Phượng Tuyên bị hắn làm cho hoảng sợ, không chịu nói nữa.
Dù sao nhìn biểu cảm vừa thần kinh vừa hung tàn này của hắn giống như giây tiếp theo sẽ cho y một quyền vậy.
Không phải Phượng Tuyên chưa từng xem qua loại sách này..Luôn cảm thấy cốt truyện tiếp theo rất có thể chính là "Ngươi dám gọi cái tên này của ta, ngươi đi chết đi", sau đó bụp một cái bóp nát đầu y.
Hoặc là "Chưa từng có ai dám gọi cái tên này trước mặt ta, bởi vì người gọi đã chết", ngay sau đó vẫn bị bóp nát đầu.
Y không ngu ngốc, huống hồ ba chữ Đại ma đầu có gì mà không thể gọi, rõ ràng chính hắn đã nói hắn là Ma Tôn biển Hỗn Độn, còn không cho người khác gọi hắn là Ma Đầu hay sao?
Nhìn không ra gánh nặng thần tượng lại nặng mấy chục kg như vậy.
Vì vậy, y khôn ngoan bảo trì im lặng.
Thấy y thử đủ mọi trò, lại một lần nữa dùng đại pháp giả chết.
Biểu cảm của Thích Trác Ngọc không thể gọi là đẹp mắt, năm ngón tay nắm chặt cánh tay y càng ngày càng mạnh.
Đôi mắt cũng nặng nề đáp xuống khuôn mặt của y như thể sắp nhìn thủng mặt y.
Ngay khi Phượng Tuyên đang thấp thỏm, Thích Trác Ngọc bỗng nhiên buông tay ra.
Nhưng hắn không rời đi, mà giống như Phượng Tuyên suy đoán, mở miệng nói một câu, cực kỳ lạnh lùng: "Đã lâu lắm rồi không có ai gọi bản tôn như thế này."
Ngươi xem, ngươi xem.
Thoại bản từ xưa tới giờ không lừa ta.
Dục vọng sống sót của Phượng Tuyên lập tức online, gảy gảy móng tay, chân thành đề nghị: "Thật ra ngươi cũng có thể coi như ta chưa từng nói."
Cơn thịnh nộ đột nhiên bùng nổ vừa rồi trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, luôn cảm thấy mình còn có thể cứu được một chút: "Nếu ngươi không thích, sau này ta sẽ không gọi như vậy.
Đổi thành Ma Tôn đại nhân thế nào? ”
Nghe có vẻ như một cái xưng hô vì dục vọng muốn sống
"Không." Thích Trác Ngọc mở miệng, mặt không có biểu cảm: "Ngươi vẫn có thể tiếp tục gọi bản tôn như thế."
......
......
Hả?
Ngươi là một tên biến thái.
Phượng Tuyên không hiểu nổi, cực kỳ hoài nghi đầu óc tên ma tôn biển Hỗn Độn này có vấn đề, chưa từng thấy ai lại để người ta mắng mình là ma đầu.
Phượng Tuyên muốn nằm xuống tiếp tục ngủ, nhưng Thích Trác Ngọc vẫn còn ở trên giường đá không đi.
Hơn nữa dáng vẻ như có điều muốn nói, y luôn cảm thấy hình như hắn còn muốn nói gì đó với mình.
Nể y vừa rồi không cẩn thận đắc tội đại ma đầu.
Phượng Tuyên sẵn sàng phát huy những đức tính xã giao tốt đẹp của mình, từ bỏ vài phút ngủ quý giá lắng nghe hắn mở lòng.
Quả nhiên, một giây sau, Thích Trác Ngọc như nói với y, lại như tự lẩm bẩm một mình: "Ngươi rất giống một cố nhân của bản tôn."
Nói xong, bóng đêm yên tĩnh chỉ có tiếng gió.
Thích Trác Ngọc nhìn y một cái, dường như đang hỏi vì sao y không nói chuyện.
Phượng Tuyên còn có thể nói gì, nghe lời đại ma đầu nói kìa.
Thần lịch đã trải qua bảy vạn năm rồi, thế mà y còn có thể nghe được phương thức bắt chuyện già cỗi như này.
Người này nhìn còn trẻ, kiếm đâu ra mấy kiểu nói cổ hủ ngay cả phụ thần của y cũng không dùng này chứ.
Hơn nữa còn nói y giống như một cố nhân của hắn, cũng rất giống loại tiếp cận " ta có một người bạn."
Ngươi nói cố nhân này sẽ không phải là thê tử hoặc đạo lữ của ngươi linh tinh chứ.
Phượng Tuyên dừng một chút, thăm dò mở miệng: "Ma Tôn đại nhân, ngươi nói cố nhân này có phải là thê tử của ngươi không? ”
Thích Trác Ngọc chỉ thản nhiên nhìn y một cái, lười nói chuyện.
Nhưng thái độ trầm mặc này không thể nghi ngờ là một loại khẳng định ngầm.
Đúng là như vậy rồi!
Này, đi chết đi.
Thế mà y lại gặp phải loại tiếp cận quê mùa này.
Phượng Tuyên trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Thích Trác Ngọc cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về phía một chỗ không biết đang suy nghĩ cái gì, dù sao cũng đang bật chế độ kẻ đánh đố.
Nếu hắn dựa con đường cũ tiếp tục bắt chuyện thì còn tốt.
Kết quả sau khi nói xong thì không có ý định tiếp tục nữa, lần này Phượng Tuyên có chút tò mò.
Hơn nữa Thích Trác Ngọc càng không nói y càng tò mò.
Chính là cái loại nếu không mở miệng tìm hiểu, tối nay sẽ thức trắng đêm mất ngủ.
Qua thật lâu, Phượng Tuyên rối rắm rồi lên tiếng: " Ừm, ta có thể hỏi, ta giống cố nhân của ngươi ở chỗ nào không?"
Rốt cuộc là gương mặt đẹp trai vô song của y, cái đầu trí tuệ thông minh lanh lợi hay là phẩm hạnh quân tử cao thượng có dũng cảm có mưu trí, co được giãn được của y?
Ánh mắt Thích Trác Ngọc đáp xuống mặt y, lộ ra biểu cảm Phượng Tuyên nhìn không hiểu.
Như là đang đắm chìm trong hồi ức, lại như là yêu thương và tuyệt vọng vô cùng, vẻ nặng nề này không hiểu sao lại khiến y có chút buồn bực.
Nhưng giọng điệu của hắn vẫn rất bình tĩnh: "Tính của ngươi rất giống y."
Phượng Tuyên: Ồ! Thì ra là đều có tính cách cơ trí giả ngu, phóng khoáng khiêm tốn, vừa xinh đẹp vừa thông minh.
Thích Trác Ngọc thản nhiên tiếp tục: "Vừa tham ăn vừa thích ngủ nướng.
”
Phượng Tuyên: "..."
Xin lỗi, cáo từ!
-
Phượng Tuyên còn tưởng rằng tối hôm qua mình sẽ bị sự tức giận của nam ma tôn này làm cho mất ngủ.
Kết quả là chất lượng giấc ngủ tốt không cho phép y có bất kỳ đêm mất ngủ nào.
Vừa tỉnh dậy, trời đã sáng.
Mặt trời mọc lên, Phượng Tuyên kinh ngạc thế mà mình lại ngủ lâu như vậy.
Theo đạo lý mà nói với tư cách thần chất, y còn tưởng rằng sẽ bị tên ma tôn cuồng sự nghiệp bắt lên giúp hắn chữa trị hồn phách.
Kết quả không ngờ tới hạ phàm làm thần chất ngày đầu tiên, ăn ngon ngủ ngon miễn cưỡng cũng coi như tốt, cái này có lý không vậy,
Nếu những ngày tiếp theo vẫn như thế này.
Y cảm giác mình còn có thể làm thần chất thêm hai trăm năm.
"Tỉnh rồi." Giọng nói âm hồn bất tán của Thích Trác Ngọc vang vọng bên tai y.
Một giây sau, Thần Hồn Đăng bị ném vào tay Phượng Tuyên.
Thích Trác Ngọc rất hiển nhiên ngồi xuống chiếm lấy giường đá của y, lạnh lùng nói: "Nghĩ ra cách chưa.
”
Cái dáng vẻ kia cứ như là một đêm trôi qua nếu y không nghĩ ra cách nào tốt thì sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt trời vào sáng mai nữa.
"Nghĩ ra rồi." Phượng Tuyên ngoan ngoãn gật đầu.
Bổn thượng thần khổ tâm suy nghĩ cả đêm, đã nghĩ ra một cách hoàn mỹ để lừa gạt đại ma đầu nhà ngươi.
Phải.
Phượng Tuyên cũng không lười đến mức hoàn toàn ngồi chờ chết, thật sự nối giáo cho giặc trợ giúp ma tôn biển Hỗn Độn này.
Ngay tối hôm qua, y đã quyết định chữa trị hồn phách cho Thích Trác Ngọc trước, thực tế là dùng thần hồn đăng ôn dưỡng nguyên thần của mình, chờ nguyên thần của y tốt hơn là có thể khôi phục pháp lực.
Đến lúc đó, đừng nói là đối phó với một ma tôn hoang dã không biết lai lịch gì, đối phó những yêu thú hung tàn chân chính trong biển Hỗn Độn, cũng không thành vấn đề.
Dù sao…
Dù sao không được nữa thì về Bạch Ngọc Kinh cáo trạng với cha đế quân.
Cái khác y không được chứ bản lĩnh cáo trạng thì đỉnh cao vô cùng.
Thích Trác Ngọc gật đầu, dáng vẻ ngươi nói cho bản tôn nghe.
Phượng Tuyên đọc ra lời thoại đã sớm chuẩn bị sẵn: "Nếu ngươi muốn trùng tu thần hồn của một người, nhưng lại không có hồn phách của y.
Thì thật ra chỉ cần có thứ trước kia y thường dùng, đặt ở trong thần hồn đăng, ôn dưỡng từ ngày này qua tháng nọ, sẽ từ từ nuôi ra hồn phách của y.
”
"Cách này có khả thi không?" Thích Trác Ngọc nhíu mày.
"Tin hay không tùy ngươi, ta chỉ có cách này thôi." Dù sao cách gạt người nhiều hơn nữa y cũng nghĩ không ra, Phượng Tuyên lặng lẽ bổ sung trong lòng.
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y thật lâu, giống như muốn xem có phải y đang nói dối hay không.
Phượng Tuyên cảm thấy diễn xuất suốt 1.700 năm qua đều dùng vào giờ khắc này.
Cứ như vậy trôi qua một lúc lâu.
Thích Trác Ngọc như là đã tin lời quỷ của y.
Hắn ngồi thẳng người, hóa ra một hà bao nhỏ tinh xảo trong lòng bàn tay.
Tấm gấm quấn quanh cành đào thêu vài trái đào trắng căng tròn.
Mặc dù vải gấm đã trở nên hơi cũ, phai màu do lâu năm.
Nhưng góc của tiểu hà bao không hề sờn, có thể thấy được được người ta bảo vệ rất tốt.
Quan trọng hơn.
Tiểu hà bao này, vừa nhìn đã biết không giống như thứ đồ mà thượng cổ yêu thú dùng!
Tầm mắt Phượng Tuyên dừng ở trên hà bao, có hơi sửng sốt.
Y vốn tưởng rằng đại ma đầu này là muốn phục sinh lại thần hồn của đại yêu biển Hỗn Độn nào đó, cho nên mới không muốn giúp hắn.
Nhưng nhìn thấy tiểu hà bao này, y lại cảm giác không phải vậy.
Hơn nữa mí mắt Thích Trác Ngọc rũ xuống, tầm mắt dừng trên hà bao thật lâu, mới đưa hà bao cho y.
Dáng vẻ rõ ràng chính là vạn lần không nỡ và không muốn, nhưng vì muốn gặp lại hồn phách kia, lại không thể không lấy ra cho y.
Tự dưng khiến Phượng Tuyên có cảm giác cướp đồ chơi yêu thích nhất của một đứa trẻ.
Và đồ chơi này là thứ còn lại duy nhất của hắn.
Xem kiểu dáng và trình độ tinh xảo này của hà bao không quá giống phong cách của Thích Trác Ngọc.
Nếu đường đường treo trên thắt lưng của một ma tôn như hắn, lúc đi đánh chết kẻ thù, có khi kẻ thù cũng chết vì cười.
Y nhìn thoáng qua Thích Trác Ngọc, trên mặt Đại Ma Đầu rõ ràng không có bất kỳ biểu cảm gì, vẫn là vẻ mặt người chết.
Nhưng Phượng Tuyên có thể cảm giác được một giây sau hắn sẽ yếu ớt đến mức vỡ thành từng mảnh từng mảnh.
Lại đột nhiên lại nghĩ đến tối hôm qua Thích Trác Ngọc nói y rất giống một cố nhân.
Chết rồi.
Chẳng phải tối hôm qua đại ma đầu dùng mấy lời quê mùa để bắt chuyện sao.
Hóa ra là thật sự có thê tử như trong truyền thuyết!
Chờ đã, chờ đã.
Cái tiểu hà bao này không phải là di vật duy nhất vợ hắn để lại cho hắn chứ.
Không tốt lắm đâu.
Cảm giác mình giống như lừa gạt di vật quý giá coi là sinh mệnh của người ta, công đức đang điên cuồng -1
"Vật phẩm bên người đã cho ngươi rồi, sao ngươi không thắp đèn?" Giọng Thích Trác Ngọc lại một lần nữa vang lên, dáng vẻ rất mất kiên nhẫn.
Phượng Tuyên hoàn hồn, nhất thời có một loại cảm giác nhấc tảng đá đập chân mình.
Cảm giác thứ trong tay không phải hà bao mà là công đức mình tích góp được một ngàn bảy trăm năm.
"Ta biết ngươi rất gấp, nhưng ngươi trước đừng nóng vội." Phượng Tuyên kiên trì nói: "Chữa trị hồn phách cũng không phải chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành.
Dù sao, ngươi cứ yên tâm giao cho ta là được rồi, chờ bảy ngày sau, ta chắc chắn sẽ trả lại cho ngươi một nguyên thần hoàn chỉnh.
”
Trong lòng y thầm bấm ngón tay tính toán, thời gian bảy ngày, nguyên thần của mình có thể ôn dưỡng được đến trình độ có thể trở về Bạch Ngọc Kinh.
Về phần tiểu hà bao trong tay, Phượng Tuyên suy nghĩ một hồi, quyết định vẫn nên giấu đi trước không đốt.
Không phải y mềm lòng với đại ma đầu này, chỉ là cảm thấy, nếu như mình thật sự đem di vật duy nhất của người ta lừa gạt đốt mất, vậy cũng không xứng là thần rồi.
Hơn nữa, cái tên ma tôn biển Hỗn Độn cũng đối xử không tệ với y.
Nếu như hắn nguyện ý lạc đường biết trở về, cải tà quy chính, sau này tẩy tâm lột xác làm quỷ thật tốt.
Chờ nguyên thần của y hoàn toàn khôi phục thì không phải không thể giúp thê tử hắn đúc lại thần hồn.
-
Tin tức Ma Tôn đại nhân tàng giấu một mỹ nhân Thần giới ở trúc gian tiểu trúc giống như chắp cánh, nhanh chóng truyền khắp đại lục biển Hỗn Độn.
Tin tức đồn truyền bá rất nhanh, chưa tới mấy ngày, ngay cả một ma tộc bán hàng rong trên đường cũng biết ma tộc bọn họ, rốt cục cũng muốn có ma hậu!
Khi tin tức đến tai Lý Triêu Phong, phiên bản đồn đại này đã biến thành.
Thích Trác Ngọc cưỡng chế yêu mỹ nhân thần tộc ở trúc gian tiểu trúc, hơn nữa còn làm một văn học thế thân cực kỳ cẩu huyết, trải qua ngược thân ngược tâm, đào tâm đào gan, ngươi chẳng qua chỉ là thế thân của thê tử phàm nhân kia, ngươi cười chẳng giống y, quay đầu đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi, nội dung cốt truyện ma tôn bá đạo thanh lãnh ký kế ước với thần quân vừa nhược trí vừa yếu đuối, sau đó ân ái ở trúc gian tiểu trúc bá tổng kiều thê một thai ba đứa con.
Bởi vì cốt truyện thần kỳ này quá tẩy não.
Thế cho nên Lý Triêu Phong chạy tới trúc gian tiểu trúc, lúc nhìn thấy mỹ nhân ngồi trên giường đá kia.
Trong đầu còn quanh quẩn những hình ảnh tẩy não, cái gì mà thân hổ ma tôn đại nhân chấn động, điên cuồng gầm thét, qua lại cũng chỉ biết nói "Chết tiệt ngươi đây là đi tìm cái chết", cùng với mỹ nhân " a…ưm ta bẩn" và câu ngươi cười không giống y.
Nói thật, gã thật sự không nghĩ ra dáng vẻ người chết suốt ngày cau mày rít gào của anh họ.
Đại đa số thời gian, Thích Trác Ngọc chẳng nói lời nào, u ám mà tử khí nặng nề, cho dù là giết người cũng giết thẳng, không cho người ta một chút cơ hội giải thích.
Từ sau khi phàm nhân Tiểu Thất bị diệt mất thần hồn, Thích Trác Ngọc vốn chỉ còn lại một điểm có thể gọi là "người", tình cảm đơn giản hoàn toàn biến mất.
Nếu như không phải trăm năm qua hắn còn có thể đi lại hô hấp.
Lý Triêu Phong còn tưởng hắn đã chết rồi, hoặc là, hắn chẳng khác chi người chết.
Hy vọng duy nhất có thể làm cho hắn sống sót trên đời này, chính là phương pháp tụ hồn thần hồn đăng hoàn toàn không biết có dùng được hay không.
Hơn nữa nhìn thấy mặt Phượng Tuyên, Lý Triêu Phong nghĩ thầm đây đâu phải là ngươi cười một cái cũng không giống diện mạo của y.
Anh họ này không biết lấy mỹ nhân từ đâu ra, từ đầu đến cuối trông rất giống chị dâu được không?!
Phượng Tuyên thấy trong viện bỗng nhiên có thêm một người, cũng hơi kinh ngạc.
Nhưng tâm tình kinh ngạc của y chẳng mấy chốc lại khôi phục như lúc ban đầu, dù sao mấy ngày nay ma tướng tới đi lui ở trúc gian tiểu trúc có rất nhiều, mỗi lần tới đều ôm một đống lớn thoạt nhìn giống như là sách cổ và văn thư linh tinh.
Làm cho y không thể không nghi ngờ có phải đại ma đầu chuyển hết chính vụ sang đây phê duyệt hay không?
Cũng bởi vì như thế, Phượng Tuyên mới hoàn toàn không nghi ngờ thân phận Thích Trác Ngọc, bởi vì một người dù có điên đến đâu cũng sẽ không thuê một nhóm yêu binh vạm vỡ như vậy qua nhà lừa gạt y.
Chẳng qua đám ma tướng này mỗi ngày đều chỉ mang những văn thư kia đến cửa viện trúc gian tiểu trúc, sau khi bỏ xuống thì rời đi.
Mỗi một lần trước khi đi, đều dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn chằm chằm y, tựa hồ còn đang suy tư, nhìn y giống như là nhìn yêu phi hại vua không tảo triều sớm.
Phượng Tuyên cảm thấy bọn họ có thể hiểu lầm cái gì đó.
Nhưng y không biết phải giải thích như thế nào, dù sao y chỉ là một thần chất bị bắt cóc mà thôi.jpg
Nom Lý Triêu Phong nhiều hơn cũng bởi vì Lý Triêu Phong là người duy nhất trực tiếp bước vào trong sân trúc gian tiểu trúc từ trước tới nay.
Hơn nữa ánh mắt của tên nam nhân đột nhiên xuất hiện này nhìn y cũng rất kỳ quái, không giống ánh mắt những ma tướng kia nhìn y, cảm thấy y là yêu phi.
Ánh mắt người này thật sự rất giống loại con trai bất hiếu nhìn cha cưới về một người mẹ kế trẻ tuổi độc ác mà gã rất không thích.
Hơn nữa trong ánh mắt còn rõ ràng biểu thị gia đình này không hoan nghênh ngươi lão tử cả đời này chỉ yêu mẹ ruột duy nhất của mình!
Tâm trí Phượng Tuyên bão táp mưa sa đơn giản, suy luận một chút, mình hẳn là mẹ kế.
Mẹ ruột hẳn là thê tử đại ma đầu đã qua đời chăng?
Nam nhân trước mắt chẳng lẽ là con trai Thích Trác Ngọc.
Thật sự là chân nhân bất lộ tướng, nhìn Thích Trác Ngọc đẹp trai như vậy, sao lại có thằng con như này.
Trông cũng rất giống gen soái ca của đại ma đầu, tựa như chỉ tham dự chút xíu trong quá trình sản xuất ra con trai hắn vậy.
Lý Triêu Phong vừa đi tìm Thích Trác Ngọc, vừa cổ quái nhìn Phượng Tuyên.
Anh họ mình mang về một tên nam nhân nhìn mình bằng ánh mắt gì vậy chứ? Sao gã cảm thấy trong mắt y đọc ra một loại cảm giác nhìn gã như gia đình cha mẹ đơn thân từ nhỏ không có mẹ nuôi, đứa nhỏ đầu gấu đáng thương?!
Tên này này có vấn đề gì.
Khẩu vị mới của anh họ lại là loại bệnh thần kinh này sao?
Chờ đã, nói như vậy cũng không tính là khẩu vị mới.
Ngẫm lại trước kia chị dâu tựa như cũng là loại bệnh thần kinh mà gã không hiểu.
Trong nháy mắt đã đến hậu viện trúc gian tiểu trúc.
Thích Trác Ngọc đang ngồi giữa một đống sách cổ, biết gã tới, cũng không ngẩng đầu liếc mắt một cái.
Nhìn thấy sách cổ và văn thư chất đống, Lý Triêu Phong không có chỗ đặt chân.
Tuy rằng trên đường tới đã từng nghe ma tướng nói, mấy ngày nay đưa tới cho Thích Trác Ngọc rất nhiều quyển trục, nhưng khi thực sự nhìn thấy, vẫn rất khiếp sợ.
Anh họ của gã chỉ biết dựa vào đánh nhau thống nhất Ma Vực, từ khi nào còn có loại chi tiết phê duyệt chính vụ này cơ chứ?
Tuy rằng Thích Trác Ngọc thống nhất ma vực, nhưng chưa từng quản lý Ma tộc, mấy năm nay đều là dựa vào một con chó như gã cần cù chăm chỉ dẫn dắt tộc dân Ma vực làm giàu, quản lý đại lục biển Hỗn Độn ngăn nắp rõ ràng, dân phong thuần phác.
Còn tưởng rằng từ Trường An chạy ra thì không cần kế thừa ngôi vị của Lý hoàng đế nữa.
Kết quả mẹ nó chạy đến Ma tộc kế thừa ngôi vị hoàng đế của anh họ, cái gì mà đời cẩu gian nan, đúng là sa đoạ!
Lý Triêu Phong đã quen với tính cách bức ép của Thích Trác Ngọc.
Chân chó thuần thục chạy đến bên cạnh hắn ngồi xuống: "Anh họ, huynh tìm ta làm gì vậy? ”
Thích Trác Ngọc buông quyển trục xuống, vẻ mặt khó lường: "Ta nghi ngờ Tiểu Thất năm đó không hồn phi phách tán."
Lý Triêu Phong: "....!”
Không phải Lý Triêu Phong không còn gì để nói.
Hai trăm năm qua, Thích Trác Ngọc trung bình mỗi tháng có ba mươi ngày ngày nào cũng nghi ngờ phàm nhân Tiểu Thất kia không hồn phi phách tán.
Ban đầu Lý Triêu Phong còn cảm thấy Thích Trác Ngọc chỉ vì thương tâm quá độ cho nên hoàn toàn điên rồi.
Về sau cứ thỉnh thoảng Thích Trác Ngọc lại hoài nghi một chút, Lý Triêu Phong xác định, không phải gã hiểu lầm, là anh họ đúng là điên thật.
Nhưng Lý Triêu Phong có thể làm sao bây giờ, con chó không dám nói, con chó cũng không dám phản bác.
Bèn thử hỏi: "Anh họ, sao lại nói ra lời này chứ? ”
Thích Trác Ngọc chống cằm, nói: "Mấy ngày nay bản tôn lật xem vô số sách cổ, phát hiện năm đó bổ xuống tế đàn, hại TiểuThất hồn phi phách tán là lôi kiếp diệt thế.
Kiếp này, chỉ có ở thời điểm Thượng Thần ngã xuống mới có thể xuất hiện.
”
Mẹ nó.
Còn tưởng rằng những văn kiện ma tướng lấy đều là chính vụ của biển Hỗn Độn, không ngờ vẫn là vì tìm vợ.
Năm đó cái gì mà lôi kiếp diệt thế sao không rơi xuống trên đầu ngươi, chém chết cái não yêu đương tuyệt thế này đi!?!!
Nội tâm Lý Triêu Phong không kìm được chửi bới, chửi bới xong bỗng nhiên nhận ra gì đó, gã khiếp sợ nói: " Anh họ, huynh sẽ không cảm thấy chị dâu là thượng thần hạ phàm lịch kiếp gì đó chứ? ”
Xong rồi.
Trình độ bệnh tâm thần của Thích Trác Ngọc hình như càng ngày càng nghiêm trọng, điên đến mức thần trí không rõ.
Chờ một chút, gã bỗng nhiên lại nhận ra nhân tố mấu chốt gì đó, vẻ mặt Lý Triêu Phong càng thêm khiếp sợ, nhớ tới mỹ nhân vừa rồi nhìn thấy ở tiền viện kia: "Anh họ, không phải huynh cảm thấy mỹ nhân ở tiền viện kia chính là chân thân của chị dâu chứ.
”
Thích Trác Ngọc cầm lấy sách cổ tiếp tục lật xem.
Thái độ kia, quả thực rõ ràng viết trên mặt là đúng vậy.
Bản tôn chính là nghi ngờ như vậy.
Lý Triêu Phong nhất thời bối rối, chần chờ lên tiếng: "Chuyện đó, anh họ à, huynh không thể vì thấy y đẹp nên nghi ngờ y là chị dâu được.
”
Hiện tại gã vô cùng hoài nghi Thích Trác Ngọc chính là tùy tiện tìm một mỹ nhân đẹp nhất Tam Giới đến di tình biệt luyến*, quá đểu, quá cặn bã!
(di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới)
Thích Trác Ngọc đưa cho gã một ánh mắt "Giờ ngươi muốn chết phải không?"
Lý Triêu Phong lập tức biết điều ngậm miệng.
Thích Trác Ngọc lên tiếng: "Tính tình của y và Tiểu Thất rất giống nhau, bản tôn sẽ không nhận sai.
”
Lý Triêu Phong: Anh họ, làm sao mà ta tin được lời nói của một kẻ phát điên vì tình đây.
Thích Trác Ngọc bỗng nhiên buông sách cổ xuống, quay đầu nhìn Lý Triêu Phong, nhíu mày nói: "Mấy ngày nay bản tôn đã quan sát qua cuộc sống của y.
Y luôn ngủ giờ hợi, giờ tỵ dậy, mặt trời không mọc tới ba sào tuyệt đối không mở mắt.
Không chỉ vậy, còn ham ăn, thích ăn đồ ngọt, kén ăn, đồ ăn không ngon chỉ ăn một miếng.
Mỗi ngày mặc kệ là chuyện gì xảy ra thì việc đầu tiên chính là chải đầu trang điểm, rất là yếu đuối, thích chưng diện."
Lý Triêu Phong: Anh họ, chị dâu có biết hình tượng của y trong lòng huynh như thế này không? Có khi nào chị dâu không phải là bị lôi kiếp chém chết mà là bị cái miệng thẳng nam này của huynh làm cho tức chết không?
Thích Trác Ngọc đắm chìm trong suy đoán của mình, ngay cả hoạt động tâm lý của Lý Triêu Phong cũng không để ý.
Hắn đưa ra bằng chứng mạnh nhất, nặng nề nói: " Y có thể nằm bất động trên giường cả ngày."
"Ta đệt." Lý Triêu Phong chấn động, khiếp sợ: "Đây đúng là chị dâu rồi!" Trên đời này rất khó tìm ra người nào lười biếng thích ngủ tới vậy luôn á!
Nhưng gã vẫn cảm thấy anh họ mình có hơi qua loa.
Nào có chuyện chỉ dựa vào mấy thứ này là kết luận một người là một người khác.
Huống hồ hai trăm năm trước, bao nhiêu người đã chứng kiến một hồi lôi kiếp cơ hồ hủy thiên diệt địa kia.
Dưới tình huống đó, đừng nói là phàm nhân Tiểu Thất, cho dù y là thượng thần, cũng tuyệt không có khả năng sống sót.
Tuy nhiên, Lý Triêu Phong không phản bác lại suy nghĩ của Thích Trác Ngọc nữa.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Thích Trác Ngọc đưa ra loại suy đoán kỳ lạ này.
Hắn có suy nghĩ như vậy cũng tốt, tựa như mọi suy nghĩ của hắn trong suốt hai trăm năm qua vậy.
Cho dù không ngừng ảo tưởng, sau đó hiện thực lại không ngừng chọc thủng ảo tưởng của hắn thì cuối cùng cũng có một tia hy vọng sống.
Thật ra Lý Triêu Phong không nói, Thích Trác Ngọc cũng biết suy nghĩ của mình có bao nhiêu quá đáng.
Nhưng hắn còn có thể làm sao bây giờ, hắn dùng hết mọi cách, tìm khắp tam giới, nhưng cũng không tìm được một mảnh linh hồn nát bét của Tiểu Thất.
Thậm chí có đôi khi, hắn sẽ đố kỵ với Tam Thanh cảnh Tĩnh Đốc.
Ít nhất cá chép nhỏ đã chết, hắn vẫn còn có thể canh giữ mấy mảnh toái hồn ở trong ảo mộng vượt qua trăm năm.
Hắn thật sự không còn cách nào khác, thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.
Mặc dù cả đời này Thích Trác Ngọc chưa từng tin vào bất kỳ thần minh nào, nhưng vào giờ khắc này, lại không kìm được cầu xin.
Trên đời này bất luận có bao nhiêu thần, có thể giúp hắn hay không? Có thể đến cứu hắn hay không.
Dù cho muốn hắn hồn phi phách tán cũng được nhưng có thể hay không.
Có thể trả lại Tiểu Thất cho hắn hay không.
Sau khi Lý Triêu Phong rời đi, Thích Trác Ngọc đau đầu muốn nứt ra, dùng bão sấm bổ nát bấy hết sách cổ.
Hắn ấn huyệt thái dương đứng lên, trong mắt phủ đầy tơ máu, giống như một cỗ thi thể không có linh hồn, sải bước đi về phía tiền viện.
Vì thế lúc Phượng Tuyên nhìn thấy hắn là nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Đại ma đầu tựa như thức mười ngày mười đêm không ngủ, sắc mặt tái nhợt như giấy, ánh mắt cũng đỏ nhỏ máu, cả người cáu kỉnh giống như một giây sau sẽ giết người khắp nơi.
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y, giọng nói lạnh như băng: "Bản tôn cho ngươi thời gian bảy ngày, hiện giờ đã hết bảy ngày, hồn phách bản tôn muốn đâu.
”
Tại sao vừa đến đã hỏi y tiến độ công việc, thật không hổ là thánh thi đua.
Tiến độ thì y không có, không chỉ không có, còn lo lắng sau bảy ngày phải mò cá như thế nào.
Phượng Tuyên đương nhiên không thể trả lời thành thật, đành phải dỗ dành: " Sắp rồi sắp rồi, ngươi đừng nóng vội, sáng mai là có thể nhìn thấy.
”
Thích Trác Ngọc cười lạnh một tiếng: "Sắp rồi sao? Chẳng phải ngươi đang lừa gạt bản tôn à? Trong bảy ngày này, sợ là ngươi căn bản cũng không có giúp bản tôn tụ hồn.
”
Sắp chết rồi.
Lén lút trốn việc bị lãnh đạo bắt ngay làm sao bây giờ.
Phượng Tuyên trăm triệu lần không ngờ tới, chỉ số thông minh của đại ma đầu đột nhiên lại online.
Y thoáng cái liền trợn tròn mắt, Thích Trác Ngọc bóp mạnh cổ y, nhấn y vào thân cây ngô đồng chết khô kia: "Ngươi dám lừa gạt bản tôn? Ngươi có biết cái giá lừa gạt bản tôn là gì không? ”
Vốn không biết, giờ thì biết rồi.
Phượng Tuyên bị hắn bóp tới nỗi mặt đỏ bừng, trong đôi mắt hồ ly cũng bởi vì hít thở không thông ngưng tụ một dòng nước mắt sinh lý.
Ma tôn này tuy rằng mấy ngày trước vẫn uy hiếp muốn giết y, nhưng y không có cảm giác được sát ý chân thật.
Thế nhưng vào giờ khắc này, Phượng Tuyên cảm nhận được một loại sát khí trên người hắn, một loại phẫn nộ đáng sợ, còn có một chút thống khổ khó có thể phát hiện.
Rõ ràng người bị bóp cổ là mình, nhưng y lại cảm giác, người sắp chết hình như là Thích Trác Ngọc.
Phượng Tuyên cố gắng giãy dụa dưới tay hắn.
Trong lúc bối rối, thần hồn đăng vẫn đặt ở trong ngực bất ngờ không kịp đề phòng rơi xuống đất.
Giờ phút này dưới ma lực bạo tẩu của Thích Trác Ngọc, nó theo bản năng muốn hộ chủ.
Thần Hồn Đăng lúc trước đã bị y làm vỡ một lần, hiện giờ lại bị một chưởng của Thích Trác Ngọc ném mạnh xuống mặt đất.
Tuy rằng không có vỡ vụn, thế nhưng mấy ngày nay Phượng Tuyên đã lén lút nuôi dưỡng được một chút nguyên thần, cứ như vậy triệt để chảy ra ngoài đèn, bị thân cây ngô đồng chết khô này hấp thu vào.
Phượng Tuyên khóc không ra nước mắt, quên luôn cả việc bị bóp cổ, đau đớn kêu lên một tiếng: "Nguyên thần của ta! ”
Lại không ngờ tới chính là sau khi cây ngô đồng hấp thu nguyên thần của y suốt hai trăm năm qua, mặc kệ Thích Trác Ngọc dùng biện pháp gì cái cây cũng không thể hồi sinh đột nhiên trở nên sống động vào thời điểm này.
Nguyên thần Phượng Tuyên theo thân cây giống như dòng nước nhỏ chậm rãi chảy về phía các cành cây, trên cành cây đã sớm chết khô bắt đầu sinh trưởng ra chồi non rậm rạp, sau đó lại trong nháy mắt trưởng thành từng cụm lá ngô đồng rực rỡ.
Trong thời gian ngắn ngủi vài giây, cây ngô đồng này đã nở đầy một cây.
Gió thổi qua những chiếc lá xào xạc.
Trăm năm trôi qua lại như một cái chớp mắt.
Thích Trác Ngọc giật mình, lại không biết từ khi nào mặt mình đã giàn giụa nước mắt.
Hô hấp của hắn ngưng trệ trong chớp mắt này, như sợ kinh động đến thần minh, đồng tử hắn khẽ run lên, ánh mắt dừng trên mặt Phượng Tuyên.
Giọng nói nghẹn ngào, lại giống như vang tới từ một nơi rất xa.
Vẻ mặt Thích Trác Ngọc gần như vỡ vụn, khàn khàn hỏi y, gằn từng chữ: "Đây là, nguyên thần của ngươi? ”.