Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo

Chương 69: Chim Nhỏ Nghi Ngờ





Bình thường trong lòng Phượng Tuyên nghĩ cái gì đều sẽ viết hết lên mặt.
Cho nên tâm tình của y rất dễ đoán, nhìn bề ngoài có thể biết y không vui lắm.
Thích Trác Ngọc đứng bên cạnh vén tóc y lên hỏi: "Ngươi không vui."
Sử dụng một câu tuyên bố.
Đại ca, ngươi nghe xem ngươi nói gì kìa.
Ngươi nhốt nhiều hậu duệ Thần tộc như vậy ở trong bí cảnh Thái Sơ, ta vui thế nào cho nổi.
Hơn nữa còn là lấy nguyên thần tục hồn cho y, muốn chết hả, đây là cái thiệt lập nhân vật phản diện hủy thiên diệt địa gì?
Y chỉ muốn làm thái tử của thần tộc trái tim hướng muôn dân trăm họ làm người tốt việc tốt, không giết người phóng hỏa được không?
Phượng Tuyên chỉ có thể dùng sáu dấu chấm để biểu thị tâm tình của mình.
Y im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng:" Ngươi cảm thấy ta có thể vui sao?"
Thích Trác Ngọc nói: "Không sao, ta biết ngươi là thần tộc, sẽ không tùy ý tàn sát đồng loại."
Hắn dừng một chút, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn của nhân vật phản diện, cảm giác rất thần kinh: "Bản tôn động thủ là được."
......
......
Ta cảm ơn ngươi, ngay cả con đường lui cũng nghĩ hộ ta luôn rồi.
Hóa ra ngươi nghĩ ta không vui vì ta không thích giết người sao?
Phượng Tuyên cười ngất, thật sự là không thể giao tiếp với bệnh thần kinh mà.
Thích Trác Ngọc nói xong thì như muốn bắt tay vào việc luôn, Phượng Tuyên biết hắn thuộc phái nói là hành động bèn vội vàng túm lấy cánh tay hắn: "Thích Trác Ngọc! Không phải ta buồn vì chuyện giết người.
Ta không vui vì ngươi đã nhốt họ lại."
Thích Trác Ngọc dừng một chút: "Vì sao?"
Phượng Tuyên thầm nghĩ thật sự là không thể nói lý với nhân vật phản diện, y ôm cánh tay Thích Trác Ngọc, hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Chỉ là, ta cảm thấy như vậy không tốt lắm.
Mặc dù ta biết ngươi muốn tốt cho ta, nhưng ta không thể hy sinh mạng sống của họ vì bản thân mình.”
Mạng của khỉ cũng là mạng, mong ngươi hiểu giùm cho.
Thích Trác Ngọc không hiểu nổi y, lông mày khẽ nhíu lại: "Mệnh của bọn họ có liên quan gì đến bản tôn, bản tôn chỉ muốn ngươi còn sống.
Đừng nói là giết một ngàn thần tộc, cho là mười ngàn hay một trăm ngàn, bản tôn cũng không tiếc.

Phượng Tuyên: "..."
Nghe còn hơi cảm động là vụ gì? Sao ngươi nói ra cái lời thề không phải ngươi thì không được khiến người ta rơi lệ này, lại kinh khủng như vậy chứ?!
Phượng Tuyên ôm cánh tay hắn, treo trên người hắn câm nín hồi lâu, "Tru sát Thần tộc, ngươi sẽ bị lôi kiếp diệt thế bổ cho hồn phi phách tán."
Dáng vẻ Thích Trác Ngọc rất là hờ hững, "Bản tôn không quan tâm."
Phượng Tuyên cạn lời: "Ta cũng sẽ bị bổ cho hồn phi phách tán.”
Thích Trác Ngọc: "..."
Lông mày Thích Trác Ngọc giật giật, rốt cục thu tay lại, không định ném một cơn bão sấm sét nổ tung bí cảnh Thái Sơ nữa.
Hắn quay đầu nhìn chằm chằm Phượng Tuyên rất lâu mới lộ ra vẻ không tình nguyện cho lắm, "Thôi.
Nếu ngươi không muốn, bản tôn sẽ tha cho bọn họ một mạng."
Này nha, cái thiết lập tiểu yêu phi và ma tôn bá đạo quái quỷ này sao vẫn còn trên người mình thế.
Cơ mà Phượng Tuyên vẫn rất kinh ngạc vì Thích Trác Ngọc lại nghe lời y không làm chuyện này nữa.
Dù sao với sự hiểu biết của mình đối với hắn, Thích Trác Ngọc chính là cái loại đã đưa ra quyết định rồi thì đừng có ai mong tưởng thuyết phục được hắn.
"Ta nói rồi, nếu ngươi muốn, bản tôn đều có thể làm vì ngươi." Thích Trác Ngọc thối tha lại không biết xấu hổ đọc tâm của y, sau đó làm như không có gì lên tiếng.
“......!Ồ.

"Phượng Tuyên còn có thể nói vì nữa, chỉ có thể nhận cái thiết lập yêu phi này thôi.
Y nhìn thoáng qua Thích Trác Ngọc, chưa từ bỏ ý định: "Vậy ta muốn ngươi trở về biển Hỗn Độn thì sao?"
Vẻ mặt Thích Trác Ngọc thản nhiên: " Ngoại trừ cái này."
Ồ.
Vậy ngươi vừa nói cái quỷ gì vậy hả?!
-
Phượng Tuyên cảm thấy mình nên cảm thấy may vì Thích Trác Ngọc bây giờ giết người có nguyên tắc.
Lúc y bị mang từ Tê Phượng Cung đến biển Hỗn Độn, hình như đại ma đầu còn chưa có đại khai sát giới, chỉ là vừa mới phá hỏng thủy kính bên trong bí cảnh Thái Sơ, thuận tiện nhốt người lại mà thôi.
Cũng may người này, còn biết thông báo cho y trước khi làm chuyện xấu.
Phượng Tuyên nhìn qua bí cảnh đã hoàn toàn đóng cửa, không hiểu sao lại có một loại ảo giác quỷ dị.
Vừa nghĩ đến cảm giác chạy ra ngoài dọn dẹp đống hỗn độn cho con mèo của mình, y hỏi: "Ngươi có thể mở bí cảnh Thái Sơ ra lần nữa không?"
Thích Trác Ngọc nghe xong rất là nghe lời mở Bí cảnh Thái Sơ ra.
Chỉ là lúc Phượng Tuyên muốn đi vào thì hắn đột nhiên túm lấy cánh tay y, "Ngươi muốn vào bí cảnh Thái Sơ sao? ”
Phượng Tuyên gật đầu, Thích Trác Ngọc khó hiểu: "Vì sao? ”
Phượng Tuyên thành thật trả lời: "Ta đi vào sửa chữa mấy cái thủy kính kia."
Dù sao Thích Trác Ngọc một hơi làm nát hơn vạn tấm thủy kính mới bị đám cổ thần Bạch Ngọc Kinh phát hiện chuyện không đúng, Phượng Tuyên quyết định khôi phục lại hiện trường trước khi vụ án xảy ra, làm bộ như vô sự phát sinh.
Thích Trác Ngọc dường như càng khó hiểu, tiếp tục: "Tại sao phải sửa thủy kính?"
Phượng Tuyên thở dài thườn thượt, phục hắn luôn, "Nếu ta không đi vào sửa xong thủy kính thì lúc bí cảnh Thái Sơ mở ra, cha đế quân sẽ biết ngay bên trong xảy ra chuyện, đến lúc đó người sẽ là người đầu tiên bắt ngươi nhốt vào Bích Lạc Xuyên.

Thích Trác Ngọc nghe y nói xong, vẻ mặt vi diệu thoáng khựng lại, "Ngươi sợ ta bị người của Thần tộc bắt được." Hắn khẳng định.
"Đúng vậy." Phượng Tuyên thầm nghĩ chuyện này có cái gì để mà hỏi.
Vẻ mặt Thích Trác Ngọc khó lường: "Bản tôn tưởng ngươi không vui sẽ trực tiếp áp giải bản tôn đến Bạch Ngọc Kinh."
Hả?
Ở trong lòng đại ma đầu, mình thế mà là một tiểu tiên tử ân oán rõ ràng như vậy sao?
Chính là cái kiểu đồ khốn to xác, ngươi làm tổn thương đồng tộc của ta, từ nay về sau ta và ngươi không đội trời chung á hả?
Quên nó đi.
Cũng không thể nói Phượng Tuyên ân oán rõ ràng, nhưng trong lòng y rất rõ, ai đối tốt với mình, ai không tốt.
Nói thật là y chẳng quen biết ai trong đám hậu duệ thần tộc này, y sẽ không vì những người xa lạ mà làm thương tổn người tốt với mình.
Dù sao thì y quen biết Thích Trác Ngọc đã lâu, hắn đối xử rất tệ với người khác, nhưng lại rất tốt với y.
Huống chi không bàn đến chuyện y có vui hay không.
Cho dù y thật sự là loại tiểu tiên tử ghét ác như thù, muốn áp giải Thích Trác Ngọc đến Bạch Ngọc Kinh thì tu vi hai người cũng chênh lệch quá xa, y còn chưa kịp động thủ, đã bị đại ma đầu nổ cho tro cốt bay lên rồi.
Thích Trác Ngọc bất thình lình lên tiếng: "Nếu như ngươi động thủ, bản tôn tuyệt đối không phản kháng.

Phượng Tuyên:...!Vậy thì y cũng không muốn.
Cho nên rốt cục là vì sao y lại rối rắm vấn đề có nên áp giải hắn đến Bạch Ngọc Kinh hay không? Nếu muốn ngồi đại lao như vậy, thật ra có thể tự mình đi ngồi xổm* ở Bích Lạc Xuyên mà.jpg
(Ngồi xổm ở đây là đi tò á, kiểu mấy cha tù nhân lúc bị bắt tới đồn hay ngồi xổm các kiểu)
Thích Trác Ngọc cứ nom y chằm chằm như là muốn chọc thủng y.
Phượng Tuyên cảm giác hoạt động tâm lý của mình đều bại lộ dưới tầm mắt của hắn, nhưng Thích Trác Ngọc càng nhìn, vẻ mặt lại càng thêm mê man.
Hắn đã kiểm tra qua nguyên thần của Phượng Tuyên, biết trí nhớ của y chưa hề khôi phục, nhưng vì sao trí nhớ của y chưa khôi phục lại vẫn che chở mình như cũ? Còn không đành lòng áp giải hắn tới Bạch Ngọc Kinh.
Tính cách của heo lười Phượng Tuyên này tuyệt đối không phải loại tính cách thánh mẫu gặp một người cứu một người.
Khả năng duy nhất, chính là tuy rằng y mất trí nhớ, nhưng bản năng vẫn như cũ vẫn thích mình.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Thích Trác Ngọc càng lúc càng phức tạp, đặc biệt là khi nhìn thấy Phượng Tuyên đang sửa thủy kính, tiêu hao đi linh lực chẳng có bao nhiêu của mình.
Cảm giác khó chịu trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Vì thế, Phượng Tuyên cảm nhận được một chuỗi linh lực cường đại áp đảo, trực tiếp xuyên thùng toàn bộ bí cảnh Thái Sơ.
Một giây sau, tất cả thủy kính bị Thích Trác Ngọc làm hỏng đã khôi phục như lúc ban đầu.
Động tĩnh lớn tới mức làm Phượng Tuyên giật nảy mình.

Y quay đầu, linh lực trong tay Thích Trác Ngọc còn chưa thu hồi, vừa nhìn là biết những thủy kính vừa rồi đều do hắn sửa lại.
Nhưng cái tên này làm sao vậy? Tự làm hỏng thủy kính xong lại tự sửa? Có sở thích tăng việc làm cho bản thân đấy à?
Hơn nữa không biết vì sao mà tâm tình Thích Trác Ngọc hiện tại rất nóng nảy, sau khi sửa thủy kính xong sải bước đi về phía trước vài thước, y phục màu đen bay phấp phới, trông hắn cứ như là cao 2 m8.
Phượng Tuyên bối rối, chỉ có thể nói là bệnh thần kinh của đại ma đầu lại phát tác.
Quả nhiên Thích Trác Ngọc biểu diễn một cơn bệnh thần kinh phát tác tại chỗ, đi chưa được bao xa đã vác cái mặt cáu kỉnh trở về rồi bất ngờ ôm lấy Phượng Tuyên.
Nói thật thì bình thường Phượng Tuyên cảm thấy giữa mình và Thích Trác Ngọc có hơi chênh lệch chiều cao, nhưng y cảm thấy chút khoảng cách này cũng không sao.
Chỉ có hiện tại bị hắn ôm lấy, y mới chân thật cảm nhận được chênh lệch giữa hai người.
Cả người y cơ hồ đều Thích Trác Ngọc ôm vào trong lòng, khiến Phượng Tuyên nghi ngờ hắn muốn bóp nát mình.
Bởi vì đối phương dùng sức quá mạnh, Phượng Tuyên không thể không kiễng chân, hơi nâng cằm rồi đặt lên đôi vai rộng lớn của hắn.
Còn chưa rõ Thích Trác Ngọc đang phát điên cái gì, y đã nghe được giọng của Thích Trác Ngọc mang theo chút buồn bực: "Ngươi không thích thì sau này ta sẽ không làm nữa.

Hả? Đại ca.
Đừng lúc nào cũng đột nhiên tua nhanh một số tình tiết mà y không hiểu gì cả được không?! Đây lại là lời kịch khó hiểu gì vậy?! Con chim cũng không dám nói, chim cũng không dám hỏi.
Cứ thế bị Thích Trác Ngọc ép buộc ôm thật lâu, Phượng Tuyên do dự rồi vỗ nhẹ vào lưng hắn.
Giống như trấn an.
Dù sao cũng không biết đại ma đầu phát điên vì chuyện gì, trước cứ vuốt lông cho hắn cái đã.jpg
-
Có thể là do hiệu quả của việc vuốt lông rất rõ rệt nên Thích Trác Ngọc nói được làm được, chuyện Phượng Tuyên không thích, không vui, hắn thật sự sẽ không làm.
Kế tiếp trong khoảng thời gian ở bí cảnh, hắn chẳng làm gì cả, hoàn toàn không giống tác phong phản diện của hắn.
Tuy rằng Thích Trác Ngọc đã sửa hơn vạn tấm thủy kính nhưng Phượng Tuyên vẫn phải kiên trì đi kiểm tra xem có bỏ sót hay không.
Vì thế dọc theo đường đi y bắt gặp được rất nhiều hậu duệ thần tộc.
Những thượng cổ thần tộc nhị đại này, nói dễ nghe một chút là sống an nhàn sung sướng quen rồi, nói khó nghe một chút chính là tấm chiếu chưa trải.
Đại bộ phận nhị đại đều là lần đầu tiên đến tham gia bí cảnh Thái Sơ, hơn nữa chạy tới đều vì muốn giành lấy vẻ vang cho gia tộc, kết quả đi vào chưa tới bảy ngày thủy kính vỡ hết, muốn đi ra ngoài thì phát hiện không có đường ra.
Càng đừng nói tới vài cổ thần già nua có liên hệ với bọn họ, ngay khi tin tức cũng không truyền ra được, lẽ tự nhiên mọi người đều hoảng hốt.
Phượng Tuyên nhìn thấy bọn họ bèn lấy ra một đống lý do đã biên soạn từ lâu, đại khái chính là bí cảnh xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, thủy kính không ổn định, hiện tại Bạch Ngọc Kinh phái y xuống, giải quyết chuyện này, mọi người có thể an tâm.
Y vốn chỉ là tùy tiện trấn an quần chúng, kết quả không ngờ hiệu quả tốt tới bất ngờ.
Đám nhị đại vốn bối rối vô thần vừa thấy Thái tử điện hạ, lòng lập tức dấy lên dũng khí.
"Điện hạ đã nói không sao thì chắc chắn không sao, chúng ta tiếp tục thăm dò bí cảnh đi!"
Phượng Tuyên: A đây.
Vậy cũng không được, không thì các ngươi về Bạch Ngọc Kinh báo bình an trước rồi nói sau được không?
"Đúng vậy! Có Thái tử điện hạ ở đây, chúng ta còn sợ gì nữa! Nếu xảy ra chuyện, Thái tử điện hạ sẽ giúp chúng ta khắc phục hậu quả! ”
Phượng Tuyên: Muốn chết.
Ta không phải ta không có, thằng nhóc ngươi đừng nói lung tung!
Hơn nữa càng ngày càng có nhiều người tự tin mù quáng đối với y, ánh mắt nhìn y vô cùng nóng rực.
Phượng Tuyên biết không ít hậu duệ thần tộc có chút phê bình kín đáo đối với vị Thái tử điện hạ Bạch Ngọc Kinh này.
Dù sao có công lao vĩ đại của Phụ Thần, các vị thần đối với con nối dõi duy nhất của phụ thần đều vô cùng chờ mong.
Nhưng y sinh ra đã được một ngàn chín trăm năm, chưa từng làm ra chuyện lớn nổi danh gì.
Nào giống sư huynh Kinh Ngọc của y, chỉ có năm trăm tuổi, đã một mình hàng phục một con yêu thú cổ.
Bởi vậy, lần này không ít nhị đại đến bí cảnh Thái Sơ thi đấu nội tâm đều thầm cảm thấy Phượng Tuyên có danh vô thực.
Nhưng giờ phút này, bộ phận nhị đại không phục Phượng Tuyên, trong mắt đột nhiên lóe lên ánh mắt sùng bái đối với y.
Một mình đi tới bí cảnh Thái Sơ, giải cứu mọi người khỏi biển lửa.
Thái tử điện hạ, thật anh dũng!
Phượng Tuyên: Chờ đã, tự dưng có áp lực lớn quá vậy.
Vì thế mà y chiếm được sự sùng kính và ngưỡng mộ của một đám thần nhị đại, dáng vẻ như thể kể từ bây giờ chỉ nghe lệnh của Thái Tử điện hạ mà thôi.
Phượng Tuyên cũng không biết phải phân phó bọn họ làm gì, nghĩ thầm có Thích Trác Ngọc ở đây, bí cảnh Thái Sơ cho dù có hung hiểm thế nào cũng sẽ không xảy ra vấn đề lớn.
Cho nên mặc kệ đám thần nhị đại này muốn làm gì thì làm.
Về phần một bộ phận Thần tộc cố ý muốn đi theo Phượng Tuyên, bị ánh mắt lạnh như băng của Thích Trác Ngọc dọa lui.
Tới lúc này mọi người mới để ý bên cạnh Thái tử điện hạ còn có một nam nhân xa lạ đẹp trai.
"Người này là ai? Sao lại đi theo điện hạ?"
"Không phải là chiến thần Kinh Ngọc chứ? Hắn là sư huynh của điện hạ.

"Nhìn không giống lắm, chẳng phải nói tính cách chiến thần Kinh Ngọc rất ôn hoà sao?"
"Đúng vậy.
Sao ta trông cách ăn mặc của nam tử này giống như người ma tộc nhỉ? ”
......
Chỉ có điều, Phượng Tuyên lúc này đã đi rất xa.
Cho nên căn bản không nghe thấy những lời bàn tán xì xào của những Thần tộc phía sau.
Y vốn định trở về thẳng Tê Phượng cung, kết quả vừa rồi bị những thần nhị đại này tâng bốc một phen, không hiểu sao lại có một chút gánh nặng của Thái tử điện hạ thần giới.
Nghĩ thầm dù sao ở trong bí cảnh cả đêm cũng không có sao, ngày mai trở về cũng được.
Không thì nào có có ai một giây trước còn cứu vớt Thần tộc, một giây sau đã phủi đít trở về Tê Phượng cung ngủ ngon.
Y nghĩ là làm, Phượng Tuyên đi lại một hồi trong bí cảnh, tìm một chỗ thoải mái, chuẩn bị đánh một giấc.
Vừa ngồi xuống, Thích Trác Ngọc đã lên tiếng: "Sao không trở về Tê Phượng cung? ”
Phượng Tuyên nghĩ thầm đại ma đầu đương nhiên không hiểu.
Bản thượng thần vẫn còn chút tinh thần thần đạo.
"Ngày mai sẽ về." Phượng Tuyên nói: "Đêm nay nghỉ một đêm ở bí cảnh.
” Cũng may, sau khi y nói xong, Thích Trác Ngọc cũng không hỏi lý do, quán triệt thực hiện câu nói kia, chỉ cần Phượng Tuyên muốn, hắn sẽ đồng ý hết thảy.
Chỉ có điều, bí cảnh Thái Sơ nằm ở rìa biển Hỗn Độn, thời tiết quỷ dị, quanh năm không thấy mặt trời, mỗi ngày đều có tuyết rơi.
Bí cảnh cũng không ngoại lệ, lúc này màn đêm đen kịt, bốn phía tuyết rơi dày đặc, chỉ có sơn động khô ráo nơi bọn họ nghỉ ngơi là không có tuyết rơi.
Nhưng vách đá lạnh lẽo thì vẫn lạnh lẽo như cũ.
Phượng Tuyên nằm ngủ chưa tới một khắc đã bị cái lạnh làm cho tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại phát hiện, trong sơn động bỗng nhiên chỉ còn lại một mình mình.
Thích Trác Ngọc vốn nên ngồi đối diện đã không thấy bóng dáng đâu.
Y sửng sốt một hồi lâu mới tiếp nhận sự thật này.
Có lẽ Thích Trác Ngọc đã trở về biển Hỗn Độn Ma Vực, dù sao nơi này cũng gần ma cung của hắn, đang yên đang lành giường lớn trong cung điện không ngủ, chạy đi ngủ với y ở sơn động làm gì.
Chỉ là, mặc dù biết sự thật này rồi y vẫn cảm thấy có chút mê mang và mất mát chưa từng có.
Đại khái là hắn vẫn luôn ở bên mình, để cho mình sinh ra một loại ảo giác, Thích Trác Ngọc vĩnh viễn sẽ không rời khỏi mình.
Nhưng mà ảo tưởng của y chỉ kéo dài vài giây.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Thích Trác Ngọc đã về, đang đi vào trong động.
Nhìn thấy biểu hiện của y thì cau mày: " Sao ngươi lại khóc?"
Phượng Tuyên:? Ai đang khóc? Đừng có mà mới về đã phóng ngay cho ta một tin đồn lá cải thế chứ.
Tâm tình Thích Trác Ngọc đột nhiên tốt lên, không rõ ý mà hừ một tiếng: "Bản tôn chỉ là đi ra ngoài lấy một thứ.

Phượng Tuyên: Trái tim thiện lương thật mệt mỏi, không muốn biết người này lại đang tưởng tượng cái gì.
Y lựa chọn chuyển hướng chủ đề, "Ngươi đi lấy cái gì?"
Thích Trác Ngọc hoá ra một đám ma diễm trong lòng bàn tay, ném xuống đất.
Trong phút chốc, toàn bộ sơn động ấm áp như mùa xuân, thậm chí, Phượng Tuyên cảm giác ngay cả nguyên thần của mình cũng nóng lên.
"Đây là Thái m chi hỏa, thiêu đốt ở trong khe nứt dưới đáy biển Hỗn Độn, vĩnh viễn không tắt."
Phượng Tuyên đã từng thấy thứ này trong sách, kinh ngạc nói: "Đây là ngọn lửa có thể đốt cả nguyên thần hay sao?"

Thích Trác Ngọc gật đầu: "Bản tôn thấy trong bí cảnh Thái Sơ có một miệng núi lửa, vì thế đi lấy một chút lại đây.

Phượng Tuyên khựng lại cảm thấy một chút của hắn, hẳn là trăm triệu.
"Một chút là bao nhiêu?"
Thích Trác Ngọc không nói gì.
Nhưng nhìn tốc độ nung nóng ở cửa động, cộng với cảm giác linh lực phong phú lưu động trong thân thể mình, luôn cảm thấy tất cả Thái m chi hỏa ở Bí cảnh Thái Sơ, hẳn là đều bị Thích Trác Ngọc lấy tới rồi.
Thái m chi hỏa trong lời đồn có thể thiêu đốt Nguyên Thần, nếu là pháp khí dung hợp ở trong thân thể thì còn có thể đại sát tứ phương.
Hiện giờ, ngọn lửa đại sát tứ phương này, cứ như vậy uất ức biến thành một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt đáng thương, cảm thấy lúc trước nó hẳn là không ít lần bị đại ma đầu đánh.jpg
Nhưng y không ngờ ngay cả chính y cũng không để ý nguyên thần của mình đang rét run, Thích Trác Ngọc lại để ý.
Không chỉ vậy, giây tiếp theo Thích Trác Ngọc còn ném một thứ cho y.
Phượng Tuyên vội vàng bắt lấy, nhìn kỹ.
Thứ Thích Trác Ngọc ném cho y chính là một cái túi gấm thêu bạch đào, kiểu dáng là loại tiểu hà bao rất phổ biến trên thế gian.
Nhân tiện nhìn còn có chút quen quen, y phản ứng lại, đây chẳng phải là di vật của người vợ đã khuất của đại ma đầu sao?
À, cái này.
Vật quan trọng như vậy có thể tùy tiện cho y mượn sao?
"Bên trong có giường có chăn, ngươi có thể lấy ra dùng." Thích Trác Ngọc nói.
Thế mà cho y mượn thật, Phượng Tuyên đột nhiên cảm thấy có hơi vi diệu, y cầm tiểu hà bao, nhìn Thích Trác Ngọc.
Trong hang động yên tĩnh, chỉ có ánh lửa nhẹ nhàng nhảy múa.
Tầm mắt Thích Trác Ngọc cũng đáp xuống mặt y, hai người nhìn nhau.
Phượng Tuyên cảm thấy có hơi hói đầu, đây là loại cốt truyện tâm sự trong sơn động gì, đại ma đầu nhìn mình rất giống như kiểu một giây sau sẽ tâm sự với y gì đó.
Không phải là về người vợ phàm nhân của hắn phải không?
Chết rồi.
Chim chưa từng yêu đương, rất khó chống đỡ loại tư vấn này.
Hơn nữa, Phượng Tuyên cảm thấy có vài thứ, cần phải hỏi Thích Trác Ngọc cho rõ ràng,
"Thích Trác Ngọc." Vì thế trong sơn động, bất ngờ không kịp đề phòng vang lên giọng của Phượng Tuyên.
Thiếu niên ngoan ngoãn ngồi, cũng không có mở cái hà bao nhỏ kia ra.
Chỉ là dùng một đôi mắt hồ ly cực kỳ xinh đẹp, nhìn hắn.
Phượng Tuyên sắp xếp lại từ ngữ một chút, mở miệng nói: "Ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, chúng ta quen nhau chỉ một thời gian ngắn, sao ngươi lại tốt với ta như vậy?"
Y suy nghĩ một chút, bẻ khớp ngón tay tính toán với Thích Trác Ngọc: "Ngoại trừ lần đầu tiên ngươi bóp cổ ta ra.
Sau đó thì ngươi mời ta ăn cơm ở cung Ứng Hứa, còn để cho ta nghỉ ngơi trong phòng ma tôn tận vài ngày.
Sau khi trở lại Tê Phượng cung còn luôn đưa ta đi đây đi đó, lại giúp ta ôn dưỡng Nguyên Thần của ta, hôm nay còn bắt rất nhiều nguyên thần thần tộc tới cho ta tục hồn."
Phượng Tuyên nói xong, thăm dò nói: "Ngoại trừ cha đế quân ra, ngươi là người tốt với ta nhất.
Đây không phải là ta đang đa tình, phải không? ”
Thích Trác Ngọc không nói gì, bình tĩnh nhìn y.
"Ta cảm thấy lúc trước không phải ngươi làm người tốt việc tốt.
Hơn nữa ngươi cũng không giống loại tính cách tùy tiện đối tốt với người khác."
"Ngươi xem, bây giờ ngươi còn đem tiểu hà bao của thê tử đã chết của ngươi cho ta dùng, lúc trước ta đụng một chút ngươi cũng tức giận muốn bóp chết ta."
Y dừng lại một lát: "Ta nghĩ hình như chính là lúc ngươi không cẩn thận đánh lật thần hồn đăng, nhìn thấy nguyên thần ta, thái độ đối với ta mới bắt đầu thay đổi."
Phượng Tuyên nói ra câu cuối cùng cũng là mối nghi ngờ lớn nhất trong lòng y suốt bấy lâu nay.
Giọng của y rất nhẹ, mang theo một chút thuần khiết đặc thù của thiếu niên.
"Có phải hai chúng ta trước kia từng quen biết hay không?"
Y thận trọng xin lỗi, " Có phải ta vô tình quên mất ngươi rồi không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Quy tắc làm người của sư huynh: Vì vợ phải chọn thứ tốt nhất trong Tam giới!
Sư huynh sẽ không lạm sát người vô tội ha, lúc trước sư huynh từng nói, bình thường chỉ có loại người có thù với mình, muốn giết mình cùng với chê mạng mình quá dài, loại người qua đường 12345 này đối với hắn mà nói giống như kiến bò dưới mặt đất không cần phải giết.jpg
Hơn nữa có vợ, cái gì cũng nghe lời vợ, nếu vợ không giết sẽ không giết!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.