Sau Khi Quỷ Vương Bị Đụng Phong Ấn

Chương 7: Độ Âm Trận 1





Tam giới thật lâu trước kia là không có trật tự.
Nhân tộc tróc quỷ bắt yêu để luyện đan chế phù giao dịch là chuyện bình thường, quỷ quái ăn thịt người hại người nhìn mãi cũng quen mắt.
Các gia đình bá tánh bình dân, mọi nhà đều thờ phụng gia tiên cầu bình an.
Mỗi người đều biết trên đời này có yêu có quỷ, còn có người tu đạo có thể lên trời xuống đất hàng yêu phục ma.
Nhưng ngàn trước, Nhân Giới chi chủ Mộc Phong chân nhân bởi vì quỷ quái khinh người quá đáng, nên đã dẫn dắt tinh anh Nhân tộc vùng lên phản kháng, khởi đầu của Loạn Tam Giới.
Oanh oanh liệt liệt chém giết gần mười năm, Tam giới thương vong thảm trọng, các đại lão Tam giới mới ngưng chiến, ký kết hiệp ước chung sống hoà bình, thành lập Cục Giám Sát Tam Giới.
Còn lập quy củ: Quy định yêu quỷ không được tùy ý hại người thường, nếu hại người, nhẹ thì bị nhốt phòng tối một trăm năm, nặng thì, tán hồn phù hầu hạ, hồn phi phách tán!
Mà tu sĩ Nhân tộc cũng không thể tùy ý săn giết yêu quỷ vô tội, nếu không phải chịu hai giới Yêu Quỷ thẩm phán.
Vì thế, trừ bỏ quỷ quái có thâm thù đại hận cho dù hồn phi phách tán cũng muốn liều mạng báo thù, những con quỷ khác đồng loạt ẩn nấp.
Một lần ẩn nấp chính là một ngàn năm.
Trong thời gian hơn một ngàn năm, người bình thường đã luân hồi mười mấy đời, quỷ quái dần dần đã trở thành truyền thuyết.
Chỉ có gia tộc cùng môn phái truyền thừa từ xa xưa còn biết quỷ quái tồn tại.
Người bình thường hiện nay đều chỉ biết đến khoa học, quỷ gì quái gì thần gì, đều là ngụy khoa học.
Những kẻ tróc quỷ bắt yêu bây giờ, đều là thần côn.
Thần côn Ngọc Tế đã trải qua mười mấy năm giáo dục khoa học, tận chức tận trách tuyên truyền khoa học, lại bị các bác gái đáp một câu: Cậu tuổi còn nhỏ bị khoa học lừa, cho một vẻ mặt xem thường.
Ngọc Tế cạn lời: "......"
Ngọc Tế bất đắc dĩ đến quầy thanh toán, dở khóc dở cười chuẩn bị xoay người đi, lại bị một người đàn ông mặc áo đen nghiêng ngả lảo đảo vào cửa đụng trúng.
Người đàn ông đụng phải người, cúi đầu nói thực xin lỗi xong, liền vội vã đi về hướng khu rượu của siêu thị.
Cũng vì cái cúi đầu vội vàng này, sắc mặt trắng bệch của hắn lọt vào mắt Ngọc Tế.
Ngọc Tế hơi hơi híp mắt, xoay người nhìn hắn ta.
Bác gái bên cạnh chớp chớp mắt, kinh hô một tiếng.
"Kia không phải là cái người mua cung sao? Hai ngày trước gặp được trên đường, trông vẫn còn sinh khí, sao hôm nay nhìn lại âm trầm như vậy? Cậu nhìn khuôn mặt kia xem, xanh xanh trắng trắng, trông như cương thi vậy."

Ngọc Tế xách theo một túi đồ ăn vặt đứng ở cạnh cửa lớn, cùng bác gái nói chuyện phiếm: "Chị gái, chị gặp qua cương thi sao?"
Bác gái trợn trắng mắt, thực lanh lẹ nói: "Chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ cũng chưa thấy heo chạy? Chưa gặp qua cương thi chẳng lẽ không thấy qua người chết sao? Mặt người này, cùng mặt người chết không khác nhau."
Bác gái nói xong, đột nhiên lấy lại tinh thần, xoa xoa cánh tay rùng mình một cái: "Không phải là bị lệ quỷ quấn thân lấy mạng đấy chứ? Ai u, nếu đúng thì thật đáng sợ, cậu nhóc, đã trễ thế này mau về nhà nhanh đi!"
Nói xong, các bác gái lập tức giải tán.
Ngọc Tế quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Nam nhân áo đen trùm sẵn mũ từ phía cuối kệ để hàng rẽ một cái, đã nhìn không thấy, Ngọc Tế trầm tư một lát rồi xách đồ ăn vặt đi ra cửa siêu thị, đi về nhà.
Đi đến phía dưới tiểu khu số 13, Ngọc Tế ngẩng đầu.
Chỉ thấy trên tầng 11 của khu 13 mà các bác gái nói, có một căn nhà cửa sổ tối tăm, không có một chút ánh sáng, đen đến có chút âm trầm, nhưng không có quỷ khí.
Ngọc Tế lấy ra một lá bùa quơ quơ.
Bùa giấy không có bất kỳ phản ứng gì, không có yêu khí.
Không có quỷ khí cũng không có yêu khí, có cũng chỉ là âm sát khí có ở trong mộ, âm sát khí tuy rằng dày đặc, nhưng khí tức lại chính nghĩa lẫm nhiên, hẳn là chiến cung giết địch vô số trên chiến trường.
Cung này là cung tốt, chỉ là âm sát khí này cũng quá bạo ngược.
Nghĩ sắc mặt trắng xanh của nam nhân cùng lời nói của các bác gái, Ngọc Tế nhấc chân đi vào khu nhà 13, sau đó vào thang máy, đi lên tầng 11.
Vừa ra khỏi thang máy, âm sát khí nồng đậm đến mức tận cùng ập vào trước mặt, sắc bén như đao, đâm trên da thịt mơ hồ có chút đau, áp lực làm người hô hấp không thông.
Ngọc Tế một tay xách theo túi đồ ăn vặt, một tay lại vẽ lên không trung.
Một đạo phù văn phức tạp ở trên không trung chợt lóe rồi biến mất, ẩn vào bức tường trên hành lang, trấn sát phù hoàn thành.
Trong căn nhà cách một bức tường, bác gái về đến nhà chuẩn bị mặc thêm áo khoác chớp chớp mắt: "A? Làm sao đột nhiên lại ấm áp rồi?"
Trấn áp âm sát khí, Ngọc Tế nhìn cửa chống trộm của nhà 1102.
Không biết vì cái gì, hắn đối với cây cung kia vẫn rất tò mò.
Có nên thừa dịp chủ nhân chưa trở về, đi vào thưởng thức chiến cung cổ một chút không?
Ngọc Tế mới vừa giơ tay, liền nghe thấy thang máy phía sau vang lên tiếng mở cửa.
Ngay sau đó, người đàn mặc áo gió màu đen, đầu đội mũ che lại hơn phân nửa khuôn mặt bước ra khỏi thang máy, vừa ra thang máy, hắn nhìn thấy có người đang đứng trước cửa nhà mình, đang thò tay ra muốn mở cửa.
Cảnh giác nhìn Ngọc Tế một cái, người đàn ông nhanh chóng đến mở cửa.
Mở cửa, vào nhà, đóng cửa, liền mạch lưu loát.
Ngọc Tế: "......"
Chính chủ trở về, Ngọc Tế bất đắc dĩ đành phải xách theo đồ ăn vặt của mình xuống lầu, sau đó ba bước thành hai bước đi vào tiểu khu 14, dọc theo cầu thang lên tầng 6.
"Meo ~"
Cá khô mài răng của tui!
Mở cửa, một vật thể màu đen trực tiếp đâm vào lòng ngực Ngọc Tế.
Ngọc Tế từ đống đồ ăn vặt của mình tìm ra một túi cá khô, trực tiếp ném cho Miêu Ương, sau đó để đồ ăn vặt vào trong tủ lạnh, đồ ăn vặt còn chưa có để xong, Ngọc Tế lại nhận được một cuộc điện thoại đến từ Trương Cảnh Hoán: "Ngọc Sư! Xin giúp đỡ!"
Buổi tối 10 giờ rưỡi, Ngọc Tế tới cục cảnh sát.
Trương Cảnh Hoán không có dẫn Ngọc Tế vào trong, mà mang Ngọc Tế lên xe, thẳng đến vùng ngoại thành.
Nơi Trương Cảnh Hoán mang Ngọc Tế đến chính là một nhà thờ tổ.
"Sáng ngày hôm qua, cục cảnh sát nhận được báo án, nói nhà thờ tổ của một gia đình ở ngoại ô phía Tây Đế Đô xảy ra vụ án thi thể bị trộm.
Đội trị an nhân lực không đủ nên điều tạm từ chỗ chúng tôi, Tiểu Kha cùng một cảnh sát nữa bị điều tạm."
Trương Cảnh Hoán có chút trầm trọng nói: "Nhưng vừa rồi chúng tôi lại nhận được tin tức, Tiểu Kha đã chết, chết thực quỷ dị.
Tôi biết cậu không phải người thường, tôi lập tức hướng cấp trên xin cậu tới trợ giúp."
Thời điểm nhóm Ngọc Tế tới nơi, một cô gái trẻ tuổi mặc váy trắng đang đứng ở trước cửa nhà thờ tổ, phối hợp lấy lời khai.
"Khoảng thời gian trước, tôi cùng với ba đều nằm mơ thấy mẹ.
Mẹ vẫn luôn nói với chúng tôi là rất lạnh, rất chật, nói bà muốn về nhà.
Liên tiếp vài ngày, tôi cùng với ba còn có em trai đều nằm mơ như vậy."
"Sau đó chúng tôi cảm thấy không đúng lắm, nên tìm một thầy phong thủy, thầy phong thủy nói âm trạch chúng tôi không yên, để chúng tôi đổi một cái quan tài rộng hơn cho mẹ, sau đó sửa sang lại rồi hạ táng."
"Ngày hôm qua chúng tôi tới khai mộ, lại phát hiện thi cốt của mẹ đã không thấy, lúc này chúng tôi liền báo cảnh sát."
Trương Cảnh Hoán chỉ đường cho Ngọc Tế, tiếp lấy lời của cô gái giảng giải cho Ngọc Tế: "Cô gái vừa rồi tên là Hàn Thư, là con gái của người chết.
Phụ cận không có camera, không xác định được kẻ tình nghi."
"Gần đây kết âm hôn ở trong thôn rất lưu hành, cũng liên tục phát sinh vài vụ thi thể bị trộm đi kết âm hôn, bọn họ nghĩ đây đại khái là một vụ kết âm hôn.
Phụ cận Đế Đô có tổng cộng mười mấy nam nhân qua đời, Tiểu Kha phụ trách điều tra tại một thôn khoảng cách khá xa."
"Đầu đông của thôn kia có một lão nhân đã ly hôn hơn hai mươi năm, sau khi qua đời được con trai kết âm hôn, mấy ngày trước vừa mới hạ táng, Tiểu Kha đi điều tra nhà này."
Phần mộ của mẹ cô gái kia nằm dựa bên ngoài tổ mộ, vài bước liền đến.
Ngọc Tế nhìn thấy trong hố sâu hai mét đặt một quan tài màu đen.
Nắp quan tài đã xốc lên, lộ ra bên trong đen như mực, còn có mùi hương nhàn nhạt kỳ dị từ trong quan tài phát ra.
Đến gần, Ngọc Tế nhìn thấy một người tứ chi bị cố định ở hai bên vách quan tài, không, xác thực mà nói, là một khối thi thể sắc mặt hoảng sợ, cùng với một bộ hài cốt nghiêng lệch vặn vẹo.
Thi thể có bộ mặt dữ tợn kia, là Tiểu Kha.
Trương Cảnh Hoán bắt lấy đầu tóc, suy sút nói: "Chúng tôi vẫn luôn cho người canh giữ tại chỗ này, nhưng lại không biết xảy ra từ khi nào, là người nào làm."
Hài cốt, thi thể đều lấy một loại tư thế quái dị cực kỳ vặn vẹo bị đóng đinh ở hai bên vách quan tài, phần đầu ngẩng cao cùng hướng về một nơi, như đang triều bái, lại như tuyên chiến.
Ngọc Tế vừa lúc đứng ở hướng thi thể nhìn lên.
Trên đỉnh quan tài còn đóng một con mèo đen, tứ chi mèo đen bị cái đinh màu đen thô dài gắt gao đóng xuống, máu đỏ tươi theo tứ chi của nó chảy xuôi xuống quan tài, máu chảy đầm đìa thực khủng bố.
Một cỗ khí tức âm trầm điên cuồng hắc ám từ trên người mèo đen xông thẳng đến chỗ Ngọc Tế, Ngọc Tế hơi hơi nghiêng người, khí tức kia liền biến mất vô tung.
Thực quỷ dị.
"Là Độ Âm Trận."
"Độ Âm Trận!?"
Ngọc Tế cùng một giọng nam khác đồng thời vang lên.
Trương Cảnh Hoán quay đầu lại xem, nhìn thấy một nam nhân hơn 50 tuổi mang theo một thanh niên thoạt nhìn hơn hai mươi lại đây.
Thanh niên mặc áo thun màu trắng có ấn âm dương bát quái, trên vai cõng theo một cái túi, đôi mắt trừng to nhìn Ngọc Tế, trên mặt mang theo biểu tình kinh ngạc.
"Ngọc Tế!?"
Thanh niên nhìn thấy Ngọc Tế, liền cảm giác xương sườn của mình ẩn ẩn đau.
Trương Cảnh Hoán: "Đây là?"
Nam nhân lập tức tiến lên giới thiệu: "Tôi là chồng của Kỷ Lan, Đổng Tiêu, vị này là tiểu sư phụ Hàn Vũ Khách xem phong thuỷ giúp tôi, sau khi nghe nói thi thể vợ tôi bị trộm liền tới đây hỗ trợ xem âm trạch."

Đổng Tiêu liếc mắt nhìn Ngọc Tế một cái, nói với Hàn Vũ Khách: "Ngọc Sư là đặc trợ bên cảnh sát phái tới.
Có hai vị ở đây, nhất định có thể phá trận phá án!"
Ngọc Tế từ đầu tới cuối cũng chưa từng dời ánh mắt khỏi quan tài.
Độ Âm Trận là một loại phương pháp ác độc dùng hồn thể có khí thuần âm của người chết, có thể thông qua mèo đen hoặc là đồ vật thông linh làm vật dẫn, độ cho người mới chết nhưng hồn phách vẫn còn ở trên người, có thể giúp cố định hồn phách người chết tại thân thể, thành công kéo dài tuổi thọ.
(Edit được chỗ này chết ngất:((()
Hiệu quả này cùng cố hồn phù không sai biệt lắm.
Nhưng vi phạm Thiên Đạo, thương thiên hại lí, người còn tồn tại cũng là dung nhan tiều tụy, kéo dài hơi tàn.
Liếc mắt nhìn Ngọc Tế một cái, Hàn Vũ Khách hừ lạnh: "Loại trận pháp nhỏ này còn cần hai người? Một mình tôi cũng đủ."
Độ Âm Trận nghe thì huyền diệu, kỳ thật bố trí rất dễ.
Chỉ cần tìm được hồn phách người sống (???) ở nhân gian hoặc thi thể, cả hai cùng có âm khí nặng, lại dùng mèo đen làm vật dẫn, loại trận pháp này đã thành.
Chỉ cần hiểu một chút xíu huyền học, đều có thể làm.
Độ Âm Trận đơn giản dễ bố trí, phá hư cũng đơn giản.
Chỉ cần tìm được hài cốt hoặc thi thể, nhổ độ âm đinh môi giới lên, đem thi cốt hoả táng xuống mồ là được.
Hàn Vũ Khách hừ lạnh một tiếng nhảy vào hố sâu, từ trong túi lấy ra lá bùa giấy dán ở trên tay, duỗi tay ra rút cây đinh đen.
Trương Cảnh Hoán nhìn ra quan hệ giữa Ngọc Tế cùng thanh niên không hài hòa: "Cậu lười biếng như vậy, thật sự ổn sao?"
Ngọc Tế: "Nhiệm vụ này là tôi nhận bên phía chính phủ, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, tôi liền có thể nhận thù lao."
Trương Cảnh Hoán: "......"
Có chút độc.
Hàn Vũ Khách một hai đòi độc tài: "......"
Hàn Vũ Khách hự hự rút cái đinh lên, phân biệt dán tại trên thi thể cùng hài cốt một lá bùa giấy, sau đó nói: "Mang lên đi, tranh thủ thời gian đưa đi hỏa táng, sau đó đào hố đem tro cốt chôn xuống."
Cảnh sát ở bên cạnh mang thi thể cùng hài cốt lên.
Thi thể là Tiểu Kha, mọi người đều biết.
Nhưng thi cốt là ai, mọi người đều không hề biết.
Trương Cảnh Hoán nhìn về phía Ngọc Tế..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.