Sau Khi Tỉnh Giấc, Ta Bái Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thành Sư Phụ

Chương 9: Ngoại truyện




40.
(Ngoại truyện về Việt Linh Yên)
[Nữ nhi của hạ nhân thấp kém]
Cái xưng hô này giống như dấu ấn kèm theo trên người Việt Linh Yên từ khi nàng ta được sinh ra.
Cũng giống như sự nhu nhược, nhát gan và tự ti gắn liền với nàng ta.
Là thứ xuất phát từ trong xương cốt.
Thế nhưng, nàng ta lại có tướng mạo xinh đẹp.
Năm 9 tuổi, a nương đuổi nàng ta ra khỏi nhà, nói nàng ta vừa lười nhác vừa bất hiếu, nuôi dưỡng tiếp có ích gì.
Lúc đi nàng ta dập đầu ba cái với a nương, a nương không nhìn nàng ta, viền mắt đã đỏ lên rồi nhưng không chịu rơi lệ trước mặt nàng ta.
Tại sao phải đi?
Bởi vì trưởng tử của chưởng môn, con lợn béo hơn 20 tuổi đó, gần đây luôn nheo mắt quan sát nàng ta, nàng ta khi đó thậm chí còn không hiểu đó là dấu hiệu gì, nhưng a nương trầm mặc nhìn khuôn mặt của nàng ta, chưa tới hai ngày đã quyết định để nàng ta đi.
Nàng ta hỏi a nương nên đi đâu.
A nương nói đi đâu cũng được, miễn sao có thể bảo vệ bản thân là được.
Thế là nàng ta cầm tiền tích góp của a nương lần đầu tiên bước ra khỏi Triều Thượng môn, mãi đến vài năm sau nàng ta mới biết rằng, tên trưởng tử của chưởng môn bản tính hung bạo và d@m đãng, đã có không dưới trăm cô nương chết trong phòng hắn.
May mắn ông trời thương xót, nàng ta không chỉ trốn thoát thành công mà còn nhờ vào linh căn xuất sắc của mình, tiến vào đại môn phái năm đó, Lưu Thanh Sơn.
Nhưng dung mạo đó của nàng ta vẫn mang lại rắc rối.
Giang Dập, sư huynh trước giờ rất được hoan nghênh luôn chiếu cố nàng ta, vì vậy nàng ta trở thành cái gai trong mắt của tất cả các nữ tu.
Thực ra cũng không đến nỗi nào, chẳng qua là bị các sư tỷ sai khiến từ sáng đến tối, bị người cùng lúc gia nhập môn phái cô lập, trong lúc tu hành bị người khác ngáng chân, gánh nước lên núi nhiều gấp đôi người khác, nhưng những điều này thực sự không được tính là quá tệ.
Là nữ nhi của hạ nhân, nàng ta chưa từng để ý đến những uất ức này, tất nhiên nàng ta có thể chịu đựng được.
Vì vậy, khi các sư tỷ đứng trước mặt nàng ta, kiêu ngạo hống hách nói gì đó, nàng ta chỉ im lặng lắng nghe.
Sư tỷ dẫn đầu trong cơn giận dữ, giơ tay đẩy nàng ta một cái.
Vẫn chưa đủ.
Thậm chí còn muốn huy động linh lực để đẩy nàng ta, nếu một chưởng này trúng người nàng ta, rất có thể sẽ bị nội thương mấy ngày.
Nàng ta cuộn tay lại, nhưng ngay lập tức liền thả ra.
Nếu như phản kháng, thứ chờ đợi nàng ta sau này chắc chắn sẽ là sự trả thù tồi tệ hơn.
Việt Linh Yên cam chịu nhắm mắt lại.
Cho nên hôm đó nàng ta đã không nhìn thấy Nhạn Bắc Bắc nhảy xuống từ trên cây gần đó như thế nào, nàng ta chỉ cảm thấy một luồng gió thổi ngang qua gò má, còn vị sư tỷ dẫn đầu kêu lên một tiếng đau đớn “Ôi chao”, lúc mở mắt, Nhạn Bắc Bắc đã đứng trước mặt nàng ta.
Thật khiến người khác vô cùng kinh ngạc.
Cô gái trước mặt đang mặc đạo bào của Lưu Thanh Sơn, tuổi tác cũng ngang nàng ta, so với mấy sư tỷ còn thấp hơn nửa cái đầu, nhưng cô gái cứ đứng ở đó, không một chút lùi bước hay nhượng bộ, trên tay nàng ấy cầm một cành cây hình như mới bẻ gãy, trong miệng ngậm một chiếc lá, sau đó dùng sức phun mạnh, chiếc lá như con dao cắm xuống mảnh đất trước mặt các sư tỷ.
“Chậc,” Nàng ấy ngoáy ngoáy lỗ tai, “Ồn chết mất.”
Giờ Dậu, ánh tà dương vội vã đến, thẳng chiếu trên đôi vai hơi gầy của cô gái, nhưng nàng ấy vẫn có thể gánh vác được hoàng hôn của đêm nay.
Cảnh tượng này, Việt Linh Yên đã nhớ cả đời.
41.
Trước lạ sau quen, từ đó nàng ta cứ như thế đã thân quen với Nhạn Bắc Bắc.
Người kỳ lạ trong miệng của tất cả mọi người, Nhạn Bắc Bắc, trời sinh linh lực thiếu thốn, nhưng sức mạnh phi thường, thân pháp đột phá. Nàng ấy không cha không mẹ, tiến vào môn phái với xuất thân bần hàn, nhưng trước giờ luôn hung dữ, không hề sợ ai.
Từ lần gặp đầu tiên, Việt Linh Yên liền rõ, Nhạn Bắc Bắc là một người hoàn toàn đối lập với mình.
Nàng ta trước nay luôn bấm bụng chịu đựng, nỗi uất ức có lớn thì cũng nén vào trong lòng. Nàng ta luôn cảm thấy nếu chịu đựng một chút đều sẽ vượt qua được.
Nhưng Nhạn Bắc Bắc sẽ nói: “Không phải phản kháng là sẽ bị báo thù, A Yên, không phản kháng mới bị.”
Nàng ta chán ghét dung mạo của mình, cho rằng mọi sự rắc rối đều do nó mà ra.
Nhưng Nhạn Bắc Bắc nói với nàng ta: “Muội lớn lên xinh đẹp, đừng cứ mãi cúi đầu. Thật ra nếu muội ngẩng đầu lên nhìn, sẽ cảm thấy muội ưu tú hơn rất nhiều so với những người bắt nạt muội. Bởi vì ưu tú, mới bị bọn họ đố kị.”
Thật kì lạ.
Ở cùng với nàng ấy càng lâu, sự tự ti cùng sự hèn nhát khắc sâu trong xương từ lúc còn nhỏ thế mà lại bắt đầu dần dần tiêu tan.
Như thể, có một tia sáng, chiếu rọi tất cả những thứ đó không còn một dấu vết.
Việt Linh Yên vẫn chưa ý thức được đó là ánh sáng gì, ngày mà Nhạn Bắc Bắc không cẩn thận rơi từ trên kiếm xuống, phản ứng đầu tiên của nàng ta lại là nhảy xuống cứu người, sau đó nàng ta chậm chạp hiểu được, Nhạn Bắc Bắc chính là ánh sáng của nàng ta.
Một người vô cùng quan trọng.
Mà ánh sáng, chỉ chiếu vào nơi tối tăm.
Sau này mỗi khi Việt Linh Yên nhớ đến khoảng thời gian này, liền cảm thấy bi ai. Nếu như Nhạn Bắc Bắc là ánh sáng, thì nàng ta chính là bóng tối, những suy nghĩ u ám kia ở trong bóng tối điên cuồng phát triển, đến cuối cùng cũng không thể thay đổi được.
Khoảng thời gian này nàng ta bắt đầu cảm thấy bất công. Tình bạn không có dấu bằng tuyệt đối, nàng ta cảm thấy bất công.
Nàng ta chỉ có Nhạn Bắc Bắc, nhưng Nhạn Bắc Bắc còn có Phó Trầm.
Nhạn Bắc Bắc và Phó Trầm có những lời nói không bao giờ hết, bọn họ lớn lên cùng nhau, có những chuyện trải qua mà người thường khó tưởng tượng nổi. Nhạn Bắc Bắc biết Phó Trầm thích gì, ghét gì, Phó Trầm cũng vậy, họ giống như những người hiểu nhau nhất trên thế gian này.
Thậm chí ở độ tuổi bắt đầu yêu, nàng ta trưởng thành sớm hơn so với những người cùng trang lứa, đã phát hiện Nhạn Bắc Bắc và Phó Trầm tình đầu ý hợp nhưng cả hai lại chậm chạp không nhận ra, nàng ta bỗng sợ hãi, nếu họ ở bên nhau rồi, nàng ta phải làm sao?
Bọn họ sẽ có bí mật, sẽ có những chuyện mà nàng ta không chen miệng vào được, sẽ có càng nhiều càng nhiều thời gian chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Còn nàng ta thì sao?
Nàng ta sẽ bị vứt bỏ, trở thành một nhân vật không quan trọng trong câu chuyện của họ, người khác gọi chung nhân vật này là - người ngoài.
Đã có mấy lần nàng ta tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, trong mộng nàng ta lại quay về lúc một thân một mình.
Thế là trước lúc hai người nhận ra phần tình cảm này, nàng ta đã nói dối Nhạn Bắc Bắc, nàng ta nói nàng ta thích Phó Trầm.
Nhạn Bắc Bắc một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn lại, biểu cảm trên mặt vẫn là vẻ kinh ngạc, nhưng trong mắt lại u ám, nàng ta biết, chính ngay thời khắc này Nhạn Bắc Bắc đã nhận ra tình cảm của mình với Phó Trầm. Nhưng đáng cười là, nàng ta lại hiểu Nhạn Bắc Bắc, một Nhạn Bắc Bắc lương thiện.
Quả nhiên, cuối cùng Nhạn Bắc Bắc chỉ cười nói: “A Yên, chúc phúc muội.”
Nàng ta liền ra sức ngăn cách Phó Trầm và Nhạn Bắc Bắc.
Mượn lời nói dối thích Phó Trầm của bản thân, nàng ta luôn bám lấy Phó Trầm, để thời gian bọn họ ở bên nhau ngày càng ít đi.
Ngày mà Nhạn Bắc Bắc quyết định tu ma, hoàn toàn cắt đứt với Phó Trầm, thực ra nàng ta đều biết, Nhạn Bắc Bắc vì để không dây dưa đến Phó Trầm, Phó Trầm vì để không liên luỵ Nhạn Bắc Bắc, nàng ta đều đều, nhưng nàng ta không nói cho ai hết.
Thậm chí nàng ta cảm thấy vui mừng.
Nếu như vậy, Nhạn Bắc Bắc chỉ còn mình nàng ta thôi, tình bạn của bọn cuối cùng đã có dấu bằng tuyệt đối.
Mọi chuyện cuối cùng vẫn đi tới bước không thể quay lại được.
Cho đến khi Nhạn Bắc Bắc chết, Việt Linh Yên không nhịn được nghĩ, nếu năm đó bản thân không làm ra chuyện này, có khi nào Nhạn Bắc Bắc sẽ vì Phó Trầm mà từ bỏ nhập ma không, hoặc là, Phó Trầm có thể giữ cho Nhạn Bắc Bắc một tia tỉnh táo khi nàng ấy suy sụp và trở nên điên loạn, cuối cùng giữ lại được tính mạng của những người vô tội trong Triều Thượng môn.
Nhưng không có nếu như.
Có một số chuyện giống như ý trời đã định.
42.
Việt Linh Yên chưa từng nghĩ, nàng ta sẽ hận Nhạn Bắc Bắc. Lúc trước nàng ta còn cho rằng, nàng ta sẽ hận bất kỳ người nào, nhưng trong đó không bao gồm Nhạn Bắc Bắc.
Thật mỉa mai.
Thế mà có một ngày nàng ta lại muốn giết Nhạn Bắc Bắc.
Càng châm biếm hơn là, Nhạn Bắc Bắc tin tưởng nàng ta, lúc nói chuyện đã từng nhắc đến Dương Kiếm là khắc tinh trời sinh của Âm Kiếm, khi đó nàng ta không để tâm, nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như nàng ta đã biến thành người duy nhất trên thế gian này – biết cách để gi3t chết Nhạn Bắc Bắc.
Nàng ta bắt đầu vạch ra một kế hoạch, Giang Dập kiên trì theo đuổi nàng ta nhiều năm, vừa hay thành một phần ​​trong kế hoạch của nàng ta.
Kế hoạch này muốn thực hiện rất dễ dàng, vì người muốn Nhạn Bắc Bắc chết thực sự quá nhiều.
Mà nàng ta lại là người duy nhất vừa có thể lừa được Nhạn Bắc Bắc vừa có thể lừa được Phó Trầm.
Nàng ta viết thư nói cho Nhạn Bắc Bắc rằng Phó Trầm đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Cũng thông báo cho Phó Trầm, Nhạn Bắc Bắc bị các đại môn phái vây đánh rồi.
Thật là đơn giản.
Một khắc mà Phó Trầm đâm Dương Kiếm vào tim Nhạn Bắc Bắc, trong đầu nàng ta chỉ còn lại bốn chữ – Thật là đơn giản.
Cho đến ngày hôm sau sau khi Nhạn Bắc Bắc chết, nàng ta cũng chỉ dám nghĩ 4 chữ này.
Thật là đơn giản.
Mấy đêm liền nàng ta không thể ngủ được, nàng ta nằm trên giường, bốn chữ này chèn ép khiến nàng ta suýt nữa không thở được.
Một ngày kia khi đang đi trên đường, có vài nữ tu đi ngang qua đang sôi nổi thảo luận, một câu nói đã nhẹ nhàng lọt vào tai nàng ta.
“Thì ra giết đại ma đầu Nhạn Bắc Bắc lại đơn giản như vậy.”
Cảm xúc như muốn vỡ tung, toàn bộ khí lực trong người nàng ta giờ phút này đều bộc phát, nàng ta ngã xuống đất, cảm giác đau đớn không nói nên lời trực tiếp ập xuống người nàng ta, nàng ta ôm ngực, trái tim giống như bị kiếm đâm xuyên qua, toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào không đau.
Kỳ lạ.
Việt Linh Yên lặng lẽ nghĩ.
Hình như nàng ta, không sống được nữa rồi.
Không để ý đến ánh mắt dị thường của người khác, nàng ta lảo đảo quay về phòng, bên giường có một cái tủ nhỏ, tầng thứ 2 chứa đầy thư của nàng ta và Nhạn Bắc Bắc viết mấy năm này, vừa bắt đầu thành tâm thật ý, đến cuối cùng thật giả lẫn lộn, tất cả đều nằm ở đây.
Nàng ta mở từng bức thư ra đọc.
[A Yên, gần đây khỏe không? Ma giới thật hoang vắng, muốn cái gì cũng chẳng có, có lúc còn nhớ đến món ăn muội làm, nếu có cơ hội được ăn một bữa thì tốt quá. Aizz, đừng nói cơm muội làm, chúng ta muốn gặp nhau thôi cũng đã khó rồi. Nhưng không thành vấn đề, ta vẫn sống khá thoải mái, muội thì sao? Có nhớ rượu ta ủ không? Không cho phép nói không!]
“A Yên, làm Ma tu thật khó, ta tu sắp nôn luôn rồi, não của mấy ma tu kia cũng tu thành não tàn luôn rồi, hy vọng sau này ta sẽ không bị giống bọn họ.”
“A Yên, còn nhớ thác nước mà năm đó khi tu hành chúng ta đã đến không, hai ngày trước ta có đi ngang qua, thế mà nó đã đóng băng rồi, ta dùng một miếng gỗ, liền trượt thẳng xuống theo đường băng, có thể nói là vô cùng k1ch thích luôn. Khuyên muội có thời gian thì đến chơi, nhớ là, phải dùng miếng gỗ chắc một chút, đừng hỏi tại sao ta biết.”
“Haha, quả nhiên muội và Phó Trầm ở bên nhau rồi, chúc mừng chúc mừng, cũng không biết đại hôn của hai người ta có thể đến được không. Yên tâm, cho dù không thể, ta cũng sẽ lén đến nhìn một cái.”
“Gần đây sống không tốt, nhưng may mà vẫn còn muội, chứ không ta cũng không biết tâm sự với ai.”
“A Yên, vạn sự như ý, sinh thần vui vẻ.”
Sau khi mở lá thư cuối cùng, nàng ta nhìn vào bàn tay trống rỗng, bỗng bật cười.
Nàng ta đang làm cái gì đây?
Bắc Bắc vẫn còn đang đợi nàng ta.
Bọn họ còn phải cùng nhau ăn cơm nàng ta nấu, uống rượu Bắc Bắc ủ, bọn họ còn cùng nhau ngự kiếm, cùng nhau ngắm sao, cùng nhau đi trượt băng trên thác nước, cũng có lẽ miếng gỗ không chắc chắn, bọn họ sẽ bị ngã sấp mặt, nhưng không sao, vì cả hai sẽ rất nhếch nhác và cuối cùng sẽ chỉ biết nhìn nhau bật cười haha.
Nàng ta không chút do dự chọn chết đi, bởi vì sống trong thế giới không có Nhạn Bắc Bắc, là một thế giới vô cùng tệ hại.
Trước khi chết, hình ảnh cuối cùng trong đầu nàng ta là năm đó khi nàng ta không biết phản kháng là gì, cô gái đó đứng trước mặt nàng ta gánh cả ánh hoàng hôn của đêm tối, nhẹ nhàng dạy nàng ta cách sống thẳng lưng trong thế giới này.
Từ đó, sắc trời tươi sáng.
(TOÀN VĂN HOÀN)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.