Tại một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại thành thành phố H.
Một bóng dáng khổng lồ lặng lẽ di chuyển qua.
Ánh trăng rọi xuống, bóng đen hắt lên mặt đất hệt như tám chiếc đầu rắn.
Tám chiếc đầu này dính lại với đuôi thành một đường thẳng, cuối cùng hóa thành một người phụ nữ đuôi rắn xinh đẹp thướt tha.
Trước khi trở thành vật ô nhiễm, Lữ Tri có một ước mơ vĩ đại, đó chính là phát triển chuỗi siêu thị gia đình của mình thành Walmart đương thời.
Thế nhưng ả lại không may biến thành vật ô nhiễm, sau khi trải qua một quãng thời gian sống lang bạt trong nỗi khiếp sợ kinh hoàng, giờ đây Lữ Tri đã lũng đoạn thị trường bán buôn thịt của giới ô nhiễm, trở thành bà chủ Lò Sát Sinh quy mô lớn tại thành phố X.
Ả tạm thời mất đi mục tiêu phấn đấu của cuộc đời, cứ cảm thấy lẽ ra mình nên làm gì đó mà lại sơ suất bỏ quên.
Mãi tới mấy ngày trước, Lữ nữ sĩ nhận được một bức thư.
Khoảng ba mươi năm trước, khi vẫn còn là con người, ả từng thích một học trưởng ôn tồn lễ độ.
Đáng tiếc đối phương vừa tốt nghiệp xong đã cưới thanh mai đồng hương hiền huệ về làm vợ.
Về sau ả xui xẻo tiếp xúc với nguồn ô nhiễm biến dị, vị học trưởng kia đã bất chấp nguy hiểm cứu ả về thành phố X quê nhà.
Lữ Tri rất cảm động.
Mặc dù từ khi trở thành vật ô nhiễm, quan niệm đạo đức của ả đã thay đổi đôi chút, song khi nhận được thư từ học trưởng, ả vẫn quyết định mạo hiểm tới thành phố H một chuyến.
Vị học trưởng kia tên Lục Thành.
Vào giây phút gặp lại nhau, tâm trạng của nữ sĩ tám đầu này hết sức phức tạp: “Xem ra anh cũng biến thành vật ô nhiễm rồi à, học trưởng.”
Tiên Tri vẫn trùm áo vải đen kín mít, nói chuyện bằng mặt người trên gáy: “Anh rất vui khi em bằng lòng tới gặp anh, em khóa dưới.”
Lữ Tri: “Anh nói rằng muốn bàn bạc với em về một vụ mua bán kiếm lời ổn định.
Trong kinh doanh không bao giờ nhắc chuyện tình cảm, anh nói đi, là việc gì?”
Tiên Tri ho khan hai tiếng: “Em không cảm thấy bây giờ đã tới thời khắc chín muồi rồi sao?”
Lữ Tri nhướng mày: “Thời khắc nào cơ?”
“Dĩ nhiên là thời khắc vật ô nhiễm thống trị thế giới.”
Giọng Lữ Tri lộ rõ sự khinh thường: “Ha? Ngại quá học trưởng ơi, năm đó em học kế toán, gượng thêm được chút quản trị học.
Vật ô nhiễm thống trị thế giới á? Đừng đùa.
Thống trị thế nào? Tính phí tổn hao nhân lực ra sao? Cơ cấu thống trị là gì? Chọn sử dụng kết cấu quản lý nào? Cả thế giới có vài tỷ người mà mới được bao nhiêu vật ô nhiễm chứ? Càng đừng nói tới chuyện phần lớn vật ô nhiễm còn chưa mở mang trí óc… Thống trị thế giới cơ đấy! Chỉ bằng cái đám này thì mở chi nhánh công ty thôi cũng chẳng xong! Mỗi tỉnh một tên có não là đã xịn lắm rồi, đây còn đòi thống trị thế giới? Đúng là không lo cho gia đình không biết củi gạo quý.”
Nói xong, hình tượng nam thần Lữ Tri thích thời Đại học lập tức sụp đổ trong lòng một chút.
Quả nhiên đàn ông giới này đều không được việc.
Loại từng đọc sách cũng chẳng khác gì.
“Đám đàn ông mọt sách các anh toàn thích nghĩ về mấy điều kỳ lạ.” Lữ Tri đứng im tại chỗ, cổ từ từ dài ra, quấn quanh Tiên Tri một vòng: “Hóa ra biến dị ở bộ não, bảo sao.
Em nói thật này học trưởng, Lò Sát Sinh của em vẫn đang thiếu một giám đốc tiếp thị đấy.”
Nội tâm nam phổ tin tràn trề của Tiên Tri bị gái đẹp giàu có đả kích, song ông ta vẫn giữ phong độ: “Lữ Tri à, thiên phú của anh là Biết Trước, theo như tương lai anh thấy…”
“Chờ chút.”
Vẻ mặt Lữ Tri bỗng nhiên nghiêm túc hẳn, nhắm mắt lại cảm nhận một lát.
Khi mở mắt ra, trong đôi mắt của ả đã bốc ra lửa giận lành lạnh: “Đứa nào giết heo tao nuôi?!”
Đồ tể đầu heo là tay sai mạnh nhất trong số các vật ô nhiễm dưới cấp ả.
Lữ Tri cứ không nỡ ăn nó mãi, định chờ giá trị ô nhiễm của nó vượt qua 10.000 thì sẽ chế biến thành món thịt ba chỉ da giòn thơm ngon.
Nào ngờ thế mà lại bị người ta nhanh chân tới trước.
Lữ Tri phẫn nộ tới tột cùng, đầu mất kiểm soát tẽ ra thành tám chiếc đầu rắn.
【 Thiên phú 10 – Khế Ước Linh Hồn 】
Hiện giờ thiên phú hệ Tinh Thần vẫn đang thuộc phạm trù tâm linh, viện nghiên cứu tạm thời chưa nắm rõ nguyên lý vận hành của loại thiên phú này.
Nó được sử dụng để ký kết những hợp đồng bất bình đẳng, không những thế còn bị ép buộc phải chấp hành, không thể tiêu hủy.
Dấu thịt heo của đồ tể thịt heo và rất nhiều hợp đồng liên quan tới Lò Sát Sinh đều được ký bằng cách này.
Giữa không trung như nứt ra một lỗ hổng.
Một bộ não nhỏ xuất hiện trong tay Lữ Tri.
Trên bộ não này mọc một con mắt, trong mắt tràn ngập sự hoảng sợ.
“Thần Quốc… Thánh Thần?” Lữ Tri nuốt não hoa* tươi sống xuống, khẽ híp mắt, cảm giác mãn nguyện: “Ngon phết.
Nhưng giết đồ tể của tôi thì quá trớn rồi.”
*Não hoa: tên khác của óc heo.
Có điều trong đây ‘heo’ còn một nghĩa khác.
……
……
Thần Quốc.
Vô số linh hồn đang bận rộn tại đây.
Bác sĩ Hồ là linh hồn màu trắng mới tới Thần Quốc, đạt được chức mục sư.
Giáo chủ nói rằng ông rất có tiền đồ, mới tới đã thành mục sư.
Công tác thêm mười năm nữa thì trở thành Tư tế Thần Điện cũng không phải chuyện đùa.
“Thì ra thế giới sau khi chết trông như vậy ư?”
Hôm nay, ông vẫn dậy sớm đi làm.
Do hôm qua ngủ trễ quá nên bác sĩ Hồ cứ tưởng mình lại chết thêm một lần.
Khi ông đang chuẩn bị thanh lọc linh hồn màu đen, một tiếng gọi bỗng vang lên bên tai.
“Hồ Hữu Bang.”
Bác sĩ Hồ giật mình kinh hãi, ngẩng đầu nhìn khắp nơi xung quanh.
Ông thấy một vòng sáng thánh bao phủ đỉnh đầu mình, linh hồn trắng tinh cũng trôi nổi lên theo.
“Đây là đang làm gì thế?” Hồ Hữu Bang tỏ ra hoảng sợ.
Giáo chủ bên cạnh kích động nói: “Thánh Thần đang gọi ông đó! Trời ạ, thế mà lại là Thần Hàng! Tôi ở đây dâng hiến cho Thần Quốc 60 năm rồi nhưng vẫn chưa bao giờ gặp được Thần Hàng đâu!”
Hồ Hữu Bang không biết Thần Hàng là gì, ông chỉ biết bản thân đang cảm nhận được sự ấm áp vui sướng đã lâu không thấy.
Điều này khiến cho nội tâm ông trở nên rất đỗi hạnh phúc và thành kính.
Âm thanh của tự nhiên vang lên bên tai ông.
Cơ thể không ngừng bay lên cao, cuối cùng tiến tới trước một tòa cung điện nguy nga tráng lệ.
“Chúa của con.” Hồ Hữu Bang quỳ sụp trước Thánh Thần.
Ông không thấy rõ dáng vẻ Thánh Thần, chỉ có ấn tượng mơ hồ trong đầu.
Thánh Thần rất đẹp, một mái tóc dài màu vàng kim, đôi mắt màu lam tựa không trung và nhật nguyệt, sau lưng là sáu cánh chim trắng khổng lồ, cực kỳ giống Luyến Thần trong thần thoại phương Tây.
Giọng nói của Thánh Thần linh hoạt kỳ ảo: “Ta ngủ một giấc dài, sau khi tỉnh dậy không biết dáng vẻ hiện tại của thế giới bên ngoài ra sao.
Ngươi là linh hồn mới tới Thần Quốc, kể cho ta nghe thử xem.”
Hồ Hữu Bang như bị tẩy não, bắt đầu kể ra toàn bộ những chuyện từ bé đến lớn mình đã trải qua trong cuộc đời, ngay cả chuyện đái dầm năm 6 tuổi cũng không tha.
Thật ra Thánh Thần chẳng hứng thú gì với cuộc đời của ông, song vẫn nhẫn nhịn nghe hết, cuối cùng cũng chờ được tới lúc Hồ Hữu Bang kể về những chuyện trải qua ở căn cứ huấn luyện.
Chủ nhiệm Hồ thật thà kể rành rọt quá trình mình gia nhập Cực Lạc Giáo và khoảnh khắc cuối cùng trong đời.
Thánh Thần dịu giọng nói: “Ngươi vất vả rồi.
Từ nay về sau thế tục khổ đau sẽ rời xa ngươi, linh hồn của ngươi sẽ đạt được yên vui vĩnh cửu.”
Chủ nhiệm Hồ mủi lòng khóc nói: “Thưa chúa, trước kia đi làm ở bệnh viện con còn có nghỉ lễ và nghỉ điều chỉnh.
Bây giờ tới Thần Quốc, ngày nào cũng 007, linh hồn con không chịu nổi nữa…”
Thánh Thần là vật ô nhiễm, vốn chẳng có chút đồng cảm nào.
Đối với nó, tất cả các linh hồn đều chỉ là gia súc và lương thực dự trữ nó nuôi mà thôi.
Thế nhưng Thánh Thần vẫn mỉm cười nói: “Đừng trăn trở Thần Quốc báo đáp được gì cho ngươi, nếu muốn, ngươi có thể làm chút gì đó cho Thần Quốc.
Linh hồn không nỗ lực làm việc chỉ có thể xuống địa ngục.”
Linh hồn của chủ nhiệm Hồ run lên, ngơ ngác trả lời: “Con yêu công tác, công tác khiến con vui sướng…”
Linh hồn màu trắng vừa rời đi, tất cả ảo ảnh đồng loạt biến mất.
Hàng trăm bộ não lửng lơ giữa một vùng xám xịt hỗn loạn, trong mắt là ý xấu không thèm che giấu.
Nó không có thực thể, các bộ não bắt đầu nói chuyện với nhau.
“Chắc chắn là chuyện tốt Lục Ngôn kia làm rồi!”
“Cái thứ giấy da người phản bội này, bị người ta tóm được mà không biết đường tự sát sao?”
……
“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa.” Cuối cùng, bộ não lớn nhất lên tiếng: “Ngay mới đây thôi, chúng ta đã phải đau xót mất đi cậu em út.”
“Đó là sức mạnh của khế ước, đến tôi cũng không cách nào kháng cự lại phép tắc.”
“Nhưng không thể bỏ qua khoản nợ này như vậy được!”
“Chúng ta ngủ say lâu quá đã khiến thế giới bên ngoài quên mất uy danh của Thánh Thần rồi.”
Nghe xong lời nó nói, vô số bộ não lộ ra ánh mắt thấu hiểu, túm tụm sát vào nhau.
Kích thước của bộ não lớn nhất ở chính giữa ngày càng gia tăng, hệt một bướu thịt đang căng phồng lên.
Trong giây lát, toàn bộ các linh hồn ở Thần Quốc cùng nhau quỳ xuống, thốt ra lời ca tụng: “Ca ngợi Thánh Thần, cực lạc mà vĩnh sinh!”
“Ca ngợi Thánh Thần, cực lạc mà vĩnh sinh!”
*
Trong khoang hạng nhất trên máy bay, Lục Ngôn đeo bịt mắt, nhìn như đang ngủ.
Hệ thống cắn hạt dưa điện tử: [ 07 biến thành vật ô nhiễm, tiến vào chung danh sách với anh trai cậu.
Nếu lỡ bọn họ đánh nhau thì cậu sẽ giúp ai? ]
Lục Ngôn hơi bất ngờ: “Y biến thành vật ô nhiễm ư?”
[ Nguyện vọng muốn báo thù của y quá mãnh liệt, thế nhưng thiên phú ban đầu lại bị cướp mất.
Ngoại trừ vật ô nhiễm, y không còn con đường nào để đi nữa.
]
[ Số ca bệnh chữa thất bại của cậu lại tăng lên rồi.
Thật đáng mừng.
]
Lục Ngôn nghe kiểu gì cũng thấy hệ thống đang vui sướng khi người ta gặp họa.
Anh ngẫm nghĩ một lát, mới nhớ ra “anh trai” trong miệng hệ thống là ai.
Tường Oán Niệm – vật ô nhiễm luân hồi hơn 3000 lần mới tiến hóa từ cấp E đến cấp S kia.
Lục Ngôn trả lời với khuôn mặt vô cảm: “Giá trị ngưỡng linh lực của ta mới đến 3600.”
Nếu hai tên kia đánh nhau thật thì Lục Ngôn cảm thấy khả năng mình cũng chỉ có thể đứng một bên cắn hạt dưa với hệ thống.
Hệ thống: [ Ài, cậu tới trễ quá, chậm mất một chút.
Tuy nhiên đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, dẫu sao thế giới vẫn luôn tràn ngập biến số mà, kẻ phản bội Biết Trước kia vốn đã lựa chọn người sống ở thế kỷ trước.
Tên gì nhỉ… Dụ Hàn Khê? Kết quả là hắn chết sớm quá, chưa kịp đưa cậu… ]
Khi đang trò chuyện, tiếp viên hàng không bỗng kinh ngạc thốt lên.
“Quý khách ơi! Ngài chảy máu mũi!”
Bị chảy máu mũi khi ngồi máy bay cũng không phải chuyện hiếm gặp.
Do áp lực thay đổi nên thường xảy ra tình trạng niêm mạc bị tổn thương.
Tình trạng này hay xuất hiện lúc máy bay rơi.
Bây giờ sắp tới sân bay rồi, đúng là rơi thật.
Lục Ngôn tháo bịt mắt ra, che kín mũi mình.
Máu rơi xuống tí tách.
Tiếp viên hàng đưa thuốc nhỏ mũi cho anh, Lục Ngôn xua xua tay, tỏ vẻ mình không cần.
Màng nhĩ anh đau đớn, trước mắt lúc sáng lúc tối.
Xem ra nguyên nhân chảy máu không phải do khí áp biến đổi.
Tiếng hệ thống hết sức áy náy: [ Xin lỗi.
]
Lục Ngôn lấy khăn tay lau máu, nói: “Mi cố ý.”
Hệ thống lại nói một số thứ vượt qua quyền hạn của Lục Ngôn hiện tại, và hiển nhiên những thứ này đề cập tới lai lịch thân thế của Lục Ngôn.
[ Cậu muốn nghĩ như vậy, tôi cũng không còn cách nào.
]
“Mặc dù đã linh cảm được từ lâu, nhưng dường như cũng không bất ngờ lắm.” Lục Ngôn suy nghĩ một lát, hỏi: “Ta có phải con ruột của Lục Thành không?”
Hệ thống im lặng một lúc lâu, mới gian nan trả lời: [ Không phải.
]
“Mi cố ý nói chuyện ngay trên không trung cho ta hiểu rõ chuyện này… là vì ta sắp gặp phải một số thứ nào đó, đúng không?”
[ … Khả năng cao… là vậy.
]
Khi xuống máy bay, khăn tay của Lục Ngôn đã bị máu nhuộm đỏ.
Có điều lúc tới nơi trời đã tối nên cúi xuống cũng không thấy rõ.
Anh hỏi hệ thống: “Mi sẽ để ta tìm tới cái chết sao?”
Giọng điệu của hệ thống hiếm khi trở nên dịu dàng: [ Đôi mắt sẽ lừa cậu, ký ức cũng sẽ lừa cậu, nhưng tôi thì mãi mãi không.
Bởi vốn dĩ tôi không nên tồn tại, lại vì cậu mà tồn tại.
]
………………………………………………………..
Tác giả có chuyện muốn nói:
PS1: Dụ Hàn Khê: Cha nuôi Dụ Tri Tri (số 0 được giấu tới tương lai).
PS2: Nguồn gốc tên của Lữ Tri (baidu):
Yamata no Orochi là một con quái vật trong thần thoại Nhật Bản, tên gọi khác là Bát Vũ Viễn Lữ Tri, thường bị coi như một loại quái vật hoặc họa thần*(họa trong tai họa) mạnh mẽ.
Đây là một con rắn khổng lồ hung tợn mạnh mẽ, có thể đem đến những tai vạ.
Vẻ ngoài tám đầu tám đuôi đáng sợ, trong cơ thể cất chứa một thanh bảo kiếm huyền thoại..