Do lúc trước xui xẻo gặp sóng thần nên chiếc thuyền đánh cá nhỏ của Thẩm Khinh Dương và Tiên Tri đã bị lật.
Thẩm Khinh Dương buộc phải sử dụng xúc tu của mình, bắt đầu khua nước.
Sắc mặt Tiên Tri xanh mét, ngồi trên xúc tu của Thẩm Khinh Dương: "Tôi cứ thấy nguyên hành trình này tràn ngập điềm xấu kiểu gì ấy..."
Ông ta muốn mở mắt xem thử tương lai, đáng tiếc chỉ vừa hé ra chút thôi, con mắt đã trở nên đau đớn khó tả.
Thậm chí Tiên Tri còn gặp ảo giác rằng nếu mình xem tiếp thì mắt sẽ vỡ ra ngay.
Vậy nên ông ta đành hậm hực tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thẩm Khinh Dương làm người hơn hai mươi năm, mới mọc xúc tu năm nay, còn chưa sử dụng thành thạo lắm.
Ban đầu ngay cả bơi thế nào y cũng không biết, đành phải bắt một con bạch tuộc nhỏ đang ngủ dưới đáy biển lên, học theo nó nửa ngày trời mới khua được nước bằng xúc tu.
Để báo đáp lại, Thẩm Khinh Dương ép nó lên đá ngầm màu đen, nướng chín ăn.
Rất thơm.
Hành trình dài ròng rã, sau gần nửa tháng phiêu bạt, cuối cùng bọn họ cũng tới được vùng biển Tiên Tri nói kia.
Trên mặt Tiên Tri lộ ra sự hoài niệm: "Lần cuối tôi tới đây là vào 15 năm trước, khi đó Hội Sở Người Cá mới thành lập bước đầu.
Tôi nói rằng mình có thể giúp gã chế tạo Hội Sở Người Cá thành chốn thần tiên cách biệt với thế giới loài người.
Đổi lại, tôi muốn 15 năm sau tới lấy trứng ký sinh trên cơ thể cá người."
Đây là một câu chuyện xưa về người nông dân và con rắn.
Rất lâu về trước, một người bình thường tới đảo du lịch đã bị ô nhiễm, toàn bộ khuôn mặt không ngừng biến dạng, người còn mọc vảy.
Khi đó ví dụ về bệnh ô nhiễm vẫn chưa được phổ biến rộng rãi.
Y không trở thành Thiên Khải Giả, cũng không tiếp tục nhiễu sóng thành vật ô nhiễm.
Y là một người nhiễu sóng dừng tại giai đoạn 2.
Thật đáng tiếc, vì dù phương hướng tiến hóa là người cá, song y lại giống những cá thịt kia: đầu cá, thân người.
Rất khủng khiếp dữ tợn.
Y chào tạm biệt người thân, một mình tiến vào Đảo Người Cá, sống lẻ loi đơn côi suốt 9 năm trời.
Thời gian dài đằng đẵng đem đến nỗi cô đơn vô hạn.
Mãi đến một ngày, y trông thấy Tô Thần Dương bám trên tấm gỗ nổi, xin y giúp đỡ.
Y biết mình rất xấu, thậm chí còn không dám tiếp xúc quá gần với đối phương.
Mãi đến một buổi tối nọ, đối phương đi đường vòng tới bên đá ngầm, dù hơi sợ nhưng vẫn lấy hết can đảm nặn ra nụ cười: "Là bạn đã cứu tôi phải không? Cảm ơn bạn nhé."
Cá người cảm thấy buổi tối trên đảo ấy chính là ánh sáng rực rỡ khiến lòng y rung động nhất trong đời.
......
......
"Khi tôi tới Hội Sở Người Cá, cá thịt kia đã bị nhốt trong chiếc hòm nhỏ rất lâu rồi, thiểu năng trí tuệ hoàn toàn." Tiên Tri cắn một chiếc chân bạch tuộc nướng than, nói: "Ông chủ tìm nó chỉ vì muốn nhờ nó đưa gã về xã hội loài người mà thôi.
Nó ngu ngốc, cho rằng mình gặp được tình yêu đích thực.
Con người thật sự rất thú vị, khi trống vắng cô đơn thì chỉ cần chút tình yêu thôi là sẽ phấn đấu quên mình được ngay."
"Chiếc hòm kim loại đen sì, nhỏ xíu, nhét vào xong là chẳng tài nào nhúc nhích nổi.
Ông chủ nói rằng cứ nghĩ đến việc phải yêu đương với một cá người thôi là đã thấy tởm lợm rồi, song gã lại cần Gen Người Cá của cá thịt này, vậy nên mới nhốt nó lại."
"Khi ấy sản phẩm làm nên thương hiệu của Hội Sở Người Cá vẫn chưa phải tiên cá xinh đẹp, mà là cá thịt mà các thợ săn thú nhắm tới." Nói xong, Tiên Tri nở nụ cười: "Du khách có thể tiêu tiền mua thức ăn chăn nuôi cá, xem nhóm cá thịt tranh đoạt qua lồng sắt."
"Tôi hỏi gã rằng muốn một tiên cá xinh đẹp đích thực không?"
Giọng điệu của Tiên Tri như đang báo cáo thành tích công việc của mình, kiêu ngạo vô cùng, dương dương tự đắc.
Thẩm Khinh Dương cuốn xúc tu lên: "Đừng nói nữa."
Y nhớ ra bản thân mình bây giờ cũng không phải người.
Mặc dù dùng Ngụy Trang được, song khi y không có ý thức thì Ngụy Trang cũng sẽ mất tác dụng.
Có lẽ bác sĩ Lục sẽ ghét hình dạng này.
Tiên Tri: "Cậu vẫn còn lòng thương hại đấy à?"
"Tôi muốn nghe chuyện cổ tích hoàng tử và quái vật sống hạnh phúc bên nhau, không phải chuyện tiên cá xinh đẹp biến thành bong bóng." Thẩm Khinh Dương trả lời như suy tư gì.
Tiên Tri đang định chế giễu thêm đôi câu, một con tàu bỗng xuất hiện tại khoảng cách hơn 100 hải lý thuộc tầm nhìn của "Biết Trước", khiến ông ta lập tức trở nên cảnh giác.
Nếu chỉ là tàu bình thường thôi thì Tiên Tri sẽ chẳng căng thẳng đến thế.
Song ông ta đã thấy huy chương "Viện nghiên cứu số 5" được đánh dấu ký hiệu rõ mồn một trên thân tàu.
Đây là chiến hạm được thiết kế riêng cho việc tìm kiếm, xử lý vật ô nhiễm ở vùng biển nước nông.
"Lý nào lại thế chứ?! Vùng biển này luôn rất an toàn, sao tự nhiên lại có tàu tìm kiếm???" Tiên Tri tức giận mắng nhỏ: "Lần sau chúng ta đến tiếp, giờ đi trước đã."
Tiếc rằng Tiên Tri vẫn chậm một bước.
"Thưa thuyền trưởng, phát hiện nguồn ô nhiễm mạnh hướng 35° Tây Nam.
Phạm vi ô nhiễm trong khoảng 0,3 hải lý, cường độ ô nhiễm ước chừng 1700."
Do Ngụy Trang nên giá trị ô nhiễm của Thẩm Khinh Dương thể hiện ra bên ngoài thấp hơn mức độ thực tế nhiều.
"Mẹ nó chứ tìm ròng rã cả tuần mà chẳng thấy cọng lông nào của Đảo Người Cá cả.
Cuối cùng cũng gặp một vật ô nhiễm để báo cáo kết quả công việc rồi!" Thuyền trưởng hô to: "Đi! Đi oánh lộn thôi!"
Trên cả con tàu chỉ có mình thuyền trưởng là Thiên Khải Giả, còn lại đều là lính hải quân được huấn luyện bài bản.
Song, khi đối đầu với vật ô nhiễm, trên mặt những người này chẳng tỏ ra chút sợ hãi nào.
Nguyên nhân đều đến từ con tàu này.
Đây là thú thép khổng lồ do viện nghiên cứu số 5 sản xuất, khả năng không đọ kịp vật ô nhiễm cấp cao, nhưng ít ra vẫn cung cấp đủ sức mạnh và tiếp thêm lòng dũng cảm cho người bình thường săn giết vật ô nhiễm cấp thấp.
Trong 13 viện nghiên cứu, diện tích của viện nghiên cứu số 5 lớn nhất, chi ngân sách tài chính nhận được hàng năm cũng nhiều nhất.
Tốc độ di chuyển dưới biển của Thẩm Khinh Dương không tính là chậm, chẳng qua so với con tàu này thì chỉ nhỏ bằng mắt muỗi thôi.
Càng miễn bàn tới việc y phải cõng theo cả Tiên Tri nữa.
Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng giảm, mới đó mà Thẩm Khinh Dương đã lọt vào phạm vi tấn công của con tàu.
Một ống thép sơn đen nhô ra trên boong tàu, đây là một nòng pháo Railgun.
"Bắn!"
Một quả đạn pháo hình ngư lôi xé gió lao về phía Thẩm Khinh Dương.
Xúc tu của y lập tức biến lớn, cao gần 10 mét, đan chéo thành một bức tường kín mít.
Đạn pháo nổ tung trên tường thịt.
Rất nhiều con mắt ở xúc tu đã bị thương nặng, lớp da ngoài cũng bị bỏng rụi mất một khoảng, xuất hiện dấu vết than hóa cháy đen.
Thẩm Khinh Dương đau tới nỗi khuôn mặt cũng thoáng biến dạng.
Thuyền trưởng khiếp sợ: "Thế này là thế nào!? Theo lý thì ngay cả rùa biển giá trị ô nhiễm 2000 ăn xong quả ngư lôi này cũng bị nổ tan xác, sao con bạch tuộc big size này lại chẳng hấn gì thế?"
Mặc dù đạn pháo vừa rời nòng vẫn chưa phải vũ khí tối tân trên tàu, nhưng xem từ vết thương như gãi ngứa của con bạch tuộc kia thì phóng thêm quả ngư lôi nước sâu nữa cũng vô ích thôi.
Thuyền trưởng quay lại, nói với lái chính: "Mau! Lập tức gọi cho tổng bộ xin chi viện.
Vật ô nhiễm không xác định xuất hiện trên biển.
Chúng ta rút lui trước, giữ khoảng cách đồng thời tiếp tục bắn phá hỏa lực.
Chuyện còn lại chờ đội trưởng Bạch tới xử lý sau!"
Thẩm Khinh Dương lắc lắc xúc tu đã bị rách da, quay đầu muốn chạy.
"Đừng đi." Giọng Tiên Tri nghiêm túc: "Con tàu này không tới vây bắt mình tiếp, chắc là đang gọi chi viện rồi.
Nếu cậu không xử lý mau thì sẽ bị bao vây ngay thôi, đến lúc đấy ắt không thoát nổi.
Không thể để con tàu này bám riết chúng ta mãi được."
"Nhưng..." Thẩm Khinh Dương tủi thân: "Tôi bơi có nhanh đâu."
Tiên Tri hận rèn sắt không thành thép, nói: "Cứ nhất quyết phải chạy chắc? Tốt xấu gì cậu cũng là thể tiến hóa hoàn mỹ, là vật ô nhiễm cấp cao đó! Phá hủy con tàu này đi!"
Thẩm Khinh Dương nói: "Nhưng bên trên còn có người mà."
"Cậu muốn tôi phải lặp lại bao nhiêu lần nữa mới đủ đây? Cậu không còn là con người! Nếu cậu sẵn lòng dâng mình cho đối phương giết chết thì chẳng bằng tự sát trước ngày biến thành vật ô nhiễm kia còn hơn! Cậu nghĩ lại xem, sao lúc đó cậu không đi chết hả?!"
Thẩm Khinh Dương ló đầu ra khỏi mặt nước.
Một quả đạn đạo nữa lại công phá tới đây, Thẩm Khinh Dương sử dụng xúc tu ngăn cản.
Lần này y bị nổ đứt mất một đoạn xúc tu.
Máu màu xanh lam phụt ra.
Từ khi thành vật ô nhiễm, Thẩm Khinh Dương chưa chảy máu lần nào, chính y cũng không biết máu của mình đã biến thành màu xanh lam từ bao giờ.
Vẻ mặt y thoáng trở nên ngẩn ngơ, nói: "Lúc trước đi biển ở thành phố K, có hôm bác sĩ đặt mua một con mực to ở cửa hàng thủy sản về nấu ăn, lúc hàng ship tới nơi anh ấy không ở nhà nên tôi đã mang lên giúp."
"Sau khi về, anh ấy gọi tôi sang nhà anh ấy ăn cơm.
Tôi thấy anh ấy mổ con mực ra.
Anh ấy nói với tôi rằng máu của loại cá bạch tuộc này trong suốt, nhưng vì chứa hemocyanin nên sau khi hấp thụ oxy sẽ chuyển sang màu xanh lam.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy một loại động vật có máu màu xanh lam."
Lúc này, máu màu xanh lam xối đầy đầu y.
Thẩm Khinh Dương bỗng cảm thấy cô đơn vô hạn.
Không gì so với loại máu màu lam này càng khiến y rõ hơn rằng: Y đã không còn là người.
Y dùng một chiếc xúc tu khác cuốn chiếc xúc tu bị đứt kia lên, nhét vào lòng Tiên Tri.
Nó có thể giúp đối phương trôi lênh đênh trên biển.
Sau đó Thẩm Khinh Dương lặn sâu xuống đáy biển, Ngụy Trang giảm mùi của y tới mức thấp nhất.
Y tiến tới đáy tàu, mười mấy chiếc xúc tu thô to chắc khỏe quấn quanh thân tàu, nghiền ép hệt mãng xà khổng lồ.
Phương hướng bệnh biến của Thẩm Khinh Dương là "Khổng lồ hóa" và "Xúc tu".
Có lẽ đến Tiên Tri cũng không ngờ xúc tu của y có thể to ra tới mức này.
Chiếc tàu đồ sộ đạn pháo cũng không xuyên thủng được bị siết chặt đến biến dạng.
Nước biển tràn vào trong.
Y nghe thấy tiếng người sốt ruột quát to khiếp đảm.
Vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, có người gọi điện thoại cầu cứu, có người viết di thư, có người thử điều khiển máy bay rời khỏi, có người lại bị ngã vỡ đầu, máu tươi lan ra, dập dềnh trên biển.
Đói thật đấy.
Có người nói bạch tuộc là động vật giống người ngoài hành tinh nhất.
Chúng sở hữu một não chính và tám não phụ, mỗi bộ não đều hệ thống những ký ức riêng lẻ.
Xúc tu xoắn trào kích động như sắp điên lên, thậm chí còn chẳng cần não chính chỉ huy nữa.
【 Thiên phú 17 - Hấp Thu Sinh Mệnh 】
Cuối cùng, không một ai trong đây thành công thoát khỏi.
Thẩm Khinh Dương kéo con tàu này xuống biển sâu.
Những đôi mắt trên xúc tu cái cười cái khóc.
Một lúc sau, Thẩm Khinh Dương bơi về.
Tiên Tri cứ tưởng mình sẽ trông thấy một khuôn mặt yếu bệnh, nào ngờ trên mặt đối phương lại là sự mãn nguyện sau khi ăn no, bình tĩnh lạ thường.
Y nhịn đói lâu lắm rồi, nằm mơ cũng mơ thấy đang ăn cá.
Chẳng qua Thẩm Khinh Dương biết rõ thứ mình muốn ăn vốn không phải là cá.
Tiên Tri nói: "Xem ra gần đây không thể đến vùng biển này rồi, chúng ta về trước đi, tìm một chỗ lên bờ.
Dẫu sao cá cũng chẳng chạy đi đâu được."
Thẩm Khinh Dương khẽ nghiêng đầu, mỉm cười đáp: "Tôi không thể về nữa, thưa thầy."
*
12 giờ đêm.
Đáng lý ra đây nên là thời gian đấu giá bắt đầu.
Có điều vẫn còn người cá rề rà mãi chưa lên sàn nên hội đấu giá bị buộc phải trì hoãn.
Dù người đấu giá đã xoa dịu bầu không khí thêm lần nữa nhưng xung quanh vẫn hơi xao động.
Nhân viên nói Dương Thiên Tín đã mang lồng sắt chứa người cá số 6 đi.
Dương Thiên Tín làm bảo vệ ở Hội Sở Người Cá vài chục năm, là con chó trung thành nhất của ông chủ.
Cộng thêm việc Đảo Người Cá bị ảnh hưởng bởi lực lượng không gian nên hàng tháng chỉ mở ra vào thời gian cố định, gã chẳng hề lo Dương Thiên Tín sẽ mang theo cá bỏ trốn.
Ông chủ cho nhân viên đi tìm, thế nhưng camera lại ngừng hoạt động từ 11 giờ.
Ở đây ngoài gã ra thì cũng chỉ còn Dương Thiên Tín có quyền hạn này.
Ông chủ gọi dồn dập tới máy nhắn tin của Dương Thiên Tín, vậy mà chẳng ai nghe.
Mãi tới tận bây giờ.
Rốt cuộc cũng nối máy thành công.
Ông chủ lập tức không nhịn nổi, mắng chửi ầm lên trong phòng: "Cậu mang số 6 đi CMN đâu rồi hả?! Còn không đưa tới phòng đấu giá nhanh nhanh lên! Tất cả mọi người đều đang chờ ở đây đấy!"
Gã đập mạnh tay lên bàn: "Vác cái xác tới đây cho tôi nhanh lên!"
Người ở đầu dây bên kia trả lời ngay tắp lự.
Thế nhưng ông chủ chẳng những không được xoa dịu mà còn lập tức biến sắc!
Bởi vì giọng nói trong bộ đàm hoàn toàn không phải của Dương Thiên Tín!
Chủ nhân giọng nói lạ kia khẽ cười, nói: "Tới liền.".