mãi không nhúc nhích, cũng không nghe thấy tiếng thở, hệt đã chết.
Một lúc lâu sau, Tiêu Hạc ngẩng đầu, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào má, trong mắt y hiện lên nụ cười dịu dàng, mỉm cười với Tề Huyên Nghi đang đứng ở cửa.
Tề Huyên Nghi chẳng hiểu sao y vẫn có thể cười, không chịu được nữa, quay người rời khỏi phòng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tề Huyên Nghi cảm thấy chính Tiêu Hạc cũng phải chịu một phần trách nhiệm trong việc bị bắt đến Bùi gia, nếu y biết võ công để tự vệ thì đã có thể thoát khỏi tay nhà họ Tiêu và Bùi.
Hắn quyết định tìm người dạy võ cho Tiêu Hạc sau khi y khỏi bệnh, mặc dù đã qua tuổi thích hợp tập võ nhất nhưng có còn hơn không, biết đâu sau này lại có thể khiến người ta bất ngờ vào thời điểm quan trọng.
Tề Huyên Nghi không đắn đo Tiêu Hạc muốn chọn vũ khí gì, Tiêu Hạc phải học kiếm, không vì lý do gì cả, chỉ là Tề Huyên Nghi cảm thấy y múa kiếm chắc chắn sẽ rất đẹp, còn đẹp hơn bất kỳ vũ khí nào khác.
Tề Huyên Nghi quyết định thay Tiêu Hạc, không nghĩ đến việc hỏi ý kiến ​​​​Tiêu Hạc. Muốn học kiếm tất nhiên phải có kiếm trước đã, Tề Huyên Nghi tốn biế bao thời gian chọn lựa trong kho bạc tư nhân, nhưng vẫn không hài lòng. Có thanh quá dài, hoặc là quá ngắn, tìm được thanh kiếm có chiều dài phù hợp thì lại xấu xí, hắn ném sang một bên.
Nếu không phải hôm nay bất chợt nổi hứng, hắn đã không biết kho bạc của mình lại có nhiều rác rưởi như vậy, mấy thứ này mà cũng đáng được xưng là kiếm á?
Thái giám phụ trách kho tìm kiếm cả buổi cùng Tề Huyên Nghi, thiếu điều lật tung kho lên, cuối cùng đành hỏi Tề Huyên Nghi: “Hoàng thượng, ngài muốn loại kiếm nào ạ?”
“Đương nhiên là tốt nhất.” Tề Huyên Nghi nói một cách chắc nịch.
Thật ra trong kho có rất nhiều thanh kiếm được truyền lại, thậm chí còn có kiếm mà hoàng đế sáng lập Đại Dận sử dụng khi hành quân. Nhưng dưới cách nhìn của Tề Huyên Nghi, chúng chả khác mấy đống sắt vụn, không hợp với Tiêu Hạc.
Tề Huyên Nghi muốn một thanh kiếm tốt nhất, nhưng nó không có ở đây, cuối cùng Chung Đắc Lộc nghĩ ra một cách, thưa với Tề Huyên Nghi, “Bệ hạ, ngài có thể viết yêu cầu rồi để thợ rèn đúc cho ngài một thanh kiếm mới.”
Nghe thế, Tề Huyên Nghi quay lại nhìn Chung Đắc Lộc, gật đầu: “Ngươi nói phải.”
Chung Đắc Lộc thấy hắn chấp thuận thì nở nụ cười tươi rói.
Chỉ là Tề Huyên Nghi không muốn tìm thợ rèn, hắn muốn tự tay làm.
Hắn tìm vật liệu tốt nhất bỏ vào lò kiếm tốt nhất, đứng bên quan sát sự thay đổi màu sắc của ngọn lửa trong lò, khi sắt nóng chảy và đông đặc lại thành hình, hắn đập phôi kiếm ngàn lần, cho vào nước lạnh rồi đánh bóng, khắc hoa văn và khảm đá quý lên.
Chắc Tề Huyên Nghi ở trên giường cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy, nhưng kỳ lạ là suốt quá trình này, hắn không hề mệt mỏi chút nào, còn có chút vui vẻ.
Kiếm đã đúc xong, Tề Huyên Nghi chiêm ngưỡng dưới ánh mặt trời hết lần này đến lần khác, bóng kiếm sáng ngời chiếu rọi vào hòn non bộ đối diện, giống như một luồng kiếm khí lạnh thấu xương. Thanh kiếm của mình quả là tốt nhất mà, đám thợ rèn đó nên nhìn kỹ để biết thế nào mới là kiếm thực sự.
Cuối cùng Tiêu Hạc đã cai nghiện thành công, nhưng y cũng sụt cân rất nhiều, không biết khi nào mới bồi bổ lại được.
Thấy y có thể ra ngoài hoạt động, Tề Huyên Nghi lập tức đưa thanh kiếm mình đã làm: “Cho ngươi này.”
Tiêu Hạc cúi đầu nhìn kiếm, thấy hơi lạ nên hỏi: “Ngài đưa kiếm cho ta làm gì?”
Tề Huyên Nghi nhìn y với vẻ khinh bỉ như đang nhìn một kẻ ngốc, nói: “Đương nhiên là để ngươi dùng rồi, không thì làm gì? Để ngươi tự sát à?”
“Ta…” Tiêu Hạc ngập ngừng, không biết nên nói gì.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thấy y không muốn nhận, Tề Huyên Nghi hỏi: “Ngươi sao vậy?”
Tiêu Hạc vốn muốn nói mình không sử dụng kiếm, nhưng Chung Đắc Lộc ở bên đã mở lời trước, ông bảo thanh kiếm này là do chính bệ hạ rèn, mất tận 49 ngày, ngay cả tua kiếm cũng do bệ hạ làm, không hề nhờ ai, là thanh kiếm độc nhất trên đời, người khác muốn còn không có.
Tiêu Hạc nhận lấy thanh kiếm, nó được luyện từ khối sắt đen nguyên chất, toát ra ánh sáng lạnh lẽo và sát khí, quả là một kiếm tốt hiếm có, thật khó tin rằng nó lại do Tề Huyên Nghi tự rèn, Tiêu Hạc nói: “Tạ ơn bệ hạ.”
“Biết dùng chứ?” Tề Huyên Nghi hỏi y.
Tiêu Hạc lắc đầu, nhiều công tử gia tộc Tiêu đều được các thầy nổi tiếng dạy kiếm từ khi còn nhỏ, nhưng trong đó không bao gồm y, từ khi có ký ức y chưa bao giờ chạm tay vào kiếm.
Tề Huyên Nghi vỗ vai y, an ủi: “Không sao, đừng tự ti, trẫm có thể dạy ngươi.”
Kiếm thuật của Tề Huyên Nghi rất giỏi, còn lợi hại hơn cả sư huynh, nhưng hắn lại lười biếng, bữa đực bữa cái là chuyện thường ngày, có điều dạy Tiêu Hạc thì vẫn dư sức.
Tuy nhiên, khi Tiêu Hạc cầm kiếm lần nữa, Tề Huyên Nghi cảm thấy mình đã bị lừa dối.
“Không phải ngươi bảo không biết dùng kiếm à?” Tề Huyên Nghi trợn tròn mắt, y hệt mèo con đang tức giận.
Tiêu Hạc nhìn thanh kiếm trong tay, y không biết phải trả lời câu hỏi của Tề Huyên Nghi như thế nào.
Gió mạnh thổi theo lá rụng giữa những bức tường đỏ, năm nay sắp qua đi, thế lực phản loạn ngày càng lớn mạnh. Tề Huyên Nghi chả thèm quan tâm, hắn thấy lạnh nên cứ ở trên giường cả ngày, ăn uống xong cũng không chịu dậy, ước gì có thể dọn nhà xí đến tận giường.
Tiêu Hạc xem lại sổ con từ các nơi nộp lên, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thì thấy Tề Huyên Nghi đang ăn kẹo hoặc đang ngủ. Hoàng đế sắp trở thành vị vua mất quốc, thế sao vẫn hành động như không có chuyện gì xảy ra?
Khi thời tiết ấm lên, Tề Huyên Nghi sai người đặt một cái nồi trong Ngự hoa viên rồi chuẩn bị thịt bò, cừu và thịt nai tươi.
Trưa đến, tuyết nhẹ rơi, cây cối hoa lá trong vườn đều phủ một lớp tuyết trắng xóa, Tề Huyên Nghi ăn vài miếng rồi bỏ đũa xuống, vươn cổ nhìn đình nhỏ cách đó không xa, nơi đó có hai thị vệ đang nói chuyện.
Tiêu Hạc bỏ thịt nai vừa chín vào trong bát Tề Huyên Nghi, thấy hắn không quay đầu liền hỏi: “Bệ hạ đang nhìn gì thế?”
Tề Huyên Nghi chỉ vào thị vệ và nói với Tiêu Hạc, “Ngươi có thấy người đó trông giống ngươi không?”
Tiêu Hạc nhìn hướng hắn chỉ, thị vệ kia khoảng mười tám mười chín tuổi, hiên ngang trước gió, trẻ trung anh tuấn, quả nhiên khá giống y. Y chợt nhớ ra mùa xuân năm đó mình có sai Ảnh Thập Tam tìm mấy người giống y rồi đưa vào cung, nếu hôm nay không gặp người này, suýt nữa y đã quên béng mất.
Tiêu Hạc thu hồi ánh mắt, không nói gì, hẳn Tiêu Hạc thích diện mạo của y nhất, nhưng giờ y lại có vết sẹo xấu xí trên mặt, thị vệ kia thì trẻ khỏe và đẹp trai hơn y, cũng là người Ảnh Thập Tam tìm, hẳn sẽ được yêu thích hơn.
Tiêu Hạc nhìn bóng mình trong ly rượu, chợt không muốn ở đây thêm nữa.
Chung Đắc Lộc nghe cuộc đối thoại của hai người liền vội tiến lên nịnh nọt hỏi: “Để lão nô gọi người đến hỏi thử?”
Tề Huyên Nghi liếc xéo Chung Đắc Lộc, nghi hoặc: “Hỏi gì?”
Chung Đắc Lộc nói, “Tất nhiên là tên họ gì? Năm nay bao tuổi? Gia đình sống ở đâu?”
Tề Huyên Nghi cau mày, “Ngươi điên à? Hỏi mấy thứ này làm gì?”
Chung Đắc Lộc cho rằng mình đã hiểu thánh ý, bệ hạ cứ thích vẻ ngoài của Tiêu Hạc, đã đến lúc có thêm người mới vào hậu cung rồi, ông trầm giọng nói: “Vậy phái người đưa thẳng đến cung Quan Sư?”
Tề Huyên Nghi khó hiểu: “Có phải ban nãy ngươi ăn nấm đến ngu rồi không? Đưa thị vệ đến cung Quan Sư của trẫm làm gì? Sao ngươi không tìm thái y để khám đi?”
Đến lúc này Chung Đắc Lộc mới đành thừa nhận, bệ hạ không có ý định thêm người vào hậu cung mình.
Ánh nắng sau trận tuyết sạch sẽ và ấm áp, bức tường đỏ vẫn còn đó, bóng cây đan xen. Trên đường về, Tiêu Hạc đi phía sau Tề Huyên Nghi, yên lặng nhìn bóng lưng đối phương, nghe tiếng giày soàn soạt trên tuyết, bỗng dưng hỏi: “Bệ hạ không thấy hắn anh tuấn sao?”
“Ai?” Tề Huyên Nghi hỏi ngược lại.
“Thị vệ trong đình Trầm Bích.”
“Thấy anh tuấn không à?” Tề Huyên Nghi nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại dáng vẻ của thị vệ ở Ngự hoa viên, lắc đầu: “Ta không nghĩ vậy.”
Tiêu Hạc nói, “Không phải ngài nói hắn trông giống ta ư?”
Tề Huyên Nghi cho là gần đây Tiêu Hạc phê tấu chương nhiều quá nên thành ra bị ngáo ngơ, hắn nói: “Hắn trông giống ngươi, và đẹp như ngươi, hai thứ này có liên quan gì đến nhau?”
Hắn nói xong liền thấy Tiêu Hạc ở đối diện không hiểu sao lại bật cười, hắn nói Tiêu Hạc phê tấu chương nhiều quá nên hồ đồ rồi à, có gì buồn cười?
Tiêu Hạc ngừng lại, hỏi thêm: “Hiện tại ta còn có thể lọt vào mắt xanh của bệ hạ không?”
Tề Huyên Nghi lườm Tiêu Hạc, “Lọt hay không trong lòng ngươi không biết à?”
Tiêu Hạc khẽ cười, chiếc lá khô trên cành dường như cảm nhận được nụ cười của y, khẽ rung rinh trong gió, khi gió bắc thổi qua, những hạt tuyết trong suốt rào rạt rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.