Sau Khi Tôi Chết Anh Ấy Mới Yêu Tôi

Chương 7: Chương 7





Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)
*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT.
Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.
Cảm ơn
Nói muốn đứt cuống họng, họ cũng chỉ chấp nhận bán cho tôi tầm 3 viên để dễ ngủ hơn, tôi nhìn ba viên thuốc trong tay, có chút thở dài, vì thế, tôi quyết định đi thêm vài ba tiệm nữa.
Vẫn lời thoại đó, và họ cũng chỉ bán cho tôi nhiều nhất là 4 viên, không thì 2 3 viên uống đỡ gì đó.
Sau một hồi đi bộ cũng lâu, tôi nhìn trong túi giấy của mình là một đống thuốc ngủ cùng an thần nhiều loại khác nhau, độ chừng khoang 28 29 viên gì đấy.
Tôi đã cười, sau đó không bắt xe về mà chỉ đi bộ chầm chậm để về đến phòng trọ.
Bản thân tôi khoảnh khắc đó biết rõ, không phải đến tận lúc cuối đời mà tôi vẫn còn tiết kiệm không chịu gọi xe đi về cho lẹ.
Mà tôi hy vọng, tôi hy vọng là Tôn Thiên Nam hay Phương Huỳnh Tuấn gì đó vô tình gặp tôi với bộ dạng như thế này.

Sau đó sẽ níu tôi lại và hỏi tôi có chuyện gì, rồi dập tắt đi suy nghĩ muốn t* t* của mình.
Nhưng đáng tiếc, nhưng bước chân của tôi lê bước chậm đến nỗi, còn thua cả một con rùa đang đi bộ.
Cuối cùng tôi dừng chân hẵn lại, ngước nhìn lên bầu trời sao đêm.
Ánh mắt va vào chiếc đồng hồ đã cũ kĩ trên tay, là chiếc đồng hồ anh ấy đã tặng tôi, và cũng là thứ duy nhất anh ấy tặng cho tôi trong suốt bao năm ở cùng nhau, à nói là tặng thế thôi.
Thật ra thứ này là đồ cũ anh ấy muốn vứt đi, nhưng tôi đã nài nỉ và xin nó một cách cực kì mặt dày.
Thậm chí còn lấy những tấm ảnh trước đây ra đe dọa, nếu như anh không tặng chiếc đồng hồ đó chi tôi.
Tôi thật sự sẽ phát tán ảnh của anh ấy lên mạng, tôi nhớ rõ lúc đó anh ấy đã quăng chiếc đồng hồ đó xuống đất.
Sau đó một bộ dạng ghê tởm mà nói.
- Cậu thích sài những thứ này thì cứ lấy đi, tôi còn không ngờ ngoài sự vô liêm sỉ của cậu chỉ đến mức chuốc thuốc tôi rồi chụp hình lại.
Không ngờ đến hôm nay chỉ vì muốn lấy chiếc đồng hồ người khác muốn bỏ đi, lại còn cầm những tấm hình đó mà đe dọa tôi đấy.

Lâm Dung Thành, tôi đâu nghĩ con người cậu lại mặt dày đến như vậy?
Nói rồi anh bỏ đi một mạch, để tôi ở đó cùng chiếc đồng hồ có chút nứt bể mặt, tôi sờ vào nơi đã bị nứt đó.
Sao đó thở dài, 1 giờ 53 phút sáng.
Giờ này thì còn ai ra ngoài đường nữa, cũng làm gì còn ai có thể ngăn cản tôi làm chuyện tôi sắp làm.
Hay là cứu vớt tôi khỏi vực thẫm này, ngay khoảnh khắc tôi lựa chọn bước vào thì tôi đã biết.
Thật sự không ai có thể cứu tôi ra khỏi nó được nữa.
Tôi về đến căn phòng của mình, lòng có chút nặng trĩu, đặt bọc đồ ăn lên bàn.
Tôi đi vào nhà tắm, bật nước lạnh xả đầy bồn, sau đó lại đứng nhìn đến ngây người.
Sau một hồi, nước chảy tràn hết cả ra ngoài rồi chạm đến chân tôi.
Dòng nước lạnh khiến tôi giật mình, tôi với người tắt đi cái vòi nước, ít nhất, vẫn là nên tiết kiệm một chút nước sau khi chết đi.
Tôi kê cái bàn ngoài phòng khách ra đặt vào trong nhà tắm, cần thận mà đem chiếc bánh được gói gém trong hộp ra một cách trọn vẹn không sứt mẻ, tôi nhìn chiếc bánh trắng đơn giản lại làm tôi nhìn đến ngây người.
Có chút vui vẻ vì dường như đây là phần thưởng mắc tiền nhất tôi dùng để thưởng cho bản thân mình khi sắp chết.
_Còn_.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.