Đường Tầm An ngậm lấy ngón tay của Lục Ngôn.
Lục Ngôn không nuôi thú cưng, nhưng lạ thay anh lại được các động vật lang thang hoan nghênh.
Mỗi lần đi ngang qua bồn hoa lớn ở bệnh viện, luôn có ba bốn chú mèo quấn lấy ống quần anh cọ tới cọ lui.
Bắt chước hành vi của nhân loại, Lục Ngôn cũng từng thử vuốt ve đầu hoặc gãi nhẹ cằm những con mèo hoang.
Mỗi lúc như vậy, mèo nhỏ đều sẽ vui vẻ để lộ ra chiếc bụng, vài con còn ôm ngón tay anh liếm láp thân thiết.
Trên lưỡi mèo có gai ngược.
Lục Ngôn không ngờ trong miệng Đường Tầm An cũng có, liếm cho đầu ngón tay anh ngứa ngáy.
Con ngươi màu vàng kim của Đường Tầm An đã có tiêu cự.
Hơi thở Thời Gian lan tràn tỏa ra từ người hắn, những dây leo trói hắn đồng loạt héo khô, biến thành tro tàn cỏ cây.
Giờ thì đến cây đa lớn đù đờ cũng đã phát hiện tình hình không đúng.
"Mi không phải tín đồ ư?! Tại sao lại vậy chứ?" Trong giọng nó tràn đầy khiếp sợ: "Rõ ràng trên người mi có dấu vết của Thánh Thần mà!"
Lục Ngôn nói: "Thật không dám giấu giếm, Thánh Thần bên chúng tôi từ lâu đã muốn trở thành vua của các vật ô nhiễm.
Nhưng trên thế giới này có quá nhiều vật ô nhiễm cấp cao, sẽ gây cản trở kế hoạch của ngài ấy.
Vậy nên ông chủ của chúng tôi đã hợp tác với nhân loại, ký kết《 Sắc lệnh Chung Sống Hòa Bình 》-- Đằng ấy chính là phe đối lập đầu tiên mà ngài ấy loại bỏ đấy."
Cây đa lớn phẫn nộ tột độ: "Ông ta thế mà lại học cách phản bội như đám nhân loại xấu xí kia!"
Cây đa nâng cành lớn dài lê thê lên, quất thẳng về hướng Lục Ngôn.
Nhưng chưa kịp tới gần đối phương, cành cây đã bị một ánh đao chặt đứt.
Nhựa cây màu đỏ phun ra từ nơi bị cắt ngang.
Đường Tầm An bung mở cánh rồng, che trước người Lục Ngôn: "Ra xa chút, nấp cho kỹ, nhưng đừng rời khỏi phạm vi tầm nhìn của tôi."
Đối với Lục Ngôn mà nói, nơi này vẫn quá nguy hiểm.
Xác suất bị vạ lây nếu cứ ở yên tại chỗ rất lớn.
Dấu ấn của Thánh Thần đã mất tác dụng, nhưng rời khỏi quá xa không chừng sẽ lọt vào vùng tấn công của những vật nhiễm khác.
......
......
Trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố P cuối cùng cũng nhận được tín hiệu cầu cứu đã được gửi từ lâu.
Số lượng tồn đọng trong hai ngày ngắn ngủi ấy vậy mà lại nhiều tới mức khiến lòng người giật thon thót.
Thậm chí còn có không ít tín hiệu cầu cứu là do trợ giảng gửi tới.
Hai Thiên Khải Giả cấp A đóng quân ở thành phố P lập tức hành động, tiến vào vườn cây trợ giúp sơ tán học viên.
Không ít vật ô nhiễm chạy ra khỏi vườn cây, mặc dù giá trị ô nhiễm chỉ mới 3-4 nghìn, nhưng do số lượng đông đảo nên vẫn rất rườm rà khó xử lý.
Nơi Lục Ngôn chọn để nấp đi chính là một hồ nước.
Sử dụng đồng hồ kiểm tra một lượt, bên trong không có vật ô nhiễm.
Hồ nước không lớn không nhỏ, Lục Ngôn bơi lội bên trong cũng không thành vấn đề.
Nước chui vào từ mang cá bên tai rồi lại thoát ra, không khác gì thở trong không khí.
Cộng thêm đây là nguồn nước thiên nhiên nên mùi vị còn ổn hơn nước máy của tổng bộ nhiều.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của hệ thống, Lục Ngôn ló nửa đầu ra khỏi mặt nước, dõi trông về cuộc chiến đằng xa.
[ Nhìn xem người khác đánh nhau thế nào rồi nhìn lại cậu đi.
]
Phương thức chiến đấu của Đường Tầm An rất giống một bộ phim CG tràn ngập mỹ học bạo lực*(beautiful violence).
Hình thể của cây đa rất lớn, sức sống cũng hết sức cứng cỏi bất khuất.
Hàng nghìn rễ cây trăm nhánh khoan lên từ dưới đất, những chiếc rễ này đen sì, chứa độc mạnh thấy rõ, phần đuôi rễ còn là gai nhọn hoắt.
Nó không tin nhân loại độ bệnh biến đã cao tới 97 này vẫn dám sử dụng thiên phú của mình không thèm kìm giữ!
Nhưng Đường Tầm An dám.
Từng cành cây bị tước đi, cành lá xanh rơi đầy đất, không tới nửa phút sau đã héo khô thành bùn vàng.
Cây đa rống lên giận dữ: "Là mày ép tao!"
Rễ cây đa sâu hơn mọi người tưởng tượng nhiều, chúng đã bao phủ gần hết toàn bộ phạm vi thành phố P.
Nó vốn không muốn sử dụng vũ khí cuối cùng này chút nào.
Khi nó vẫn còn là một cái cây, mặc dù không hiểu tại sao nhân loại xấu xí luôn thích khắc chữ lên người nó, nhưng nhân viên chăm vườn lại tưới nước bắt sâu cho nó, nó vẫn rất thích.
Đường Tầm An ra tay, đao nào cũng trí mạng, trên đao còn cuốn theo lực lượng thời gian, khiến sự sống của nó không ngừng trôi đi.
Nó vất vả lắm mới sở hữu được trí tuệ và sinh mệnh, nó không muốn chết.
Toàn bộ thành phố P chợt rung chuyển như động đất.
Giữa đường lớn, rễ cây vùng lên không chịu khuất phục, khiến cho nhựa đường nứt vỡ.
Rễ cây như có sự sống, tóm lấy một người qua đường gần nhất.
【 Thiên phú - Chiết Sinh Mệnh 】
Người thường này nhanh chóng trở thành một phần của cây đa, dính lên thân cây, khô khốc y hệt vỏ cây.
"Đây...!đây là gì thế?!"
Người qua đường che kín miệng hét chói tai, hoảng hốt chạy trốn.
Một khoảng đất lớn nứt toác, các tòa nhà sập xuống, rất nhiều ô tô đang chạy nhanh trên đường đụng vào nhau, khắp nơi đều là tiếng khóc.
Nghiên cứu viên đứng trên tầng cao chứng kiến toàn bộ, ánh mắt đột nhiên trở nên mờ mịt.
"Thưa thầy, đây là...!tương lai chúng ta mong muốn ư?"
Ông nhảy từ trên sân thượng xuống.
......
......
Hơi thở của cây đa vốn đang hấp hối chợt vững vàng mạnh mẽ hơn hẳn.
Dường như Đường Tầm An đã đoán ra điều gì, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi.
"Mày đáng chết."
Lưỡi đao của hắn bỗng lóe lên ánh lửa màu vàng trong suốt.
Đây là năng lực kèm theo của Cốt Rồng - Hơi Thở Rồng.
Chẳng qua lâu rồi Đường Tầm An chưa sử dụng năng lực này.
Mỗi lần sử dụng Hơi Thở Rồng, hắn sẽ sa vào di chứng cuồng bạo.
Đó là một cơn ác mộng mà đến giờ hắn vẫn không muốn nhớ lại.
Thân cây đa bị hơi nóng bỏng rực hơ cho bốc hơi mất một đoạn.
Đường Tầm An không tiếp tục vung đao, mồ hôi lạnh túa ra trên trán hắn, tay run run tìm được thuốc trấn định trong lớp đồng phục, châm lửa hút.
Cây đa lớn hộc ra dịch đặc màu đỏ, khuôn mặt méo mó dữ tợn.
Nó ngửa lên trời gào thét giận dữ: "Cái thứ vật ô nhiễm Thánh Thần đê tiện nhà mi! Thế mà dám quay súng bắn quân mình, nương nhờ phe nhân loại! Các bào tử của ta sẽ mang tin tức này theo gió lan tỏa tới mọi nơi trên thế giới!"
Cây đa ngã ầm ầm xuống đất.
Tất cả các cây nấm trong vườn lập tức nổ tung.
Hạt nhỏ bào tử quá chi chít dày đặc, thoáng chốc trông như mưa phùn màu trắng.
Gió thổi qua, cuốn các bào tử này bay tới con sông, bay qua ngọn núi.
Sau đợt bùng nổ này, toàn bộ nấm trong vườn cây lập tức héo rút, mất hết sức sống.
Thánh Thần đang yên giấc ở Thần Quốc nơi xa không hiểu sao bỗng hắt xì một tiếng trong mơ.
Tiếng máy bay trực thăng vang lên trên bầu trời.
Tầm mắt Đường Tầm An đỏ rực, loáng thoáng trông thấy một bóng người đang đi về phía hắn.
Đường Tầm An đoán được đây là Lục Ngôn, nhưng Lục Ngôn lại là người hắn không muốn gặp bây giờ nhất.
Hắn chặn ngang đao trước mặt mình, gầm nhẹ: "Đừng tới đây."
Đừng tới đây...!xin em.
*
Lần diễn tập cuối cùng này thảm thiết hơn cả tưởng tượng.
Tổng cộng 29 học viên tử vong, 11 học viên bị thương nặng, 3 vị trợ giảng tử vong, 1 nhà nghiên cứu cấp cao tự sát.
Thành phố P có hơn 700 người tử vong, 1300 người bị thương.
Thể thực nghiệm 07 biến mất.
Rất rõ ràng, trong quá trình đã xuất hiện vấn đề mờ ám nào đó.
Tổng bộ nổi giận, cùng ngày hôm đó, sở trưởng đương nhiệm của viện nghiên cứu là Công Duy Bân đã bị mời tới cục cảnh sát uống trà.
Chuyện này vẫn đang được điều tra thêm.
Sau khi trở về Yến Kinh, Lục Ngôn không gặp Đường Tầm An lần nào nữa.
Có vẻ đối phương lại đi viết báo cáo công tác gì đó rồi.
Cuối cùng anh đạt được tổng cộng 53,7 tích phân.
Đổi thành điểm cống hiến chính là 53.700.
Phất lên trong một đêm cũng chỉ đến vậy thôi.
Vì sợ mọi người tức cảnh sinh tình, tổng bộ đã hủy bỏ ý tưởng mở tiệc tối chúc mừng tốt nghiệp, đổi sang lễ truy điệu.
Chiều thứ 7, Lục Ngôn kéo va li hành lý, chuẩn bị về thành phố K quê hương.
Chu Khải Minh nói gần đây anh ta cũng ở Yến Kinh, đúng dịp có thể tới đón anh.
Khi anh đang chờ xe, huấn luyện viên Đường xa cách lâu ngày bỗng đi xuống một chiếc xe khác.
Hiện giờ đang là đầu tháng 7, thời tiết còn nóng bức, vậy mà hắn vẫn mặc đồng phục tinh tế màu đen kia, ngay cả hình chữ thập trên cà vạt cũng không lệch chút nào.
Hắn đi tới trước mặt Lục Ngôn, hỏi: "Em phải về thành phố K sao?"
Lục Ngôn: "Đúng vậy."
Khó lấy được hộ khẩu ở Yến Kinh lắm.
Anh còn phải tới Ma Đô mua nhà gần trường cho cháu trai chủ nhiệm Hồ.
Bầu không khí thoáng trở nên tĩnh lặng.
Một tuần không gặp, tâm trạng dù xao động đến mấy cũng đều đã lặng xuống.
Lục Ngôn thừa nhận bản thân mình có ý nghĩ không yên phận với Đường Tầm An thật, nhưng chỉ đối với Đường Tầm An sẽ rầm rì, ngoan ngoãn vểnh cái đuôi lên kia thôi.
Mà không phải người đàn ông đứng cách vài mét cũng cảm nhận được sự xa cách trước mắt bây giờ.
Đường Tầm An hiện tại có lẽ cũng không thể nào như năm 19 tuổi, sẽ quấn lấy anh bằng chiếc đuôi, còn cọ tới cọ lui trong lòng anh.
Lục Ngôn chợt hỏi: "Chuyện trong mơ thật sự từng xảy ra sao?"
Đường Tầm An rủ mi mắt, khẽ trả lời: "Từng xảy ra, chẳng qua ở hiện thực không có em."
Thật đáng tiếc, đau đớn sau phẫu thuật nhổ trồng, sợ hãi bị trở thành quái vật.
Ở hiện thực chân chính...!đều chỉ có mình hắn chịu đựng.
"Cuối cùng giáo sư Kiều thế nào?"
"Người yêu ông ấy cứu ông ấy.
Phút cuối kia cũng là giáo sư Kiều bảo vệ tôi."
Đường Tầm An biết gì nói nấy.
Lục Ngôn nghĩ một lát, rồi nói: "Tôi sẽ giữ bí mật."
"Tôi..."
Đường Tầm An đang định nói gì đó, một chuỗi tiếng còi vang dội bỗng phát ra bên đường.
Lục Ngôn ngoảnh mặt lại, chỉ thấy Chu Khải Minh lái một chiếc xe mui trần màu hồng phấn tới, điên cuồng ấn còi.
"Ngôn Ngôn ơi! Em tới đón anh đây!"
Nói xong, Chu Khải Minh vung tay, giơ một biểu ngữ chữ trắng nền đỏ lên.
— —【 Chúc mừng ông xã Lục Ngôn của em tốt nghiệp thuận lợi với thành tích Tích phân hạng 1 】
Phía sau anh ta, Trinh Thám và Trần Thập Nhị cùng nhau bắn pháo hoa giấy, trong phút chốc rất mừng vui náo nhiệt.
Hệ thống: [ Phụt.
Tốt lắm, xem ra mối tình đầu của cậu còn chưa kịp bắt đầu đã kết thúc rồi.
]
Đường Tầm An chẳng mấy khi tỏ thái độ gì, nhưng lúc này trên mặt hắn vậy mà lại xuất hiện đôi phần ngạc nhiên.
Hắn nhìn về phía Lục Ngôn, muốn một đáp án, Lục Ngôn lại chỉ dời mắt đi như đang trốn tránh.
Đường Tầm An không ngốc, hắn đã biết đáp án.
Vì vậy, hắn siết chặt thanh đao trong tay, nhấp môi nói: "...!Tôi còn có việc phải làm, không tiễn em được nữa."
Bước đi vội vàng đến lạ, y hệt binh lính đào ngũ.
Hệ thống: [ Rõ ràng là bộ phim của ba người ~~ Nhưng từ đầu tới cuối ~~ lại không có tên anh ~~~~ ]*
*Nhạc: Luôn Luôn Tĩnh Lặng - A Sang
"Câm miệng." Lục Ngôn nói khẽ, giọng hơi tức giận.
Dù gì thì chuyện xảy ra trong mơ cũng đều là giả mà thôi.
[ Mơ là giả, nhưng tình cảm lại là thật mà.
] Hệ thống thở dài một tiếng: [ Tôi nghe nói rồng có hai cái chít chít đấy, cậu không muốn thử sao? ]
"Chẳng muốn tí nào, cảm ơn." Lục Ngôn trả lời, mặt không cảm xúc: "Và không có hai cái, đó chỉ là lời đồn."
Tiếng hệ thống lập tức tràn ngập sự khiếp sợ: [ Vì sao cậu còn biết rõ hơn cả tôi thế?! ]
Lục Ngôn không trả lời nó, anh đi về phía Chu Khải Minh, hỏi dò: "Anh đang làm gì thế?"
Anh chỉ hai chữ "Ông xã" trên biểu ngữ.
"Chỗ chúng tôi..." Chu Khải Minh trả lời hết sức hợp lý: "Các chị em đều gọi nhau là ông xã mà! Chẳng lẽ muốn tôi gọi cậu là bà xã? Vậy cũng không phải không được."
Lục Ngôn: "......"
Tự nhiên hơi muốn đánh người.
"Có vấn đề gì sao?"
Lục Ngôn: "...!Không."
Chu Khải Minh cực kỳ lịch thiệp mở cửa xe ra: "Đi, anh zai dẫn cậu tới quán ăn! Đúng rồi, vừa nãy cậu nói chuyện với ai thế? Trông cao ráo đẹp trai ghê."
Nói xong, Chu Khải Minh nhìn lên đỉnh đầu Lục Ngôn theo thói quen.
Do thiên phú Thế Giới Hư Cấu này mà trong thế giới của anh ta, tất cả mọi người đều có danh hiệu, chỉ gần ghé sát vào là sẽ thấy.
Một lát sau, anh ta tháo kính râm xuống, không nhịn được thốt ra một tiếng "Đậu xanh rau má": "Cậu đã làm những gì ở đợt huấn luyện này thế?"
Danh hiệu trên đỉnh đầu sẽ thay đổi bất cứ lúc nào, nhưng thường số lượng chỉ có một.
Lần này thế mà Lục Ngôn lại được tận 2 danh hiệu, một trong số đó còn là danh hiệu màu vàng kim hiếm thấy nhất!
【 Cao thủ の Thuần hóa rồng 】
【 Kẻ hủy diệt Tà giáo (Sơ cấp) 】
Lần trước Chu Khải Minh còn thấy danh hiệu vàng kim ở cmn tổng bộ Yến Kinh, lúc đi ngang qua Đường Tầm An.
Chu Khải Minh hồi tưởng một lát.
Hình như danh hiệu của Đường Tầm An là...【 Rồng đen の Tuyệt vọng 】??